Tiêu Sắt dẫn Diệp Thiên Vân đi khắp nơi dạo chơi một chuyến, kỳ thật cả Hình Ý Môn lớn vô cùng, hơn nữa lại ở trên núi, vừa có thể thưởng thức phong cảnh, vừa có thể tham quan. Cứ như vậy không ngờ cho đến tận lúc trời sắp tối mới đi được kha khá, có thể dùng bốn chữ để hình dung - nhân gian tiên cảnh! Đương nhiên không phải là nói Hình Ý Môn tráng lệ, chẳng qua cảnh sắc xung quanh thực sự là quá đẹp, khiến người ta bất giác đắm say trong đó.
Hai người đi tới một con đường nhỏ quanh co, Tiêu Sắt cười nói với Diệp Thiên Vân: "Diệp huynh, trong Hình Ý Môn chỗ nào anh cũng có thể đi, chỉ nơi này là không thể vào."
Diệp Thiên Vân ngớ người, một ngày nay Tiêu Sắt cũng chưa hề nói câu này, cho nên hắn mới hiếu kỳ hỏi: "Chẳng lẽ Hình Ý Môn còn có cấm địa ư?" Hắn cũng không hiểu chuyện này, cho nên chiếu theo đạo lý mà nói, vào thời đại hiện giờ có chỗ nào còn có thể có cấm địa đâu.
Tiêu Sắt gật đầu, nói: "Kỳ thật cũng không coi là cấm địa, nơi này là nơi tiền bối của chúng ta sống, bọn họ không thích bị quấy nhiễu, chỉ là một lòng muốn sống cuộc sống thanh đạm, trừ đệ tử đưa cơm ra, những người khác nhất quyết không được phép vào, bao gồm cả đệ tử nội môn của Hình Ý chúng ta."
Diệp Thiên Vân có một đặc điểm, đó chính là càng không cho hắn vào thì trong lòng hắn lại càng muốn vào, hắn luôn luôn có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ đối với sự vật chưa biết, nghe những lời này trong lòng có cảm giác như bị mèo cào, mắt sáng lên nhìn về hướng đó, miệng thì nói: "Tôi thực sự vẫn muốn được vào xem các tiền bối Hình Ý sinh hoạt thế nào."
Tiêu Sắt lắc đầu nói: "Hi vọng Diệp huynh sẽ không vào, bên trong không có bảo bối gì cả, người luyện võ khi lớn tuổi rồi sẽ hỉ nộ vô thường, theo bối phận mà nói, bên trong có rất nhiều thuộc về lớp tổ sư, tuổi càng lớn càng có tính khí như trẻ con, tháng trước có một để tử xông vào, kết quá bị đánh trọng thương ở bên trong."
Diệp Thiên Vân híp mắt lại, còn có loại quái sự như vậy ư, xem ra Hình Ý Môn cũng rất buồn cười, ngay cả môn nhân của mình cũng không cho phép vào nói không chừng thực sự che giấu bí mật gì đó.
Khi hắn đang ngẩn người suy nghĩ thì có một đại hán khoảng ba mươi tuổi từ bên ngoài đi tới, hắn ôm quyền nói với Tiêu Sắt: "Đại sư huynh, phái chủ vừa trở về, bảo tôi mời các anh tới!"
Tiêu Sắt lộ ra vẻ mặt kinh hỉ không thể che giấu nổi, hắn vội vàng bước lên trước, nói: "Không phải là nói phải đi mấy tháng ư? Sao quay về sớm vậy?"
Đại hán này lắc đầu, có chút xấu hổ nói: "Cái này thì tôi không biết, chuyện của phái chủ hạng như tôi không có quyền hỏi. Anh mau về đi! Đúng rồi, còn bảo anh và Diệp huynh đệ cùng tới nữa." Nói xong hai con mắt trâu liền đánh giá Diệp Thiên Vân từ trên xuống dưới.
Diệp Thiên Vân trong lòng chấn động, cuối cùng cũng tới rồi. Thời gian vừa chuẩn, tham quan Hình Ý môn cũng xong rồi, Tiêu Hùng cũng về rồi, do đó liền gật đầu với đại hán, coi như là chào hỏi.
