Thanh âm tiếng quát chói tai liên tục vang lên, vài cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ cùng Quy nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong thần sắc hung tàn, ánh mắt lạnh lùng, hận không thể lập tức xuất phát đi giết người báo thù, những người này bình thường có quan hệ tốt với Lạc Gia Thành cùng Khương Nhân Kiệt.
- Tả minh chủ, các huynh đệ nói không sai, đối phương dám can đảm giết chết nguyên lão cùng trưởng lão của Liên minh Bách Đảo ngay trên Sông Đao Lãng, rõ ràng không xem liên minh vào trong mắt, nếu lần này chúng ta không lập uy, chỉ sợ thanh danh xuống dốc, sau này còn ai dám dựa vào chúng ta, thương hội nào cống nộp phụng dưỡng chúng ta.
Một trung niên kiếm khách mặc trường bào màu xanh đứng bên cạnh Tả Nhất Phàm lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sắc bén.
Người này là một trong hai phó minh chủ Liên minh Bách Đảo Trần Hữu Lượng, được xưng Đoạt Mệnh Thư Sinh kiếm, một thân kiếm pháp đăng phong tạo cực, thực lực Quy nguyên cảnh trung kỳ, dưới trướng có vài hòn đảo lớn, quan hệ có chút chặt chẽ với Lạc Gia Thành, tự nhiên muốn báo thù cho hắn.
Vẻ mặt Tả Nhất Phàm lãnh đạm, không nhìn ra được thái độ, lại nhìn một người khác hỏi:
- Tiêu Kinh, ngươi cảm thấy thế nào?
- Tả minh chủ, ta cảm thấy việc này nên bàn bạc kỹ hơn.
Tiêu Kinh là vị phó minh chủ còn lại của Liên minh Bách Đảo, thực lực Quy nguyên cảnh trung kỳ, không hề tầm thường.
- Hừ, cần gì bàn bạc kỹ hơn, giết người thì đền mạng, ngay cả ý nghĩ này mà ngươi cũng không có, còn có tư cách gì làm phó minh chủ.
Trần Hữu Lượng cười mỉa, mặc dù hai người đều là phó minh chủ, nhưng luôn tranh giành cấu xé lẫn nhau, quan hệ cực kém.
Tiêu Kinh cười lạnh nói:
- Trần Hữu Lượng, ngươi từ khi nào có tâm huyết như thế, lúc trước khi thú triều đột kích, cũng không thấy ngươi là người đầu tiên xông lên, hừ, thù đương nhiên phải báo, nhưng thân phận của hung thủ chúng ta cũng đã điều tra xong, chỉ sợ chư vị không biết, người đánh chết Lạc Gia Thành nguyên lão cùng Khương Nhân Kiệt trưởng lão chính là Lâm Tiêu đệ nhất thiên tài Quận Hiên Dật, cũng là quán quân trận thi đấu Phong Vân Bảng vừa rồi, ta nghĩ chư vị không xa lạ với tên này đi.
- Cái gì, là hắn sao?
- Lâm Tiêu, chính là thiên tài đứng đầu đánh bại các thiên tài nổi bật các đại quận thành, bước lên quán quân Phong Vân Bảng?
- Nghe nói bởi vì hắn, Quận vương quận Hiên Dật công khai đối kháng La Bá Thiên tông chủ La Sơn tông, sau đó La Sơn tông bị Bách Lý Tỳ bệ hạ nghiêm trị, thậm chí một phân bộ của La Sơn tông tại quận Định An cũng bị người phá hủy!
- Hắn không phải đang bế quan tu luyện trong Quận Hiên Dật sao? Vì sao lại xuất hiện tại Sông Đao Lãng chúng ta?
Người có tên như cây có bóng, vừa nghe tên Lâm Tiêu, không ít người ồ lên, trước đó nghe tin tức Lạc Gia Thành bị người đánh chết nhưng không biết hung thủ là ai, hiện tại nghe được là Lâm Tiêu, lập tức khiến mọi người náo động.
