- Đáng chết, sao lại mạnh như vậy!
Một màn làm người sợ hãi khiến mấy người còn lại vô cùng chấn kinh, chỉ thoáng chốc đã có ba người rơi xuống, làm toàn thân họ tuôn đầy mồ hôi lạnh, kiệt lực né tránh.
- Để cho ta tới!
Ánh mắt Trần Hữu Lượng tràn đầy phẫn nộ, chân nguyên thiêu đốt, thân thể đột nhiên hóa thành một tàn ảnh mờ ảo, nháy mắt đi lên trên đỉnh đầu Phân thân Toản Địa Giáp, trường kiếm ầm ầm đâm ra.
Phân thân Toản Địa Giáp cảm giác được công kích sau lưng, thân thể linh hoạt cuộn lại, móng vuốt đánh ra nhanh như chớp, oanh một tiếng, móng vuốt cùng kiếm khí va chạm vào nhau, trong tiếng nổ vang kịch liệt lẫn nhau mài mòn, hóa thành chân nguyên chân khí thuần túy tán dật ra ngoài.
Đương đương đương…
Móng vuốt cùng trường kiếm không ngừng va chạm, trong ánh mắt khiếp hãi của mấy người Trần Hữu Lượng liên tục thối lui về phía sau, bị hoàn toàn áp chế.
- Làm sao có thể!
Vài người lên tiếng kinh hô, sắc mặt Trần Hữu Lượng biến thành ngưng trọng, thân hình không ngừng bay ra, tránh né nhiều lần công kích, trong lòng vô cùng chấn kinh.
Trong lúc giao thủ, yêu thú dùng móng vuốt cùng chiếc đuôi khổng lồ quét về hướng võ giả Quy nguyên cảnh sơ kỳ chung quanh mình.
- Không tốt, mau lui lại!
- Đừng cứng đối cứng, dựa vào kỹ xảo.
- Thân hình yêu thú khổng lồ, di động trong phạm vi nhỏ không theo kịp sự linh hoạt của nhân loại!
Ngoại trừ Trần Hữu Lượng bốn người còn lại đều thất kinh, sợ tới mức tuôn mồ hôi lạnh, vội vàng linh hoạt né tránh, quỹ tích phi hành biến thành quỷ dị không thể nắm bắt.
Nhưng phân thân Toản Địa Giáp do chính Lâm Tiêu khống chế, cũng không phải ngây thơ như loài yêu thú bình thường không trí tuệ, có thể dễ dàng nhìn thấu ý đồ của nhóm người này.
Hô lạp…
Tốc độ của Phân thân Toản Địa Giáp đột nhiên thay đổi, đôi cánh vẫy mạnh, hai cánh vô cùng sắc bén, giống như lưỡi đao cắt xé không gian, nháy mắt lướt qua một cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ.
- Ah!
Cao thủ kia hét thảm một tiếng, hộ thể chân nguyên bị phá mở, thân thể chia thành hai, bị chém ngay giữa eo, yếu ớt như khối đậu hũ.
- Chết cho ta!
Gã Quy nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong bắt lấy cơ hội, trong tiếng gầm gừ một đao chém lên đầu Phân thân Toản Địa Giáp, trong tiếng vang xa hoa lửa văng khắp nơi, nhưng đầu Phân thân Toản Địa Giáp không có chút hao tổn, thậm chí không lưu chút dấu vết.
- Làm sao có thể…
Cao thủ kia trừng lớn hai mắt.
Phốc xuy…
Ngay sau đó chiếc đuôi lướt qua, trực tiếp đánh hắn thành mảnh nhỏ, nhìn thật ghê người.
- Hô!
Ngay sau đó Phân thân Toản Địa Giáp bắn tới, đôi mắt trừng lên lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trần Hữu Lượng.
- Hỗn đản!
Hai mắt Trần Hữu Lượng đỏ bừng, chân nguyên thiêu đốt tới mức tận cùng, toàn lực đâm ra một kiếm, hư không nhộn nhạo gợn sóng, phảng phất như đâm xuyên thiên địa, Phân thân Toản Địa Giáp lạnh lùng đánh ra một chiêu Thông Thiên Nhất Trảo đã lĩnh ngộ được bên trong Hỏa Sơn.
