Diệp phu nhân cầm tay con gái hỏi: “Mấy năm nay con sống được không? Cha mẹ nuôi đối với con thế nào?”
Tuy rằng Diệp phu nhân nói thật nhẹ nhàng nhưng Trình Vũ biết bà để ý điều này, Trình Vũ nói: “ Con sống rất ổn, cha mẹ nuôi cũng rất tốt với con, khi còn nhỏ con hung dữ lắm, nên không có ai dám khi dễ hết.”
Diệp phu nhân thở dài nhẹ nhõm: “Vậy con cứ như thế, mẹ cũng chả hung dữ đâu.”
Diệp Gia Hiên nói tiếp nói: “Không phải là sao, mỗi ngày mẹ đều hung dữ với con.” Diệp Gia Hiên tiến đến trước mặt em gái bằng vẻ mặt ủy khuất:
“Em không biết đâu, ở trong cái này nhà này người bị khinh bỉ, dày vò nhiều nhất là anh ne, chuyện anh còn có em gái sinh đôi anh cũng không biết, họ không nói cho anh, em nói có phải anh rất đáng thương không?”
Trình Vũ nhớ tới ngày ấy ở nhà Lyon, khi Diệp Gia Hiên biết mình có em gái bộ dáng đó khá buồn cười, cô cố nén cười, đồng tình nói: “Đúng vậy, anh hai thật là đáng thương.”
Tiếng anh hai quả thực làm Diệp Gia Hiên sướng tê người, cậu được một tấc lại muốn tiến một thước, cong eo đưa đầu tới trước mặt cô nói: “Vậy em sờ sờ đầu anh an ủi anh một chút điiiiiiiiiiiiiiiiii.”
Diệp Gia Minh nhìn không nổi nữa, kéo đầu cậu nói: “Em một vừa hai phải thôi.”
Diệp Gia Hiên hô đau một tiếng, ôm đầu bất
mãn nhìn anh cả, giận muốn xỉu mà không dám nói gì, sau đó lại ủy khuất nhìn Trình Vũ, Trình Vũ nhìn cái mặt tương tự mình, cũng không biết có phải do sinh đôi, huyết mạch tương liên không mà cô thật sự đau lòng sờ đầu cậu nói: “ Anh hai đừng nóng giận.”
Diệp Gia Hiên tức khắc sáng mắt lên, cười đến toét miệng “Quả nhiên có em gái thích thật.” Nói xong còn không quên đắc ý nhìn anh cả, Diệp Gia Minh mặc kệ.
Diệp Chấn Khải và Lục Vân Cảnh bàn xong công việc cũng đi tới, hớn hở nói: “Gia Kỳ xem qua phòng rồi con có thích hay không?”
Trình Vũ nói: “Thích.”
Diệp Chấn Khải cười càng vui vẻ: “Thích ạ, con thích lắm.” Nhìn là thấy tâm trạng Diệp Chấn Khải thật không tồi, nói xong ông lại nói: “Vừa mới rồi ba cùng Lục Vân Cảnh nói chuyện, Gia Kỳ ánh mắt con thực không tồi, cậu ấy là nam nhân đáng giá để con phó thác, người trung hậu lại thành thật.”
Trình Vũ hoảng hốt, cô cẩn thận đánh giá Diệp tiên sinh thấy biểu tình ông nghiêm túc, không phải nói giỡn. Trình Vũ khiếp sợ cực kỳ, Lục Vân Cảnh đáng để phó thác là sự thật nhưng trung hậu thành thật…… Trình Vũ muốn bổ não mình ra, Lục Vân Cảnh cái mặt lạnh ngắt, một chút dính dáng tới hai cái kia cũng chả có. Thật không rõ một người lão luyện ở thương trường như ông tất nhiên nhìn người sẽ không sai, Lục Vân Cảnh dùng quỷ kế gì mà cho ông ảo giác như thế được nhỉ. Dĩ nhiên Trình Vũ không hủy thanh danh chồng, nên cười cười không nói.
