Đường Tinh Khanh vì không muốn tiếp tục dây dưa nữa liền nhân lúc anh ta không để ý rồi hất văng tay anh ta ra.
“La Vũ Hạo, tôi đã kết hôn rồi, đã là vợ của Đông Phùng Lưu, đó đã là một sự thật không thể thay đổi, thế nên anh hãy buông tay đi, đừng có ép tôi, tôi tuyệt đối sẽ không ở bên anh đâu!!!”
Đường Tinh Khanh hét xong những lời này liền vội quay đầu chạy đi, nhưng mắt cô cũng đã nhòe ướt, nước mắt tràn mi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Đường Tinh Khanh, La Vũ Hạo nắm chặt tay lại, lầm bầm nói rằng: “Tinh Khanh, dù em nói gì đi nữa thì anh cũng sẽ không từ bỏ đâu!”
Thế nhưng lúc Đường Tinh Khanh quay lại bữa tiệc thì dù cô tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy Đông Phùng Lưu đâu.
Mà cô lại chẳng quen biết ai, cũng ngại hỏi người khác, thế nên sau khi tìm khoảng nửa tiếng thì cô chỉ đành tự về nhà.
Sau khi về đến biệt thự của nhà họ Đông Phùng thì Đường Tinh Khanh đột nhiên không biết phải làm gì với cánh cửa đang khóa chặt kia.
Sao biệt thự lại khóa? Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, bây giờ lại làm sao thế này?
Cô biết mỗi ngày đều có người trông coi biệt thự, thế nhưng hôm nay lại chẳng có ai, mà còn khóa cửa, e là người làm chuyện này chính là Đông Phùng Lưu!
Vừa nghĩ đến Đông Phùng Lưu thì Đường Tinh Khanh thấy có chút khó hiểu, chả nhẽ cô lại làm sai gì à? Sao anh ta lại làm thế với cô?
Dù là đang giữa hè, nhưng gió đêm vẫn rất lạnh, mà cô cũng chỉ mặc mỗi cái váy dạ hội, thế nên càng thấy lạnh hơn.
Nếu mà ở bên ngoài chịu lạnh cả đêm thế này, có khi cô sẽ bị chết rét mất!
Trong lòng Đường Tinh Khanh nghĩ thế, liền vội vàng tìm đường để có thể vào nhà, nhưng lại phát hiện ra tất cả mọi cánh cửa đều bị khóa chặt, hoàn toàn không thể đi vào.
Khẽ thở dài, cô chỉ đành đi tìm một bức tường thấp một chút, định trèo vào.
Khó khăn lắm mới trèo qua được, rồi sau khi đi đến vườn hoa trong biệt thự, thì lúc cô định đi về phòng thì chán chường nhận ra không chỉ là bên ngoài mà tất cả mọi cánh cửa trong nhà đều bị khóa chặt, cô chẳng thể nào mà vào nhà được.
“Đông Phùng Lưu, anh quá đáng lắm rồi đấy!” Đường Tinh Khanh tức giận mà chửi thầm một câu.
Đêm đến trời rất lạnh, thế nên Đường Tinh Khanh lúc này đã run cầm cập, cô chợt phát hiện ra ánh đèn lờ mờ của căn phòng trên chỗ cao nhất của biệt thự, đó là phòng của Đông Phùng Lưu.
Trong phòng, Đông Phùng Lưu khoác chiếc áo khoác màu đen, ánh mắt anh ta híp lại mà lạnh lùng nhìn Đường Tinh Khanh đang rét run dưới kia.
“Cậu chủ, liệu có cần kêu người đến đỡ cô chủ về phòng nghỉ ngơi không?” Cô giúp việc đứng bên cạnh hỏi thử.
Đông Phùng Lưu nhíu mày, lại nhớ đến cảnh tượng lôi lôi kéo kéo của cô và La Vũ Hạo, thế là lại càng tức giận mà nói: “Không cần!”
Tốt nhất là chết rét luôn đi cho rồi, để đầu óc cô ta tỉnh táo một chút, nên biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm!
Người giúp việc kia sợ hết hồn, vội ngậm chặt miệng lại, không dám nói nhiều nữa.