Đại hán đó lộ ra ánh mắt khen ngợi: "Tôi là sư đệ Vương Bỉnh Đức của Tiêu Sắt, nghe danh Diệp huynh đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả nhiên bất phàm!"
Tiêu Sắt trêu: "Diệp huynh đệ muốn sống ở đây một thời gian. Cậu không phải là thích luận bàn với anh ta chứ? Hai ngày nữa bảo Diệp huynh chỉ điểm cho cậu, trông cậu ấy tuy trẻ tuổi, nhưng công phu rất cứng đấy, vừa rồi ở nhà ăn đã khiến cho Mạc Hổ phải xấu mặt, buồn cười chết luôn!"
Vương Bỉnh Đức nghe xong, trên khuôn mặt bình tĩnh cũng hiện lên một nụ cười. Hắn "ừ" một tiếng, nói: "Vẫn nên cẩn thận một chút, Mạc Hổ người cao ngựa lớn nhưng tính hình lại hẹp hòi. Tới lúc hắn muốn giở trò xấu thì rất nguy hiểm đó!"
Diệp Thiên Vân cười nhạt một tiếng, hắn chẳng để ý đến gì cả.
Tiêu Sắt đặt một tay lên vai Diệp Thiên Vân: "Huynh đệ, đi nào! Cha tôi đang đợi chúng ta đấy!"
Diệp Thiên Vân gật đầu, đi theo hai người tới gặp Tiêu Hùng.
Tiêu Hùng là phái chủ một phái, tuy địa vị kém hơn môn chủ một chút, nhưng trong môn cung có thể tính là nhân vật có một không hai. Cả Hình Ý Môn chỉ có một môn chủ, ba phái chủ, cho nên chỗ mà ông ta sống được nhiều phải rất tốt.
Ba người bước tới trước một gian phòng, Diệp Thiên Vân nhìn nhìn, nếu từ hình trạng bên ngoài mà đánh giá thì không có chỗ nào độc đáo, chỉ là một gian phòng bình thường và hơi lớn một chút mà thôi, nhưng căn phòng này lại có hai tầng, so với đại bộ phận những kiến trúc khác thì cao hơn một tầng, trong Hình Ý Môn thì cả Hình Ý Môn chẳng qua chỉ có ba căn, xem ra từ sự cao thấp của căn nhà là có thể xác định cấp bậc của một người.
Tiêu Sắt giang tay khách khí nói với Diệp Thiên Vân: "Diệp huynh, mời!" Nói xong liền thấp giọng nói: "Cha tôi rất xem trọng lễ số, trước mặt ông ấy tôi không dám vượt quá quy củ, nếu không sẽ bị trách phạt!"
Diệp Thiên Vân thông qua tiếp xúc với những người trong võ lâm lần đầu, từ khía cạnh liền có thể đoán được phản ứng ra của Tiêu Hùng, trước hắn là địa vị của ông ta trong Hình Ý Môn cao vô cùng, hơn nữa có quan hệ rất tốt với những phái chủ khác trong Hình Ý Môn chỉ dưới môn chủ, danh tiếng cũng rất thịnh ít nhất ngay cả Lão ngoan đồng Hà Sơn nghe thấy tên của ông ta cũng phải kính nể, điều này rất đáng để nghiền ngẫm, xem ra cũng là một người yêu cầu sự nghiêm túc, ít nhất là tại phương diện con cái là như vậy.
Diệp Thiên Vân nghĩ tới đây liền gật gật đầu, cùng Tiêu Sắt bước vào một căn phòng, đi được khoảng mười mét thì thấy một lão già, tóc đã có chút hoa râm, có điều khuôn mặt lại không có một chút già nua nào, sắc mặt hơi hồng hào, thân hình hơi béo, tinh thần quắc thước, trên mình mặt một cái áo khoác ngắn màu trắng, ngồi ở trong đại sảnh, trông rất uy nghiêm.
Tiêu Sắt bước lên trước, nói: "Cha, vị này chính là Diệp Thiên Vân." Nói xong liền bước tới cạnh Tiêu Hùng, đứng ở sau lưng lão.
Diệp Thiên Vân vốn cũng rất coi trọng lễ tiết, hơn nữa bản thân hắn cũng không phải là một người thích cợt nhả, hắn sắc mặt trầm xuống, hơi ôm quyền nói: "Tiêu tiền bối, vãn bối Diệp Thiên Vân!"