Trình Vũ cùng người nhà dạo hậu viện trong chốc lát mới lên lầu tìm Lục Vân Cảnh, đẩy cửa vào phòng khách cô thấy Lục Vân Cảnh nhàn nhã ngồi trên sô pha phẩm trà, thấy cô tiến vào, anh liền giả bộ nói: “Nhìn dáng vẻ em ở cùng người nhà rất vui sướng, cha mẹ đối với em rất tốt, hai anh trai đối với em cũng không tồi nha.” Anh chậm rãi ngẩng đầu trầm mắt nhìn cô.
Trình Vũ ở chung với chồng cũng không phải ngày một ngày hai, vừa thấy biểu tình anh liền biết có vấn đề, cô quét mắt nhìn qua cửa sổ phòng khách, từ cửa sổ có thể nhìn thấy chuyện ở hậu viện, cảnh người một nhà ở bên nhau anh cũng thấy được.
Trình Vũ biết anh chính là một lu dấm, liền không khách khí, hỏi:
“Không phải là anh ăn dấm với anh hai à? Bởi vì em sờ sờ đầu của anh ấy hả?”
Lục Vân Cảnh híp mắt lại nhìn vợ, sau đó anh đi đến trước mặt vợ, ôm cô vào trong lòng ngực, không đợi cô phục hồi tinh thần anh dã hôn cô thống khoái rồi mới buông tay ra, âm thanh áp lực nói: “Em nói đúng.”
Trình Vũ: “……”Việc chồng trả lời sảng khoái vậy làm cô rất kinh ngạc.
Trình Vũ cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, dục vọng chiếm hữu quá lớn nha, bất quá đối với người nam nhân này cô cũng không có biện pháp, chỉ có thể vỗ vai an ủi: “Được rồi, về sau em sẽ chú ý.”
Chốc lát sau giúp việc gọi ăn cơm, Trình Vũ và Lục Vân Cảnh xuống lầu, cơm chiều đã chuẩn bị phong phú, Trình Vũ lúc này mới hiểu Diệp tiên sinh nói Lục Vân Cảnh trung hậu thành thật là có ý gì.
Trình Vũ nhìn chồng trước mặt Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân ngoan ngoãn giống một chú cừu con quả thực muốn rớt cằm.
Người cường thế lạnh băng, chỉ trầm mặc cũng làm nhân tâm sợ hãi là Lục Vân Cảnh đã biến mất, giờ phút này trước mặt người Diệp gia khí chất anh phi thường ôn hòa, lại khiêm tốn lễ phép, Diệp tiên sinh nói gì anh đều gật đầu đáp lời, quả thực ngoan ngoãn tuyệt đối.
Trình Vũ xem một lúc lâu cũng không lấy lại tinh thần, cảm giác như Lục Vân Cảnh bị vật thể lạ bám vào người, thực khủng bố.
Gia phong tương đối nghiêm thì khi nữ nhi cùng con rể về nhà mẹ đẻ không thể ngủ cùng nhau, Trình gia, Diệp gia cũng đều như thế này, cho nên tối hôm nay Trình Vũ ngủ ở phòng cha mẹ chuẩn bị cho, còn Lục Vân Cảnh ngủ ở phòng cho khách.
Trình Vũ ở trong phòng đi một vòng, phòng trang hoàng phi thường tinh xảo, nhìn ra được Diệp gia luôn tỉ mỉ giữ gìn, trong phòng trang trí đủ loại vật nhỏ, có người máy của Diệp Gia Hiên cho, còn có mô hình của Diệp Gia Minh, trên giường còn thú bông Diệp phu nhân chuẩn bị. Trình Vũ nhìn mọi thứ trước mắt bỗng có cảm giác không chân thật, hết thảy tới đột ngột cô cứ như vậy nhận cha mẹ. Cô đã từng cho rằng mình bị vứt bỏ, cũng âm thầm hạ quyết tâm mặc kệ cha mẹ ruột là ai cũng không nhận, hiện tại cô mới hiểu nguyên lai không phải cô bị cha mẹ vứt, mà cha mẹ yêu thương cô, thậm chí vì tìm cô mà hao hết tâm huyết.
