Vô Địch Dị Giới

Chương 23 - Không Tang Sơn 2

/31


Tám người đệ tử xuất sắc nhất của tam đại môn phái ngồi quây lại bàn bạc, Tiểu Phàm nghe bọn pháp tướng nói chuyện mới biết đàn dơi ở vạn bức cổ quật này là do ma giáo khi xưa đã nuôi bản tính của chúng hung ác lại ưa máu. 800 trăm năm về trước khi nơi này bị diệt vẫn còn sót lại một ít không thể ngờ rằng bây giờ chúng đã nhiề như vầy

Có điều đàn dơi này dường như e sợ ánh mặt trời, vì vậy chỉ hoạt động về đêm, ban ngày chúng đậu nghỉ trong Vạn Bức Cổ Quật, thành ra đêm qua người của Thanh Vân Môn mới tình cờ đụng phải, chứ nếu lên núi vào ban ngày, chắc đã không gặp chuyện gì.

Nghe đến đây, Tăng Thư Thư cau mày, hỏi Pháp Tướng:

-Pháp Tướng sư huynh, những giống súc sinh ấy đã ở trong Vạn Bức Cổ Quật, thì chúng ta làm sao vào thám xét được?

Pháp Tướng trù trừ một lát rồi nói:

-Theo như sự quan sát của tiểu tăng mấy ngày hôm nay, đám súc sinh ấy ban ngày chỉ treo ngược trên đỉnh vòm Cổ Quật, không hề động tịnh, có khi chúng ta vẫn vào được chưa biết chừng.”

Tăng Thư Thư im lặng, Trương Tiểu Phàm nói:

-Vậy tức là Pháp Tướng sư huynh cũng không chắc chắn, có thể cái giống tội nợ ấy trông thấy chúng ta vào sẽ ồ cả lại, lúc ấy phải làm thế nào mới được?

Pháp Tướng nhìn hắn, trong mắt tựa hồ loé qua một tia sáng, nhưng thần thái vẫn ôn hoà, nói:

-Đúng như vậy. Tiểu tăng kỳ thực không chắc chắn hoàn toàn, nhưng thọ mệnh sư môn, vẫn phải đi làm chứ, đằng nào cũng nên thử xem, cùng lắm thì chúng ta rút lui. Hôm nay ta, Pháp Thiện sư đệ và hai thí chủ của Phần Hương Cốc vốn là muốn vào thám thính một phen, chẳng ngờ gặp mấy vị, vậy cũng tốt, người nhiều cũng dễ tiếp ứng hơn!”

“Hừ,” lại là Lý Tuân ở bên lạnh lùng thốt tiếng, bốn người của Thanh Vân Môn cùng nhìn sang phía y, Lý Tuân không chút e dè, nhưng khi chạm phải ánh mắt Lục Tuyết Kỳ đưa lại, thần tình y hơi biến đổi đôi chút.

Tiểu Phàm chẳng thèm đếm xỉa, ngoảnh đầu nói với Pháp Tướng:

-Còn một chuyện nữa, muốn thỉnh giáo Pháp Tướng sư huynh.

Pháp Tướng đáp:

-Tiểu Phàm sư huynh xin cứ nói!

Tiểu Phàm hỏi:

-Ba tháng trước đây, đệ tử chi chính của Thanh Vân Môn là Tiêu Dật Tài sư huynh đã đến đây, chẳng hay các vị có biết hiện nay huynh ấy ở đâu không?

Pháp Tướng lắc đầu, đáp:

-Chúng ta và hai vị bên Phần Hương Cốc cùng đến một lượt, chưa hề gặp Tiêu sư huynh.

Tiểu phàm khẽ chau mày,rồi trầm ngâm không nói.



Hôm sau, ánh triêu dương vừa hé, tám người đã lên đến Không Tang Sơn, chỉ thấy cảnh tượng hoang vu, sa thạch đầy mặt đất, ngọn núi lớn là vậy, mà đến tiếng chim hót bình thường cũng chẳng nghe thấy, nếu không phải sớm đã trở thành món điểm tâm của đàn dơi hung tợn kia, thì chắc cũng di cư khỏi đỉnh núi này từ lâu rồi.

Bọn Pháp Tướng đến đây đã được một vài ngày, nên đã tìm thấy vị trí của Vạn Bức Cổ Quật. Mọi người theo nhau đi, dè dặt thận trọng, cuối cùng cũng đến cửa hang.

Nơi đây là một hang động cực lớn, nằm lưng chừng núi, mặt quay về hướng bắc, lưng ở phía nam Không Tang Sơn, hơi dốc xéo xuống dưới, chỉ ở nơi cửa hang mới có nhiều ánh sáng, nhìn sâu vào một đoạn thấy đen kịt. Còn cách cửa hang chừng năm sáu trượng, mọi người đã cảm thấy từng đợt từng đợt âm phong từ phía trong lùa ra, thốc qua mặt, lạnh thấu xương. Cùng lúc loáng thoáng vẳng đến tiếng xào xạc, trầm trầm, như tiếng quỷ khốc, làm đầu óc người ta rối loạn.Tiểu Phàm nhìn kỹ hang động, rồi ngoảnh đầu lại gượng cười:

-Đã đến rồi, chúng ta vào thôi!