Trong hai năm gần đây, thanh danh của Lâm Tiêu hoàn toàn truyền bá khắp đế quốc, đặc biệt trong phạm vi Quận Hiên Dật không người nào không biết, không ai không hiểu, đặc biệt trước đó không lâu ân oán giữa Lâm Tiêu cùng La Sơn tông đã trở thành đề tài câu chuyện giữa các thế lực lớn trong đế quốc.
Vừa nghe nói hung thủ là Lâm Tiêu, không khí toàn trường nhất thời biến hóa, một ít cao thủ Quy nguyên cảnh đánh trống lui đường, dù sao vì Lạc Gia Thành đắc tội một thiếu niên thiên tài như vậy, sẽ chọc giận quận vương Đông Phương Hiên Viên, chuyện như vậy không phải ai cũng nguyện ý làm.
Nói tới cùng, Liên minh Bách Đảo cũng chỉ là một tổ chức ô hợp, trên thực tế cũng như Khương Nhân Kiệt, mỗi cao thủ đều có đảo riêng của mình, có thế lực riêng mình, có quyết định chính mình, một ít cao thủ ở gần hòn đảo của Lạc Gia Thành nghe tin hắn đã chết, ý tưởng đầu tiên chỉ là chiếm đoạt địa bàn mà không phải thật lòng muốn vì hắn báo thù.
Nhìn thấy không khí ngưng trọng, sắc mặt Trần Hữu Lượng thật khó xem, hừ lạnh nói:
- Lâm Tiêu thì thế nào, chẳng lẽ vì thân phận thiên tài của hắn, là có thể tùy ý đánh giết người của chúng ta hay sao, nếu như vậy Liên minh Bách Đảo còn ý nghĩa gì, Lâm Tiêu lòng dạ độc ác, tùy ý giết chóc người của liên minh, ta nghĩ nếu Quận vương quận Hiên Dật biết chuyện này cũng chưa chắc sẽ nhúng tay.
- Phải rồi, chẳng lẽ chỉ vì Lâm Tiêu là thiên tài, có thể tùy ý tàn sát người của liên minh chúng ta hay sao, nếu như vậy liên minh tồn tại có ý nghĩa gì nữa chứ.
- Nếu sợ đắc tội Quận Hiên Dật, các ngươi cứ việc làm rùa đen rút đầu là được, nhưng mối thù của Lạc Gia Thành nguyên lão, chúng ta nhất định phải báo.
Vài cao thủ Quy nguyên cảnh dưới trướng Trần Hữu Lượng nhất thời kêu gào, vẻ mặt phẫn nộ.
Ý kiến song phương cũng không thống nhất, mỗi người đều có tâm tư, cuối cùng đều đưa mắt nhìn Tả Nhất Phàm, ở trên Sông Đao Lãng, ngoại trừ thực lực của hắn cực mạnh, uy vọng cùng thanh danh đều cao nhất, chẳng khác gì Đông Phương Hiên Viên.
Sắc mặt Tả Nhất Phàm không chút thay đổi, nhìn quanh bốn phía, lạnh lùng nói:
- Tất cả mọi người không cần tranh cãi, bất kể Lâm Tiêu là ai, có thân phận gì, giết người của Liên minh Bách Đảo chính là sự thật, ta là minh chủ liên minh, tự nhiên sẽ thay mặt nguyên lão cùng trưởng lão đòi công đạo, chư vị cùng ta đi Đảo Đao Vương, trước bắt giữ Lâm Tiêu rồi tính sau, đợi sau khi điều tra rõ chân tướng, cuối cùng nên giết hay trả lại cho quận vương Đông Phương Hiên Viên đòi công đạo, đến lúc đó hãy định đoạt, ta nghĩ đường đường Quận vương quận Hiên Dật sẽ không vì một thiên tài mà khiến cho toàn bộ võ giả Sông Đao Lãng phải thất vọng.