Trình Vũ thật sự không ngờ thân thế mình còn tốt đẹp như vậy. Trình Vũ ngây ngốc trong chốc lát mới chuẩn bị ngủ, lại nghĩ đến Lục Vân Cảnh một mình ngủ ở phòng dành cho khách có quen hay không, Trình Vũ đang tính gửi tin nhắn thì nghe có người gõ cửa sổ.
Trình Vũ hoảng sợ, nhưng nghĩ lại Diệp gia thủ vệ nghiêm ngặt, không có khả năng có người xấu tiến vào, Trình Vũ đoán có khả năng là Lục Vân Cảnh, cô vội vàng mở cửa sổ quả nhiên như cô sở liệu, người đến là Lục Vân Cảnh.
Lại thấy Lục Vân Cảnh ngồi xổm phía bên ngoài đài, trên người anh còn mặc áo ngủ, tư thế ngồi có chút đáng khinh.
Trình Vũ nhỏ giọng hỏi hắn: “Sao anh tới chỗ này?” Đường đường là Lục đại tổng tài thế nhưng trèo cửa sổ vào nhà người ta như đăng đồ tử.
Lục Vân Cảnh không nói trèo cửa sổ tiến vào, động tác thành thạo quả thực giống đại phôi đản chuyên làm chuyện xấu.
Anh đóng cửa sổ lại, ôm cô đến giường, gắt gao ôm cô vào trong lòng ngực, lúc này mới nói: “Ngủ thôi!”
Trình Vũ: “……”
Thật là không có cô là không ngủ được sao?
Đợi buổi tối giống đăng đồ tử bò vào cửa sổ?
Bất quá anh ôm thật thoải mái, Trình Vũ nằm bên trong, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp hong trên mặt mơ màng nên cũng không nói lại.
Giờ nghĩ tới lúc ăn cơm chiều Lục Vân Cảnh biểu hiện kì dị Trình Vũ vẫn cảm thấy ngạc nhiên, liền hỏi: “Sao trước mặt cha mẹ anh ngoan như vậy, so với trước mặt em còn ngoan hơn, ngoan đến mức không giống anh, em đoán anh muốn lấy lòng cha để cha đáp ứng cùng anh hợp tác đúng không?”
Hồi lâu anh không nói gì, Trình Vũ cho rằng anh ngủ rồi, ngẩng đầu nhìn lại thấy anh tròn mắt không biết nhìn về phía nào, một đôi mắt ám trầm trong tăm tối.
Ấn nhẹ đầu cô xuống cánh tay, sau một lát anh mới nói nói: “Chuyện công việc không đủ để anh làm như thế.”
“Ân?” Trình Vũ nghi hoặc: “Vậy anh làm vì cái gì?”
Trầm mặc trong chốc lát anh mới nói: “Đường đường là chủ của tập đoàn Thông Minh không phải thứ anh có thể chống lại, nhưng nếu ông ấy muốn gây trở ngại việc chúng ta ở bên nhau anh sẽ cố gắng hết sức để phản kháng.”
Trình Vũ lắp bắp kinh hãi, sở dĩ ở trước mặt cha mẹ anh biểu hiện thế là vì lo lắng bọn họ sẽ cản trở họ ở bên nhau sao? Thậm chí ráng diễn vẻ ngoan ngoãn cho bọn họ niềm vui.
Anh có thể vì cô mà làm như vậy trong lòng Trình Vũ rất vui mừng, cô đau lòng vì anh, xoa xoa mặt anh, dùng mũi chạm chóp mũi cọ cọ nói: “Anh không cần lo lắng, trên đời này ai cũng không thể ngăn chúng ta ở bên nhau.”
