Chương 26: Anh ấy không thuộc về mày.
"Cô cũng thấy rất ngạc nhiên phải không? Tôi cũng không nghĩ tới chúng ta ở đó so với ở Tinh Thành đãi ngộ lại một trời một vực như vậy. Mặc dù đoàn chúng ta ở Tinh Thành có độ nổi tiếng nhất định, người hâm mộ cũng không ít. Nhưng theo lý mà nói, công ty cũng không cần thiết phải xem trọng như vậy chứ. Có điều nghĩ lại, mấy người ra mắt hai năm nay cũng đã đem đến cho công ty không ít thu hoạch, đối tốt với mấy người một chút cũng là đương nhiên thôi..."
Quý Lăng Âm hoàn toàn không nghe Tả Nam nói gì, suy nghĩ trong đầu đều đặt vào năm đó sau khi cô kết hôn với Trình Mặc Phảng.
Sáu năm trước, Trình Mặc Phảng đồng ý cưới cô, cô vui đến mức gần như nhảy cả lên. Nhưng không nghĩ tới lại có được một câu của anh: "Tôi đồng ý cưới em hoàn toàn là vì muốn đối phó với ông, nếu như em có ý gì khác thì hãy sớm dập tắt nó đi".
Sau đó, anh vứt cho cô một hộp nhẫn.
"Đây là nhẫn kết hôn, lúc cần thiết thì nhớ đep vào. Dù sao cũng đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi, vậy thì hôn lễ cũng không cần làm lại nữa. Ngoài người nhà ra, mong là không còn ai biết tin tức tôi và em đã kết hôn, chuyện này đối với em cũng chưa chắc đã là chuyện tốt".
Đó là lời anh nói với cô vào ngày thứ hai sau khi kết hôn.
Mấy lời đó từng chữ từng chữ đâm vào tim cô. Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ quên đi, thế mà lại vẫn nhớ đến khắc cốt ghi tâm nhiều năm như vậy.
Sau khi kết hôn cô vẫn luôn ở trong hoa viên của biệt thự Cảnh Giang. Tuy rằng không so được với biệt thự lớn ở vùng ngoại ô, nhưng xét tổng thể thì cũng được xem là rất xa hoa rồi.
Chỉ là, một căn nhà xa hoa như vậy, lại giống như một cái động trống hoắc không có một chút hơi ấm. Ban đầu một tháng anh về nhà một lần, sau đó hai tháng về một lần, sau đó nữa...
Sau đó nữa, là cái lần mà cô nhắc đến chuyện ly hôn.
Cả một năm trời, số lần anh về nhà còn chưa tới mười lần, mỗi lần còn không quá nửa tiếng.
Đây là hôn nhân mà anh cho cô, đúng là mồ chôn mà đến thi thể còn không có.
Cô yêu anh nhiều năm như vậy, cũng bắt đầu từ đó, cô nói với bản thân mình đã đến lúc nên chết tâm rồi. Anh ấy không thuộc về mày, anh ấy cũng không thể nào thích mày.
"Quý Lăng Âm, rốt cuộc cô có nghe tôi nói gì không đấy?"
Quý Lăng Âm thất thần hồi lâu đổi lại là tiếng hầm hừ bất mãn của Tả Nam.
"Ờ, tôi nghe rồi".
Mặc dù thật ra cô chẳng nghe rõ nãy giờ Tả Nam đã nói gì.
Chắc lại là lải nhải mấy việc cần chú ý lúc quay thử, hoặc là đoán mò mấy thứ được mất, bảo cô mang theo Bạch Mộng Hàm nhiều hơn, không thể để cô nàng cứ chán nản như vậy nữa, vân vân.
Mấy thứ này cô đã nghe cả tám trăm lần, sớm đã ớn muốn chết.
"Tới rồi, xuống xe đi".
Tả Nam bó tay liếc Quý Lăng Âm một cái, mở cửa xe bước xuống.
Quý Lăng Âm xuống xe rồi mới kịp phản ứng là mình đã đến biệt thự vùng ngoại ô.
Nơi này lúc trước cô rất hay tới, đương nhiên liền nhận ra.
Thật ra trước khi đến đây, cô vốn không để ý Tả Nam nói địa điểm đó là biệt thự của Hoắc lão tiên sinh. Cô chỉ nghe một câu là ở khu biệt thự ngoại ô, cho nên lúc đứng ở trước cổng biệt thự Hoắc lão tiên sinh đang ở, Quý Lăng Âm đột nhiên mất hết dũng khí muốn bước vào.
"Ngơ ra đó làm cái gì? Đi vào đi chứ".
Tả Nam thấy Quý Lăng Âm dừng bước bất động, gọi một tiếng.
"Tại sao địa điểm quay thử lại chọn ở đây?"
Quý Lăng Âm nghi ngờ hỏi.
Sau khi hỏi xong, Quý Lăng Âm hình như đã hiểu ra nguyên nhân.
Ba của Hoắc Sâm là Hoắc Tường cũng là một đạo diễn. Bây giờ già rồi thân thể không còn khoẻ mạnh, nhưng niềm yêu thích đối với đạo diễn vẫn như cũ không giảm đi, mà Hoắc Sâm là đứa con trai hiếu thảo, vì muốn làm mãn nguyện nguyện vọng của ba mình, mỗi lần anh ta chọn địa điểm quay phim đều là ở khu biệt thự của Hoắc lão tiên sinh.
Căn biệt thự rất rộng lớn, vừa hay đã được chuẩn bị nhiều dạng nhiều kiểu các khu vực làm cảnh quay.
Cô trước giờ không xem tin tức, nhưng mấy chuyện này từ khi cô còn nhỏ đã biết cả rồi, bởi vì mẹ cô thường xuyên đưa cô đến đây.
Mà nghe thấy Quý Lăng Âm hỏi như vậy, Tả Nam ngược lại cũng bày ra vẻ mặt nghi ngờ:
"Mấy năm nay đạo diễn Hoắc Sâm đều ở đây quay phim, cô không biết sao?"
"Nghe nói là bởi vì..."
"Vào trước đã, sắp đến giờ quay thử rồi"
Quý Lăng Âm không đợi Tả Nam nói hết câu đã sải bước bước vào trong biệt thự.
/1187
|