Tiêu Sắt mặt mày vui vẻ, bộ dạng rất hiền từ, xem ra là vô cùng hài lòng với biểu hiện của Diệp Thiên Vân, ông ta nhấc tay lên, nói: "Quả là anh hùng xuất thiếu niên, hiện tại người trẻ tuổi đều không quá coi trọng tới lễ số, nào! Ngồi đi."
Diệp Thiên Vân bước tới bên cạnh rồi ngồi xuống, rất nhanh liền có người dâng trà, sau đó lui xuống, lúc này Tiêu Hùng mới nói: "Lão phu vốn muốn mời cậu tới Hình Ý Môn làm khách, không ngờ mấy ngày trước lại có chuyện phải đi xử lý, cho nên không kịp quay về, có chút thất lễ rồi!"
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: "Đâu có, tôi cũng vừa tới đây hôm qua, hơn nữa hôm nay Tiêu đại ca còn dẫn tôi đi tham quan Hình Ý Môn."
Tiêu Sắt cũng thấp giọng nói: "Cha, hôm nay Mạc Hổ lại phát điên, lúc ở nhà ăn vì muốn luận bàn với Diệp huynh đệ!"
Tiêu Hùng hừ lạnh một tiếng, nói: "Chuyện này đã có người nói với ta rồi, tên Mạc Hổ này có chút quá vô lý, lát nữa ta sẽ nói chuyện với sư phụ của hắn, Hình Ý Môn không phải là nơi mà hắn có thể làm loạn!" Nói xong hai hàng lông mày nhướn lên, sự uy nghiêm ẩn tàng lập tức lộ ra ngoài.
Tiêu Sắt tay trái cầm chén trà tay phải dùng nắp gạt bọt trà nổi ở bên trên, hớp một ngụm rồi nói tiếp: "Kỳ thật lần này tôi chính là muốn hóa giải khúc mắc giữa Hình Ý Môn và cậu, bởi vì vốn cũng chẳng có ân oán gì."
Diệp Thiên Vân sắc mặt bình tĩnh nói: "Kỳ thật lúc trước Tề Bằng Phi của quý phái tới võ quán của tôi là do đồ đệ của tôi tiếp đãi, kết quả hai người một lời bất hòa liền động thủ, nói ra cũng là chúng tôi tiếp đãi sơ xuất."
Tiêu Sắt lắc đầu than: "Cái này cũng không trách cậu được, võ quán hoàn toàn không thuộc võ lâm, đồ đệ của cậu cũng không phải là nhân sĩ võ lâm, cho nên tất cả đều phải chiếu theo quy củ bên ngoài. Tề Bằng Phi trong môn cũng không tệ, chỉ là không ngờ hắn sau khi ra ngoài lại biến thành như vậy, cấu kết với mấy sư huynh đệ tới phá quán, đúng là làm mất mặt Hình Ý Môn chúng tôi."
Diệp Thiên Vân hơi có chút kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Tiêu Sắt sẽ lấy chuyện này ra để trách mắng, kết quả không ngờ lại không có, điều này khiến trong lòng hắn cũng có chút không biết tính toán thế nào.
Tiêu Hùng cười nói: "Chuyện về sau thì không cần phải nói nữa, bản thân Tề Bằng Phi gây chuyện, họa về sau cũng là do hắn gây ra, cho nên cậu đừng lo lắng, Hình Ý Môn cũng không phải là một môn phái không giảng đạo lý."
Diệp Thiên Vân vốn lo lắng hai chuyện, một là chuyện của Tề Bằng Phi, hai chính là bí mật mà Hình Ý Môn không truyền ra, hai chuyện này mỗi sự kiện đều không phải nhẹ, do đó Tiêu Hùng nói như vậy thì hắn cũng yên tâm rất nhiều, ít nhất sau này cũng không tìm tới Võ quán Thành Phong để làm phiền.
Tiêu Hùng nói tới đây liền trầm ngâm một chút, rồi hỏi tiếp: "Không biết sư phụ của cậu là ai?"