Lời này tựa hồ lấy lòng anh, anh dùng ngón tay khơi cằm cô, trong ánh mắt nở rộ ra sự mê người, ngữ khí cũng lộ ra sung sướng, “Nguyên lai em muốn ta ở bên nhau?”
Trình Vũ gật đầu, “Ân, rất muốn rất muốn.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Tựa hồ anh sửng sốt một chút, sau đó lại đột nhiên ôm cô vào trong lòng ngực trở mình, khiến cô giống một con ếch xanh đu trên người anh, anh hôn chóp mũi vợ dùng giọng điệu sung sướng nói: “Em yên tâm, em muốn ta ở bên nhau, anh sẽ thỏa mãn ước muốn của em.”
Trình Vũ: “……”
Cái gì chứ, rõ ràng là anh lo lắng có người ngăn cản họ bên nhau a, sao hiện tại lại biến thành cô da mặt dày muốn ở cùng anh chứ, Trình Vũ thấy tâm tình chồng không tồi nên cũng không nói gì thoải mái ghé vào trên người chồng.
Thời điểm gần sáng Lục Vân Cảnh mới trèo cửa sổ ra ngoài, hẳn là không có ai phát hiện.
Bữa sáng vẫn rất phong phú, Trình Vũ và Lục Vân Cảnh ăn xong bữa sáng liền cáo từ Diệp gia.
Nghe con phải đi, Diệp tiên sinh và Diệp phu nhân ngậm cười lại, Diệp phu nhân vội hỏi:
“Sao mới ở một ngày đã muốn đi?”
Diệp tiên sinh cũng nói: “Các con ở thêm mấy ngày đi, cha cùng Vân Cảnh cũng có thể nói chuyện hợp tác.”
Trình Vũ nghe Diệp Chấn Khải nói lời này, không khỏi nhìn thoáng qua Lục Vân Cảnh, nói như vậy Diệp Chấn Khải đã đáp ứng chuyện cùng Lục Vân Cảnh hợp tác rồi sao? Trình Vũ thay chồng cao hứng.
Lục Vân Cảnh nói: “Về chuyện hợp tác trước hết con sẽ làm một kế hoạch chi tiết, sau đó lại đến nói chuyện với cha.”
Mỗi lần Lục Vân Cảnh gọi cha vợ Diệp Chấn Khải rất vui lòng, Diệp Chấn Khải cảm thấy thanh niên này quả thực khéo miệng hơn nữa cũng rất có thành ý, ông cười tủm tỉm nói: “Con nói cũng có lý, đợi bản phương hướng kế hoạch tốt, nói chuyện cũng nhẹ nhàng một ít.”
Nghe Diệp Chấn Khải nói, Diệp phu nhân lại trừng mắt liếc chồng một cái, sau đó nói với Lục Vân Cảnh: “Nếu thật sự là vì công việc thì phải về thôi, chúng ta cũng không tiện giữ các
con……” Nói xong bà quay đầu nhìn Trình Vũ, lại nói: “Nếu không có gì việc quan trọng thì con ở bên này vài ngày đi, chúng ta cũng có nhiều lời muốn nói.”
Trình Vũ biết họ thật sự hy vọng cô có thể ở lưu lại nhưng cô cũng bất đắc dĩ:
“Trước khi cha nuôi qua đời có để lại một công ty, mấy ngày rồi con không về trong công ty khẳng định chồng chất rất nhiều việc, con phải trở về xử lý. Bất quá mọi người yên tâm, chờ con xử lý xong sẽ tới thăm mọi người.”
Diệp Chấn Khải và vợ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt không khỏi nổi lên mất mát, Diệp phu nhân vẫn không cam lòng, lại hỏi: “Lại lưu một ngày không được sao?”
Trình Vũ bất đắc dĩ cười “Mấy ngày nữa con tới mà.”
Diệp phu nhân thấy vậy nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu không chúng ta cùng các con đi, cha mẹ nuôi con lớn như vậy, chúng ta cũng nên đến cảm tạ một chút.”
