Sáng sớm ngày hôm sau, người đại diện Hướng Thiên của Diệp Hoài Cẩn dẫn theo trợ lý Tiểu Ngô lái xe đến nhà Diệp Hoài Cẩn.
Mà xe này thoạt nhìn khác với ngày thường, cả xe và biển số xe hôm nay đều được thay đổi.
Chủ yếu là vì danh tiếng của Diệp Hoài Cẩn, xe và biển số xe anh dùng để đi lại hàng ngày đã được không ít fans ghi nhớ trong lòng từ lâu.
Đồng thời, khi Mango TV ghi hình một số chương trình, thường có rất nhiều fans chờ đợi bên ngoài để được gặp thần tượng của mình.
Nếu Diệp Hoài Cẩn đến đài truyền hình bằng chiếc xe ngày thường hay sử dụng thì chỉ sợ vừa đến đã có người nhận ra.
Bình thường thì có thể không sao, nhưng hôm nay không phải chỉ có một mình Diệp Hoài Cẩn đi đến đài truyền hình, mà còn có bà xã yêu dấu và ba cậu con trai bảo bối của anh, là người đại diện của Diệp Hoài Cẩn, đương nhiên Hướng Thiên phải suy xét đủ loại tình huống có thể xảy ra với những người chưa từng lộ diện trước truyền thông như bọn họ.
Sau khi dừng xe, hai người đi tới gõ cửa.
Bấm chuông cửa.
Ngay sau đó, “cạch” một tiếng, cửa mở ra.
“Chú Hướng Thiên, chú Tiểu Ngô.” Người mở cửa chính là Diệp Vũ Thánh, vừa nhìn thấy Hướng Thiên, cậu lập tức lễ phép chào hỏi.
Lúc này, diện mạo của Diệp Vũ Thánh tuấn tú, trên người mặc một bộ tây trang nhỏ, trông có vẻ đẹp trai phi thường, nhưng kết hợp với thân hình nhỏ nhắn và gương mặt mũm mĩm lúc này thì lại tăng thêm vài phần đáng yêu.
Nói tóm lại, chính là khiến người ta vừa nhìn thấy đã không nhịn được mà muốn đưa tay véo một cái.
Mà Hướng Thiên cũng định làm như vậy.
Chỉ là khi duỗi tay được một nửa, Diệp Vũ Thánh đã cảnh giác từ lâu, cậu lập tức quay đầu bỏ chạy, sau khi kéo dài khoảng cách, Diệp Vũ Thánh mới nhìn Hướng Thiên, vô cùng nghiêm túc mở miệng: “Chú Hướng Thiên, chú đừng có vừa nhìn thấy cháu đã muốn véo má cháu.”
Hừ, cậu biết ngay là chú Hướng Thiên lại muốn véo má mình, cũng may cậu trốn nhanh.
Nhìn thấy thế, Hướng Thiên không khỏi sờ sờ mũi, cũng vì anh thấy đứa nhỏ này quá đáng yêu thôi mà!
Mỗi lần nhìn thấy ba đứa nhỏ nhà Diệp Hoài Cẩn, trái tim anh lại ngứa ngáy khó chịu khiến anh muốn kiếm một người vợ để mau chóng kết hôn sinh con.
Nhưng chính vì đi theo Diệp Hoài Cẩn, nên đến hiện tại anh vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.
Ngẫm lại thật quá xấu hổ, anh và Diệp Hoài Cẩn cũng trạc tuổi nhau, con của Diệp Hoài Cẩn đã sáu tuổi rồi, mà ngay cả vợ anh vẫn chưa tìm được!
Vì vậy, tranh thủ thời gian tới, Diệp Hoài Cẩn đẩy nhanh tốc độ hoàn thành mấy hợp đồng đại diện sau đó nghỉ ngơi tham gia “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, anh cũng muốn nghỉ theo, thuận tiện xem mắt hẹn hò.
Trong lòng đang tính toán, đột nhiên một mùi thơm truyền đến chóp mũi Hướng Thiên, hoàn toàn kéo sự chú ý của anh trở lại.
Hướng Thiên lập tức nhìn về phía Tiểu Ngô ở bên cạnh rồi nói: “Tiểu Ngô, hôm nay cậu rất may mắn, đến đây, cùng tôi đi ăn trực bữa sáng.”