- Cái gì!
Trong ánh mắt kinh hãi của Trần Hữu Lượng, khí thế Phân thân Toản Địa Giáp chợt thay đổi, đánh ra một trảo, khắp thiên địa như bị móng vuốt bao phủ, như hủy diệt hết thảy.
Oanh một tiếng, kiếm quang phá nát, Trần Hữu Lượng hét thảm một tiếng thân thể nháy mắt chia thành bốn năm mảnh, trước khi chết đôi mắt trừng lớn kinh sợ, hoàn toàn không dám tin.
- Trốn!
- Chạy mau!
Hai cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ còn lại hoàn toàn hỏng mất.
Mà vào lúc này, trong đôi mắt Phân thân Toản Địa Giáp lướt qua tia thị huyết, đôi cánh vỗ mạnh đem một người chém thành hai khúc.
Hống!
Ngay sau đó lại một tiếng rít gào, Phân thân Toản Địa Giáp đánh ra một trảo, móng vuốt khép lại như lồng giam, đem gã cao thủ cuối cùng siết thành thịt nát, máu tươi tuôn qua móng vuốt nhìn thật ghê người.
Mặt sông thoáng chốc bình tĩnh, nơi nơi huyết vụ lan tràn, tản mát ra sát khí mãnh liệt, tám cao thủ Quy nguyên cảnh của Liên minh Bách Đảo hoàn toàn vẫn lạc, không còn một ai sống sót, chỉ còn lại Phân thân Toản Địa Giáp ngạo nghễ đứng thẳng nơi đó, móng vuốt nhuốm máu, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra xa xa.
Nơi đó có một cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ bay tới, nhìn thấy một màn này hoảng sợ mất hồn mất vía, lập tức quay đầu bỏ chạy không dám dừng lại, trong nháy mắt hóa thành đạo lưu quang biến mất cuối chân trời.
Thấy đối phương đi xa, Phân thân Toản Địa Giáp chậm rãi trầm xuống nước sông, chỉ lưu lại mùi máu tanh tràn ngập bốn phía.
Một khắc sau, một thân ảnh xuất hiện trên bầu trời, chính là Lâm Tiêu.
- Hừ!
Khóe môi hiện tia cười lạnh lẽo, tay phải Lâm Tiêu khẽ vẫy, trữ vật giới chỉ của tám người Trần Hữu Lượng từ trong nước dâng lên nháy mắt rơi vào trong tay Lâm Tiêu, đồng thời có cả binh khí cũng rơi vào trữ vật giới chỉ của hắn.
Khẽ vẫy tay, hắn lại đem phân thân thu vào trong Thương Long Tí, không hề quay đầu lại trực tiếp bay về hướng Đảo Đao Vương, biến mất cuối chân trời mênh mông.
Sắc trời mờ tối, trên Liên Minh đảo, nhóm người Tả Nhất Phàm đang ngồi bên trong đại điện.
- Sao lại thế này, ai có thể nói cho ta biết nhóm người Trần phó minh chủ đi đâu rồi không, như thế nào tới bây giờ còn chưa thấy bóng người.
Tả Nhất Phàm lạnh lùng tức giận nói.
Bên dưới có một cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ thấy vậy muốn nói lại thôi.
Tả Nhất Phàm nhìn hắn, quát lạnh:
- Nói, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Người kia thoáng do dự, cuối cùng cắn răng nói:
- Tả minh chủ, lúc xế chiều thuộc hạ nhìn thấy Trần phó minh chủ mang theo một nhóm người rời khỏi Liên Minh đảo, tựa hồ muốn đi chặn giết Lâm Tiêu.
- Cái gì? Càn rỡ!
Tả Nhất Phàm nghe tin bật dậy, thần sắc phẫn nộ lại lo lắng, quát:
- Vì sao tới bây giờ ngươi mới nói, Trần Hữu Lượng thật sự là to gan lớn mật, đáng chết, chư vị đi theo ta, nếu Lâm Tiêu bị người đánh chết tại Sông Đao Lãng chúng ta, vậy thì phiền phức lớn.
