Vô Địch Dị Giới

Chương 9 - Chương 8: Kỳ Đại Hội Thứ 20 2

/31


Trên quảng trường lúc này sôi động vô cùng, những đệ tử đến tham dự Thất Mạch Hội Võ xưa nay chắc là dùng nơi này để tạm nghỉ chân, nhìn ra xa, thấy nhấp nhô toàn là đầu người, dễ phải có đến hàng trăm. Những người đứng nơi đây, phần lớn đều khoác trang phục Thanh Vân Môn, đạo có tục có, nam có nữ có, trong đó lớp trẻ tuổi tương đối nhiều, anh khí dào dạt, có thể thấy mấy năm nay Thanh Vân Môn rất chú ý gây dựng sự nghiệp, đã cất công bồi dưỡng đệ tử mới.

Quảng trường tụ tập hàng trăm người mà xem ra vẫn rất rộng rãi. Tống Đại Nhân đưa mắt ngó quanh, chợt nghe đằng xa có tiếng gọi:

-Đại sư huynh, bọn muội ở đây này.

Tống Đại Nhân cùng Trương Tiểu Phàm nhìn về phía ấy, thì thấy mấy người của Đại Trúc Phong, người vừa cất tiếng gọi là Điền Linh Nhi, đứng bên một cái đỉnh đồng lớn giữa quảng trường, đang giơ tay vẫy.

Tống Đại Nhân đáp lời, sau đó cùng Trương Tiểu Phàm đi lại. Trương Tiểu Phàm vừa đi vừa ngó bốn xung quanh, thấy đệ tử của các chi phái khác túm năm tụm ba thành từng nhóm, trông đều rạng rỡ và sôi nổi bàn tán, xem ra chẳng có ai lại không tràn ngập hi vọng về đại thí Thất Mạch Hội Võ sắp diễn ra.

Họ đi đến nơi, Hà Đại Trí đứng sau lưng Điền Linh Nhi cất tiếng hỏi trước:

-Đại sư huynh, đi đường ổn cả chứ?

Tống Đại Nhân mỉm cười đáp:

-Đến đây đâu phải lần đầu, còn có thể có chuyện gì được?

Điền Linh Nhi liếc Trương Tiểu Phàm, cười hỏi:

-Tiểu Phàm, cảnh sắc trên đường có đẹp không?

Trương Tiểu Phàm hồi tưởng lại cảnh sắc tráng lệ đẹp mắt động lòng trên trời lúc nãy, bèn đáp:

-Đẹp cực kỳ.

Điền Linh Nhi cười hi hi, vỗ vai hắn bảo:

-Sau này đệ cố gắng lên một chút, đợi luyện xong pháp bảo có thể đằng không mà đi, đệ hãy tự mình bay trên trời cao xanh mà xem cho thoả.

Trương Tiểu Phàm không nói, nhưng mặt lộ nét cỗ quái.

Tống Đại Nhân nhìn xung quanh, hỏi Hà Đại Trí:

-Tứ sư đệ, sư phụ sư nương đâu nhỉ?

Hà Đại Trí đáp:

-Mấy người bọn đệ theo sư phụ sư nương đến đây, thì đạo huynh lo việc tiếp tân của chi phái chính đã đưa sư phụ sư nương lên Ngọc Thanh Quán rồi, nói là thủ toạ trưởng lão của bảy chi phái gặp mặt trước một chút, cuối cùng sẽ thương nghị chi tiết về kỳ đại thí năm nay. Sư phụ dặn chúng ta chờ ở đây.

Tống Đại Nhân khẽ gật đầu, rồi vẫy vẫy tay, gọi bọn sư đệ đến gần, nhìn khắp bốn xung quanh, thấp giọng khẽ bảo:

-Ta thấy các chi phái khác có rất nhiều sư huynh đệ lạ mặt, các đệ hãy lại đây một lát, xem xem có tin tức gì không?

Hà Đại Trí lắc lắc đầu, nói:

-Đệ cũng có cảm giác như vậy, xem ra các chi phái đồng môn mấy năm nay thu nạp không ít người mới.

Lão nhị Ngô Đại Nghĩa nhìn quanh, nói:

-Người mới thì không ít, nhưng ta đoán đến mai thượng đài tỷ thí, phần lớn vẫn là những sư huynh đệ đã tu tập tinh thâm trước đây, thêm nữa về mặt kinh nghiệm thì bọn họ vẫn…

Tống Đại Nhân thốt nhiên thở dài, nói:

-Nhị sư đệ, chưa chắc đâu, đệ còn nhớ Lâm Kinh Vũ đệ tử trẻ tuổi của Long Thủ Phong đến truyền tin hai năm về trước không?