Tiểu Ngô nghe vậy thì lập tức tung tăng theo sau Hướng Thiên, cậu ta đã ngửi thấy mùi thơm, nó gần như ngay lập tức khơi dậy ham muốn ăn uống của cậu ta.
Cậu ta sẽ không nói trước khi tới đây mình đã ăn mấy cái bánh bao, bây giờ gặp được vợ của ông chủ đang nấu ăn, nếu ăn trực được thì chắc chắn phải ăn trực!
Sau khi Tiểu Ngô đi theo Hướng Thiên tiến vào phòng ăn, họ nhìn thấy cặp sinh ba đang ngoan ngoãn ăn bánh bao đầy soup vừa mới ra lò.
Diệp Vũ Hành nhìn thấy hai người thì lập tức chào hỏi, về phần Diệp Vũ Triết, cậu đang vùi đầu ăn uống, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho Hướng Thiên, chỉ là sau khi nghe Diệp Vũ Hành nói chuyện, cậu mới hơi nâng đầu, mơ hồ nói vài chữ không rõ rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn uống.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hướng Thiên cười cười nhìn dáng vẻ đáng yêu của ba đứa nhỏ, sau đó chạy nhanh vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, một bên bếp vẫn đang hấp bánh bao soup đã được gói sẵn, cùng lúc đó Mục Nhan cũng đang nhào bột, bàn tay cô vô cùng linh hoạt khiến cục bột trong tay biến thành từng sợi mì mảnh mai.
Về phần Diệp Hoài Cẩn, anh đang đứng bên cạnh cẩn thận thái rau cho Mục Nhan, kỹ thuật thái rau kia cũng cực kỳ lưu loát, thoạt nhìn có vẻ thường xuyên thực hành.
Nhìn Diệp Hoài Cẩn như vậy, Hướng Thiên cảm thấy nếu như bị những fans nữ đó thấy được, chắc chắn họ sẽ muốn hét thật to, ảnh đế làm việc nhà!
Hướng Thiên cười ra vẻ hiểu ý, sau đó nhìn Mục Nhan và nói: “Em dâu, em cũng làm cho anh và Tiểu Ngô một bát mì đi! Ừm, vài cái bánh bao soup nữa.”
Bởi vì thỉnh thoảng Hướng Thiên sẽ đến chỗ Diệp Hoài Cẩn ăn cơm, nên anh cũng không khách khí.
Mục Nhan nghe Hướng Thiên nói, cô mỉm cười đáp: “Biết hai người đến, em đã chuẩn bị xong phần của hai người từ sớm rồi.”
Nói xong, Mục Nhan bắt đầu chia mì đã được chuẩn bị hoàn hảo thành bảy phần, bốn lớn ba nhỏ.
Lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã thái rau xong, anh lấy ra hai chiếc đĩa, mở lồng hấp, gắp ra vài chiếc bánh bao soup rồi đưa cho Hướng Thiên: “Cầm đi.”
“Anh em tốt, không uổng công mỗi ngày tôi đều mệt chết mệt sống vì cậu.” Nói xong, anh lập tức bưng đĩa tiến vào phòng ăn, sau đó bắt đầu chia sẻ bánh bao soup với Tiểu Ngô.
Vừa ngồi xuống, hai người đã nóng lòng động đũa.
Vừa cắn một miếng nhỏ, mùi thơm nồng đậm đã lan tỏa trong miệng, Hướng Thiên cảm thấy mình sắp cảm động muốn khóc rồi.
Thật ngon!
Sau đó, anh lập tức hút sạch nước soup thơm nồng trong bánh bao, rồi cắn một miếng bánh.
Hương vị tuyệt hảo đẩy vị giác lên đỉnh điểm, quả thực ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi.
Chỉ hai ba miếng, hai người đã ăn sạch chiếc bánh bao soup, sau khi ăn xong, chiếc đĩa sạch bách, một giọt nước soup cũng không để lọt.
“Thật sự ăn quá ngon, mỗi lần ăn cơm ở chỗ ông chủ, mấy ngày sau trở về nhà em đều cảm thấy ăn mà chẳng biết mùi vị gì.” Tiểu Ngô cảm khái nói, mỗi lần ăn xong đều khiến người ta cảm nhận được dư vị bất tận.