Đường Tinh Khanh nhìn ánh đèn trong phòng Đông Phùng Lưu, lạnh đến run cầm cập mà mong ngóng anh ta có thể nhìn thấy cô, rồi để cô vào nhà, ấy thế mà ai ngờ đèn phòng anh ta cũng vụt tắt ngay sau đó.
Đường Tinh Khanh ngẩn hết cả người ra, rồi liền hắt hơi một cái, thế là cô vô cùng tức giận mà nghĩ, Đông Phùng Lưu, anh thật nhẫn tâm!
Cũng chẳng thèm mơ mộng hão huyền gì với cái tên Đông Phùng Lưu đó nữa nên Đường Tinh Khanh liền tìm một góc rồi run run rẩy rẩy mà ngủ cả đêm.
Sáng hôm sau, Đường Tinh Khanh giật mình tỉnh dậy vì cái lạnh, lúc cô tỉnh lại rồi ngẩng đầu lên thì thấy cửa biệt thự đã được mở ra rồi, thế là liền vội vàng đi vào.
Đường Tinh Khanh nhanh chóng về phòng tắm nước nóng, sau khi làm ấm cơ thể xong thì cô mới đi tìm Đông Phùng Lưu.
Lúc Đường Tinh Khanh vừa đi vào trong phòng của Đông Phùng Lưu, cô liền tức giận chất vấn: “Đông Phùng Lưu, sao hôm qua anh không nói câu nào mà đã bỏ về rồi? Anh có biết tôi tìm anh bao lâu không? Còn nữa, sao anh không cho tôi vào nhà?”
“Anh có biết tối qua tôi ở ngoài lạnh muốn chết không? Tôi làm sai cái gì mà để anh đối xử như thế với tôi? Anh có biết tôi là vợ của anh không? Sao anh có thể làm thế với tôi? Lúc ở buổi tiệc ngày hôm qua anh…anh rõ ràng còn bảo vệ tôi cơ mà…”
Nói xong câu cuối, Đường Tinh Khanh liền khẽ cắn môi, nói thật cô cũng chẳng hiểu nổi con người Đông Phùng Lưu, hôm qua ở buổi tiệc, lúc mà anh ta bảo vệ cô, rõ ràng cũng rất quan tâm cô cơ mà, sao giờ lại…
Đông Phùng Lưu nhíu mày, không thèm ngẩng đầu mà cười nhạo bảo: “Chuyện bảo vệ cô lúc ở ngoài, thì là vì tôi muốn giữ mặt mũi cho mình, thế nhưng mà cô không cần đóng kịch trước mặt tôi đâu, dâm phụ thì đúng là dâm phụ mà, cái thứ dâm phụ không còn trinh tiết như cô có gì để mà diễn chứ! Đúng là nực cười!”
“Tôi đóng kịch?!” Đường Tinh Khanh đơ người ra, chẳng hiểu ra làm sao, sao anh ta lại đem chuyện đấy ra nói nữa chứ, chuyện cô mất trinh trước lúc cưới thì cô cũng giải thích rồi, chuyện đó vốn không phải ý muốn của cô, sao anh ta lại không tin cô chứ?
Nếu mà có thể thì cô cũng không muốn trước khi kết hôn bị người khác cướp đi lần đầu đâu!
Cô cắn chặt môi rồi vẫn ngang ngược hỏi: “Đông Phùng Lưu, hôm nay anh phải nói cho rõ, tôi diễn kịch vào lúc nào cơ chứ.”
Nói xong, Đường Tinh Khanh liền nắm chặt tay áo của Đông Phùng Lưu, không để anh ta đi!
Đông Phùng Lưu lạnh lùng nhìn thẳng vào Đường Tinh Khanh, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện tối qua liền tức giận vô cùng, thế là liền lạnh lùng nói: “Cô tự nghĩ cho kĩ xem, tối qua ở buổi tiệc cô đã làm cái việc bẩn thỉu gì mà khiến tôi vứt cô lại đó!”