Đám người Tiêu Kinh thần sắc kinh sợ, đều đứng lên định đi theo, đúng lúc này…
- Tả minh chủ, không tốt!
Từ bên ngoài đột nhiên xông vào một gã trung niên thần sắc kinh hãi, nhìn thấy Tả Nhất Phàm lập tức thở dốc nói:
- Tả minh chủ, Trần phó minh chủ dẫn người đuổi theo đuổi giết Lâm Tiêu, thuộc hạ nhận được tin chạy theo ngăn cản, không nghĩ tới mới đi được nửa đường đột nhiên xuất hiện một con yêu thú thật đáng sợ, chỉ trong khoảnh khắc đã đem nhóm người Trần phó minh chủ giết chết, thuộc hạ ở phía xa mới thoát được một kiếp, nếu không chỉ sợ cũng không thoát nổi độc thủ của yêu thú.
Trung niên đem những gì mình đã chứng kiến nói ra.
Nhóm người Tả Nhất Phàm vốn định đuổi theo ngăn cản lúc này chợt ngây ngẩn cả người.
- Ý trời, đây là ý trời ah!
Sau một lúc lâu Tả Nhất Phàm cảm khái nói, lòng còn lo lắng, nhưng ngay sau đó sắc mặt ngưng trọng an bài chuyện kế tiếp.
Ở trên Sông Đao Lãng xuất hiện một con yêu thú đáng sợ như vậy, thân là minh chủ Liên minh Bách Đảo hắn phải toàn lực phòng bị, tránh tạo thành nguy hại càng lớn.
Một đêm trôi qua, ánh mặt trời vừa hiện lên, giờ phút này một đạo lưu quang xuyên qua chân trời rơi xuống Đảo Đao Vương.
- Lâm thiếu hiệp, ngài đã trở lại? Ngài không sao chứ?
Nhìn thấy Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện trong đại điện, nhóm người Nhiếp Hùng vội vàng đứng lên nghênh đón.
Một màn làm người sợ hãi khiến mấy người còn lại vô cùng chấn kinh, chỉ thoáng chốc đã có ba người rơi xuống, làm toàn thân họ tuôn đầy mồ hôi lạnh, kiệt lực né tránh.
- Để cho ta tới!
Ánh mắt Trần Hữu Lượng tràn đầy phẫn nộ, chân nguyên thiêu đốt, thân thể đột nhiên hóa thành một tàn ảnh mờ ảo, nháy mắt đi lên trên đỉnh đầu Phân thân Toản Địa Giáp, trường kiếm ầm ầm đâm ra.
Phân thân Toản Địa Giáp cảm giác được công kích sau lưng, thân thể linh hoạt cuộn lại, móng vuốt đánh ra nhanh như chớp, oanh một tiếng, móng vuốt cùng kiếm khí va chạm vào nhau, trong tiếng nổ vang kịch liệt lẫn nhau mài mòn, hóa thành chân nguyên chân khí thuần túy tán dật ra ngoài.
Đương đương đương…
Móng vuốt cùng trường kiếm không ngừng va chạm, trong ánh mắt khiếp hãi của mấy người Trần Hữu Lượng liên tục thối lui về phía sau, bị hoàn toàn áp chế.
- Làm sao có thể!
Vài người lên tiếng kinh hô, sắc mặt Trần Hữu Lượng biến thành ngưng trọng, thân hình không ngừng bay ra, tránh né nhiều lần công kích, trong lòng vô cùng chấn kinh.
Trong lúc giao thủ, yêu thú dùng móng vuốt cùng chiếc đuôi khổng lồ quét về hướng võ giả Quy nguyên cảnh sơ kỳ chung quanh mình.
- Không tốt, mau lui lại!
- Đừng cứng đối cứng, dựa vào kỹ xảo.
- Thân hình yêu thú khổng lồ, di động trong phạm vi nhỏ không theo kịp sự linh hoạt của nhân loại!