“Chỉ là số lượng quá ít.” Hướng Thiên hồi tưởng lại dư vị đó, anh cảm thấy hơi không đã ghiền, sau đó ánh mắt anh rơi vào chiếc đĩa trước mặt ba tên nhóc, về cơ bản thì bên trên đĩa đều còn sót lại một hai chiếc bánh bao soup, kích cỡ không thể so sánh với chiếc Hướng Thiên vừa ăn, nhưng chắc chắn hương vị vẫn như vậy.
Dường như cảm nhận được tầm mắt đói khát của Hướng Thiên, ba đứa nhỏ cùng ngẩng đầu lên.
Với tư cách là anh cả, Diệp Vũ Thánh lập tức nói: “Chú Hướng Thiên, chú có thể đừng nhìn chằm chằm đĩa của chúng cháu nữa được không?”
“Đây là đồ ăn của trẻ con tụi cháu.” Diệp Vũ Triết là đồ tham ăn, cậu cũng lập tức nói theo một cách hợp tình hợp lý.
Hướng Thiên bị nói như vậy thì ho nhẹ một tiếng: “Chú chỉ muốn xem đồ ăn của người lớn và trẻ con có… mùi vị gì khác nhau hay không?”
Vừa nói dứt câu, nhìn ánh mắt hoài nghi của Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết, chính bản thân Hướng Thiên cũng cảm thấy lời lời nói của mình có phần không tin tưởng, tuy nhiên, anh thật sự không có ý định tranh giành đồ ăn với bọn trẻ, chỉ là khát vọng mà thôi.
“Chú Hướng Thiên, cháu cho chú nếm thử một chiếc.” Diệp Vũ Hành nghe xong, cậu lập tức đẩy đĩa của mình về phía trước, bên trên còn sót lại đúng một chiếc bánh bao soup.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hướng Thiên thấy vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động, anh vội vàng nói: “Không cần.”
Mà Diệp Vũ Triết cũng lập tức nói theo: “Em trai, chú Hướng Thiên không cần! Vậy em cho anh đi!”
Nghe thấy thế, Diệp Vũ Hành thật sự đưa chiếc bánh bao soup của mình cho Diệp Vũ Triết.
Diệp Vũ Triết cũng không khách khí, sau khi lấy xong thì liền ném luôn vào miệng mình, cái miệng nhỏ tóp tép, gương mặt của cậu tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Hướng Thiên: “...”
—— Diệp Vũ Triết rất xứng với danh xưng tên nhóc tham ăn.
Đúng lúc này, hai người Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan mỗi người bưng một khay mì sợi ra.
Bên dưới là mì nước, mặt trên đặt rất nhiều nguyên liệu màu sắc rực rỡ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không nhịn được muốn ăn ngay.
Lúc này, Hướng Thiên đã không còn nhớ đến chiếc bánh bao soup kia nữa, lực chú ý của anh lập tức đổ dồn vào món mì với rất nhiều nguyên liệu kia.
Chốc lát sau, cả bảy người đều ăn sạch sẽ hết bát mì nước trước mặt.
Diệp Vũ Triết vuốt cái bụng tròn xoe của mình, cậu hài lòng nói: “Mẹ, ăn xong bữa sáng mẹ làm thì con không bao giờ muốn ăn đồ bố nấu nữa.”
Hai tên nhóc còn lại nhìn thoáng qua Diệp Hoài Cẩn, thấy anh không tức giận, chúng cũng gật đầu theo.
Bốn người lớn nhìn thấy vậy thì nhịn không được mà bật cười.
Sau khi ăn uống no đủ, nghỉ ngơi trong chốc lát, đoàn người chuẩn bị xuất phát đến Mango TV.
Tiểu Ngô ở phía trước lái xe, Hướng Thiên ngồi ở ghế phó lái, dành toàn bộ không gian phía sau cho gia đình Diệp Hoài Cẩn.
Lúc này, vì tò mò về nơi mình sắp đến, dọc theo đường đi ba đứa nhỏ cứ ríu rít hỏi đủ thứ chuyện, Mục Nhan không quá hiểu rõ, nên cô trực tiếp giao cho Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn trả lời các câu hỏi ùn ùn không dứt của bọn nhỏ, anh chỉ cảm thấy như đang có vịt kêu cạc cạc bên tai mình.
