Chương 13 (1) Chủ tiệm net Tiêu Kha Kha
Sáng sớm, Mộc Sinh rời giường với tinh thần sảng khoái.
Hôm nay là ngày đầu đi làm, trong lòng Mộc Sinh có mong chờ. Nhưng bữa sáng nay cô chỉ có thể ra ngoài tìm đồ ăn, bởi vì tối hôm trước Mặc Dao chơi game đến khuya, sáng nay Mộc Sinh rời giường cô ta cũng không hề hay biết, ngủ say như heo chết. Hơn nữa, tư thế ngủ của Mặc Dao cũng vô cùng đặc biệt, tay chân dang rộng thành hình chữ Đại (大), đầu nghiêng gần 90 độ, khóe miệng còn đọng vệt nước khả nghi.
Quả thực, mỗi phút Mặc Dao đều như đang thử thách năng lực tiếp nhận của Mộc Sinh.
Sau khi rửa mặt, sửa soạn xong, Mộc Sinh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ánh mặt trời buổi sáng không quá chói chang, Mộc Sinh xuống bên dưới khu dân cư ăn một lồng bánh bao nhỏ và một chén cháo loãng và như thế cô đã giải quyết xong bữa sáng.
Sau khi ăn uống no bụng, Mộc Sinh mang theo tâm trạng vui vẻ đến tiệm net, cô có mặt ở tiệm lúc 8 giờ, vừa vặn đến giờ làm.
Có lẽ ngày hôm qua Triệu Tuấn Kiệt đã nhắc qua, vì vậy Mộc Sinh vừa bước vào tiệm net, cô bé ở quầy thu ngân liền nhận ra cô, vẻ mặt tươi cười bước đến: “Anh Kiệt nói cô đến cứ lên lầu hai là được. Nhân tiện giới thiệu một chút, tôi tên Trương Doanh Yến, cô gọi tôi là Yến Tử cũng được.”
Mộc Sinh gật đầu chào: “Mộc Sinh.”
Trương Doanh Yến bỗng kinh ngạc một chút, xong rất nhanh cô ta phản ứng lại ngay, nhìn Mộc Sinh chỉ tay lên lầu hai.
Tầng hai lúc này vô cùng vắng vẻ, chỉ có vài người không biết mệt mỏi vẫn đang chiến đấu hăng hái trước máy tính. Một không gian lớn như vậy chỉ có tiếng máy hút bụi của dì dọn vệ sinh vang lên.
Trước quầy bar cũng chỉ có một cậu con trai trẻ tuổi đang chơi game bằng máy tính của quầy, vừa nhìn thấy Mộc Sinh đến, cậu ta lập tức bỏ tai nghe xuống và vui vẻ vẫy tay với Mộc Sinh: “Ai da, em gái, lại đây, lại đây.”
Mộc Sinh bước đến liền thấy cậu ta mở máy tính chủ và bắt đầu thao tác, miệng lải nhải không ngừng: “Em gái, anh sắp không chịu nổi nữa rồi, anh phải đi về ngủ đây. Anh Kiệt nói anh hướng dẫn em cách lập hội viên và mở thẻ, còn những điều như nạp tiền chơi game thì em nhắn họ đợi đến buổi chiều. Nhớ kỹ chưa em gái? Có người lên mạng thì nhất định phải kiểm tra chứng minh thư, trẻ vị thành niên thì không được lên……”
Sau một hồi chỉ dẫn, Mộc Sinh cũng cơ bản nắm được cách thức vận hành của máy chủ, cũng biết được chàng trai đang giao ban cho cô tên Đường Gia Kỳ, một cậu nhóc rất thoải mái và nhanh nhẹn, chỉ là cậu ta thật sự rất dài dòng……
“Em gái, anh đi đây, em phải cố gắng làm việc đấy nhé! Có người nào đến gây chuyện, em cũng không cần phải lo lắng vì không ai dám gây chuyện ở chỗ này…… Em gái, anh thật sự phải đi đây. Ở quầy bar có dán số điện thoại của mọi người, nếu có vấn đề gì em có thể tìm anh Kiệt -- và sau đó là tìm anh……”
Cho đến khi một cậu thanh niên đang lên mạng không chịu nổi nữa, cậu ta tháo tai nghe xuống và nhìn Đường Gia Kỳ nở nụ cười, mắng một câu: “Còn không mau cút đi!”
Có lẽ cậu ta là khách quen, Đường Gia Kỳ cười hì hì nhưng vẫn nói thêm vài câu nữa mới trở về đi ngủ. Đợi cậu ta đi rồi, Mộc Sinh ngồi ngẩn ngơ trước máy tính chủ thì cậu thanh niên đang lên mạng kia quay đầu nhìn cô, có chút tò mò hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“18 tuổi.” Đúng là khoảng thời gian đẹp nhất,
“Ai, đúng là còn non thật.”
Cậu ta hơi nhíu mày, đeo tai nghe vào tiếp tục chơi game, cuối cùng vẫn nói một câu: “Có gì không hiểu có thể đến hỏi tôi. Tôi ở tiệm net này lâu như vậy rồi, những thứ cơ bản cũng hiểu.”
Mộc Sinh không lên tiếng trả lời, chỉ khẽ nhếch môi mỉm cười.
Đến 9 giờ, lầu hai cũng dần dần đông người hơn, đa số mọi người đến lên mạng nhìn thấy quản lý mạng đã thay đổi, mà còn là một cô gái, ai cũng vô cùng ngạc nhiên, xem ra hơn nửa khách ở tầng hai này đều là khách quen.
Thậm chí có người trong lúc đợi Mộc Sinh mở máy chọc ghẹo cô vài câu. Mộc sinh không để ý cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt mỉm cười. Những người này dù sao cũng chỉ có thể chiếm chút tiện nghi bằng lời nói, không đến mức để cô tức giận cho họ xem, huống hồ cô đến đây để đi làm.
Tuy nhiên, quả thực nơi đây không giống những tiệm net thông thường khác. Những người đó cũng chỉ là trêu chọc cô vài câu, không quá đáng đến mức khiến người ta chán ghét. Nhưng không phải họ tự giác làm vậy mà giống như đang kiêng kị, sợ hãi điều gì đó.
/1674
|