Ngô Đại Nghĩa sững sờ, rồi trầm lặng hẳn, mọi người nhìn nhau, đều không nói gì, chỉ có Trương Tiểu Phàm trong lòng chợt trào lên một thứ tình cảm phức tạp, tựa như vui mừng.

-Gã đó tính làm quái gì?

bỗng nhiên một giọng lạnh lẽo vang lên.

Mọi người kinh ngạc, nhìn ra thì chính là Điền Linh Nhi, chỉ thấy khuôn mặt kiều diễm hơi ửng đỏ, đôi mắt đẹp trợn tròn, giọng nói thì hằn học:

-Y không đến tham dự lần tỷ thí này thì thôi, nếu dám đến, tốt nhất gọi y đến gặp muội, lúc đó muội sẽ cùng y tranh phân thắng phụ!

Ai nấy nhìn nhau ngơ ngác, lão lục Đỗ Tất Thư xưa nay tinh nhanh, phản ứng mau lẹ, liền cười bảo:

-Tiểu sư muội nói đúng lắm, nếu mà vừa khéo gặp nhau, ha ha, các vị sư huynh, hay là chúng ta đánh cược, xem ai thắng ai thua…

“Đi đi đi!” lão ngũ Lữ Đại Tín đứng bên cạnh y giơ chân đá cho một cái.

Tống Đại Nhân cười mất một lúc, đang định nói, chợt nghe sau lưng tiếng ho khẽ, rồi một giọng con gái nhẹ nhàng cất lên:

-Tống sư huynh, lâu lắm rồi không gặp.

Tống Đại Nhân vụt như bị giáng một đòn chí tử. Tống Đại Nhân sững sờ, thanh âm này vương vấn bên tai, khác nào tiếng nhạc tiên, giây lát sau y như tỉnh từ cõi mộng, vụt quay mình lại, thấy sau lưng có năm, sáu người con gái, trông phục sức thì chính là môn hạ của Tiểu Trúc Phong, chi phái từ xưa tới nay chỉ thu nạp nữ đệ tử.

Người sắp hàng đầu trong bọn họ là một nữ nhân mỹ miều mặt trái xoan, tóc mềm như mây, da mịn như tuyết, khoé miệng gắn một nét cười dịu dàng. Trương Tiểu Phàm nhìn cô ta, đang định ngoảnh đầu lại hỏi xem là vị sư tỷ đồng môn của chi phái nào, ai ngờ vừa quay lại, là thấy từ Ngô Đại Nghĩa đến Trịnh Đại Lễ, lại cả Hà Đại Trí, ai nấy trên mặt đều đang cười một kiểu rất nguỵ dị. Hắn sực nhớ, lại xem dáng điệu Tống Đại Nhân, thấy vị đại sư huynh ngày thường vẫn tinh anh tài giỏi bây giờ đang đờ ra cười một cách rất ngốc nghếch, tựa như chẳng biết nói gì cả vậy. Hắn nghĩ ngợi một lúc bèn đoán ra ngay thân phận của vị tỷ tỷ nọ Quả nhiên, bọn Hà Đại Trí đứng bên đang đợi để xem kịch hay, ai ngờ Tống Đại Nhân thình lình rơi vào cảnh giới si dại, cái bộ dạng ngớ ngẩn không chỉ khiến chúng đệ tử Đại Trúc Phong không chịu nổi, mà đến mấy vị nữ đệ tử của Tiểu Trúc Phong đang đứng đối diện cũng che miệng cười thầm. Nữ nhân mỹ miều đứng trước mặt Tống Đại Nhân mặt hơi ửng đỏ, khe khẽ gọi:

-Tống sư huynh.

Tống Đại Nhân chẳng phản ứng gì hết, Hà Đại Trí sốt ruột phải lên tiếng:

-Ha ha, Văn Mẫn sư tỷ, hai bên cũng đã nhiều năm không gặp rồi, gần đây vẫn tốt chứ?

Đôi mắt đẹp của Văn Mẫn đưa sang thân hình gầy đét đó một lúc, rồi mỉm cười:

-Vị này là Hà Đại Trí… Hà sư huynh?

Hà Đại Trí gật đầu lia lịa, đáp:

-Chính là tại hạ, Văn sư tỷ trí nhớ tốt quá, hai bên chỉ gặp nhau một lần vào một giáp trước đây, thế mà vẫn nhớ ra tại hạ, quả thực là làm tại hạ ngạc nhiên.

