Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 244 - Trận Trung Bách Thái

/460


Cường giả của Thủy Nguyệt sơn trang một mực không cùng Lý gia tam lão hung ác đi chung hướng, dù sao Lý gia tam lão là bọn hắn mời tới, mặc dù chỉ vì tình cảm, cũng sẽ không làm quá mức.

Huống hồ, ác nhân này do phủ Trích Tinh đi làm, bọn họ hà tất đi đắc tội người?

- Lý đại sư, các ngươi thấy thế nào?

Chỉ nghe người Thủy Nguyệt sơn trang nhìn Lý gia tam lão hỏi.

Chỉ thấy Lý lão đại mở miệng nói:

- Ta xem Thần Văn này, như muốn phù diêu mà lên, sức cảm nhận của Tần tiểu huynh đệ mạnh mẽ, tất nhiên nhìn thấu triệt hơn ta, bởi vậy hắn lấy phương thức trấn áp đi về phía trước, hơn nữa tốc độ rất nhanh, hiển nhiên hiểu rõ sức mạnh của bọn họ áp chế không nổi, nhưng lộ tuyến bọn hắn đi là con đường tốt nhất.

Tạo nghệ Thần Văn của Lý gia tam lão cũng cực kỳ cao, suy đoán ra kết luận cùng sự thực chênh lệch không bao nhiêu, Tần Vấn Thiên cũng biết có hắn đầu lĩnh, Thần Văn Đại Sư phía sau nhiều ít có thể nhìn thấu một chút.

Nhưng lấy thái độ của phủ Trích Tinh mới vừa rồi, không ai nhắc nhở bọn họ bao quát Lý gia tam lão, nên mới lựa chọn ngậm miệng.

Phủ Trích Tinh sống hay chết có liên quan gì tới bọn chúng đâu?

- Lý đại sư có lộ tuyến thích hợp không?

Người Thủy Nguyệt sơn trang hỏi.

- Ta sẽ chăm chú chọn lựa. Chư vị Luyện Yêu Tông, chúng ta cùng nhau đi, nhiều người sức mạnh lớn có thể chia sẻ một chút công kích, hơn nữa lực trấn áp càng mạnh mẽ.

Lý gia lão đại nhìn các cường giả Luyện Yêu Tông, đối phương tất nhiên sẽ không cự tuyệt, nhao nhao gật đầu đồng ý.

Đồng thời, Triệu Liệt cũng nhìn Thần Văn Sư của tông Thiên Viêm nói:

- Chư đại sư, trước đó Triệu Liệt có chỗ bất kính, mong chớ nên trách móc chỉ cần chư vị có thể dẫn chúng ta bình yên vô sự đi qua, Triệu mỗ tất có cảm tạ.

Những Thần Văn Đại Sư kia không nói gì, biết Triệu Liệt cũng là tình thế bức bách, nhưng bọn họ có thể nói không sao?

Mặc dù vừa rồi Triệu Liệt vô cùng ngang ngược, tru sát một người nhưng bây giờ bọn hắn nói không, Triệu Liệt vẫn sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Hơn nữa, bọn họ muốn bỏ người tông Thiên Viêm đi qua, hiển nhiên là không thể nào làm được.

Có Tần Vấn Thiên mở đầu, mọi người nhao nhao mô phỏng thủ đoạn của Tần Vấn Thiên, do Thần Văn Đại Sư ở chính giữa dẫn đường, các cường giả phòng ngự hai bên đều liên tiếp bước qua không gian sát cơ khắp nơi, bước vào trong cánh cửa kia.

Đương nhiên tuy là làm xong, nhưng trước đó tổn thất nặng nề, không có bất kỳ thế lực nào có thể làm được hoàn hảo không chút tổn hại.

Bốn thế lực hơn hai trăm người đi tới nơi thí luyện, chỉ ở mảnh không gian này, bỏ mình ròng rã tám mươi người, có thể nói là đáng sợ.

Từ khi phát hiện nơi thí luyện Thần Văn tới nay, lần này kỳ ngộ lớn nhất, nhưng tính nguy hiểm cũng mạnh nhất. Hơi bất cẩn một chút chỉ sợ sẽ bỏ mạng, cảnh này khiến tất cả người sống sót đều cảm giác có chút trầm trọng, không dám khinh thường.