- Nguyện ý nghe theo Tả minh chủ điều khiển.
Tả Nhất Phàm vừa dứt lời, toàn bộ cao thủ trên quảng trường cùng lớn tiếng kêu lên, không lời dị nghị, có thể thấy được uy vọng của hắn trong lòng mọi người.
- Hừ, Tả Nhất Phàm thật đúng là giảo hoạt.
Trong lòng Trần Hữu Lượng thầm hiện lên tia âm độc, kỳ thật hắn cũng không phải vì muốn báo thù cho Lạc Gia Thành, hơn nữa chính là muốn kích động cảm xúc của mọi người, gầy dựng hình tượng của mình trong lòng bọn họ.
Nếu Tả Nhất Phàm dẫn dắt mọi người đánh chết Lâm Tiêu, nhất định sẽ làm Đông Phương Hiên Viên thật sự phẫn nộ, một khi trút xuống lửa giận, thân là minh chủ Tả Nhất Phàm nhất định là bị phiền toái, mà hắn nói không chừng sẽ có cơ hội trở thành tân nhậm minh chủ.
- Được, mời chư vị đi theo ta.
Tả Nhất Phàm lạnh lùng mở miệng, định mang người rời đi.
Đúng lúc này…
- Không cần, Tả minh chủ, chư vị, Lâm Tiêu đã tới.
Một thanh âm vang vọng trên bầu trời Liên Minh đảo, ngay sau đó trong ánh mắt của mọi người, một đạo lưu quang phá không mà đến, nháy mắt dừng trên quảng trường.
Mọi người ngơ ngẩn, làm sao cũng không thể ngờ Lâm Tiêu vừa giết nguyên lão cùng trưởng lão của Liên minh Bách Đảo, bây giờ còn dám tự mình đi tới Liên Minh đảo.
Không chờ Tả Nhất Phàm mở miệng, Trần Hữu Lượng đã lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi chính là Lâm Tiêu đã giết chết Lạc Gia Thành nguyên lão cùng Khương Nhân Kiệt trưởng lão của Liên minh Bách Đảo?
- Tả minh chủ, các huynh đệ nói không sai, đối phương dám can đảm giết chết nguyên lão cùng trưởng lão của Liên minh Bách Đảo ngay trên Sông Đao Lãng, rõ ràng không xem liên minh vào trong mắt, nếu lần này chúng ta không lập uy, chỉ sợ thanh danh xuống dốc, sau này còn ai dám dựa vào chúng ta, thương hội nào cống nộp phụng dưỡng chúng ta.
Một trung niên kiếm khách mặc trường bào màu xanh đứng bên cạnh Tả Nhất Phàm lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sắc bén.
Người này là một trong hai phó minh chủ Liên minh Bách Đảo Trần Hữu Lượng, được xưng Đoạt Mệnh Thư Sinh kiếm, một thân kiếm pháp đăng phong tạo cực, thực lực Quy nguyên cảnh trung kỳ, dưới trướng có vài hòn đảo lớn, quan hệ có chút chặt chẽ với Lạc Gia Thành, tự nhiên muốn báo thù cho hắn.
Vẻ mặt Tả Nhất Phàm lãnh đạm, không nhìn ra được thái độ, lại nhìn một người khác hỏi:
- Tiêu Kinh, ngươi cảm thấy thế nào?
- Tả minh chủ, ta cảm thấy việc này nên bàn bạc kỹ hơn.
Tiêu Kinh là vị phó minh chủ còn lại của Liên minh Bách Đảo, thực lực Quy nguyên cảnh trung kỳ, không hề tầm thường.
- Hừ, cần gì bàn bạc kỹ hơn, giết người thì đền mạng, ngay cả ý nghĩ này mà ngươi cũng không có, còn có tư cách gì làm phó minh chủ.