Đường Tinh Khanh ngẩn người ra, cô nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Đông Phùng Lưu, cũng thấy anh ta không phải đang nói đùa, thế là cô liền im lặng, hôm qua lúc ở buổi tiệc cô…
Đột nhiên trong đầu cô nhớ đến chuyện lúc trên hành lang gần nhà vệ sinh, cô đã nói chuyện với La Vũ Hạo, thế là liền vội nói: “Chẳng lẽ anh thấy tôi nói chuyện với La Vũ Hạo tối hôm qua?”
“Ha!” Đông Phùng Lưu cười lạnh: “Cô còn dám thừa nhận chứ, xem như là cô cũng tự hiểu lấy mình đấy!”
Thế là Đường Tinh Khanh liền xấu hổ không thôi: “Chuyện không phải như anh nghĩ đâu, anh nghe tôi giải thích!”
“Tận mắt tôi nhìn thấy, tận tai tôi nghe được, cô còn muốn giải thích cái gì? Đường Tinh Khanh, bản thân là vợ của Đông Phùng Lưu tôi, ấy thế mà trên hành lang chỗ nhà vệ sinh lại cùng người thừa kế của tập đoàn nhà họ La lén lút tình thương mến thương, giờ cô còn muốn nói mình vô tội hay sao? Cô thật sự quá dối trá mà!”
“Chuyện không phải như anh nghĩ đâu, Đông Phùng Lưu, anh nhất định phải tin tôi, giữa tôi và La Vũ Hạo chẳng có gì cả, hai chúng tôi chỉ là bạn chơi hồi bé thôi, tối qua tôi đã nói rõ với anh ta rồi, thật đấy!” Đường Tinh Khanh vội giải thích.
“Cô không cần phải vờ vịt nữa, tôi hoàn toàn không muốn nghe cô nói gì với người đàn ông khác đâu, tôi chỉ biết cô chính là cái đồ dâm phụ, mất trinh trước khi kết hôn mà thôi!” Đông Phùng Lưu nói xong liền hất tay Đường Tinh Khanh ra.
Sắc mặt Đường Tinh Khanh trắng bệch ra, cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nhận ra rằng bản thân lại chẳng biết phải giải thích thế nào…
Mất trinh trước khi cưới.
Cô cúi đầu xuống, cắt chặt răng, trong lòng Đường Tinh Khanh lúc này chua xót khôn cùng, khó chịu đến mức không thở nổi.
“La Vũ Hạo, tôi đã kết hôn rồi, đã là vợ của Đông Phùng Lưu, đó đã là một sự thật không thể thay đổi, thế nên anh hãy buông tay đi, đừng có ép tôi, tôi tuyệt đối sẽ không ở bên anh đâu!!!”
Đường Tinh Khanh hét xong những lời này liền vội quay đầu chạy đi, nhưng mắt cô cũng đã nhòe ướt, nước mắt tràn mi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Đường Tinh Khanh, La Vũ Hạo nắm chặt tay lại, lầm bầm nói rằng: “Tinh Khanh, dù em nói gì đi nữa thì anh cũng sẽ không từ bỏ đâu!”
Thế nhưng lúc Đường Tinh Khanh quay lại bữa tiệc thì dù cô tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy Đông Phùng Lưu đâu.
Mà cô lại chẳng quen biết ai, cũng ngại hỏi người khác, thế nên sau khi tìm khoảng nửa tiếng thì cô chỉ đành tự về nhà.
Sau khi về đến biệt thự của nhà họ Đông Phùng thì Đường Tinh Khanh đột nhiên không biết phải làm gì với cánh cửa đang khóa chặt kia.
Sao biệt thự lại khóa? Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, bây giờ lại làm sao thế này?
Cô biết mỗi ngày đều có người trông coi biệt thự, thế nhưng hôm nay lại chẳng có ai, mà còn khóa cửa, e là người làm chuyện này chính là Đông Phùng Lưu!
Vừa nghĩ đến Đông Phùng Lưu thì Đường Tinh Khanh thấy có chút khó hiểu, chả nhẽ cô lại làm sai gì à? Sao anh ta lại làm thế với cô?
Dù là đang giữa hè, nhưng gió đêm vẫn rất lạnh, mà cô cũng chỉ mặc mỗi cái váy dạ hội, thế nên càng thấy lạnh hơn.
Nếu mà ở bên ngoài chịu lạnh cả đêm thế này, có khi cô sẽ bị chết rét mất!