Văn Mẫn mỉm cười nói:

-Hà sư huynh lần trước khi tỷ thí, đã ra sức kháng địch, đại hiển thân thủ, ta tất nhiên là nhớ chứ.

Hà Đại Trí đỏ mặt, kỳ Thất Mạch Hội Võ trước, ngay trong vòng tỷ thí đầu tiên y đã gặp phải một tay cao thủ bên chi phái chính Thông Thiên Phong, tuy đã dốc toàn lực, vẫn bại trận, có điều y là người tinh nhanh, bèn cười ngay:

-Những chuyện xưa năm cũ, không nhắc cũng được, tiểu đệ tu vi thô thiển, so với Văn Mẫn sư tỷ, lại cả đại sư huynh bọn đệ đây, thì kém rất rất xa. Nói đến mới nhớ, từ sau kỳ đại thí lần trước, đại sư huynh vẫn thường hoài niệm đến sư tỷ.

Văn Mẫn hơi đỏ mặt, nhưng không đáp lời, chỉ dùng khoé mắt liếc Tống Đại Nhân, có điều mấy vị sư muội trẻ trung sau lưng cô ta thì đã bật cười. Tống Đại Nhân một đại hán thô hào, giờ phút này bối rối y hệt một thiếu niên e thẹn, vội vàng lập bập mấy tiếng:

-Không, không có, ta đâu có thường…

“Cái gì?” Y chưa nói dứt lời, đã bị mấy nữ nhân trẻ tuổi đứng sau Văn Mẫn cắt ngang:

-Thế huynh không hề nhớ tới Văn Mẫn sư tỷ của chúng tôi ư?

Tống Đại Nhân giật thót, len lén liếc mắt ngó Văn Mẫn, chỉ thấy Văn Mẫn đang nghiêm nghị nhìn y, đôi mắt đẹp chăm chăm không chớp. Y cuống lên, vọt miệng đáp:

-Không, không phải, ta có nhớ chứ..

“Ha!”

Tất thảy mọi người của Đại Trúc Phong và Tiểu Trúc Phong đều phá lên cười, nhất là mấy nữ nhân trẻ tuổi sau lưng Văn Mẫn, cười điếc cả tai, làm cho đệ tử các chi phái khác đứng gần đấy cũng phải quay lại nhìn nhìn.

Hà Đại Trí đợi tiếng cười hơi ngớt, nghiêm túc nói với mấy nữ đệ tử Tiểu Trúc Phong:

-Các vị sư tỷ, kỳ thực ý của đại sư huynh chúng tôi là như thế này, y không phải không hoài niệm đến Văn Mẫn sư tỷ, nhưng cũng không phải là thường…

“Thế thì là cái gì?” Một nữ đệ tử Tiểu Trúc Phong cao giọng cười hỏi.

Hà Đại Trí liếc nhìn cô ta, mỉm cười nói:

-Y cứ mỗi khắc lại nhớ đến Văn sư tỷ một lần, cứ mỗi khắc lại nhẩm tên sư tỷ một lần, vì vậy mới nói không phải là thường.

Mọi người cười to, Tống Đại Nhân lườm Hà Đại Trí một cách dữ tợn, rồi mắt lại liếc sang Văn Mẫn, chỉ thấy khoé miệng nàng ẩn nụ cười, mà dường như không có chút tức giận nào hết, trong lòng bất giác ngấm ngầm hoan hỉ, miệng lúng búng:

-Văn sư muội, bọn chúng thích nói đùa lắm, muội, muội đừng để ý.

Tống Đại Nhân đứng một bên, những muốn chạy lên trước nói chuyện với Văn Mẫn, nhưng nhất thời không biết mở miệng làm sao, đành đứng nguyên tại chỗ. Đừng nói người khác, đến cả Trương Tiểu Phàm chứng kiến từ đầu tới cuối, cũng phải lắc đầu.

Đúng lúc ấy, Trương Tiểu Phàm chợt nghe thấy Đỗ Tất Thư bên cạnh kêu Í một tiếng, nói: “Lại đến bao nhiêu là người nữa này.”