Diệp Thiên Vân tim đập thình thịch, vẫn bị hỏi rồi, liền lập tức trả lời: "Tôi phần lớn là tự học, tới hiện tại vẫn không có bái sư chính thức."
Tiêu Hùng nghe vậy, sắc mặt bình tĩnh, nói: "Kỳ thật Hình Ý muốn luyện tốt thì không có sư phụ là không được, có câu nói thế này, Thái Cực mười năm không xuất môn, Hình Ý một năm đánh chết người. 'Người' ở đây chính là bản thân mình đó!"
Diệp Thiên Vân lần đầu tiên nghe thấy câu nói này, không khỏi có chút kinh ngạc, hắn cũng nghiền ngẫm hàm nghĩa bên trong.
Tiêu Hùng nói tiếp: "Võ lâm thời cũ có câu nói 'luyện Hình Ý Quyền như chiêu tà (chọc vào tà)', có rất nhiều người luyện Hình Ý Quyền, khi cao tuổi, chân sẽ không được tốt, thậm chí còn đoản thọ, còn có những người trẻ tuổi thân thể rất tốt, nhưng luyện Hình Ý Quyền được mấy tháng, thể chất suy tổn rất nhiều, thần kinh suy nhược, các loại như bệnh như thận hư đều phát ra, có chút giống như Thất Thương Quyền trong tiểu thuyết, trước tiên làm tổn thương mình, sau đó mới tổn thương được người khác.
Còn có người cho là rằng là chiêu tà nhưng tụng kinh bùa chú đều vô dụng, thân thể vẫn xấu đi từng ngày.
Kỳ thật học Hình Ý phải có người chỉ đạo, nếu không rất dễ luyện chệch đường.
Diệp Thiên Vân thì đã nghe qua cách nói Hình Ý chiêu tà này, cho nên hắn bình thường rất chú ý đến phương diện này, do đó gật đầu nói: "Về phương diện Hình Ý phần lớn đều là tự mình nghiên cứu."
Tiêu Hùng "ừ" một tiếng, nói: "Cậu có thể một mình luyện Hình Ý tới trình độ này đã là rất khó khăn rồi, tiếp tục luyện nữa không chỉ thu được hiệu quả rất ít, hơn nữa vạn nhất xảy ra sai sót gì, vậy thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng." Ông ta ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi cảm thấy cách tốt nhất là cậu bái nhập vào Hình Ý Môn của chúng tôi đi, như vậy sẽ trợ giúp cho sự phát triển của cậu!"
Hai người đi tới một con đường nhỏ quanh co, Tiêu Sắt cười nói với Diệp Thiên Vân: "Diệp huynh, trong Hình Ý Môn chỗ nào anh cũng có thể đi, chỉ nơi này là không thể vào."
Diệp Thiên Vân ngớ người, một ngày nay Tiêu Sắt cũng chưa hề nói câu này, cho nên hắn mới hiếu kỳ hỏi: "Chẳng lẽ Hình Ý Môn còn có cấm địa ư?" Hắn cũng không hiểu chuyện này, cho nên chiếu theo đạo lý mà nói, vào thời đại hiện giờ có chỗ nào còn có thể có cấm địa đâu.
Tiêu Sắt gật đầu, nói: "Kỳ thật cũng không coi là cấm địa, nơi này là nơi tiền bối của chúng ta sống, bọn họ không thích bị quấy nhiễu, chỉ là một lòng muốn sống cuộc sống thanh đạm, trừ đệ tử đưa cơm ra, những người khác nhất quyết không được phép vào, bao gồm cả đệ tử nội môn của Hình Ý chúng ta."
Diệp Thiên Vân có một đặc điểm, đó chính là càng không cho hắn vào thì trong lòng hắn lại càng muốn vào, hắn luôn luôn có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ đối với sự vật chưa biết, nghe những lời này trong lòng có cảm giác như bị mèo cào, mắt sáng lên nhìn về hướng đó, miệng thì nói: "Tôi thực sự vẫn muốn được vào xem các tiền bối Hình Ý sinh hoạt thế nào."