Ngoại trừ Trần Hữu Lượng bốn người còn lại đều thất kinh, sợ tới mức tuôn mồ hôi lạnh, vội vàng linh hoạt né tránh, quỹ tích phi hành biến thành quỷ dị không thể nắm bắt.
Nhưng phân thân Toản Địa Giáp do chính Lâm Tiêu khống chế, cũng không phải ngây thơ như loài yêu thú bình thường không trí tuệ, có thể dễ dàng nhìn thấu ý đồ của nhóm người này.
Hô lạp…
Tốc độ của Phân thân Toản Địa Giáp đột nhiên thay đổi, đôi cánh vẫy mạnh, hai cánh vô cùng sắc bén, giống như lưỡi đao cắt xé không gian, nháy mắt lướt qua một cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ.
- Ah!
Cao thủ kia hét thảm một tiếng, hộ thể chân nguyên bị phá mở, thân thể chia thành hai, bị chém ngay giữa eo, yếu ớt như khối đậu hũ.
- Chết cho ta!
Gã Quy nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong bắt lấy cơ hội, trong tiếng gầm gừ một đao chém lên đầu Phân thân Toản Địa Giáp, trong tiếng vang xa hoa lửa văng khắp nơi, nhưng đầu Phân thân Toản Địa Giáp không có chút hao tổn, thậm chí không lưu chút dấu vết.
- Làm sao có thể…
Cao thủ kia trừng lớn hai mắt.
Phốc xuy…
Ngay sau đó chiếc đuôi lướt qua, trực tiếp đánh hắn thành mảnh nhỏ, nhìn thật ghê người.
- Hô!
Ngay sau đó Phân thân Toản Địa Giáp bắn tới, đôi mắt trừng lên lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trần Hữu Lượng.
- Hỗn đản!
Hai mắt Trần Hữu Lượng đỏ bừng, chân nguyên thiêu đốt tới mức tận cùng, toàn lực đâm ra một kiếm, hư không nhộn nhạo gợn sóng, phảng phất như đâm xuyên thiên địa, Phân thân Toản Địa Giáp lạnh lùng đánh ra một chiêu Thông Thiên Nhất Trảo đã lĩnh ngộ được bên trong Hỏa Sơn.
- Cái gì!
Trong ánh mắt kinh hãi của Trần Hữu Lượng, khí thế Phân thân Toản Địa Giáp chợt thay đổi, đánh ra một trảo, khắp thiên địa như bị móng vuốt bao phủ, như hủy diệt hết thảy.
Oanh một tiếng, kiếm quang phá nát, Trần Hữu Lượng hét thảm một tiếng thân thể nháy mắt chia thành bốn năm mảnh, trước khi chết đôi mắt trừng lớn kinh sợ, hoàn toàn không dám tin.
- Trốn!
- Chạy mau!
Hai cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ còn lại hoàn toàn hỏng mất.
Mà vào lúc này, trong đôi mắt Phân thân Toản Địa Giáp lướt qua tia thị huyết, đôi cánh vỗ mạnh đem một người chém thành hai khúc.
Hống!
Ngay sau đó lại một tiếng rít gào, Phân thân Toản Địa Giáp đánh ra một trảo, móng vuốt khép lại như lồng giam, đem gã cao thủ cuối cùng siết thành thịt nát, máu tươi tuôn qua móng vuốt nhìn thật ghê người.
Mặt sông thoáng chốc bình tĩnh, nơi nơi huyết vụ lan tràn, tản mát ra sát khí mãnh liệt, tám cao thủ Quy nguyên cảnh của Liên minh Bách Đảo hoàn toàn vẫn lạc, không còn một ai sống sót, chỉ còn lại Phân thân Toản Địa Giáp ngạo nghễ đứng thẳng nơi đó, móng vuốt nhuốm máu, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra xa xa.
Nơi đó có một cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ bay tới, nhìn thấy một màn này hoảng sợ mất hồn mất vía, lập tức quay đầu bỏ chạy không dám dừng lại, trong nháy mắt hóa thành đạo lưu quang biến mất cuối chân trời.
