Chương 14 (1) Muốn cô đóng phim 1
Có lẽ vì trước đây Mộc Sinh chưa từng nghĩ quá nhiều đến những chuyện thế này, nên lúc này Mộc Sinh hoàn toàn không có cảm giác khó tiếp nhận, dù sao, Tiêu Kha Kha căn bản không nhận ra cô.
“Mới đến phải chăm chỉ làm việc.”
Điểm kỳ lạ duy nhất là Tiêu Kha Kha dường như không có hảo cảm với Mộc Sinh, cô ta chỉ nâng cằm, có chút lạnh lùng kiêu ngạo quay đầu đi chỗ khác.
“Cô đừng để ý. Bởi vì cô ấy vừa mới biết có đoàn phim muốn mượn tiệm net của chúng ta để đóng phim, trong lòng cô ấy đang vô cùng khó chịu.”
Triệu Tuấn Kiệt nhìn Mộc Sinh khẽ cười và giải thích. Nhưng Mộc Sinh biết ánh mắt đầu tiên Tiêu Kha Kha nhìn cô liền thấy không thuận mắt chắc chắn không phải vì nguyên nhân này, nhưng cô vẫn giả bộ tò mò hỏi: “Đoàn phim?”
‘Chính là cô gái này --” Triệu Tuấn Kiệt chỉ tay vào người phụ nữ trong bộ phim truyền hình cẩu huyết đang phát trên màn hình máy tính của Mộc Sinh, cũng là đối tượng chính của màn cẩu huyết này, nữ chính.
“Bạch Di Nhã, hiện tại là nữ minh tinh tuyến một nổi tiếng nhất Trung Quốc. Có điều cô ấy ra mắt với một bộ phim truyền hình cẩu huyết khiến mọi người câm nín. Nhân khí rất cao, thanh danh cũng không tốt lắm, nói chung là nửa khen nửa chê--” Triệu Tuấn Kiệt vừa nói vừa chép miệng: “Nhưng mà cô ấy cũng không tệ lắm, chỉ là chọn sai phim truyền hình để ra mắt. Có điều, nếu cô ấy không chọn đóng bộ phim này thì chắc chắn không thể lập tức nổi tiếng như vậy.”
Lời nói của Triệu Tuấn Kiệt có chút thâm thúy. Thoạt nhìn có lẽ Triệu Tuấn Kiệt là người không thích xem các tin tức giải trí, nếu không làm sao anh ta biết được con người Bạch Di Nhã không tệ? Huống hồ, Bạch Di Nhã nổi tiếng với nhiều vết nhơ như vậy, chắc chắn Triệu Tuấn Kiệt chỉ có thể gặp qua người thật.
Nhưng có thể quen biết với Tiêu Kha Kha, thân phận của Triệu Tuấn Kiệt chắc hẳn cũng không phải đơn giản, hơn nữa Tiêu Kha Kha dường như rất tin tưởng anh ta.
Chỉ là Mộc Sinh không nhớ nổi bản thân có quen biết với nhà họ Triệu hay không, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua rồi thôi, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cô.
“Vậy là đoàn phim mới của cô ấy muốn đến mượn tiệm net của chúng ta quay phim sao?” Mộc Sinh lập tức hiểu ý của Triệu Tuấn Kiệt.
Triệu Tuấn Kiệt gật gật đầu, “Người ta cũng đâu phải không trả tiền, tại sao Tiêu Kha Kha lại không đồng ý?”
“......”
Tiêu Kha Kha cũng không thiếu tiền, điều này chẳng lẽ Triệu Tuấn Kiệt còn không rõ sao? Chẳng lẽ là cô hiểu lầm họ có quen biết nhau ư?”
Ngay sau đó Triệu Tuấn Kiệt xua xua tay, nở nụ cười: “Được rồi, cô trông coi tiệm net cẩn thận nhé! Tôi ra chỗ cô ấy đây, không cô ấy lại soi mói.”
Mộc Sinh gật đầu, Triệu Tuấn Kiệt liền đi qua chỗ Tiêu Kha Kha.
Tiêu Kha Kha đến đây cũng chỉ kiểm tra một vòng liền rời đi, thật sự giống với hoàng đế đi thị sát địa bàn của mình ngày xưa. Nhưng sắp đến giờ ăn trưa, Tiêu Kha Kha bỗng nhiên lặng lẽ xuất hiện một lần nữa, lần này ở ngay bên cạnh quầy bar.
Bởi vì đang có hai khách hàng muốn mở máy nên Mộc Sinh không chào hỏi cô ta trước, đợi đến lúc giúp hai vị khách kia xong, cô mới nhìn Tiêu Kha Kha cười nhẹ: “Cô chủ.”
Tiêu Kha Kha không bởi vì bị làm lơ mà tỏ ra tức giận, ngược lại vẻ mặt cô ta còn tốt hơn trước một chút. “Cô sắp được nghỉ rồi đúng không?”
Mộc Sinh liếc nhìn thời gian góc phải bên dưới trên máy tính, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, sắp đến giờ rồi.”
Tiêu Kha Kha nhìn cô từ trên xuống dưới hai lần, “Thật ra tiệm net chúng ta không có thời gian nghỉ trưa giữa giờ, nhưng Triệu Tuấn Kiệt nói cô sẽ về nhà ăn cơm vào buổi trưa……”
Ý định trong lời nói của cô ta không rõ ràng, Mộc sinh chỉ khẽ cười, bởi vì đôi mắt sâu và thâm thúy, một nụ cười nhẹ nhàng như vậy cũng khiến cho khuôn mặt cô thêm vài phần mềm mại. Tiêu Kha Kha bỗng ngẩn ngơ nhìn cô một lúc lâu, có chút tức giận nói: “Tan làm thì tan làm đi!” Nói xong liền nổi giận đùng đùng rời đi.
“......”
/1674
|