Trương Tiểu Phàm thấy lạ, ngoảnh mặt lại nhìn, cả người bỗng chấn động. Chỉ thấy từ xa đi lại một toán đông, đâu như ba mươi mấy người, ai nấy đều khoác bạch y, anh khí ngời ngợi, nói là nghênh ngang tự đắc cũng không quá. Có điều mấy người đi đầu thì khí độ bất phàm, đặc biệt là người trước nhất, bạch y như tuyết, tuấn dật tiêu sái, không phải là Tề Hạo đó thì còn là ai nữa?

Tề Hạo!

Trương Tiểu Phàm nhìn chằm chằm đám người đang đi tới, trong lòng cứ lặp đi lặp lại cái tên ấy, cùng lúc nghe thấy tứ sư huynh Hà Đại Trí bên cạnh chợt nhiên cười, rồi khẽ nói:

-Long Thủ Phong quả nhiên nhiều người đông sức.

Tề Hạo lúc ấy cũng nhìn thấy mấy người bên Đại Trúc Phong, lập tức đi lại, mọi người sau lưng y cũng bước theo. Đến nơi, y cung tay hướng về Tống Đại Nhân cười:

-Tống sư huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Tống Đại Nhân không dám chậm trễ, vội đáp lễ:

-Tề sư huynh, huynh cũng đến rồi, lần đại thí này không biết huynh có tham gia không?

Tề Hạo cười nói:

-Tiểu đệ vốn không muốn, có điều gia sư cho rằng tiểu đệ tu hành vẫn còn cần cọ xát, lệnh cho phải tham gia, vì vậy đành mặt dầy mà chiếm lấy một chỗ trong danh ngạch của bản chi phái.

Tống Đại Nhân gật đầu cười:

-Như vậy thì tốt quá, nhân tài như Tề sư huynh, người thắng cuộc lần này chẳng là huynh thì còn là ai nữa.

Tề Hạo lắc đầu lia lịa, khiêm tốn đáp:

-Đâu có đâu có, Tống sư huynh quá khen rồi.

Hai người bọn họ cứ nói mãi những câu khách sáo, Trương Tiểu Phàm mở to mắt tìm kiếm sau lưng Tề Hạo, quả nhiên chỉ giây lát sau, trông thấy Lâm Kinh Vũ cũng đang đưa mắt quét tới quét lui, hiển nhiên cũng đang tìm kiếm cái gì. Ánh mắt hai người gặp nhau, vui mừng hết sức, liền cùng chạy ra, người nọ nắm chặt tay người kia, dường như có cả ngàn lời vạn lời, nhưng nhất thời không sao thốt được.

Lâu lắc, Lâm Kinh Vũ mới hỏi:

-Tiểu Phàm, mi có tham dự lần đại thí này không?

Trương Tiểu Phàm gật gật đầu, cười:

-Có, sư phụ đối với ta rất tốt, khai ân cho ta tham gia, mi thì sao?

Lâm Kinh Vũ đáp:

-Ta cũng có tham gia.

Lâm Kinh Vũ hiếm hoi lắm mới gặp lại được bạn thân, không muốn vì mấy cái đề tài vô vị này mà làm hỏng tâm trạng của cả hai. Bèn lảng sang chuyện khác, cười nói:

-Gã tiểu tử mi, hai năm không gặp, đã cao thế này rồi kia à?

Trương Tiểu Phàm đấm gã một cái, cười mắng:

Sao, mi thì có thể lớn, ta lại không được phép cao à?

Lâm Kinh Vũ cười to, hai người đứng sang một bên nói chuyện riêng, lần này chẳng có sư trưởng nào ở cạnh cả, chuyện gì cũng nói được ra một cách thống khoái, chẳng ai để ý. Nhưng trong lúc nói chuyện, Trương Tiểu Phàm vô tình quay đầu lại nhìn, thấy Tề Hạo không biết đã trông thấy đám con gái trong ấy có Điền Linh Nhi và Văn Mẫn từ lúc nào, đang đi sang để chào, bỗng nhiên tim hắn nhói lên, sắc mặt cũng biến hẳn.

Lâm Kinh Vũ nhận thấy, kinh ngạc:

-Sao vậy, Tiểu Phàm ngươi không khỏe hả

Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười đáp:

Không sao.

Tuy nói như vậy, nhưng mắt hắn vẫn nhìn về phía Tề Hạo.

Tề Hạo lúc này đã tới trước mặt Điền Linh Nhi và Văn Mẫn, trước tiên y cười chào Điền Linh Nhi, rồi hỏi:

-Điền sư muội,có còn nhớ ta không?

