Hôm đó, sau khi Đường Tinh Khanh đến trường, lại cả thấy có điều gì đó không ổn.
Phần lớn sinh viên trông thấy cô như nhìn thấy dịch bệnh vậy, đâu đâu cũng lảng tránh bọn họ.
Hơn nữa lúc lên lớp, chỗ ngồi trước sau trái phải của cô, ngoài Đông Phùng Lâm ra, không còn ai chung bàn cả.
Điều này khiến Đường Tinh Khanh rất nghi hoặc.
Đến khi tan học, Đường Tinh Khanh mới biết được chân tướng.
Cô vừa nghe thấy những người bên cạnh bàn luận nói gia tộc của Liễu Kì Nhi lại phá sản trong một đêm.
Người của hội sinh viên tất nhiên cho rằng là sự trả thù của Đường Tinh Khanh, hơn nữa họ không ngờ rằng Đường Tinh Khanh lại có thể ác độc đến nỗi hủy diệt cả gia đình họ Liễu.
“Người phụ nữ này thật sự lòng dạ độc ác.”
“Vợ của cậu Đông Phùng quả nhiên ác độc, sau này vẫn nên qua lại ít thì hơn.”
“Mặc dù Liễu Kì Nhi có hơi quá đáng, nhưng cũng không đến mức mà cả gia đình đằng sau cô ta đều phải chị tội.”
Lúc Đường Tinh Khanh nghe thấy những lời này, không khỏi kinh ngạc.
Không phải là Đông Phùng Lưu làm đó chứ?
Thế là đợi mãi đến khi về nhà, Đường Tinh Khanh mới tìm Đông Phùng Lưu để nói: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện!”
Đông Phùng Lưu ngồi trên ghế sofa, liếc mắt nhìn Đường Tinh Khanh, châm điếu thuốc: “Nói.”
“Bọn họ đều nói là do tôi làm, thế nhưng tôi làm gì có cái bản lĩnh đó, là anh sao?”
Đông Phùng Lưu phả ra một hơi thuốc màu trắng, không trả lời.
“Không liên quan đến cô.”
Mãi lâu sau, Đông Phùng Lưu mới đáp lại.
Đường Tinh Khanh phụng phịu nói: “Bỏ đi, chuyện này không liên quan đến tôi, tối qua anh nhắc đến bố tôi, anh biết tình hình hiện nay của ông ấy sao?”
Đông Phùng Lưu hiển nhiên không ngờ rằng Đường Tinh Khanh đột nhiên chuyển chủ đề như vậy.
Hắn trau mày nói: “Cô bây giờ là người của nhà Đông Phùng.”
“Dù thế nào đi nữa tôi cũng là con gái của ông ấy, biết được tình hình gần đây của ông ấy không phải là chuyện quá đáng chứ.”
“Vậy cô tìm nhầm người rồi, cô nên đi hỏi mẹ kế cô ý.” Đông Phùng Lưu hít mạnh một hơi thuốc, khiến Đường Tinh Khanh ho sặc sụa lên.
“Bà ta không phải là mẹ tôi, tôi chưa từng công nhận qua, thế nhưng anh là chồng tôi, anh nói cho tôi biết không được sao? Tại sao lại phải giấu tôi?” Đường Tinh Khanh có chút bất mãn.
Đông Phùng Lưu dập tắt đầu thuốc là, đứng dậy.
“Chuyện của bố cô tôi không biết, hơn nữa có biết thì cũng không nói cho cô, đáp án này cô hài lòng chưa?” Giọng điệu của Đông Phùng Lưu lại trở về sự lạnh nhạt trước đây.
Đường Tinh Khanh nghiến răng, không nói gì.
Đông Phùng Lưu anh là đồ khốn nạn.
Lúc đó, nhân lúc Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu đang nói chuyện ở phòng khách, Đông Phùng Lâm liền vào trong phòng sách của Đông Phùng Lưu.
Anh ngồi trên chiếc ghế mà Đông Phùng Lưu thường ngày vẫn hay ngồi xoay qua xoay lại một cách nhàm chán, đồng thời lật qua lật lại đống tài liệu trên bàn, đa phần đều là tài liệu của công ty, Đông Phùng Lâm cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Thậm chí trên giá sách của Đông Phùng Lưu, toàn bộ đầu là sách vở liên quan đến quản lí công ty, không hề có một tác phẩm về văn học nghệ thuật nào, điều này khiến cho Đông Phùng Lâm cảm thấy cái phòng này quả thật là hữu danh vô thực, cũng chỉ như một văn phòng mà thôi.