Trong lòng Đường Tinh Khanh nghĩ thế, liền vội vàng tìm đường để có thể vào nhà, nhưng lại phát hiện ra tất cả mọi cánh cửa đều bị khóa chặt, hoàn toàn không thể đi vào.
Khẽ thở dài, cô chỉ đành đi tìm một bức tường thấp một chút, định trèo vào.
Khó khăn lắm mới trèo qua được, rồi sau khi đi đến vườn hoa trong biệt thự, thì lúc cô định đi về phòng thì chán chường nhận ra không chỉ là bên ngoài mà tất cả mọi cánh cửa trong nhà đều bị khóa chặt, cô chẳng thể nào mà vào nhà được.
“Đông Phùng Lưu, anh quá đáng lắm rồi đấy!” Đường Tinh Khanh tức giận mà chửi thầm một câu.
Đêm đến trời rất lạnh, thế nên Đường Tinh Khanh lúc này đã run cầm cập, cô chợt phát hiện ra ánh đèn lờ mờ của căn phòng trên chỗ cao nhất của biệt thự, đó là phòng của Đông Phùng Lưu.
Trong phòng, Đông Phùng Lưu khoác chiếc áo khoác màu đen, ánh mắt anh ta híp lại mà lạnh lùng nhìn Đường Tinh Khanh đang rét run dưới kia.
“Cậu chủ, liệu có cần kêu người đến đỡ cô chủ về phòng nghỉ ngơi không?” Cô giúp việc đứng bên cạnh hỏi thử.
Đông Phùng Lưu nhíu mày, lại nhớ đến cảnh tượng lôi lôi kéo kéo của cô và La Vũ Hạo, thế là lại càng tức giận mà nói: “Không cần!”
Tốt nhất là chết rét luôn đi cho rồi, để đầu óc cô ta tỉnh táo một chút, nên biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm!
Người giúp việc kia sợ hết hồn, vội ngậm chặt miệng lại, không dám nói nhiều nữa.
Đường Tinh Khanh nhìn ánh đèn trong phòng Đông Phùng Lưu, lạnh đến run cầm cập mà mong ngóng anh ta có thể nhìn thấy cô, rồi để cô vào nhà, ấy thế mà ai ngờ đèn phòng anh ta cũng vụt tắt ngay sau đó.
Đường Tinh Khanh ngẩn hết cả người ra, rồi liền hắt hơi một cái, thế là cô vô cùng tức giận mà nghĩ, Đông Phùng Lưu, anh thật nhẫn tâm!
Cũng chẳng thèm mơ mộng hão huyền gì với cái tên Đông Phùng Lưu đó nữa nên Đường Tinh Khanh liền tìm một góc rồi run run rẩy rẩy mà ngủ cả đêm.
Sáng hôm sau, Đường Tinh Khanh giật mình tỉnh dậy vì cái lạnh, lúc cô tỉnh lại rồi ngẩng đầu lên thì thấy cửa biệt thự đã được mở ra rồi, thế là liền vội vàng đi vào.
Đường Tinh Khanh nhanh chóng về phòng tắm nước nóng, sau khi làm ấm cơ thể xong thì cô mới đi tìm Đông Phùng Lưu.
Lúc Đường Tinh Khanh vừa đi vào trong phòng của Đông Phùng Lưu, cô liền tức giận chất vấn: “Đông Phùng Lưu, sao hôm qua anh không nói câu nào mà đã bỏ về rồi? Anh có biết tôi tìm anh bao lâu không? Còn nữa, sao anh không cho tôi vào nhà?”
“Anh có biết tối qua tôi ở ngoài lạnh muốn chết không? Tôi làm sai cái gì mà để anh đối xử như thế với tôi? Anh có biết tôi là vợ của anh không? Sao anh có thể làm thế với tôi? Lúc ở buổi tiệc ngày hôm qua anh…anh rõ ràng còn bảo vệ tôi cơ mà…”
Nói xong câu cuối, Đường Tinh Khanh liền khẽ cắn môi, nói thật cô cũng chẳng hiểu nổi con người Đông Phùng Lưu, hôm qua ở buổi tiệc, lúc mà anh ta bảo vệ cô, rõ ràng cũng rất quan tâm cô cơ mà, sao giờ lại…
Đông Phùng Lưu nhíu mày, không thèm ngẩng đầu mà cười nhạo bảo: “Chuyện bảo vệ cô lúc ở ngoài, thì là vì tôi muốn giữ mặt mũi cho mình, thế nhưng mà cô không cần đóng kịch trước mặt tôi đâu, dâm phụ thì đúng là dâm phụ mà, cái thứ dâm phụ không còn trinh tiết như cô có gì để mà diễn chứ! Đúng là nực cười!”