Sau khi Tần Vấn Thiên bước vào cánh cửa kia, hắn bất ngờ phát hiện, thanh tùng cổ phong, đại điện pho tượng, vẫn còn đang ở phía trước, thấy được, sờ không được.

Mà xung quanh hắn, dĩ nhiên không có ai, một người cũng không có.

Bạch Lộc Cảnh, Bạch Lộc Di cùng với người học viện Bạch Lộc đều tiêu thất.

- Cánh cửa kia có cảm giác không gian thác loạn, kia là trận pháp không gian.

Tần Vấn Thiên ở thời điểm bước qua cánh cửa kia, rõ ràng cảm thấy một luồng sức mạnh không gian.

Hệ Không Gian Thần Văn, Tần Vấn Thiên cũng thấy qua ở trong cuốn bí kíp mà Bạch Lộc Di cho hắn, Không Gian Thần Văn, chất chứa năng lực không gian.

Trong đầu của hắn nảy lên, xuất hiện ở trước mặt hắn là một không gian bao la, có núi, có sông ngòi hồ nước rất lớn, Tần Vấn Thiên hiểu ra, hiện tại hắn đang ở trong một trận pháp.

Không chỉ có hắn, mọi người thông qua cánh cửa kia, có lẽ đều sẽ rơi vào trong trận pháp.

Ngẩng đầu nhìn hư không, pho tượng kia vẫn còn như trước, vẫn ở trên không, dường như bất luận ở đâu, pho tượng trấn áp đại địa này đều sẽ trấn thủ ở đó, ngăn cản bọn họ ngự không.

- Nhìn như gần trong gang tấc lại cách xa bao nhiêu?

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía thanh tùng cổ phong có thể thấy được ở phía trước, trong lòng của hắn sinh ra một luồng khát vọng.

Từ trong bố cục tràn ngập nguy cơ, có thể thấy thực lực của Thiên Tôn kia đáng sợ như thế nào, thậm chí hiểu được trận pháp Không Gian.

Sức mạnh của Không Gian Thần Văn, tuyệt đối là vật quý giá lạ lùng.

Hơn nữa, Thiên Tôn lưu lại thí luyện như vậy, chẳng lẽ chỉ là tùy tiện làm thôi sao?

Điều này rất có thể là vị Thiên Tôn kia để lại truyền thừa ở chỗ này, đang lựa chọn người thừa kế.

Cước bộ bước ra, Tần Vấn Thiên đi về phía trước, nhưng chỉ đi không đến trăm bước, hắn liền ngừng lại, sau đó chỉ thấy bàn tay hắn chỉ phía trước, tinh quang lóng lánh, đánh vào trên mặt đất, trong phút chốc, ầm ầm nổ vang truyền ra, một mảnh kiếm mang kinh khủng hủy diệt xé rách không gian, sau đó tiêu tán không thấy.

Lúc này Tần Vấn Thiên mới tiếp tục giẫm chân, hành tẩu về phía trước.

Dọc theo đường đi, hắn gặp nguy cơ tầng tầng lớp lớp, có chút Thần Văn bẫy rập trực tiếp ngăn cách con đường đi về phía trước của hắn. Không phá giải thì không thể tiếp tục đi tới.

Điều này làm cho Tần Vấn Thiên hiểu tõ, muốn thông qua khảo nghiệm tầng tầng lớp lớp này, ở trên Thần Văn có tạo nghệ cực kỳ cao hoặc có thực lực kinh người.

Đương nhiên, nếu có cả hai chỉ sợ là người được Thiên Tôn hy vọng nhất.

- Bẫy rập càng ngày càng mạnh, đủ để diệt sát Nguyên Phủ đỉnh tầng.

Tần Vấn Thiên ngồi ở trên một sườn núi, quanh thân bao phủ Thần Văn mạnh mẽ, Thần Văn bẫy rập kia điên cuồng va chạm, thẳng đến cùng nhau phá diệt, hắn mới đứng dậy tiếp tục hành tẩu, trong lòng không khỏi cảm thán.