“Bố, đài truyền hình ở đâu ạ? Cách chúng ta xa không?”
“Bố, tại sao lại gọi là Mango TV? Ở đó có rất nhiều xoài sao? Có thể ăn không ạ?”
“Ở đó có vui không ạ? Có vui bằng nhà trẻ của chúng con không?”
“...”
Mãi cho đến khi chiếc xe thuận lợi thoát khỏi sự truy lùng của các fans ở bên ngoài và tiến vào bãi đỗ xe ngầm của Mango TV thì Diệp Hoài Cẩn mới dứt ra khỏi các câu hỏi kỳ quái từ ba đứa nhỏ.
Hiện tại, bên ngoài xe đã có nhân viên của Mango TV đang chờ sẵn.
Nhìn cánh cửa xe đóng chặt, trong mắt nhân viên của Mango TV ngập tràn vẻ tò mò.
Nghe nói hôm nay vợ và con trai của Diệp Hoài Cẩn cũng sẽ xuất hiện!
Hôm nay cậu ta có cơ hội đến đón bọn họ, cuối cùng cậu ta có thể nhìn thấy diện mạo thật của đối phương.
“Cạch” một tiếng, cửa xe mở ra, Diệp Hoài Cẩn là người đầu tiên bước xuống, sau đó lần lượt bế ba đứa nhỏ đáng yêu gần như là giống nhau như đúc.
Ba đứa nhỏ đáng yêu có làn da trắng nõn, đôi mắt to và sáng, tất cả đều mặc tây trang, kết hợp với các đường nét gương mặt xuất sắc, trông giống như những quý ông nhỏ, trong số đó có một cậu bé hơi tròn trịa hơn, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ tuấn tú đáng yêu bên ngoài.
Sau ba đứa nhỏ đáng yêu, một người phụ nữ xinh đẹp từ trên xe bước xuống, làn da trắng nõn tinh tế, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ, chiếc váy dài màu lam đơn giản khiến khi vừa nhìn thoáng qua cô có thêm vài phần phiêu dật phóng khoáng, diện mạo hoàn hảo, khí chất hoàn mỹ.
Sự xuất hiện của cả gia đình khiến nhân viên của Mango TV bị chấn động hoàn toàn.
A a a… cả gia đình có giá trị nhan sắc siêu cao!
Mà xe này thoạt nhìn khác với ngày thường, cả xe và biển số xe hôm nay đều được thay đổi.
Chủ yếu là vì danh tiếng của Diệp Hoài Cẩn, xe và biển số xe anh dùng để đi lại hàng ngày đã được không ít fans ghi nhớ trong lòng từ lâu.
Đồng thời, khi Mango TV ghi hình một số chương trình, thường có rất nhiều fans chờ đợi bên ngoài để được gặp thần tượng của mình.
Nếu Diệp Hoài Cẩn đến đài truyền hình bằng chiếc xe ngày thường hay sử dụng thì chỉ sợ vừa đến đã có người nhận ra.
Bình thường thì có thể không sao, nhưng hôm nay không phải chỉ có một mình Diệp Hoài Cẩn đi đến đài truyền hình, mà còn có bà xã yêu dấu và ba cậu con trai bảo bối của anh, là người đại diện của Diệp Hoài Cẩn, đương nhiên Hướng Thiên phải suy xét đủ loại tình huống có thể xảy ra với những người chưa từng lộ diện trước truyền thông như bọn họ.
Sau khi dừng xe, hai người đi tới gõ cửa.
Bấm chuông cửa.
Ngay sau đó, “cạch” một tiếng, cửa mở ra.
“Chú Hướng Thiên, chú Tiểu Ngô.” Người mở cửa chính là Diệp Vũ Thánh, vừa nhìn thấy Hướng Thiên, cậu lập tức lễ phép chào hỏi.
Lúc này, diện mạo của Diệp Vũ Thánh tuấn tú, trên người mặc một bộ tây trang nhỏ, trông có vẻ đẹp trai phi thường, nhưng kết hợp với thân hình nhỏ nhắn và gương mặt mũm mĩm lúc này thì lại tăng thêm vài phần đáng yêu.
Nói tóm lại, chính là khiến người ta vừa nhìn thấy đã không nhịn được mà muốn đưa tay véo một cái.
Mà Hướng Thiên cũng định làm như vậy.