Tiêu Sắt lắc đầu nói: "Hi vọng Diệp huynh sẽ không vào, bên trong không có bảo bối gì cả, người luyện võ khi lớn tuổi rồi sẽ hỉ nộ vô thường, theo bối phận mà nói, bên trong có rất nhiều thuộc về lớp tổ sư, tuổi càng lớn càng có tính khí như trẻ con, tháng trước có một để tử xông vào, kết quá bị đánh trọng thương ở bên trong."
Diệp Thiên Vân híp mắt lại, còn có loại quái sự như vậy ư, xem ra Hình Ý Môn cũng rất buồn cười, ngay cả môn nhân của mình cũng không cho phép vào nói không chừng thực sự che giấu bí mật gì đó.
Khi hắn đang ngẩn người suy nghĩ thì có một đại hán khoảng ba mươi tuổi từ bên ngoài đi tới, hắn ôm quyền nói với Tiêu Sắt: "Đại sư huynh, phái chủ vừa trở về, bảo tôi mời các anh tới!"
Tiêu Sắt lộ ra vẻ mặt kinh hỉ không thể che giấu nổi, hắn vội vàng bước lên trước, nói: "Không phải là nói phải đi mấy tháng ư? Sao quay về sớm vậy?"
Đại hán này lắc đầu, có chút xấu hổ nói: "Cái này thì tôi không biết, chuyện của phái chủ hạng như tôi không có quyền hỏi. Anh mau về đi! Đúng rồi, còn bảo anh và Diệp huynh đệ cùng tới nữa." Nói xong hai con mắt trâu liền đánh giá Diệp Thiên Vân từ trên xuống dưới.
Diệp Thiên Vân trong lòng chấn động, cuối cùng cũng tới rồi. Thời gian vừa chuẩn, tham quan Hình Ý môn cũng xong rồi, Tiêu Hùng cũng về rồi, do đó liền gật đầu với đại hán, coi như là chào hỏi.
Đại hán đó lộ ra ánh mắt khen ngợi: "Tôi là sư đệ Vương Bỉnh Đức của Tiêu Sắt, nghe danh Diệp huynh đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả nhiên bất phàm!"
Tiêu Sắt trêu: "Diệp huynh đệ muốn sống ở đây một thời gian. Cậu không phải là thích luận bàn với anh ta chứ? Hai ngày nữa bảo Diệp huynh chỉ điểm cho cậu, trông cậu ấy tuy trẻ tuổi, nhưng công phu rất cứng đấy, vừa rồi ở nhà ăn đã khiến cho Mạc Hổ phải xấu mặt, buồn cười chết luôn!"
Vương Bỉnh Đức nghe xong, trên khuôn mặt bình tĩnh cũng hiện lên một nụ cười. Hắn "ừ" một tiếng, nói: "Vẫn nên cẩn thận một chút, Mạc Hổ người cao ngựa lớn nhưng tính hình lại hẹp hòi. Tới lúc hắn muốn giở trò xấu thì rất nguy hiểm đó!"
Diệp Thiên Vân cười nhạt một tiếng, hắn chẳng để ý đến gì cả.
Tiêu Sắt đặt một tay lên vai Diệp Thiên Vân: "Huynh đệ, đi nào! Cha tôi đang đợi chúng ta đấy!"
Diệp Thiên Vân gật đầu, đi theo hai người tới gặp Tiêu Hùng.
Tiêu Hùng là phái chủ một phái, tuy địa vị kém hơn môn chủ một chút, nhưng trong môn cung có thể tính là nhân vật có một không hai. Cả Hình Ý Môn chỉ có một môn chủ, ba phái chủ, cho nên chỗ mà ông ta sống được nhiều phải rất tốt.
Ba người bước tới trước một gian phòng, Diệp Thiên Vân nhìn nhìn, nếu từ hình trạng bên ngoài mà đánh giá thì không có chỗ nào độc đáo, chỉ là một gian phòng bình thường và hơi lớn một chút mà thôi, nhưng căn phòng này lại có hai tầng, so với đại bộ phận những kiến trúc khác thì cao hơn một tầng, trong Hình Ý Môn thì cả Hình Ý Môn chẳng qua chỉ có ba căn, xem ra từ sự cao thấp của căn nhà là có thể xác định cấp bậc của một người.