Trần Hữu Lượng cười mỉa, mặc dù hai người đều là phó minh chủ, nhưng luôn tranh giành cấu xé lẫn nhau, quan hệ cực kém.
Tiêu Kinh cười lạnh nói:
- Trần Hữu Lượng, ngươi từ khi nào có tâm huyết như thế, lúc trước khi thú triều đột kích, cũng không thấy ngươi là người đầu tiên xông lên, hừ, thù đương nhiên phải báo, nhưng thân phận của hung thủ chúng ta cũng đã điều tra xong, chỉ sợ chư vị không biết, người đánh chết Lạc Gia Thành nguyên lão cùng Khương Nhân Kiệt trưởng lão chính là Lâm Tiêu đệ nhất thiên tài Quận Hiên Dật, cũng là quán quân trận thi đấu Phong Vân Bảng vừa rồi, ta nghĩ chư vị không xa lạ với tên này đi.
- Cái gì, là hắn sao?
- Lâm Tiêu, chính là thiên tài đứng đầu đánh bại các thiên tài nổi bật các đại quận thành, bước lên quán quân Phong Vân Bảng?
- Nghe nói bởi vì hắn, Quận vương quận Hiên Dật công khai đối kháng La Bá Thiên tông chủ La Sơn tông, sau đó La Sơn tông bị Bách Lý Tỳ bệ hạ nghiêm trị, thậm chí một phân bộ của La Sơn tông tại quận Định An cũng bị người phá hủy!
- Hắn không phải đang bế quan tu luyện trong Quận Hiên Dật sao? Vì sao lại xuất hiện tại Sông Đao Lãng chúng ta?
Người có tên như cây có bóng, vừa nghe tên Lâm Tiêu, không ít người ồ lên, trước đó nghe tin tức Lạc Gia Thành bị người đánh chết nhưng không biết hung thủ là ai, hiện tại nghe được là Lâm Tiêu, lập tức khiến mọi người náo động.
Trong hai năm gần đây, thanh danh của Lâm Tiêu hoàn toàn truyền bá khắp đế quốc, đặc biệt trong phạm vi Quận Hiên Dật không người nào không biết, không ai không hiểu, đặc biệt trước đó không lâu ân oán giữa Lâm Tiêu cùng La Sơn tông đã trở thành đề tài câu chuyện giữa các thế lực lớn trong đế quốc.
Vừa nghe nói hung thủ là Lâm Tiêu, không khí toàn trường nhất thời biến hóa, một ít cao thủ Quy nguyên cảnh đánh trống lui đường, dù sao vì Lạc Gia Thành đắc tội một thiếu niên thiên tài như vậy, sẽ chọc giận quận vương Đông Phương Hiên Viên, chuyện như vậy không phải ai cũng nguyện ý làm.
Nói tới cùng, Liên minh Bách Đảo cũng chỉ là một tổ chức ô hợp, trên thực tế cũng như Khương Nhân Kiệt, mỗi cao thủ đều có đảo riêng của mình, có thế lực riêng mình, có quyết định chính mình, một ít cao thủ ở gần hòn đảo của Lạc Gia Thành nghe tin hắn đã chết, ý tưởng đầu tiên chỉ là chiếm đoạt địa bàn mà không phải thật lòng muốn vì hắn báo thù.
Nhìn thấy không khí ngưng trọng, sắc mặt Trần Hữu Lượng thật khó xem, hừ lạnh nói:
- Lâm Tiêu thì thế nào, chẳng lẽ vì thân phận thiên tài của hắn, là có thể tùy ý đánh giết người của chúng ta hay sao, nếu như vậy Liên minh Bách Đảo còn ý nghĩa gì, Lâm Tiêu lòng dạ độc ác, tùy ý giết chóc người của liên minh, ta nghĩ nếu Quận vương quận Hiên Dật biết chuyện này cũng chưa chắc sẽ nhúng tay.