- -----oOo------
Tuy rằng Diệp phu nhân nói thật nhẹ nhàng nhưng Trình Vũ biết bà để ý điều này, Trình Vũ nói: “ Con sống rất ổn, cha mẹ nuôi cũng rất tốt với con, khi còn nhỏ con hung dữ lắm, nên không có ai dám khi dễ hết.”
Diệp phu nhân thở dài nhẹ nhõm: “Vậy con cứ như thế, mẹ cũng chả hung dữ đâu.”
Diệp Gia Hiên nói tiếp nói: “Không phải là sao, mỗi ngày mẹ đều hung dữ với con.” Diệp Gia Hiên tiến đến trước mặt em gái bằng vẻ mặt ủy khuất:
“Em không biết đâu, ở trong cái này nhà này người bị khinh bỉ, dày vò nhiều nhất là anh ne, chuyện anh còn có em gái sinh đôi anh cũng không biết, họ không nói cho anh, em nói có phải anh rất đáng thương không?”
Trình Vũ nhớ tới ngày ấy ở nhà Lyon, khi Diệp Gia Hiên biết mình có em gái bộ dáng đó khá buồn cười, cô cố nén cười, đồng tình nói: “Đúng vậy, anh hai thật là đáng thương.”
Tiếng anh hai quả thực làm Diệp Gia Hiên sướng tê người, cậu được một tấc lại muốn tiến một thước, cong eo đưa đầu tới trước mặt cô nói: “Vậy em sờ sờ đầu anh an ủi anh một chút điiiiiiiiiiiiiiiiii.”
Diệp Gia Minh nhìn không nổi nữa, kéo đầu cậu nói: “Em một vừa hai phải thôi.”
Diệp Gia Hiên hô đau một tiếng, ôm đầu bất
mãn nhìn anh cả, giận muốn xỉu mà không dám nói gì, sau đó lại ủy khuất nhìn Trình Vũ, Trình Vũ nhìn cái mặt tương tự mình, cũng không biết có phải do sinh đôi, huyết mạch tương liên không mà cô thật sự đau lòng sờ đầu cậu nói: “ Anh hai đừng nóng giận.”
Diệp Gia Hiên tức khắc sáng mắt lên, cười đến toét miệng “Quả nhiên có em gái thích thật.” Nói xong còn không quên đắc ý nhìn anh cả, Diệp Gia Minh mặc kệ.
Diệp Chấn Khải và Lục Vân Cảnh bàn xong công việc cũng đi tới, hớn hở nói: “Gia Kỳ xem qua phòng rồi con có thích hay không?”
Trình Vũ nói: “Thích.”
Diệp Chấn Khải cười càng vui vẻ: “Thích ạ, con thích lắm.” Nhìn là thấy tâm trạng Diệp Chấn Khải thật không tồi, nói xong ông lại nói: “Vừa mới rồi ba cùng Lục Vân Cảnh nói chuyện, Gia Kỳ ánh mắt con thực không tồi, cậu ấy là nam nhân đáng giá để con phó thác, người trung hậu lại thành thật.”
Trình Vũ hoảng hốt, cô cẩn thận đánh giá Diệp tiên sinh thấy biểu tình ông nghiêm túc, không phải nói giỡn. Trình Vũ khiếp sợ cực kỳ, Lục Vân Cảnh đáng để phó thác là sự thật nhưng trung hậu thành thật…… Trình Vũ muốn bổ não mình ra, Lục Vân Cảnh cái mặt lạnh ngắt, một chút dính dáng tới hai cái kia cũng chả có. Thật không rõ một người lão luyện ở thương trường như ông tất nhiên nhìn người sẽ không sai, Lục Vân Cảnh dùng quỷ kế gì mà cho ông ảo giác như thế được nhỉ. Dĩ nhiên Trình Vũ không hủy thanh danh chồng, nên cười cười không nói.