Mọi người im lìm, Pháp Tướng gật đầu:

-Được, có điều bên trong nguy hiểm khó lường, các vị nên chuẩn bị sẵn tiên khí, đề phòng bất trắc.

Việc liên quan đến sự sống chết, ai nấy đều không dám chậm trễ, cùng rút pháp bảo ra cầm nơi tay. Thấy Trương Tiểu Phàm lấy ra một Thanh tiên kiếm đang rực lửa bọn Lý Tuân, Yến Hồng và hai nhà sư của Thiên Âm Tự đều đờ người vì kinh ngạc. Trương Tiểu Phàm cũng chỉ im lặng không nói

Sắp tới cửa hang, luồng âm phong càng lúc càng lạnh giá, Pháp Tướng không biết là vô tình hay hữu ý, khẽ tựa vào Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm cảm thấy, mỉm cười nhìn y, Pháp Tướng mỉm cười đáp lại, rồi thì thầm bảo:

-Trương sư đệ, trước mặt toàn những gian hiểm, đệ hãy theo sát sau lưng ta.

Trương Tiểu Phàm ngây sững, nhưng thấy Pháp Tướng đã bước vào vùng bóng tối, không kịp nghĩ ngợi nhiều nữa, những người khác cũng đã vào cả rồi.

Mới đi vào được mấy bước, Trương Tiểu Phàm đã cảm thấy dưới chân mềm nhũn, cả người lún xuống. Hắn nhẹ nhàng vận nội công Thái Cực Đồ hiện lên xoay tròn thân hình nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung tỏa ra khí tức cực kỳ nhẹ nhàng.

Trương Tiểu Phàm lúc lắc đầu, miễn cưỡng trấn định tâm trí mọi ngườ. Mọi người quen với hoàn cảnh rồi, lại theo nhau đi sâu vào trong, lúc ấy, tiếng xào xạc như ma quỷ rì rầm cũng vang to hơn, phảng phất như từ nơi xa, lại như sát ngay bên cạnh, trước sau trái phải, chỗ nào cũng có.

Cứ thế đi thêm được ba, bốn trượng, Tề Hạo đi đầu bỗng kêu khẽ:

-Chậm thôi!

Mọi người lập tức dừng cả lại, chỉ thấy Tề Hạo chầm chậm giơ Hàn Băng tiên kiếm lên, hào quang dần dần rực sáng, soi rõ một khoảng rộng phía trước, tức thời ai nấy nín thở.

Đây là một hang động to lớn, đỉnh vòm cách mặt nền rất xa, dưới làn bạch quang chiếu rọi từ Hàn Băng tiên kiếm, ai nấy đều nhìn thấy trên cao, chi chít dơi đen lủng lẳng treo ngược, hầu như không lộ ra một phiến nham thạch nào. Thanh âm xào xạc chính là xuất phát từ sự va cọ và tiếng kêu rì rầm của đám súc sinh đó.

Thấy vùng hắc ám tự nhiên bị soi sáng, đàn dơi hình như cảm thấy bất an, từng con một bắt đầu cựa quậy, nhưng không bay lên, mà cào cạo móng vuốt trên nền nham thạch để di chuyển về phía tối tăm hơn, có con còn cắm vuốt vào mình đồng loại. Những cảnh đó trong khoảng hôn ám càng lúc càng tỏ ra khủng khiếp nanh ác, khiến mọi người hãi hùng.

Ai nấy không dám thở mạnh, ngừng lại một chốc, họ phát giác ra, giữa không gian đen kịt, ánh sáng loé lên trông đặc biệt chói mắt, nhưng đàn dơi tựa hồ không có động tịnh, cũng không tấn công. Nhận biết điều này, mọi người ít nhiều đều thở phào, Pháp Tướng khe khẽ bảo:

-Cũng may tiểu tăng phán đoán không sai, các vị, chúng ta tiếp tục đi nào.

Tiểu Phàm lấy ra lục hợp kính vận lên che cho tất cả

Mọi người quay đầu, lại đi tiếp vào sâu trong cổ quật, nơi bóng tối càng thêm âm thầm. Theo bước chân họ, phân dơi càng lúc càng dày. Dưới ánh sáng vàng của lục hợp kính, trông đàn dơi trên đỉnh hang như vô cùng vô tận, mỗi lúc một nhiều, răng nhọn nanh sắc, cứ kêu rì rầm gần sát ngay bên. Nếu không phải là tám người bọn họ thân hoài chính đạo tiên pháp, tâm trí kiên cường bình tĩnh, mà là người thường, thì có khi đã sợ đến phát điên rồi.

Cứ đi như thế chẳng biết bao lâu, Trương Tiểu Phàm ở giữa đoàn, Pháp Tướng thuỷ chung luôn đi trước hắn. Nhìn hoà thượng trẻ tuổi khoác tấm tăng bào nguyệt bạch đã dính chút lem nhem, Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên nhớ tới Phổ Trí.

Con người trong hồi ức sâu thẳm đó, có phải đến từ cùng một nơi với vị hoà thượng này không?

Phía trước đột nhiên vẳng lại tiếng kêu khẽ của Tề Hạo: “Ôi!”

Trương Tiểu Phàm còn chưa kịp tĩnh trí, đã thấy dưới chân có sự khác lạ, hình như vừa dẫm lên một vùng đất cứng.

/31

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status