Vô Địch Hắc Quyền

Chương 212: Pháo Quyền

/662


Từ khi Diệp Thiên Vân bắt đầu công kích đến khi trận chiến kết thúc không đến năm giây đồng hồ, thời gian đánh nhau rất ngắn ngủi nhưng dồn dập, mãnh liệt như bão táp, cao trào diễn ra bất thình lình rồi kết thúc trong chớp mắt làm cho người xem không kịp tận hứng.

Đấu pháp như vậy tại Hình Ý Môn cũng không được thấy nhiều, Cao tiên thối, Trửu kích, Kiên kháo, toàn bộ đều là kỹ thuật ngoại lai, chỉ có một chiêu Băng quyền cuối cùng là chân chính Hình Ý Quyền.

Bất quá chuyện này cũng không là gì cả.

Bởi vì Diệp Thiên Vân thắng lợi, toàn bộ áp lực đè nặng lên Trung phái giờ phút này được phóng thích toàn bộ. Hung tàn, độc ác toàn bộ có thể thấy rõ từ Hình Ý Quyền của Diệp Thiên Vân, hắn đã học được tính túy quyền ý của Hình Ý, đấu pháp của Hình Ý, những chiêu thức không có tên.

Diệp Thiên Vân vẫn trầm mặc như trước, chậm rãi từ trên dài bước xuống, nhặt áo ném trên mặt đất, không có cao hứng, cũng không có mất mác, bình tĩnh tựa như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Chỉ có Cốc Phi đang nằm sóng xoài trên đất, cách áo hắn mấy thước, máu không ngừng từ miệng trào ra.

Diệp Thiên Vân rèn luyện từ trong quyết chiến nên ra tay đúng mực, Cốc Phi là cừu nhân, không thể để cho hắn có bất cứ cơ hội nào, ít nhất là trong thời gian Diệp Thiên Vân ở Hình Ý Môn, Cốc Phi cũng không thể tới làm phiền hắn lần nữa, bởi vậy chiêu cuối cùng hắn mới dùng Băng quyền.

Về tới khán đài, Tiêu Sắc hưng phấn vung vẫy tay chân, có vẻ cao hứng quá mà không kiềm chế được, bộ dáng có chút điên cuồng nói: “Tiểu sư đệ, là như vậy, phải là như vậy, không cho hắn một cơ hội nào. Cao thủ! Cao thủ chân chính!”

Diệp Thiên Vân nhìn hắn cười ha hả, sau đó ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, đại bộ phận người của Trung phái đều xúm lại vây quanh hắn, có một người đệ tử đời thứ ba nói: “Hôm nay mới được chân chính chứng kiến Hình Ý Quyền! Chúng ta ở trong phái cuối cùng cũng đợi được khổ tận cam lai, không ai có thể ngăn cản chúng ta quật khởi!” Vừa nói vừa đưa tay ra bộ dáng muốn vỗ vai của Diệp Thiên Vân, nhưng mà tay đưa được nửa chừng lại dừng lại, do dự, không dám vỗ xuống!

Diệp Thiên Vân thích thú nhìn về phía hắn cười cười đầy thiện ý, mặt người đệ tử đời thứ ba nhất thời nở hoa, hắn vỗ vào vai Diệp Thiên Vân lớn tiếng nói: “Giỏi lắm!” Những người còn lại cũng không giữ lễ nữa mà tiến lên, phảng phất như thấy được hy vọng, mọi người đều cùng Diệp Thiên Vân thân thiện hơn trước nhiều.

Đợi bọn họ nháo nhào xong hết rồi Vô Tình Tử mới đi tới, hắn lấy lại bình tĩnh nói: “Ngươi đã nắm giữ được tinh túy của Hình Ý Quyền, sau này có thể tung hoành giới võ lâm rồi!”. Hắn mặt ngoài thì rất bình tĩnh nhưng mà tay hắn lại run nhè nhẹ, hắn giờ phút này tâm tình tuyệt đối không kém hơn so với mấy người đệ tử đời thứ ba, nếu không phải thân phận cùng địa điểm thì chắc rằng hắn so với đám đệ tử đời thứ ba còn điên cuồng hơn.

Diệp Thiên Vân nhìn xuống dưới, lúc này Tiêu Hùng cũng đang nhìn vê phía hắn, thấy hắn nhìn lại thì khẽ gật đầu rồi chuyển ánh mắt về hướng khác.

Tiêu Sắt ngồi ở bên cạnh Diệp Thiên Vân lấy bình nước ra nói: “Hôm nay toàn bộ Hình Ý Môn đều biết đến ngươi rồi, đệ tử đời thứ ba cũng biết đến ngươi rồi. Sau này ngươi có thể đứng vững tại Hình Ý Môn rồi.”

Diệp Thiên Vân mặc dù không có khát nước, nhưng vẫn cầm lấy bình nước nói: “Chuyện đó thì có gì đâu, ta còn muốn quay về trường học.”