Trình Vũ cùng người nhà dạo hậu viện trong chốc lát mới lên lầu tìm Lục Vân Cảnh, đẩy cửa vào phòng khách cô thấy Lục Vân Cảnh nhàn nhã ngồi trên sô pha phẩm trà, thấy cô tiến vào, anh liền giả bộ nói: “Nhìn dáng vẻ em ở cùng người nhà rất vui sướng, cha mẹ đối với em rất tốt, hai anh trai đối với em cũng không tồi nha.” Anh chậm rãi ngẩng đầu trầm mắt nhìn cô.
Trình Vũ ở chung với chồng cũng không phải ngày một ngày hai, vừa thấy biểu tình anh liền biết có vấn đề, cô quét mắt nhìn qua cửa sổ phòng khách, từ cửa sổ có thể nhìn thấy chuyện ở hậu viện, cảnh người một nhà ở bên nhau anh cũng thấy được.
Trình Vũ biết anh chính là một lu dấm, liền không khách khí, hỏi:
“Không phải là anh ăn dấm với anh hai à? Bởi vì em sờ sờ đầu của anh ấy hả?”
Lục Vân Cảnh híp mắt lại nhìn vợ, sau đó anh đi đến trước mặt vợ, ôm cô vào trong lòng ngực, không đợi cô phục hồi tinh thần anh dã hôn cô thống khoái rồi mới buông tay ra, âm thanh áp lực nói: “Em nói đúng.”
Trình Vũ: “……”Việc chồng trả lời sảng khoái vậy làm cô rất kinh ngạc.
Trình Vũ cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, dục vọng chiếm hữu quá lớn nha, bất quá đối với người nam nhân này cô cũng không có biện pháp, chỉ có thể vỗ vai an ủi: “Được rồi, về sau em sẽ chú ý.”
Chốc lát sau giúp việc gọi ăn cơm, Trình Vũ và Lục Vân Cảnh xuống lầu, cơm chiều đã chuẩn bị phong phú, Trình Vũ lúc này mới hiểu Diệp tiên sinh nói Lục Vân Cảnh trung hậu thành thật là có ý gì.
Trình Vũ nhìn chồng trước mặt Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân ngoan ngoãn giống một chú cừu con quả thực muốn rớt cằm.
Người cường thế lạnh băng, chỉ trầm mặc cũng làm nhân tâm sợ hãi là Lục Vân Cảnh đã biến mất, giờ phút này trước mặt người Diệp gia khí chất anh phi thường ôn hòa, lại khiêm tốn lễ phép, Diệp tiên sinh nói gì anh đều gật đầu đáp lời, quả thực ngoan ngoãn tuyệt đối.
Trình Vũ xem một lúc lâu cũng không lấy lại tinh thần, cảm giác như Lục Vân Cảnh bị vật thể lạ bám vào người, thực khủng bố.
Gia phong tương đối nghiêm thì khi nữ nhi cùng con rể về nhà mẹ đẻ không thể ngủ cùng nhau, Trình gia, Diệp gia cũng đều như thế này, cho nên tối hôm nay Trình Vũ ngủ ở phòng cha mẹ chuẩn bị cho, còn Lục Vân Cảnh ngủ ở phòng cho khách.
Trình Vũ ở trong phòng đi một vòng, phòng trang hoàng phi thường tinh xảo, nhìn ra được Diệp gia luôn tỉ mỉ giữ gìn, trong phòng trang trí đủ loại vật nhỏ, có người máy của Diệp Gia Hiên cho, còn có mô hình của Diệp Gia Minh, trên giường còn thú bông Diệp phu nhân chuẩn bị. Trình Vũ nhìn mọi thứ trước mắt bỗng có cảm giác không chân thật, hết thảy tới đột ngột cô cứ như vậy nhận cha mẹ. Cô đã từng cho rằng mình bị vứt bỏ, cũng âm thầm hạ quyết tâm mặc kệ cha mẹ ruột là ai cũng không nhận, hiện tại cô mới hiểu nguyên lai không phải cô bị cha mẹ vứt, mà cha mẹ yêu thương cô, thậm chí vì tìm cô mà hao hết tâm huyết.