Tiêu Sắt giang tay khách khí nói với Diệp Thiên Vân: "Diệp huynh, mời!" Nói xong liền thấp giọng nói: "Cha tôi rất xem trọng lễ số, trước mặt ông ấy tôi không dám vượt quá quy củ, nếu không sẽ bị trách phạt!"
Diệp Thiên Vân thông qua tiếp xúc với những người trong võ lâm lần đầu, từ khía cạnh liền có thể đoán được phản ứng ra của Tiêu Hùng, trước hắn là địa vị của ông ta trong Hình Ý Môn cao vô cùng, hơn nữa có quan hệ rất tốt với những phái chủ khác trong Hình Ý Môn chỉ dưới môn chủ, danh tiếng cũng rất thịnh ít nhất ngay cả Lão ngoan đồng Hà Sơn nghe thấy tên của ông ta cũng phải kính nể, điều này rất đáng để nghiền ngẫm, xem ra cũng là một người yêu cầu sự nghiêm túc, ít nhất là tại phương diện con cái là như vậy.
Diệp Thiên Vân nghĩ tới đây liền gật gật đầu, cùng Tiêu Sắt bước vào một căn phòng, đi được khoảng mười mét thì thấy một lão già, tóc đã có chút hoa râm, có điều khuôn mặt lại không có một chút già nua nào, sắc mặt hơi hồng hào, thân hình hơi béo, tinh thần quắc thước, trên mình mặt một cái áo khoác ngắn màu trắng, ngồi ở trong đại sảnh, trông rất uy nghiêm.
Tiêu Sắt bước lên trước, nói: "Cha, vị này chính là Diệp Thiên Vân." Nói xong liền bước tới cạnh Tiêu Hùng, đứng ở sau lưng lão.
Diệp Thiên Vân vốn cũng rất coi trọng lễ tiết, hơn nữa bản thân hắn cũng không phải là một người thích cợt nhả, hắn sắc mặt trầm xuống, hơi ôm quyền nói: "Tiêu tiền bối, vãn bối Diệp Thiên Vân!"
Tiêu Sắt mặt mày vui vẻ, bộ dạng rất hiền từ, xem ra là vô cùng hài lòng với biểu hiện của Diệp Thiên Vân, ông ta nhấc tay lên, nói: "Quả là anh hùng xuất thiếu niên, hiện tại người trẻ tuổi đều không quá coi trọng tới lễ số, nào! Ngồi đi."
Diệp Thiên Vân bước tới bên cạnh rồi ngồi xuống, rất nhanh liền có người dâng trà, sau đó lui xuống, lúc này Tiêu Hùng mới nói: "Lão phu vốn muốn mời cậu tới Hình Ý Môn làm khách, không ngờ mấy ngày trước lại có chuyện phải đi xử lý, cho nên không kịp quay về, có chút thất lễ rồi!"
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: "Đâu có, tôi cũng vừa tới đây hôm qua, hơn nữa hôm nay Tiêu đại ca còn dẫn tôi đi tham quan Hình Ý Môn."
Tiêu Sắt cũng thấp giọng nói: "Cha, hôm nay Mạc Hổ lại phát điên, lúc ở nhà ăn vì muốn luận bàn với Diệp huynh đệ!"
Tiêu Hùng hừ lạnh một tiếng, nói: "Chuyện này đã có người nói với ta rồi, tên Mạc Hổ này có chút quá vô lý, lát nữa ta sẽ nói chuyện với sư phụ của hắn, Hình Ý Môn không phải là nơi mà hắn có thể làm loạn!" Nói xong hai hàng lông mày nhướn lên, sự uy nghiêm ẩn tàng lập tức lộ ra ngoài.
Tiêu Sắt tay trái cầm chén trà tay phải dùng nắp gạt bọt trà nổi ở bên trên, hớp một ngụm rồi nói tiếp: "Kỳ thật lần này tôi chính là muốn hóa giải khúc mắc giữa Hình Ý Môn và cậu, bởi vì vốn cũng chẳng có ân oán gì."
Diệp Thiên Vân sắc mặt bình tĩnh nói: "Kỳ thật lúc trước Tề Bằng Phi của quý phái tới võ quán của tôi là do đồ đệ của tôi tiếp đãi, kết quả hai người một lời bất hòa liền động thủ, nói ra cũng là chúng tôi tiếp đãi sơ xuất."
