Chương 16: muốn nàng đóng phim (6)
Lý Châu đột nhiên có chút hối hận. Nhưng đúng là hiện giờ đoàn phim của hắn ở tình trạng lửa sém lông mày, thật sự không tìm được một người nào cho hắn cái cảm giác thô bạo “tôi chính là Kiều Mộc Nhiên” như Mộc Sinh. Khí chất từ từ có thể bồi dưỡng, phòng tổng thống ở vài ngày cũng không có gì, chỉ là không biết kỹ thuật diễn như thế nào.
Lý Châu do dự: “Tôi là muốn căn cứ theo chế độ diễn của cô mà định thù lao. Chờ lát nữa Bạch Di Nhã tới, cô cùng cô ấy diễn thử một đoạn”.
Lý Châu rốt cuộc vẫn thành thật. Mộc Sinh chưa có đóng phim, không có một chút tiếng tăm nào. Mà vai diễn nữ số 2 này đều căn cứ vào mức độ nổi tiếng của diễn viên để trả thù lao. Hiện giờ, hắn căn cứ vào kỹ thuật diễn của Mộc Sinh, đều là diễn kịch giống mọi người nhưng khác ở chỗ là cô có đem lại cảm giác nhập vai diễn khác mọi người hay không. Nếu Mộc Sinh có chút thiên phú này, hắn thật sự có thể trả thù lao cao hơn một chút. Còn nếu không được… ha ha ha.
Trên lầu hai của đoàn phim nhân viên không đông lắm. Mọi người đều đang tò mò không hiểu đạo diễn tuyệt vọng thế nào mà gọi một nhân viên quán net tới thử vai diễn khó nhất Kiều Mộc Nhiên này. Không phải đầu óc vì tuyệt vọng mà hỏng rồi không? Hàng ngàn hàng vạn fan hâm mộ Kiều Mộc Nhiên trên mạng đều cầm sẵn dao để chém Lý Châu rồi.
Trước đó, có một nhân viên của đoàn làm phim đã trộm phát thông tin trên Weibo, chẳng qua bởi đoàn làm phim có quy định nên lời nói có chút hàm hồ: “Nghe nói, nhân vật quan trọng nhất trong “Cuộc đời Diệp Khai” đã định xong diễn viên!”
“Kiều Mộc Nhiên đã có người nhận diễn?!”
“Nghe nói Kiều Mộc Nhiên có người nhận diễn, rất có khả năng là một em gái mười bảy mười tám tuổi.”
Nhân viên công tác nhìn về phía Mộc Sinh sau đó âm thầm gật gật đầu, không sai, nhìn khoảng mười bảy mười tám là cùng.
Tin tức vừa lên, trên Weibo tức khắc bùng nổ.
…..
Lý Châu cùng Mộc Sinh thương lượng với nhau xong thì bảo phó đạo diễn đưa cho Mộc Sinh một đoạn kịch bản để nàng xem trước. Chờ khi Bạch Di Nhã tới thì sẽ cùng Mộc Sinh diễn thử. Lý Châu không trông cậy vào chuyện Mộc Sinh nghiền ngẫm kịch bản trong thời gian ngắn sẽ ra được cái gì, nhưng chỉ cần diễn ra được một tí tẹo cảm giác là được, còn nếu nàng không diễn được thì chính bản thân nàng đem lại cảm giác này cũng được.
Mộc Sinh xem kịch bản vài lượt sau đó ném một bên, mở máy tính bật một bộ phim điện ảnh lên xem. Tiêu Kha Kha nhìn thấy thì xanh mặt: “Cô không xem kịch bản?”
Lúc này, nàng ta thật ra không phản đối. Dù sao Mộc Sinh cũng không đi theo con đường của nàng ta. Hơn nữa không nhất định là thành công. Nếu như kỹ thuật diễn của Mộc Sinh không tốt, diễn không ra được thì sao?
Mộc Sinh gật gật đầu: “Xem rồi, nên tìm một bộ phim điện ảnh để học cách lát nữa diễn thế nào?!” Điện ảnh là nơi biểu hiện kỹ thuật diễn của diễn viên tốt nhất.
Tiêu Kha Kha nhìn một chút thì không nhịn nổi hỏi: “Cô xem phim kinh dị học kỹ thuật diễn?!”
Triệu Tuấn Kiệt: “…….”
Lý Châu: “…….”
Nhân viên công tác: “…..”
Bởi vì âm lượng của Tiêu Kha Kha quá lớn mà khu vực lầu hai đang yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghe được.
Không biết vì cái gì mà tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Châu, ánh mắt đều có chút nghi hoặc cùng thương cảm, ước chừng là buồn bực, đạo diễn Lý có phải đầu óc bị hư rồi không? Thật sự tìm một nhân viên tiệm net tới diễn một vai diễn quan trọng.
Lý Châu nghe thấy Tiêu Kha Kha hô lên kia thì trái tim như nứt ra. Hắn thở dài, ngậm nước mắt nhìn thời, chính mình khiến mình chết, dù có quỳ xuống thì cũng phải thừa nhận.
Mộc Sinh thực ra cũng không để ý đến ánh mắt của bọn họ, vẫn chăm chú xem bộ phim kinh dị. Tiêu Kha Kha thì bị dọa đến sớm ngồi một bên uống nước trái cây tự an ủi, chờ khi bộ phim kinh dị kết thúc, nữ chính của “Cuộc đời Diệp Khai” cuối cùng cũng tới.
/1674
|