Trình Vũ thật sự không ngờ thân thế mình còn tốt đẹp như vậy. Trình Vũ ngây ngốc trong chốc lát mới chuẩn bị ngủ, lại nghĩ đến Lục Vân Cảnh một mình ngủ ở phòng dành cho khách có quen hay không, Trình Vũ đang tính gửi tin nhắn thì nghe có người gõ cửa sổ.
Trình Vũ hoảng sợ, nhưng nghĩ lại Diệp gia thủ vệ nghiêm ngặt, không có khả năng có người xấu tiến vào, Trình Vũ đoán có khả năng là Lục Vân Cảnh, cô vội vàng mở cửa sổ quả nhiên như cô sở liệu, người đến là Lục Vân Cảnh.
Lại thấy Lục Vân Cảnh ngồi xổm phía bên ngoài đài, trên người anh còn mặc áo ngủ, tư thế ngồi có chút đáng khinh.
Trình Vũ nhỏ giọng hỏi hắn: “Sao anh tới chỗ này?” Đường đường là Lục đại tổng tài thế nhưng trèo cửa sổ vào nhà người ta như đăng đồ tử.
Lục Vân Cảnh không nói trèo cửa sổ tiến vào, động tác thành thạo quả thực giống đại phôi đản chuyên làm chuyện xấu.
Anh đóng cửa sổ lại, ôm cô đến giường, gắt gao ôm cô vào trong lòng ngực, lúc này mới nói: “Ngủ thôi!”
Trình Vũ: “……”
Thật là không có cô là không ngủ được sao?
Đợi buổi tối giống đăng đồ tử bò vào cửa sổ?
Bất quá anh ôm thật thoải mái, Trình Vũ nằm bên trong, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp hong trên mặt mơ màng nên cũng không nói lại.
Giờ nghĩ tới lúc ăn cơm chiều Lục Vân Cảnh biểu hiện kì dị Trình Vũ vẫn cảm thấy ngạc nhiên, liền hỏi: “Sao trước mặt cha mẹ anh ngoan như vậy, so với trước mặt em còn ngoan hơn, ngoan đến mức không giống anh, em đoán anh muốn lấy lòng cha để cha đáp ứng cùng anh hợp tác đúng không?”
Hồi lâu anh không nói gì, Trình Vũ cho rằng anh ngủ rồi, ngẩng đầu nhìn lại thấy anh tròn mắt không biết nhìn về phía nào, một đôi mắt ám trầm trong tăm tối.
Ấn nhẹ đầu cô xuống cánh tay, sau một lát anh mới nói nói: “Chuyện công việc không đủ để anh làm như thế.”
“Ân?” Trình Vũ nghi hoặc: “Vậy anh làm vì cái gì?”
Trầm mặc trong chốc lát anh mới nói: “Đường đường là chủ của tập đoàn Thông Minh không phải thứ anh có thể chống lại, nhưng nếu ông ấy muốn gây trở ngại việc chúng ta ở bên nhau anh sẽ cố gắng hết sức để phản kháng.”
Trình Vũ lắp bắp kinh hãi, sở dĩ ở trước mặt cha mẹ anh biểu hiện thế là vì lo lắng bọn họ sẽ cản trở họ ở bên nhau sao? Thậm chí ráng diễn vẻ ngoan ngoãn cho bọn họ niềm vui.
Anh có thể vì cô mà làm như vậy trong lòng Trình Vũ rất vui mừng, cô đau lòng vì anh, xoa xoa mặt anh, dùng mũi chạm chóp mũi cọ cọ nói: “Anh không cần lo lắng, trên đời này ai cũng không thể ngăn chúng ta ở bên nhau.”