Điền Linh Nhi vốn vẫn cao hứng nói chuyện sôi nổi nãy giờ với Văn Mẫn và đám con gái bên Tiểu Trúc Phong, lúc này chợt thấy Tề Hạo thình lình xuất hiện, chẳng hiểu tại sao, mặt hồng lên, tiếng nói cũng nhỏ dịu hẳn đi:

Có, chào Tề sư huynh.

Từ đằng xa nhìn lại, khuôn mặt thanh lệ của Điền Linh Nhi khẽ ửng hồng, cặp mắt to long lanh chơm chớp đẹp như mộng. Dung nhan mỹ miều ấy ánh vào tận đôi mắt ở mãi đằng xa của Trương Tiểu Phàm, như dao cắt xuống, đau tận đáy con tim.

-Tiểu Phàm, mi sao thế, làm sao mà sắc mặt tự nhiên trắng bợt ra thế?

Lâm Kinh Vũ không hiểu chuyện gì, sốt sắng hỏi:

-Ngươi bị làm sao đấy.

Ở đằng kia, Văn Mẫn tâm tư rất bén nhạy, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Điền Linh Nhi, trong lòng đã phần nào hiểu rõ, bèn nói với Tề Hạo:

-Tề sư huynh, làm sao mà huynh chỉ nhận ra Điền sư muội, trong mắt chẳng có tỷ muội nào của Tiểu Trúc Phong hả?

Nghe cô ta nói vậy, đám con gái sau lưng đều cười phá lên, Tề Hạo vội vàng đáp: -

Văn sư tỷ nói gì vậy, ta nào dám thờ ơ với các vị sư tỷ của Tiểu Trúc Phong?

Văn Mẫn cười nhẹ, hỏi:

-Tề sư huynh lần này lại tham dự Thất Mạch Hội Võ, tất là đặt mục tiêu rất cao?

Tề Hạo mắt chớp tinh quang, nói:

-Văn sư tỷ trong đại thí lần trước, qua liền ba cửa, đáng tiếc lại bại dưới tay Tiêu Dật Tài sư huynh bên chi phái chính, làm người ta phải tiếc nuối. Trải qua một giáp tinh tu, lại được Thuỷ Nguyệt Đại Sư hết lòng dìu dắt, hôm nay với thân phận đệ nhất cao thủ của Tiểu Trúc Phong, chắc cũng đang nhắm tới vòng hoa danh dự của kỳ đại thí này.

Văn Mẫn mỉm cười:

-Không dám, không dám, ta nào dám tranh với Tề sư huynh, mà đệ nhất cao thủ Tiểu Trúc Phong, danh xưng này ta thật đảm đương không nổi.

Tề Hạo chau mày:

-Văn sư tỷ khách khí quá rồi…

Văn Mẫn cười đáp:

-Không đâu, gia sư Thủy Nguyệt Đại Sư học cứu thiên nhân, ta tư chất ngu độn, không lãnh hội được chút chân truyền nào của lão nhân gia người, bản chi phái còn một tỷ muội kỳ tài khác, Tề sư huynh nên thận trọng.

Tề Hạo mắt rực lên, nhưng vẫn mỉm cười:

-Thế thì càng tốt, người khiến Văn sư tỷ cam bái hạ phong, nhất định cũng là một kỳ tài bất thế xuất, tiểu đệ thật muốn sớm được kiến thức.

Văn Mẫn cười khẽ, gật đầu làm hiệu, không nói thêm nữa, kéo Điền Linh Nhi từ nãy đến giờ không chú ý lắm đến câu chuyện đi sang một bên.

Đúng lúc đó, bỗng vẳng lại một tiếng hú, to như tiếng sấm, chấn động cả quảng trường. Mấy trăm đệ tử Thanh Vân Môn đều ngửng đầu nhìn, chỉ thấy một lằn chớp đỏ bắn xuống, trong nháy mắt dừng lại ngay trên đầu, một thanh kiếm hồng sắc tán phát tiên khí, lơ lửng giữa không trung, đứng trên nó là một đạo sỹ Thông Thiên Phong, cất tiếng sang sảng nói với đệ tử các chi phái đang đứng trên quảng trường:

-Chư vị sư huynh, chưởng môn chân nhân và các vị thủ toạ có lệnh, mời các vị sư huynh tham dự đại thí Thất Mạch Hội Võ lên Ngọc Thanh Điện nói chuyện.

Gió núi thổi tới, mây trắng phiêu diêu, hàng trăm đệ tử Thanh Vân trên quảng trường xao động, rồi lục tục có người đi ra, có người lại tiến đến đầu đằng kia của quảng trường.

/31

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status