Trên khán đài.
Thân hình cao thẳng của người đàn ông cứng đờ vì sốc, anh nhìn theo bóng dáng Tô Lạc Lạc dẫn theo hai đứa trẻ rời khỏi, ánh mắt đầy sự bất ngờ của anh dán chặt vào họ mãi rất lâu sau vẫn chưa dời ra được.
Cô gái đó từ lúc nào mà đã sinh ra hai đứa con?
Tô Ngữ Phù lập tức nâng cao giọng nói với bảo vệ, “Còn không mau đóng cửa lại, không cho phép bất cứ ai vào đây làm phiền.”
Bảo vệ lập tức đứng giữ ngay trước cổng, không cho người lạ bước vào.
Còn tại bàn của nhà họ Tô, Tô Vỹ Khâm vừa rồi cũng nhìn thấy con gái bước vào, đó là đứa con ngoài giá thú mà ông đã không quan tâm trong suốt nhiều năm, không ngờ là đứa con này lại xuất hiện trong lễ đính hôn của con gái ông.
Bên cạnh ông, người vợ Uông Nguyệt Dung lạnh giọng đằng hắng một tiếng, “ Chết tiệt mà, một đứa tiện nhân không thể lộ diện sao lại có thể xuất hiện ở đây được?”
“ Đừng giận, hoàn thành xong lễ đính hôn của Ngữ Phù rồi hãy bàn tiếp.” Tô Vỹ Khâm an ủi vợ.
Uông Nguyệt Dung trừng mắt nhìn ông ta ngay, rõ ràng có sự phẫn uất trong đó.
“Dạ Tước, chúng ta không cần quan tâm những người không liên quan, chúng ta bắt đầu trao đổi nhẫn đính hôn nào!” Tô Ngữ Phù mỉm cười, đưa hộp nhẫn kim cương mà người phục vụ vừa mang lên cho anh ta, cô không muốn tiến độ lễ đính hôn của mình bị ảnh hưởng.
Chỉ thấy ánh mắt sắc bén của Long Dạ Tước nhìn lên nhưng không hề đón lấy hộp nhẫn kim cương từ tay cô ta, mà chuyển hướng nhìn về phía khách mời, sau đó giọng nói trầm ấm của anh vang lên, “Xin lỗi đã làm lãng phí thời gian của quý vị, bây giờ tôi tuyên bố hủy bỏ hôn lễ này, xin lỗi.”
Nói xong, anh quay về khu vực gia quyến ngồi, “ Bà, ba ,mẹ, con còn việc, con đi trước.”
Nói dứt lời, anh ta bước nhanh về phía cửa sảnh.
“Dạ tước, anh ở lại đây…. Dạ Tước…. anh quay về đây.” Tô Ngữ Phù đuổi theo từ trên bục khán đài, gương mặt xinh xắn đã biến sắc từ lâu.
Anh ấy bị sao thế?
Tuy nhiên, bóng người của Long Dạ Tước vẫn lạnh lùng mất hút đằng sau cánh cửa sảnh lớn.
Trong lúc Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm mỗi người bế một nhóc tì vội vàng ngồi vào xe thì Hạ Thấm cũng ngỡ ngàng không ít, cô ta nhìn sang Tô Lạc Lạc hỏi. “Vừa rồi tớ không nhìn lầm chứ! Là lễ đính hôn của bọn họ sao?”
Tô Lạc Lạc không muốn nhắc đến người nhà trước mặt bọn trẻ, cô trả lời một tiếng, “ Đúng vậy! Bây giờ chúng ta về nhà cậu, tớ sẽ đặt vé chiều nay đưa bọn trẻ xuất cảnh.”
“Gì cơ? Tại sao chứ!” Hạ Thấm thắc mắc.
“Nói chung là tớ không muốn để bọn trẻ ở lại trong nước.” Tô Lạc Lạc đang trong trạng thái hoảng loạn vô cùng, vừa rồi, cô nhìn thấy người đàn ông đính hôn cùng Tô Ngữ Phù, sau đêm hôm đó, trừ lúc cô thỉnh thoảng nhìn thấy anh ta trên báo ra thì hoàn toàn chưa từng gặp qua người thật ngoài đời.
Mà vừa rồi, ánh mắt của người đàn ông đó khiến cô cảm thấy sợ hãi, khủng hoảng, rõ ràng đêm hôm đó anh ta không biết gì cả mà.
Nhưng tại sao cô lại có cảm giác tội lỗi vậy?
Thôi bỏ đi, không quan tâm gì nữa, tẩu vi thượng sách.
Nói xong, Tô Lạc Lạc cầm điện thoại lên, bất chấp việc mua vé bay ngay rất mắc, cô vội vàng đặt ba vé bay vào buổi chiều ba giờ về nước F.
“Mami ơi, tại sao chúng ta phải đi vội như vậy?” Tô Tiểu Sâm thắc mắc.
“Tụi con còn dám lên tiếng nữa à, về nhà rồi mami sẽ cho tụi con biết tay.” Tô Lạc Lạc gằn giọng.
“Mami ơi, tụi con xin lỗi mà! Tụi con không có cố ý đâu, tụi con chỉ là đi thám hiểm thôi.”
Sự hoảng loạn trong nội tâm Tô Lạc Lạc vào lúc này rõ ràng bọn trẻ không thể nào hiểu được, vừa nãy cô đã xuất hiện trước mặt người đàn ông đó và Tô Ngữ Phù, còn có cả người nhà cô, đồng thời, bọn trẻ lại gọi cô là mami trước mặt mọi người.
Lần này việc cô muốn giấu chuyện có hai đứa con có lẽ không giữ được nữa rồi.
Mặc dù nhà họ Tô vẫn chưa biết ba của bọn trẻ là ai, nhưng cái cô sợ chính là họ sẽ điều tra! Tra ra rồi thì mọi việc sẽ không thể cứu vãn nữa.