Lời này tựa hồ lấy lòng anh, anh dùng ngón tay khơi cằm cô, trong ánh mắt nở rộ ra sự mê người, ngữ khí cũng lộ ra sung sướng, “Nguyên lai em muốn ta ở bên nhau?”
Trình Vũ gật đầu, “Ân, rất muốn rất muốn.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Tựa hồ anh sửng sốt một chút, sau đó lại đột nhiên ôm cô vào trong lòng ngực trở mình, khiến cô giống một con ếch xanh đu trên người anh, anh hôn chóp mũi vợ dùng giọng điệu sung sướng nói: “Em yên tâm, em muốn ta ở bên nhau, anh sẽ thỏa mãn ước muốn của em.”
Trình Vũ: “……”
Cái gì chứ, rõ ràng là anh lo lắng có người ngăn cản họ bên nhau a, sao hiện tại lại biến thành cô da mặt dày muốn ở cùng anh chứ, Trình Vũ thấy tâm tình chồng không tồi nên cũng không nói gì thoải mái ghé vào trên người chồng.
Thời điểm gần sáng Lục Vân Cảnh mới trèo cửa sổ ra ngoài, hẳn là không có ai phát hiện.
Bữa sáng vẫn rất phong phú, Trình Vũ và Lục Vân Cảnh ăn xong bữa sáng liền cáo từ Diệp gia.
Nghe con phải đi, Diệp tiên sinh và Diệp phu nhân ngậm cười lại, Diệp phu nhân vội hỏi:
“Sao mới ở một ngày đã muốn đi?”
Diệp tiên sinh cũng nói: “Các con ở thêm mấy ngày đi, cha cùng Vân Cảnh cũng có thể nói chuyện hợp tác.”
Trình Vũ nghe Diệp Chấn Khải nói lời này, không khỏi nhìn thoáng qua Lục Vân Cảnh, nói như vậy Diệp Chấn Khải đã đáp ứng chuyện cùng Lục Vân Cảnh hợp tác rồi sao? Trình Vũ thay chồng cao hứng.
Lục Vân Cảnh nói: “Về chuyện hợp tác trước hết con sẽ làm một kế hoạch chi tiết, sau đó lại đến nói chuyện với cha.”
Mỗi lần Lục Vân Cảnh gọi cha vợ Diệp Chấn Khải rất vui lòng, Diệp Chấn Khải cảm thấy thanh niên này quả thực khéo miệng hơn nữa cũng rất có thành ý, ông cười tủm tỉm nói: “Con nói cũng có lý, đợi bản phương hướng kế hoạch tốt, nói chuyện cũng nhẹ nhàng một ít.”
Nghe Diệp Chấn Khải nói, Diệp phu nhân lại trừng mắt liếc chồng một cái, sau đó nói với Lục Vân Cảnh: “Nếu thật sự là vì công việc thì phải về thôi, chúng ta cũng không tiện giữ các
con……” Nói xong bà quay đầu nhìn Trình Vũ, lại nói: “Nếu không có gì việc quan trọng thì con ở bên này vài ngày đi, chúng ta cũng có nhiều lời muốn nói.”
Trình Vũ biết họ thật sự hy vọng cô có thể ở lưu lại nhưng cô cũng bất đắc dĩ:
“Trước khi cha nuôi qua đời có để lại một công ty, mấy ngày rồi con không về trong công ty khẳng định chồng chất rất nhiều việc, con phải trở về xử lý. Bất quá mọi người yên tâm, chờ con xử lý xong sẽ tới thăm mọi người.”
Diệp Chấn Khải và vợ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt không khỏi nổi lên mất mát, Diệp phu nhân vẫn không cam lòng, lại hỏi: “Lại lưu một ngày không được sao?”
Trình Vũ bất đắc dĩ cười “Mấy ngày nữa con tới mà.”
Diệp phu nhân thấy vậy nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu không chúng ta cùng các con đi, cha mẹ nuôi con lớn như vậy, chúng ta cũng nên đến cảm tạ một chút.”
- -----oOo------
/76
|