Chỉ là khi duỗi tay được một nửa, Diệp Vũ Thánh đã cảnh giác từ lâu, cậu lập tức quay đầu bỏ chạy, sau khi kéo dài khoảng cách, Diệp Vũ Thánh mới nhìn Hướng Thiên, vô cùng nghiêm túc mở miệng: “Chú Hướng Thiên, chú đừng có vừa nhìn thấy cháu đã muốn véo má cháu.”
Hừ, cậu biết ngay là chú Hướng Thiên lại muốn véo má mình, cũng may cậu trốn nhanh.
Nhìn thấy thế, Hướng Thiên không khỏi sờ sờ mũi, cũng vì anh thấy đứa nhỏ này quá đáng yêu thôi mà!
Mỗi lần nhìn thấy ba đứa nhỏ nhà Diệp Hoài Cẩn, trái tim anh lại ngứa ngáy khó chịu khiến anh muốn kiếm một người vợ để mau chóng kết hôn sinh con.
Nhưng chính vì đi theo Diệp Hoài Cẩn, nên đến hiện tại anh vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.
Ngẫm lại thật quá xấu hổ, anh và Diệp Hoài Cẩn cũng trạc tuổi nhau, con của Diệp Hoài Cẩn đã sáu tuổi rồi, mà ngay cả vợ anh vẫn chưa tìm được!
Vì vậy, tranh thủ thời gian tới, Diệp Hoài Cẩn đẩy nhanh tốc độ hoàn thành mấy hợp đồng đại diện sau đó nghỉ ngơi tham gia “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, anh cũng muốn nghỉ theo, thuận tiện xem mắt hẹn hò.
Trong lòng đang tính toán, đột nhiên một mùi thơm truyền đến chóp mũi Hướng Thiên, hoàn toàn kéo sự chú ý của anh trở lại.
Hướng Thiên lập tức nhìn về phía Tiểu Ngô ở bên cạnh rồi nói: “Tiểu Ngô, hôm nay cậu rất may mắn, đến đây, cùng tôi đi ăn trực bữa sáng.”
Tiểu Ngô nghe vậy thì lập tức tung tăng theo sau Hướng Thiên, cậu ta đã ngửi thấy mùi thơm, nó gần như ngay lập tức khơi dậy ham muốn ăn uống của cậu ta.
Cậu ta sẽ không nói trước khi tới đây mình đã ăn mấy cái bánh bao, bây giờ gặp được vợ của ông chủ đang nấu ăn, nếu ăn trực được thì chắc chắn phải ăn trực!
Sau khi Tiểu Ngô đi theo Hướng Thiên tiến vào phòng ăn, họ nhìn thấy cặp sinh ba đang ngoan ngoãn ăn bánh bao đầy soup vừa mới ra lò.
Diệp Vũ Hành nhìn thấy hai người thì lập tức chào hỏi, về phần Diệp Vũ Triết, cậu đang vùi đầu ăn uống, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho Hướng Thiên, chỉ là sau khi nghe Diệp Vũ Hành nói chuyện, cậu mới hơi nâng đầu, mơ hồ nói vài chữ không rõ rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn uống.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hướng Thiên cười cười nhìn dáng vẻ đáng yêu của ba đứa nhỏ, sau đó chạy nhanh vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, một bên bếp vẫn đang hấp bánh bao soup đã được gói sẵn, cùng lúc đó Mục Nhan cũng đang nhào bột, bàn tay cô vô cùng linh hoạt khiến cục bột trong tay biến thành từng sợi mì mảnh mai.
Về phần Diệp Hoài Cẩn, anh đang đứng bên cạnh cẩn thận thái rau cho Mục Nhan, kỹ thuật thái rau kia cũng cực kỳ lưu loát, thoạt nhìn có vẻ thường xuyên thực hành.
Nhìn Diệp Hoài Cẩn như vậy, Hướng Thiên cảm thấy nếu như bị những fans nữ đó thấy được, chắc chắn họ sẽ muốn hét thật to, ảnh đế làm việc nhà!
Hướng Thiên cười ra vẻ hiểu ý, sau đó nhìn Mục Nhan và nói: “Em dâu, em cũng làm cho anh và Tiểu Ngô một bát mì đi! Ừm, vài cái bánh bao soup nữa.”
