Diệp Thiên Vân đi vào trong phòng vừa lúc Tiêu Hùng đang uống trà, hắn thấy Diệp Thiên Vân vào liền chỉ vào một chỗ bên cạnh nói: “Tới đây ngồi đi!”
Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu, đi tới bên cạnh ngồi xuống.
Tiêu Hùng ánh mắt thản nhiên, cười nói: “Thương thế của ngươi hẳn là không có gì! Quyền của Đồng Thiết Dân cũng không phải nhẹ nhàng nên ta để cho Tiêu Sắt mang thuốc đến cho ngươi.”
Diệp Thiên Vân khoát tay ra dấu không sao cả nói: “Hoàn hảo, cũng không có gì nghiêm trọng.”
Tiêu Hùng thở nhẹ một hơi, có chút vui mừng nói: “Đời thứ ba cuối cùng cũng có thể tại Hình Ý Môn đứng lên, đây chính là điều ta muốn chứng kiến, mà chuyện này phần lớn là nhờ công lao của ngươi, điểm ấy ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.”
Diệp Thiên Vân cũng không có kể công, khẽ lắc đầu nói: “Chuyện này cũng không có gì, ta là một thành viên của Trung phái, hiển nhiên là nguyện ý đem phái của mình phát dương quang đại coi như là đóng góp một phần công sức."
Tiêu Hùng nhất thời có chút kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Vân, tựa hồ không ngờ hắn lại nói như vậy, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ngươi vì Trung phái mà cống hiến nhiều như vậy, Trung phái cũng sẽ không bạc đãi ngươi.” Hắn dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Ta hôm nay thấy trong lúc chiến đấu ngươi sử dụng Đẩu Động Loa Toàn kính phải không?”
Diệp Thiên Vân nhìn Tiêu Hùng một lúc lâu, rồi cũng không né tránh, nói: “Đúng vậy!”
Tiêu Hùng tiếp tục nói: “Ngươi làm sao mà học được công phu đó ta không quan tâm, mỗi người đều có những bí mật của mình. Chỉ là chiêu Đẩu Động Loa Toàn kính này chính là bí mật bất truyền của Hình Ý Môn, hy vọng ngươi không đem tuyệt kỹ này truyền ra ngoài, dù sao chuyện này cũng quan hệ đến cả môn phái.”
Diệp Thiên Vân tạm thời không có đem cái này truyền cho ai, Thạch Thanh Sơn cùng mấy đồ đệ khác tư chất cũng không cao, cho dù có truyền thụ thì bọn hắn cũng không thể dùng được, bởi vậy hắn cũng khẻ gật đầu nói: “Ta tạm thời sẽ không truyền cho ai.”
Tiêu Hùng cũng nghe được ý tứ trong câu nói của Diệp Thiên Vân, hắn trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Ta nhận ngươi nhập môn cũng là có ý này. Tuyệt kỹ này của Hình Ý Môn tuyệt không truyền cho người ngoài, cho dù ngươi muốn truyền thì trước đó cũng bàn trước với ta một tiếng, như vậy có thể tránh khỏi phạm điều tối kỵ!”
Diệp Thiên Vân gật đầu, nhưng không nói gì, công phu truyền cho ai là quyền tự do của hắn, hắn sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai nên hắn cũng không có nói lên một lời hứa hẹn nào.
Tiêu Hùng tưởng rằng hắn đã đáp ứng rồi, thở dài một hơi, mặt mang ý cười nói: “Đồng Thiết Dân tình huống cũng không tốt lắm, ta vừa mới đi xem qua một chút, hắn bây giờ sống không khác gì chết. Đệ tử có tiền đồ nhất của Tây mạch lại bị ngươi phế đi, không chết được mà còn phải chịu tội sống. Phái chủ Tây mạch khi thấy ta cũng chỉ quay đầu đi không nói gì, một cước cuối cùng của ngươi quả thật rất chuẩn!”
Nói xong nhẹ cười một tiếng rất vui vẻ.
Diệp Thiên Vân cảm thấy ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên Tiêu Hùng biểu lộ tâm tính trước mặt hắn, kỳ thật Trung mạch không hẳn không có dã tâm, bất quá chỉ xem như là một loại ở ẩn thôi, cố gắng sinh tồn bảo toàn thực giữa sự lớn mạnh hai mạch kia, bây giờ có cơ hội ngẩng đầu lên, hiển nhiên vui vẻ ra mặt.
Tình trạng nửa chết nửa sống của Đồng Thiết Dân bây giờ chính là do hắn cố tình, đây là một loại trừng phạt so với trực tiếp giết chết còn ác độc hơn, cho dù có thể đứng lên được, thì cũng không có khả năng tiếp tục luyện võ, một võ giả có tiền đồ lại bị đả kích như vậy không biết sẽ trở thành bộ dáng như thế nào đây.
Đồng Thiết Dân không có chết, mà phái chủ Tây mạch cũng không có nói gì. Vương Phong cũng bị Đồng Thiết Dân chặt đứng hai cánh tay, có nhân liền có quả, bây giờ báo ứng tới cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách hắn không cẩn thận mà thôi.