Mặc dù lấy tạo nghệ Thần Văn của hắn, đường xá đi về phía trước vẫn rất thận trọng, không dám có chút sơ suất.

Tần Vấn Thiên dựa vào tạo nghệ Thần Văn mạnh mẽ một đường đi về phía trước, rốt cuộc vào thời khắc này, hắn thấy được cách đó không xa xuất hiện một bóng người.

Người này chính là một người trung niên, người khoác trường bào Hoa thị, ánh mắt nham hiểm, thời điểm nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên làm cho Tần Vấn Thiên cảm giác có chút lạnh lẽo.

- Tần đại sư.

Người này ở bên ngoài đã chú ý Tần Vấn Thiên, nhìn thấy Tần Vấn Thiên lập tức đi tới, sau đó cười nói:

- Tần đại sư, có thể kết bạn mà đi cùng hay không?

- Người Hoa gia.

Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua trường bào trên người đối phương, thần sắc bất động, khẽ gật đầu:

- Được.

- Vậy thì xin mời.

Người trung niên mỉm cười nói.

Tần Vấn Thiên nhìn đối phương một cái, mỉm cười nói:

- Thực lực của tiền bối mạnh hơn ta, xin đi trước một bước, nếu có nguy hiểm, ta tất nhiên nhắc nhở tiền bối.

- Tần đại sư khách khí, lấy tạo nghệ Thần Văn của đại sư, có thể dự liệu tiên cơ, tục nhân như ta há có thể so sánh, xin đại sư đi đầu.

Người trung niên nói chuyện trong bông có kim, cực kỳ khách khí, giống như có chuyện tốt gì cũng tặng cho Tần Vấn Thiên.

- Đã như vậy, ta liền đi đầu, nếu ta có gì cần tiền bối phối hợp, mong tiền bối đừng trách.

Tần Vấn Thiên cũng rất khách khí.

- Được.

Chỉ thấy đối phương gật đầu:

- Đây là chuyện đương nhiên.

Tần Vấn Thiên không nói thêm gì nữa, đi lên phía trước, bây giờ những người này có lẽ đều coi Thần Văn Sư là người bảo đảm, người trung niên Hoa gia này thấy Tần Vấn Thiên thì đâu có thể bỏ qua.

Tần Vấn Thiên cực kỳ quả quyết đáp ứng đồng hành, bởi vì hắn biết, không đáp ứng cũng phải đáp ứng, hắn nhìn ra quần áo của người Hoa gia này có chút rách nát, hiển nhiên một đường đi tới không sống khá giả, làm sao bỏ rơi hắn được.

Hai người cùng nhau đi về phía trước, trong nháy mắt đã qua hơn mười ngày, phía trước là thanh tùng cổ phong, đại điện pho tượng vĩnh hằng, nhưng bọn hắn vẫn còn đi tới, tựa như mãi không có điểm kết thúc.

- Đại sư, sao tới lui vòng vo nhiều như vậy, như vậy làm lỡ thời gian không?

Người trung niên nhìn Tần Vấn Thiên nói.

- Nếu tiền bối không yên lòng mà nói, có thể tự mình đi đầu.

Tần Vấn Thiên tùy ý nói.

- Ta chỉ là tùy tiện nói một chút, xin đại sư đừng trách.

Người trung niên cười cười nói, thật ra hơn mười ngày này, mặc dù Tần Vấn Thiên thỉnh thoảng sẽ để hắn trợ giúp ra tay, nhưng so với việc một mình hắn đi về phía trước thì dễ dàng hơn nhiều.

Trước mặt nguy hiểm vẫn không biết trước được, làm sao hắn bỏ Tần Vấn Thiên tự mình đi đầu, có lẽ những người khác đều ở trong trận pháp giãy dụa đi về phía trước.

Thật sự cũng đúng như hắn dự liệu, mặc dù trong trận pháp này nguy hiểm không dày đặc như trước nữa, chỉ ở một số khu vực, nhưng kiểu nguy hiểm không dừng này vẫn làm người ta khó lòng phòng bị.