Đông Phùng Lâm tiện tay mở một cái tủ bên cạnh bàn ra, thế nhưng ở đó anh lại phát hiện ra thứ đồ duy nhất có giá trị ngắm nghía.
Là một miếng ngọc bội mang phong cách cổ xưa, tỏa ra khí chất trang nhã mà cổ kính, có lẽ giá trị cũng không tầm thường.
Nhưng cái mà Đông Phùng Lâm nhìn vào không phải là giá cả, anh chỉ cảm thấy miếng ngọc bội này rất đẹp, liền không kiềm lòng được đeo lên cổ mình.
Miếng ngọc nhẵn nhụi ấy chạm vào ngực anh, khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Không ngờ anh lại có những thứ đồ này!” Đông Phùng Lâm ngắm nghía miếng ngọc bội đó, tự nói một mình.
Đúng lúc đang nghĩ như vậy, dưới nhà đột nhiên vọng lại tiếng bước chân.
Đông Phùng Lâm giật mình, dường như nhảy bật khỏi ghế rồi định chạy ra ngoài.
Nhưng lúc vừa mở cửa ra, Đông Phùng Lâm liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Đông Phùng Lưu.
“Không phải đã nói với em không được sự cho phép của anh thì không được tự ý bước vào phòng sách của anh rồi sao?” Đông Phùng Lưu nhíu mày lại, ánh mắt lạnh lùng.
Đông Phùng lăng bối rối mỉm cười, gật đầu đáp: “Em rảnh rỗi nhàn chán quá, nên đi đi lại lại, anh căng thẳng thế làm gì?”
Đông Phùng Lưu cũng không để ý đến anh, thẳng thắn vẫy tay.
Đông Phùng Lâm thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ đi ra ngoài.
Nhưng lúc anh đi xuống dưới, thì nhìn thấy đôi mắt của Đường Tinh Khanh dán chặt vào ti vi trước mặt, cũng không thèm để ý đến anh.
“Chị sao vậy?” Đông Phùng Lâm chỉ cảm thấy kì lạ, bèn hướng mắt về phía màn hình xem.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên bản tin thời sự, chính là hội trưởng hội sinh viên- Liễu Kì Nhi. Anh lại tiếp tục nhìn xuống tiêu đề bản tin, vừa nhìn thì có chút kinh ngạc.
“Con gái lớn của một công ty gia đình trong thành phố chúng ta nghi vấn tự sát do gặp trắc trở không giải quyết được.” Đông Phùng Lâm đọc lên từng chữ một của tiêu đề tin tức đó.
“Hô! Tin tức đã lên báo rồi, chắc chắn là thật. Có điều Liễu Kì Nhi này thường ngày nhìn mặt dày lắm mà. Ấy vậy mà lại có thể tự tử.”
Đường Tinh Khanh sau phút kinh ngac, khuôn mặt vẫn còn mang theo sự xót thương.
Liễu Kì Nhi mặc dù có hơi quá đáng với cô, hơn nữa lần nào cũng đều khiến Đường Tinh Khanh rất bối rối, thế nhưng tội cũng không đến mức phải chết. Lại có thể tự sát như vậy, thì quả thực có hơi quá mức.
Bây giờ trong lòng Đường Tinh Khanh hi vọng sự phá sản của nhà họ Liễu không phải là do Đông Phùng Lưu trả thù, nếu không thì trong lòng cô cũng có cảm giác tội lỗi.
Một sinh mạng đang yên đang lành lại mất đi. Thật là khiến Đường Tinh Khanh tiếc nuối không thôi.
“Chị dâu à chị quá lương thiện quá, loại người này, haizzz….chính xác cũng không đến mức phải chết, xem ra sức chịu đựng của cô ta quá yếu rồi.” Đông Phùng Lâm cuối cùng cũng mềm lòng.
“Bỏ đi, cũng không liên quan đến chúng ta.” Đường Tinh Khanh chê tin tức này làm ảnh hưởng đến tâm trạng liền tắt ti vi, quay đầu lại nhìn Đông Phùng Lâm cũng như mình sụt sùi không thôi.
Thế nhưng ánh mắt của Đường Tinh Khanh rất nhanh đã biến đổi, cô phát hiện trên người Đông Phùng Lâm có thêm một miếng ngọc bội.
Điều này không phải mấu chốt, mấu chốt là cô cảm thấy miếng ngọc bội này vô cùng quen thuộc, rất giống miếng ngọc đã bị mất trước đây của mình, thế nhưng sao nó lại xuất hiện ở chỗ Đông Phùng Lâm.
Đông Phùng Lâm cũng quan sát thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt của Đường Tinh Khanh, liền hỏi: “Sao vậy?”