Bởi vì thỉnh thoảng Hướng Thiên sẽ đến chỗ Diệp Hoài Cẩn ăn cơm, nên anh cũng không khách khí.
Mục Nhan nghe Hướng Thiên nói, cô mỉm cười đáp: “Biết hai người đến, em đã chuẩn bị xong phần của hai người từ sớm rồi.”
Nói xong, Mục Nhan bắt đầu chia mì đã được chuẩn bị hoàn hảo thành bảy phần, bốn lớn ba nhỏ.
Lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã thái rau xong, anh lấy ra hai chiếc đĩa, mở lồng hấp, gắp ra vài chiếc bánh bao soup rồi đưa cho Hướng Thiên: “Cầm đi.”
“Anh em tốt, không uổng công mỗi ngày tôi đều mệt chết mệt sống vì cậu.” Nói xong, anh lập tức bưng đĩa tiến vào phòng ăn, sau đó bắt đầu chia sẻ bánh bao soup với Tiểu Ngô.
Vừa ngồi xuống, hai người đã nóng lòng động đũa.
Vừa cắn một miếng nhỏ, mùi thơm nồng đậm đã lan tỏa trong miệng, Hướng Thiên cảm thấy mình sắp cảm động muốn khóc rồi.
Thật ngon!
Sau đó, anh lập tức hút sạch nước soup thơm nồng trong bánh bao, rồi cắn một miếng bánh.
Hương vị tuyệt hảo đẩy vị giác lên đỉnh điểm, quả thực ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi.
Chỉ hai ba miếng, hai người đã ăn sạch chiếc bánh bao soup, sau khi ăn xong, chiếc đĩa sạch bách, một giọt nước soup cũng không để lọt.
“Thật sự ăn quá ngon, mỗi lần ăn cơm ở chỗ ông chủ, mấy ngày sau trở về nhà em đều cảm thấy ăn mà chẳng biết mùi vị gì.” Tiểu Ngô cảm khái nói, mỗi lần ăn xong đều khiến người ta cảm nhận được dư vị bất tận.
“Chỉ là số lượng quá ít.” Hướng Thiên hồi tưởng lại dư vị đó, anh cảm thấy hơi không đã ghiền, sau đó ánh mắt anh rơi vào chiếc đĩa trước mặt ba tên nhóc, về cơ bản thì bên trên đĩa đều còn sót lại một hai chiếc bánh bao soup, kích cỡ không thể so sánh với chiếc Hướng Thiên vừa ăn, nhưng chắc chắn hương vị vẫn như vậy.
Dường như cảm nhận được tầm mắt đói khát của Hướng Thiên, ba đứa nhỏ cùng ngẩng đầu lên.
Với tư cách là anh cả, Diệp Vũ Thánh lập tức nói: “Chú Hướng Thiên, chú có thể đừng nhìn chằm chằm đĩa của chúng cháu nữa được không?”
“Đây là đồ ăn của trẻ con tụi cháu.” Diệp Vũ Triết là đồ tham ăn, cậu cũng lập tức nói theo một cách hợp tình hợp lý.
Hướng Thiên bị nói như vậy thì ho nhẹ một tiếng: “Chú chỉ muốn xem đồ ăn của người lớn và trẻ con có… mùi vị gì khác nhau hay không?”
Vừa nói dứt câu, nhìn ánh mắt hoài nghi của Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết, chính bản thân Hướng Thiên cũng cảm thấy lời lời nói của mình có phần không tin tưởng, tuy nhiên, anh thật sự không có ý định tranh giành đồ ăn với bọn trẻ, chỉ là khát vọng mà thôi.
“Chú Hướng Thiên, cháu cho chú nếm thử một chiếc.” Diệp Vũ Hành nghe xong, cậu lập tức đẩy đĩa của mình về phía trước, bên trên còn sót lại đúng một chiếc bánh bao soup.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hướng Thiên thấy vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động, anh vội vàng nói: “Không cần.”
Mà Diệp Vũ Triết cũng lập tức nói theo: “Em trai, chú Hướng Thiên không cần! Vậy em cho anh đi!”
Nghe thấy thế, Diệp Vũ Hành thật sự đưa chiếc bánh bao soup của mình cho Diệp Vũ Triết.
Diệp Vũ Triết cũng không khách khí, sau khi lấy xong thì liền ném luôn vào miệng mình, cái miệng nhỏ tóp tép, gương mặt của cậu tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Hướng Thiên: “...”