Thời khắc này tình cảnh của Bạch Lộc Di cực kỳ không ổn, nàng ở trong trận pháp gặp một cường giả của phủ Trích Tinh.

Mặc dù tạo nghệ Thần Văn của Bạch Lộc Di không bằng Tần Vấn Thiên, nhưng dù sao cũng là một Thần Văn Sư lợi hại, cường giả phủ Trích Tinh này đâu có thể tha nàng, trực tiếp uy hiếp Bạch Lộc Di, mang nàng đi về phía trước.

- Tiền bối, Thần Văn bẫy rập càng phía trước ngày càng lợi hại, e là cho dù ta và ngươi hợp lực, cũng khó tiếp tục đi tới.

Thần sắc của Bạch Lộc Di có chút tiều tụy, nhìn hắc bào lão giả của phủ Trích Tinh mở miệng nói.

Lão giả này không thích nói chuyện, cho người ta cảm giác âm u thản nhiên, hắn nghe Bạch Lộc Di nói cũng không nói gì, chỉ là cặp mắt kia quét nhìn khuôn mặt thanh thuần cùng với tô phong cao vót của Bạch Lộc Di, làm cho sắc mặt của Bạch Lộc Di trắng bệch, cực kỳ khó coi.

Nàng chỉ có thể cắn răng kiên trì tiếp tục đi về phía trước.

Hắc bào lão giả nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Lộc Di, dáng người nóng bỏng đầy đặn kia cực kỳ đẹp đẽ, trong mắt của hắn hiện lên một tia tà hỏa.

Nếu như nói vận khí của Bạch Lộc Di không tốt, như vậy vận khí của Bạch Phỉ càng kém, thậm chí có thể nói cực kỳ thảm.

Nàng theo Trảm Trần đến, bởi vì sư tôn nàng là Lạc Hà, người điện Đan Vương đều chiếu cố nàng, nhưng nàng không nghĩ tới bị thả vào trong trận pháp như vậy, hơn nữa nàng không gặp được người điện Đan Vương, mà gặp một cường giả tông Thiên Viêm.

Đối phương nhìn như chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, nhưng tuổi thật đã trên ba mươi, nhìn Bạch Phỉ đôi mắt lộ ra tà niệm, ép Bạch Phỉ dẫn đường.

Lấy thực lực của Bạch Phỉ làm sao giúp đối phương dẫn đường? Nếu không có vận khí tốt, chỉ sợ cũng chết ở trong trận pháp, thực lực của thanh niên này quả thực rất lợi hại, lần nào cũng cứu nàng.

Đoạn đường này đi tới, quần áo trên người Bạch Phỉ đều có chút bị tàn phá, vai bạo lộ ở bên ngoài, thậm chí trên thân thể cũng có da thịt trắng nõn lộ ra, mỹ lệ mông lung này càng khiến người ta dâng lên tà niệm.

- Bạch cô nương, không bằng chúng ta tìm nơi tốt hưởng thụ một phen, cũng tránh cho ngươi còn chưa được hưởng thụ qua nam nhân đã phải gặp nạn.

Thanh niên vừa cười vừa nói, đùa giỡn Bạch Phỉ, nếu như hắn thật làm gì với Bạch Phỉ, Bạch Phỉ cũng bất lực ngăn cản.

Nhưng thanh niên hiển nhiên không nỡ bỏ một viên đá dò đường như thế, biết bên nào nhẹ bên nào nặng, một mực bất chính hạ thủ với Bạch Phỉ. Nhưng tiếp tục như vậy, Bạch Phỉ biết mình chết ở trong trận pháp hoặc trở thành đồ chơi của hắn, sự đau khổ này không ngừng ăn mòn lòng của nàng.

Còn Trảm Trần, Triệu Liệt, Hoa Phong, Bạch Lộc Cảnh, Chu Sát… bọn họ một đường đi về phía trước, tốc độ rất nhanh, trảm diệt hết thảy nguy cơ ngăn trở ở phía trước, nhưng đều có chút tả tơi, vài lần tao ngộ nguy hiểm.

Trận pháp này, cực kỳ khó chơi!

/460

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status