“Tôi đóng kịch?!” Đường Tinh Khanh đơ người ra, chẳng hiểu ra làm sao, sao anh ta lại đem chuyện đấy ra nói nữa chứ, chuyện cô mất trinh trước lúc cưới thì cô cũng giải thích rồi, chuyện đó vốn không phải ý muốn của cô, sao anh ta lại không tin cô chứ?
Nếu mà có thể thì cô cũng không muốn trước khi kết hôn bị người khác cướp đi lần đầu đâu!
Cô cắn chặt môi rồi vẫn ngang ngược hỏi: “Đông Phùng Lưu, hôm nay anh phải nói cho rõ, tôi diễn kịch vào lúc nào cơ chứ.”
Nói xong, Đường Tinh Khanh liền nắm chặt tay áo của Đông Phùng Lưu, không để anh ta đi!
Đông Phùng Lưu lạnh lùng nhìn thẳng vào Đường Tinh Khanh, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện tối qua liền tức giận vô cùng, thế là liền lạnh lùng nói: “Cô tự nghĩ cho kĩ xem, tối qua ở buổi tiệc cô đã làm cái việc bẩn thỉu gì mà khiến tôi vứt cô lại đó!”
Đường Tinh Khanh ngẩn người ra, cô nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Đông Phùng Lưu, cũng thấy anh ta không phải đang nói đùa, thế là cô liền im lặng, hôm qua lúc ở buổi tiệc cô…
Đột nhiên trong đầu cô nhớ đến chuyện lúc trên hành lang gần nhà vệ sinh, cô đã nói chuyện với La Vũ Hạo, thế là liền vội nói: “Chẳng lẽ anh thấy tôi nói chuyện với La Vũ Hạo tối hôm qua?”
“Ha!” Đông Phùng Lưu cười lạnh: “Cô còn dám thừa nhận chứ, xem như là cô cũng tự hiểu lấy mình đấy!”
Thế là Đường Tinh Khanh liền xấu hổ không thôi: “Chuyện không phải như anh nghĩ đâu, anh nghe tôi giải thích!”
“Tận mắt tôi nhìn thấy, tận tai tôi nghe được, cô còn muốn giải thích cái gì? Đường Tinh Khanh, bản thân là vợ của Đông Phùng Lưu tôi, ấy thế mà trên hành lang chỗ nhà vệ sinh lại cùng người thừa kế của tập đoàn nhà họ La lén lút tình thương mến thương, giờ cô còn muốn nói mình vô tội hay sao? Cô thật sự quá dối trá mà!”
“Chuyện không phải như anh nghĩ đâu, Đông Phùng Lưu, anh nhất định phải tin tôi, giữa tôi và La Vũ Hạo chẳng có gì cả, hai chúng tôi chỉ là bạn chơi hồi bé thôi, tối qua tôi đã nói rõ với anh ta rồi, thật đấy!” Đường Tinh Khanh vội giải thích.
“Cô không cần phải vờ vịt nữa, tôi hoàn toàn không muốn nghe cô nói gì với người đàn ông khác đâu, tôi chỉ biết cô chính là cái đồ dâm phụ, mất trinh trước khi kết hôn mà thôi!” Đông Phùng Lưu nói xong liền hất tay Đường Tinh Khanh ra.
Sắc mặt Đường Tinh Khanh trắng bệch ra, cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nhận ra rằng bản thân lại chẳng biết phải giải thích thế nào…
Mất trinh trước khi cưới.
Cô cúi đầu xuống, cắt chặt răng, trong lòng Đường Tinh Khanh lúc này chua xót khôn cùng, khó chịu đến mức không thở nổi.
/488
|