Ngọc bội, đó là ngọc bội của cô….
Phần lớn sinh viên trông thấy cô như nhìn thấy dịch bệnh vậy, đâu đâu cũng lảng tránh bọn họ.
Hơn nữa lúc lên lớp, chỗ ngồi trước sau trái phải của cô, ngoài Đông Phùng Lâm ra, không còn ai chung bàn cả.
Điều này khiến Đường Tinh Khanh rất nghi hoặc.
Đến khi tan học, Đường Tinh Khanh mới biết được chân tướng.
Cô vừa nghe thấy những người bên cạnh bàn luận nói gia tộc của Liễu Kì Nhi lại phá sản trong một đêm.
Người của hội sinh viên tất nhiên cho rằng là sự trả thù của Đường Tinh Khanh, hơn nữa họ không ngờ rằng Đường Tinh Khanh lại có thể ác độc đến nỗi hủy diệt cả gia đình họ Liễu.
“Người phụ nữ này thật sự lòng dạ độc ác.”
“Vợ của cậu Đông Phùng quả nhiên ác độc, sau này vẫn nên qua lại ít thì hơn.”
“Mặc dù Liễu Kì Nhi có hơi quá đáng, nhưng cũng không đến mức mà cả gia đình đằng sau cô ta đều phải chị tội.”
Lúc Đường Tinh Khanh nghe thấy những lời này, không khỏi kinh ngạc.
Không phải là Đông Phùng Lưu làm đó chứ?
Thế là đợi mãi đến khi về nhà, Đường Tinh Khanh mới tìm Đông Phùng Lưu để nói: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện!”
Đông Phùng Lưu ngồi trên ghế sofa, liếc mắt nhìn Đường Tinh Khanh, châm điếu thuốc: “Nói.”
“Bọn họ đều nói là do tôi làm, thế nhưng tôi làm gì có cái bản lĩnh đó, là anh sao?”
Đông Phùng Lưu phả ra một hơi thuốc màu trắng, không trả lời.
“Không liên quan đến cô.”
Mãi lâu sau, Đông Phùng Lưu mới đáp lại.
Đường Tinh Khanh phụng phịu nói: “Bỏ đi, chuyện này không liên quan đến tôi, tối qua anh nhắc đến bố tôi, anh biết tình hình hiện nay của ông ấy sao?”
Đông Phùng Lưu hiển nhiên không ngờ rằng Đường Tinh Khanh đột nhiên chuyển chủ đề như vậy.
Hắn trau mày nói: “Cô bây giờ là người của nhà Đông Phùng.”
“Dù thế nào đi nữa tôi cũng là con gái của ông ấy, biết được tình hình gần đây của ông ấy không phải là chuyện quá đáng chứ.”
“Vậy cô tìm nhầm người rồi, cô nên đi hỏi mẹ kế cô ý.” Đông Phùng Lưu hít mạnh một hơi thuốc, khiến Đường Tinh Khanh ho sặc sụa lên.
“Bà ta không phải là mẹ tôi, tôi chưa từng công nhận qua, thế nhưng anh là chồng tôi, anh nói cho tôi biết không được sao? Tại sao lại phải giấu tôi?” Đường Tinh Khanh có chút bất mãn.
Đông Phùng Lưu dập tắt đầu thuốc là, đứng dậy.
“Chuyện của bố cô tôi không biết, hơn nữa có biết thì cũng không nói cho cô, đáp án này cô hài lòng chưa?” Giọng điệu của Đông Phùng Lưu lại trở về sự lạnh nhạt trước đây.
Đường Tinh Khanh nghiến răng, không nói gì.
Đông Phùng Lưu anh là đồ khốn nạn.
Lúc đó, nhân lúc Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu đang nói chuyện ở phòng khách, Đông Phùng Lâm liền vào trong phòng sách của Đông Phùng Lưu.
Anh ngồi trên chiếc ghế mà Đông Phùng Lưu thường ngày vẫn hay ngồi xoay qua xoay lại một cách nhàm chán, đồng thời lật qua lật lại đống tài liệu trên bàn, đa phần đều là tài liệu của công ty, Đông Phùng Lâm cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Thậm chí trên giá sách của Đông Phùng Lưu, toàn bộ đầu là sách vở liên quan đến quản lí công ty, không hề có một tác phẩm về văn học nghệ thuật nào, điều này khiến cho Đông Phùng Lâm cảm thấy cái phòng này quả thật là hữu danh vô thực, cũng chỉ như một văn phòng mà thôi.
Đông Phùng Lâm tiện tay mở một cái tủ bên cạnh bàn ra, thế nhưng ở đó anh lại phát hiện ra thứ đồ duy nhất có giá trị ngắm nghía.