- Phải rồi, chẳng lẽ chỉ vì Lâm Tiêu là thiên tài, có thể tùy ý tàn sát người của liên minh chúng ta hay sao, nếu như vậy liên minh tồn tại có ý nghĩa gì nữa chứ.
- Nếu sợ đắc tội Quận Hiên Dật, các ngươi cứ việc làm rùa đen rút đầu là được, nhưng mối thù của Lạc Gia Thành nguyên lão, chúng ta nhất định phải báo.
Vài cao thủ Quy nguyên cảnh dưới trướng Trần Hữu Lượng nhất thời kêu gào, vẻ mặt phẫn nộ.
Ý kiến song phương cũng không thống nhất, mỗi người đều có tâm tư, cuối cùng đều đưa mắt nhìn Tả Nhất Phàm, ở trên Sông Đao Lãng, ngoại trừ thực lực của hắn cực mạnh, uy vọng cùng thanh danh đều cao nhất, chẳng khác gì Đông Phương Hiên Viên.
Sắc mặt Tả Nhất Phàm không chút thay đổi, nhìn quanh bốn phía, lạnh lùng nói:
- Tất cả mọi người không cần tranh cãi, bất kể Lâm Tiêu là ai, có thân phận gì, giết người của Liên minh Bách Đảo chính là sự thật, ta là minh chủ liên minh, tự nhiên sẽ thay mặt nguyên lão cùng trưởng lão đòi công đạo, chư vị cùng ta đi Đảo Đao Vương, trước bắt giữ Lâm Tiêu rồi tính sau, đợi sau khi điều tra rõ chân tướng, cuối cùng nên giết hay trả lại cho quận vương Đông Phương Hiên Viên đòi công đạo, đến lúc đó hãy định đoạt, ta nghĩ đường đường Quận vương quận Hiên Dật sẽ không vì một thiên tài mà khiến cho toàn bộ võ giả Sông Đao Lãng phải thất vọng.
- Nguyện ý nghe theo Tả minh chủ điều khiển.
Tả Nhất Phàm vừa dứt lời, toàn bộ cao thủ trên quảng trường cùng lớn tiếng kêu lên, không lời dị nghị, có thể thấy được uy vọng của hắn trong lòng mọi người.
- Hừ, Tả Nhất Phàm thật đúng là giảo hoạt.
Trong lòng Trần Hữu Lượng thầm hiện lên tia âm độc, kỳ thật hắn cũng không phải vì muốn báo thù cho Lạc Gia Thành, hơn nữa chính là muốn kích động cảm xúc của mọi người, gầy dựng hình tượng của mình trong lòng bọn họ.
Nếu Tả Nhất Phàm dẫn dắt mọi người đánh chết Lâm Tiêu, nhất định sẽ làm Đông Phương Hiên Viên thật sự phẫn nộ, một khi trút xuống lửa giận, thân là minh chủ Tả Nhất Phàm nhất định là bị phiền toái, mà hắn nói không chừng sẽ có cơ hội trở thành tân nhậm minh chủ.
- Được, mời chư vị đi theo ta.
Tả Nhất Phàm lạnh lùng mở miệng, định mang người rời đi.
Đúng lúc này…
- Không cần, Tả minh chủ, chư vị, Lâm Tiêu đã tới.
Một thanh âm vang vọng trên bầu trời Liên Minh đảo, ngay sau đó trong ánh mắt của mọi người, một đạo lưu quang phá không mà đến, nháy mắt dừng trên quảng trường.
Mọi người ngơ ngẩn, làm sao cũng không thể ngờ Lâm Tiêu vừa giết nguyên lão cùng trưởng lão của Liên minh Bách Đảo, bây giờ còn dám tự mình đi tới Liên Minh đảo.
Không chờ Tả Nhất Phàm mở miệng, Trần Hữu Lượng đã lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi chính là Lâm Tiêu đã giết chết Lạc Gia Thành nguyên lão cùng Khương Nhân Kiệt trưởng lão của Liên minh Bách Đảo?
/1338
|