Tiêu Sắt lắc đầu than: "Cái này cũng không trách cậu được, võ quán hoàn toàn không thuộc võ lâm, đồ đệ của cậu cũng không phải là nhân sĩ võ lâm, cho nên tất cả đều phải chiếu theo quy củ bên ngoài. Tề Bằng Phi trong môn cũng không tệ, chỉ là không ngờ hắn sau khi ra ngoài lại biến thành như vậy, cấu kết với mấy sư huynh đệ tới phá quán, đúng là làm mất mặt Hình Ý Môn chúng tôi."
Diệp Thiên Vân hơi có chút kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Tiêu Sắt sẽ lấy chuyện này ra để trách mắng, kết quả không ngờ lại không có, điều này khiến trong lòng hắn cũng có chút không biết tính toán thế nào.
Tiêu Hùng cười nói: "Chuyện về sau thì không cần phải nói nữa, bản thân Tề Bằng Phi gây chuyện, họa về sau cũng là do hắn gây ra, cho nên cậu đừng lo lắng, Hình Ý Môn cũng không phải là một môn phái không giảng đạo lý."
Diệp Thiên Vân vốn lo lắng hai chuyện, một là chuyện của Tề Bằng Phi, hai chính là bí mật mà Hình Ý Môn không truyền ra, hai chuyện này mỗi sự kiện đều không phải nhẹ, do đó Tiêu Hùng nói như vậy thì hắn cũng yên tâm rất nhiều, ít nhất sau này cũng không tìm tới Võ quán Thành Phong để làm phiền.
Tiêu Hùng nói tới đây liền trầm ngâm một chút, rồi hỏi tiếp: "Không biết sư phụ của cậu là ai?"
Diệp Thiên Vân tim đập thình thịch, vẫn bị hỏi rồi, liền lập tức trả lời: "Tôi phần lớn là tự học, tới hiện tại vẫn không có bái sư chính thức."
Tiêu Hùng nghe vậy, sắc mặt bình tĩnh, nói: "Kỳ thật Hình Ý muốn luyện tốt thì không có sư phụ là không được, có câu nói thế này, Thái Cực mười năm không xuất môn, Hình Ý một năm đánh chết người. 'Người' ở đây chính là bản thân mình đó!"
Diệp Thiên Vân lần đầu tiên nghe thấy câu nói này, không khỏi có chút kinh ngạc, hắn cũng nghiền ngẫm hàm nghĩa bên trong.
Tiêu Hùng nói tiếp: "Võ lâm thời cũ có câu nói 'luyện Hình Ý Quyền như chiêu tà (chọc vào tà)', có rất nhiều người luyện Hình Ý Quyền, khi cao tuổi, chân sẽ không được tốt, thậm chí còn đoản thọ, còn có những người trẻ tuổi thân thể rất tốt, nhưng luyện Hình Ý Quyền được mấy tháng, thể chất suy tổn rất nhiều, thần kinh suy nhược, các loại như bệnh như thận hư đều phát ra, có chút giống như Thất Thương Quyền trong tiểu thuyết, trước tiên làm tổn thương mình, sau đó mới tổn thương được người khác.
Còn có người cho là rằng là chiêu tà nhưng tụng kinh bùa chú đều vô dụng, thân thể vẫn xấu đi từng ngày.
Kỳ thật học Hình Ý phải có người chỉ đạo, nếu không rất dễ luyện chệch đường.
Diệp Thiên Vân thì đã nghe qua cách nói Hình Ý chiêu tà này, cho nên hắn bình thường rất chú ý đến phương diện này, do đó gật đầu nói: "Về phương diện Hình Ý phần lớn đều là tự mình nghiên cứu."
Tiêu Hùng "ừ" một tiếng, nói: "Cậu có thể một mình luyện Hình Ý tới trình độ này đã là rất khó khăn rồi, tiếp tục luyện nữa không chỉ thu được hiệu quả rất ít, hơn nữa vạn nhất xảy ra sai sót gì, vậy thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng." Ông ta ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi cảm thấy cách tốt nhất là cậu bái nhập vào Hình Ý Môn của chúng tôi đi, như vậy sẽ trợ giúp cho sự phát triển của cậu!"
/662
|