Là một miếng ngọc bội mang phong cách cổ xưa, tỏa ra khí chất trang nhã mà cổ kính, có lẽ giá trị cũng không tầm thường.
Nhưng cái mà Đông Phùng Lâm nhìn vào không phải là giá cả, anh chỉ cảm thấy miếng ngọc bội này rất đẹp, liền không kiềm lòng được đeo lên cổ mình.
Miếng ngọc nhẵn nhụi ấy chạm vào ngực anh, khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Không ngờ anh lại có những thứ đồ này!” Đông Phùng Lâm ngắm nghía miếng ngọc bội đó, tự nói một mình.
Đúng lúc đang nghĩ như vậy, dưới nhà đột nhiên vọng lại tiếng bước chân.
Đông Phùng Lâm giật mình, dường như nhảy bật khỏi ghế rồi định chạy ra ngoài.
Nhưng lúc vừa mở cửa ra, Đông Phùng Lâm liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Đông Phùng Lưu.
“Không phải đã nói với em không được sự cho phép của anh thì không được tự ý bước vào phòng sách của anh rồi sao?” Đông Phùng Lưu nhíu mày lại, ánh mắt lạnh lùng.
Đông Phùng lăng bối rối mỉm cười, gật đầu đáp: “Em rảnh rỗi nhàn chán quá, nên đi đi lại lại, anh căng thẳng thế làm gì?”
Đông Phùng Lưu cũng không để ý đến anh, thẳng thắn vẫy tay.
Đông Phùng Lâm thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ đi ra ngoài.
Nhưng lúc anh đi xuống dưới, thì nhìn thấy đôi mắt của Đường Tinh Khanh dán chặt vào ti vi trước mặt, cũng không thèm để ý đến anh.
“Chị sao vậy?” Đông Phùng Lâm chỉ cảm thấy kì lạ, bèn hướng mắt về phía màn hình xem.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên bản tin thời sự, chính là hội trưởng hội sinh viên- Liễu Kì Nhi. Anh lại tiếp tục nhìn xuống tiêu đề bản tin, vừa nhìn thì có chút kinh ngạc.
“Con gái lớn của một công ty gia đình trong thành phố chúng ta nghi vấn tự sát do gặp trắc trở không giải quyết được.” Đông Phùng Lâm đọc lên từng chữ một của tiêu đề tin tức đó.
“Hô! Tin tức đã lên báo rồi, chắc chắn là thật. Có điều Liễu Kì Nhi này thường ngày nhìn mặt dày lắm mà. Ấy vậy mà lại có thể tự tử.”
Đường Tinh Khanh sau phút kinh ngac, khuôn mặt vẫn còn mang theo sự xót thương.
Liễu Kì Nhi mặc dù có hơi quá đáng với cô, hơn nữa lần nào cũng đều khiến Đường Tinh Khanh rất bối rối, thế nhưng tội cũng không đến mức phải chết. Lại có thể tự sát như vậy, thì quả thực có hơi quá mức.
Bây giờ trong lòng Đường Tinh Khanh hi vọng sự phá sản của nhà họ Liễu không phải là do Đông Phùng Lưu trả thù, nếu không thì trong lòng cô cũng có cảm giác tội lỗi.
Một sinh mạng đang yên đang lành lại mất đi. Thật là khiến Đường Tinh Khanh tiếc nuối không thôi.
“Chị dâu à chị quá lương thiện quá, loại người này, haizzz….chính xác cũng không đến mức phải chết, xem ra sức chịu đựng của cô ta quá yếu rồi.” Đông Phùng Lâm cuối cùng cũng mềm lòng.
“Bỏ đi, cũng không liên quan đến chúng ta.” Đường Tinh Khanh chê tin tức này làm ảnh hưởng đến tâm trạng liền tắt ti vi, quay đầu lại nhìn Đông Phùng Lâm cũng như mình sụt sùi không thôi.
Thế nhưng ánh mắt của Đường Tinh Khanh rất nhanh đã biến đổi, cô phát hiện trên người Đông Phùng Lâm có thêm một miếng ngọc bội.
Điều này không phải mấu chốt, mấu chốt là cô cảm thấy miếng ngọc bội này vô cùng quen thuộc, rất giống miếng ngọc đã bị mất trước đây của mình, thế nhưng sao nó lại xuất hiện ở chỗ Đông Phùng Lâm.
Đông Phùng Lâm cũng quan sát thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt của Đường Tinh Khanh, liền hỏi: “Sao vậy?”
Ngọc bội, đó là ngọc bội của cô….
/488
|