—— Diệp Vũ Triết rất xứng với danh xưng tên nhóc tham ăn.
Đúng lúc này, hai người Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan mỗi người bưng một khay mì sợi ra.
Bên dưới là mì nước, mặt trên đặt rất nhiều nguyên liệu màu sắc rực rỡ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không nhịn được muốn ăn ngay.
Lúc này, Hướng Thiên đã không còn nhớ đến chiếc bánh bao soup kia nữa, lực chú ý của anh lập tức đổ dồn vào món mì với rất nhiều nguyên liệu kia.
Chốc lát sau, cả bảy người đều ăn sạch sẽ hết bát mì nước trước mặt.
Diệp Vũ Triết vuốt cái bụng tròn xoe của mình, cậu hài lòng nói: “Mẹ, ăn xong bữa sáng mẹ làm thì con không bao giờ muốn ăn đồ bố nấu nữa.”
Hai tên nhóc còn lại nhìn thoáng qua Diệp Hoài Cẩn, thấy anh không tức giận, chúng cũng gật đầu theo.
Bốn người lớn nhìn thấy vậy thì nhịn không được mà bật cười.
Sau khi ăn uống no đủ, nghỉ ngơi trong chốc lát, đoàn người chuẩn bị xuất phát đến Mango TV.
Tiểu Ngô ở phía trước lái xe, Hướng Thiên ngồi ở ghế phó lái, dành toàn bộ không gian phía sau cho gia đình Diệp Hoài Cẩn.
Lúc này, vì tò mò về nơi mình sắp đến, dọc theo đường đi ba đứa nhỏ cứ ríu rít hỏi đủ thứ chuyện, Mục Nhan không quá hiểu rõ, nên cô trực tiếp giao cho Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn trả lời các câu hỏi ùn ùn không dứt của bọn nhỏ, anh chỉ cảm thấy như đang có vịt kêu cạc cạc bên tai mình.
“Bố, đài truyền hình ở đâu ạ? Cách chúng ta xa không?”
“Bố, tại sao lại gọi là Mango TV? Ở đó có rất nhiều xoài sao? Có thể ăn không ạ?”
“Ở đó có vui không ạ? Có vui bằng nhà trẻ của chúng con không?”
“...”
Mãi cho đến khi chiếc xe thuận lợi thoát khỏi sự truy lùng của các fans ở bên ngoài và tiến vào bãi đỗ xe ngầm của Mango TV thì Diệp Hoài Cẩn mới dứt ra khỏi các câu hỏi kỳ quái từ ba đứa nhỏ.
Hiện tại, bên ngoài xe đã có nhân viên của Mango TV đang chờ sẵn.
Nhìn cánh cửa xe đóng chặt, trong mắt nhân viên của Mango TV ngập tràn vẻ tò mò.
Nghe nói hôm nay vợ và con trai của Diệp Hoài Cẩn cũng sẽ xuất hiện!
Hôm nay cậu ta có cơ hội đến đón bọn họ, cuối cùng cậu ta có thể nhìn thấy diện mạo thật của đối phương.
“Cạch” một tiếng, cửa xe mở ra, Diệp Hoài Cẩn là người đầu tiên bước xuống, sau đó lần lượt bế ba đứa nhỏ đáng yêu gần như là giống nhau như đúc.
Ba đứa nhỏ đáng yêu có làn da trắng nõn, đôi mắt to và sáng, tất cả đều mặc tây trang, kết hợp với các đường nét gương mặt xuất sắc, trông giống như những quý ông nhỏ, trong số đó có một cậu bé hơi tròn trịa hơn, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ tuấn tú đáng yêu bên ngoài.
Sau ba đứa nhỏ đáng yêu, một người phụ nữ xinh đẹp từ trên xe bước xuống, làn da trắng nõn tinh tế, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ, chiếc váy dài màu lam đơn giản khiến khi vừa nhìn thoáng qua cô có thêm vài phần phiêu dật phóng khoáng, diện mạo hoàn hảo, khí chất hoàn mỹ.
Sự xuất hiện của cả gia đình khiến nhân viên của Mango TV bị chấn động hoàn toàn.
A a a… cả gia đình có giá trị nhan sắc siêu cao!
/64
|