Thấy đối phương đi xa, Phân thân Toản Địa Giáp chậm rãi trầm xuống nước sông, chỉ lưu lại mùi máu tanh tràn ngập bốn phía.
Một khắc sau, một thân ảnh xuất hiện trên bầu trời, chính là Lâm Tiêu.
- Hừ!
Khóe môi hiện tia cười lạnh lẽo, tay phải Lâm Tiêu khẽ vẫy, trữ vật giới chỉ của tám người Trần Hữu Lượng từ trong nước dâng lên nháy mắt rơi vào trong tay Lâm Tiêu, đồng thời có cả binh khí cũng rơi vào trữ vật giới chỉ của hắn.
Khẽ vẫy tay, hắn lại đem phân thân thu vào trong Thương Long Tí, không hề quay đầu lại trực tiếp bay về hướng Đảo Đao Vương, biến mất cuối chân trời mênh mông.
Sắc trời mờ tối, trên Liên Minh đảo, nhóm người Tả Nhất Phàm đang ngồi bên trong đại điện.
- Sao lại thế này, ai có thể nói cho ta biết nhóm người Trần phó minh chủ đi đâu rồi không, như thế nào tới bây giờ còn chưa thấy bóng người.
Tả Nhất Phàm lạnh lùng tức giận nói.
Bên dưới có một cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ thấy vậy muốn nói lại thôi.
Tả Nhất Phàm nhìn hắn, quát lạnh:
- Nói, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Người kia thoáng do dự, cuối cùng cắn răng nói:
- Tả minh chủ, lúc xế chiều thuộc hạ nhìn thấy Trần phó minh chủ mang theo một nhóm người rời khỏi Liên Minh đảo, tựa hồ muốn đi chặn giết Lâm Tiêu.
- Cái gì? Càn rỡ!
Tả Nhất Phàm nghe tin bật dậy, thần sắc phẫn nộ lại lo lắng, quát:
- Vì sao tới bây giờ ngươi mới nói, Trần Hữu Lượng thật sự là to gan lớn mật, đáng chết, chư vị đi theo ta, nếu Lâm Tiêu bị người đánh chết tại Sông Đao Lãng chúng ta, vậy thì phiền phức lớn.
Đám người Tiêu Kinh thần sắc kinh sợ, đều đứng lên định đi theo, đúng lúc này…
- Tả minh chủ, không tốt!
Từ bên ngoài đột nhiên xông vào một gã trung niên thần sắc kinh hãi, nhìn thấy Tả Nhất Phàm lập tức thở dốc nói:
- Tả minh chủ, Trần phó minh chủ dẫn người đuổi theo đuổi giết Lâm Tiêu, thuộc hạ nhận được tin chạy theo ngăn cản, không nghĩ tới mới đi được nửa đường đột nhiên xuất hiện một con yêu thú thật đáng sợ, chỉ trong khoảnh khắc đã đem nhóm người Trần phó minh chủ giết chết, thuộc hạ ở phía xa mới thoát được một kiếp, nếu không chỉ sợ cũng không thoát nổi độc thủ của yêu thú.
Trung niên đem những gì mình đã chứng kiến nói ra.
Nhóm người Tả Nhất Phàm vốn định đuổi theo ngăn cản lúc này chợt ngây ngẩn cả người.
- Ý trời, đây là ý trời ah!
Sau một lúc lâu Tả Nhất Phàm cảm khái nói, lòng còn lo lắng, nhưng ngay sau đó sắc mặt ngưng trọng an bài chuyện kế tiếp.
Ở trên Sông Đao Lãng xuất hiện một con yêu thú đáng sợ như vậy, thân là minh chủ Liên minh Bách Đảo hắn phải toàn lực phòng bị, tránh tạo thành nguy hại càng lớn.
Một đêm trôi qua, ánh mặt trời vừa hiện lên, giờ phút này một đạo lưu quang xuyên qua chân trời rơi xuống Đảo Đao Vương.
- Lâm thiếu hiệp, ngài đã trở lại? Ngài không sao chứ?
Nhìn thấy Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện trong đại điện, nhóm người Nhiếp Hùng vội vàng đứng lên nghênh đón.
/1338
|