Tiêu Sắt lắc đầu nói: “Không phải ý này, sau này chuyện của ngươi không còn là của riêng ngươi nữa mà là của cả Trung phái, của Hình Ý Môn. Ngươi vì một phái chúng ta mà cống hiến, Trung phái tất nhiên không thể quay lưng lại với ngươi.”

Diệp Thiên Vân không ngờ đến có được lợi ích như vậy, thoạt nhìn Hình Ý Môn cũng không phải thường, ít ra sau này có thể là ô dù che chắn cho hắn.

Tiêu Sắt lúc này mới có chút lo lắng nói: “Cốc Phi có chịu nỗi hay không, ngươi ra tay có vẽ hơi nặng nếu như hắn mà chết thì cũng không phải chuyện đơn giản đâu.”

Diệp Thiên Vân trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Sẽ không đâu. Ta ra tay rất có chừng mực, một đòn tiên thối đánh trên tay hắn, một trửu vào ngực cùng một Băng quyền vào đầu, tất cả đều không dùng lực quá lớn, trừ phi thân thể hắn có ẩn tật, nếu không thì không thể chết được.”

Tiêu Sắt cảm thấy lạnh lẽo, xuống tay đều tính toán chiêu thức cùng lực lượng hết sức tinh chuẩn, Cốc Phi có muốn chết cũng không phải dễ. Hắn ngồi im một lúc lâu mới nói: “Ngươi có thể khống chế đến mức như vậy quả thật không đơn giản.”

Hai người đang nói chuyện thì trận đấu thứ ba cũng đã bắt đầu, khí thế Bắc mạch giảm xuống rất nhiều, nhiều người cúi đầu ủ rủ, so với hào hứng cổ vũ mới vừa rồi hoàn toàn trái người, lòng tin của rất nhiều đệ tử bị đả kích nghiêm trọng. Bất quá trận này là do Lý Thiên Kiêu xuất chiến nên họ vẫn còn có một chút hy vọng. Chỉ có điều Lý Thiên Kiêu là phụ nữ, rất nhiều người luyện võ đều có chủ nghĩa nam tử, trong lòng tất nhiên không được thoải mái.

Lý Thiên Kiêu nhìn về Diệp Thiên Vân vài lần, nàng vừa mới rồi còn nói hắn là người nhỏ nhất trong mấy người tham gia giao lưu, không ngờ rằng chỉ chớp mắt đã đánh bay Cốc Phi ra khỏi võ đài, thân pháp cường ngạnh, chiêu thức tàn nhẫn, công kích như rắn độc, tất cả để lại trong lòng nàng một ấn tượng sâu sắc. Nhất là sau khi ra tay lại để lộ ra khí chất bình tĩnh không chút dao động, đó mới là điều đáng sợ.

Ánh mắt trước và sau trận đấu không chút thay đổi, không hề nhìn tới Cốc Phi, điều này chỉ có thể nói lên một điều là Diệp Thiên Vân có một trái tim sắt đá. Điều đó làm cho Lý Thiên Kiêu không khỏi nhớ tới lời Cốc Phi nói lúc trước, một người tiêu diệt toàn bộ nội môn đệ tử của Trạc Cước Môn.

Cũng không phải đợi lâu, trận đấu thứ ba giữ Lý Thiên Kiêu và Tiễn Lợi cũng bắt đầu. Mâu thuẫn giữa hai phái Tây, Bắc rất sâu, hai người người lên đài cũng không nói gì nhiều, vừa ôm quyền chào liền bắt đầu!

Thân thể Lý Thiên Kiêu không chỉ nhẹ nhàng, hơn nữa tốc độ phi thường nhanh, thậm chính sinh ra tàn ảnh, loại thân pháp này không chỉ làm cho Tiễn Lợi không thể phân biệt rõ ràng mà còn làm cho người xem đầu váng mắt hoa.

Thân pháp như vậy chính là kẻ địch lớn nhất đối với Diệp Thiên Vân, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Kiêu, giờ phút này trong đầu hắn đang tập trung phân tích thân pháp của Lý Thiên Kiêu.

Cái khuyết thiếu của Diệp Thiên Vân chính là tốc độ, rất khó cùng nàng đối chọi, bất quá cũng may là trên võ đài cũng có hạn chế, bất quá nàng cũng là đối thủ khó đối phó nhất của Diệp Thiên Vân.

Tiêu Sắt ở bên cạnh cũng xem đến sửng người, một lúc lâu hắn mới than thở: “Thân pháp nhẹ nhàng, phiêu hốt như vậy đối chiến cùng ai cũng đều chiếm ưu thế tuyệt đối, tiểu sư đệ ngươi cũng nên cẩn thận!”

Diệp Thiên Vân gật đầu nói: “Quả thật chiếm ưu thế tuyệt đối, loại thân pháp phiêu hốt không ngừng như vậy làm người ta khó có thể công kích nàng được!”

Tiêu Sắt lúc này đối với Diệp Thiên Vân vô cùng tin tưởng, khó có ai có thể quên được trận chiến chớp nhoáng vừa rồi, hắn ha ha cười nói: “Ta tin tưởng ngươi, ngươi chính là hy vọng của Trung phái, lần trước Mạc Hổ mặc dù thắng một trận nhưng bất quá thắng rất miễn cưỡng, cả hai đều bị thương cho nên trận tiếp theo hắn cũng chỉ có thể bỏ cuộc. Nhưng ngươi thì khác, một chút thương tích nhỏ cũng không có, đối với trận tiếp theo phi thường có lợi.” Diệp Thiên Vân “Ừ” một tiếng, đột nhiên hỏi: “Bình thường ba người vào đến vòng sau thì đánh như thế nào?”

Tiêu Sắt suy nghĩ một chút rồi nói: “Ba người rút thăm, có một thăm trống là có thể trực tiếp lọt vào vòng sau, còn hai người kia thì quyết đấu.”

Diêp Thiên Vân không khỏi cảm thán loại đấu pháp như vậy thật không công bình, đấu có một người nhưng lại thắng hết hai người, vậy vạn nhất người quyết đấu thắng bị thương thì làm sao bây giờ?”

Tiêu Sắt bất đắc dĩ nhìn hắn rồi nói: “Còn có thể làm sao bây giờ, dưỡng thương cho tốt rồi sau đó tiếp tục, chờ đến khi dưỡng thương tốt rồi mới tiến hành trận đấu. Đây chính trận đấu của Hình Ý Môn, không có quy tắc chính xác, người may mắn cùng bất hạnh chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, người bốc được thăm trống thì may mắn, còn lại thì xui xẻo.”

Diệp Thiên Vân cũng không nói gì, đối với chuyện này hắn thấy nếu trực tiếp tiến vào vòng trong cũng không có ý nghĩa gì, cái hắn muốn là cùng cao thủ giao đấu, không nhịn được nhìn về phía Đồng Thiết Dân.

Mà Đồng Thiết Dân dường như cảm ứng được, cũng nhìn về phía hắn, hai ánh mắt chạm nhau. Thấy Diệp Thiên Vân nhìn mình, Đồng Thiết Dân lạnh lùng cười ngạo nghễ, ý tứ rất rõ ràng trời đất bao la, duy ngã độc tôn!

Tiêu Sắc cũng thấy được, cười lạnh một câu nói: “Phẩm hạnh của tên Đồng Thiết Dân này thực sự thối quá đi, chỉ cần người khác có danh tiếng như hắn, hắn liền nhìn không vừa mắt. Ngươi không cần để ý đến hắn, có cơ hội thì cứ đánh cho hắn mấy quyền, xem thử xem lúc đó hắn còn có thể kiêu ngạo như vậy nữa không.”

Diệp Thiên Vân phi thường kỳ quái, một người như vậy làm sao có thể được đệ đời thứ nhất của Hình Ý Môn coi trọng. Con người cần phải xem trọng phẩm đức, một người như vậy làm sao có thể tiến xa được, không hiểu làm sao mà lại tuyển được hắn.

Tiêu Sắt cười nói: “Quên đi, đừng nhìn hắn nữa, tập trung xem trận này đi, Lý Thiên Kiêu dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ, thiếu sự tàn nhẫn, đánh lâu như vậy làm ta có chút khó chịu rồi.

Diệp Thiên Vân cười mỉm, mắt lại nhìn lên võ đài, Tiễn Lợi đã bị Lý Thiên Kiêu quần cho mệt đến nổi thở hổn hển như trâu, hắn bị vây trong trạng thái khẩn trương, không thể buông lỏng chút nào, thân thể vì thiếu dưỡng khí mà mệt mỏi, giờ hắn muốn giờ tay nhấc chân cũng rất khó nhọc.

Còn Lý Thiên Kiêu thì sắc mặt ửng đỏ, tóc dài theo thân hình chậm rãi lất phất, hình thành một cảnh quang rất đặc biệt, làm cho người xem cảm thấy rất vui mắt, nàng cùng Tiễn Lợi giao thủ trong thời gian không ngắn mà mục đích cuối cùng của nàng cuối cùng cũng đạt được.

Tiễn Lợi tựa hồ biết trạng thái của mình lúc này không tốt, hắn cuối cùng cũng quyết định… tiến lên một bước đến gần Lý Thiên Kiêu, sau đó trầm vai, co khuỷu tay lại, trong nháy mắt bạo phát đánh ra một quyền thật mạnh về Lý Thiên Kiêu, khi hắn đánh ra một quyền cả người hắn run nhẹ, có dấu hiệu thoát lực.

Lý Thiên Kiêu lao đến đón lấy một quyền của hắn, thân hình di động một quyền liền lướt qua sát người nàng sau đó một bàn tay như tia chớp chợt đẩy ra.

Tiễn Lợi đột nhiên bị một quyền đánh thẳng vào mặt, trực tiếp văng ra ngoài võ đài, hôn mê bất tỉnh.

Diệp Thiên Vân thấy vậy thì đứng bật dậy, đây chính là Pháo quyền, giống như đại pháo bắn ra, vừa bắn ra thì thu, uy lực một quyền này quả thật là không thể ngờ được!


/662

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status