Tiêu Hùng suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Ta không muốn để ngươi tiếp tục đánh với Lý Thiên Kiêu, như vậy có thể gây tổn thương hòa khí giữa Trung mạch cùng cả hai mạch kia, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Thiên Vân khi đánh với Đồng Thiết Dân còn có chút nắm chắc, bất quá đối với Lý Thiên Kiêu hắn lại không có được sự tự tin như vậy. Tốc độ của hắn từ khi luyện Kim Chung Tráo cho đến bay giờ vẫn không thay đổi. Nếu như muốn thắng Lý Thiên Kiêu thì phải đề cao tốc độ cùng thân pháp mới có thêm vài phần nắm chắc, nếu không thì cũng không có cách nào đánh trúng đối phương.
Thêm vào sự lo lắng theo góc độ của Tiêu Hùng, lúc này càng không nên cùng Bắc mạch chiến đấu như vậy sẽ đồng thời kết oán với cả hai phái, không phải là chuyện tốt. Bởi vậy Diệp Thiên Vân gật đầu, nói: “Như vậy cũng tốt, ta đến ở Hình Ý Môn cũng không dài, mà còn muốn về thăm cha mẹ, hơn nữa lại phải trở về học nữa, qua một thời gian ta sẽ rời đi.”
Tiêu Hùng đứng lên mở miệng nói: “Vậy cũng tốt, bây giờ ngươi đã là người của Hình Ý Môn rồi, nếu có chuyện gì khó khăn thì có thể trực tiếp đến Hình Ý Môn. Nơi đây cũng có thể coi như là một nửa nhà của ngươi, nếu như họ ở nhà ngươi không an toàn thì có thể đến đây.”
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Quên đi, ta nghĩ để cho bọn họ cứ thoải mái, cả đời đã rất khổ cực rồi.”
Tiêu Hùng nghe xong tựa hồ có chút cảm xúc, hắn đồng ý nói: “Quả thật rất khổ cực, vậy ngươi trở về nhà thăm họ một chút đi, nếu như Hình Ý Môn có chuyện gì thì ta sẽ liên lạc với ngươi.”
Diệp Thiên Vân thấy cũng không có gì để nói nữa, liền nói: “Vậy ta đi về trước đây.”
Tiêu Hùng gật đầu, đưa mắt nhìn Diệp Thiên Vân rời đi.
Diệp Thiên Vân đi ra khỏi phòng, hít sâu một hơi, cùng Tiêu Hùng nói mấy chuyện ấy hắn cảm thấy không thoải mái cho lắm. Hắn tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện lệ thuộc vào Hình Ý Môn, bất cứ thế lực nào cũng không tuyệt đối an toàn.
Diệp Thiên Vân ở lại Hình Ý Môn thêm vài ngày, mỗi ngày đều ở sân huấn luyện cùng Ngũ Vĩ bàn luận về một số sự tình hắn gặp khi luyện Hình Ý Quyền. Kỳ thật thì trước đó sở học hắn cũng không ít, lại thêm tinh thần ham muốn học hỏi, mà Ngũ Vĩ thì lại có mong muốn truyền thụ, hai người như cá gặp nước, hòa hợp đến cực điểm.
Một chuyến đến Hình Ý Môn nay thu hoạch có thể nói là rất lớn, bây giờ hắn đối với hệ thống Hình Ý Quyền đã hiểu rõ hơn rất nhiều, mặc dù không học được công phu gì cao thâm, nhưng những giọt nước nhỏ đó cũng đủ để hắn nghiên cứu rất nhiều rồi. Giờ đối với hắn những thứ cao thâm cũng chưa hẳn là tốt, trụ cột cơ sở mới chính là những gì hắn thiếu sót.
Qua thêm mười ngày nữa, hắn cũng có ý định rời khỏi Hình Ý Môn và nhân dịp xem thử xem cha mẹ như thế nào, rồi ở nhà vài ngày.
Lúc hắn đi Tiêu Sắt tự mình tới đưa tiễn, khi ở trong xe Tiêu Sắt vừa cười vừa nói: “Còn tưởng rằng ngươi có thể nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian, không ngờ rằng sớm như vậy ngươi đã rời khỏi Hình Ý Môn rồi, ta thật sự không nỡ a!”
Diệp Thiên Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát cảnh vật cứ lui dần về sau, cười nói: “Đúng vậy, ta muốn dành vài ngày nghỉ để về thăm cha mẹ, lại thêm phải về gấp để chuẩn bị đi học nữa, nếu không ta cũng muốn ở thêm một thời gian nữa.”
Tiêu Sắt đột nhiên đề xuất một chủ ý nói: “Nếu không ngươi chuyển về học ở đây đi, ta có thể giúp ngươi, vừa có thể ở gần Hình Ý Môn vừa có thể hoàn thành việc học, thuận lợi cả đôi đường!”
Diệp Thiên Vân trở về đi học cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, nếu như tưởng tượng mỗi ngày đều ở Hình Ý Môn, hắn có chút không thích ứng được. Hắn mặc dù thích võ thuật nhưng lại không thích võ lâm, tiến vào võ lâm chủ yếu là để nâng cao thực lực của mình, bởi vậy dứt khoát cự tuyệt nói: “Hay là quên đi, ta sợ ở đây quen rồi sẽ có chút không hay.”
Tiêu Sắt có chút thất vọng, bất quá rất nhanh liền thư thái, cười nói: “Như vậy thật đáng tiếc, bất quá nếu có hoạt động gì, ngươi nhất định phải trở về đó.”
Diệp Thiên Vân gật đầu, hắn đột nhiên nhớ đến đại hội luận võ: “Đại hội võ thuật cũng sắp tới rồi, đến lúc đó đệ sẽ trở về để chứng kiến công phu của huynh, đại khai nhãn giới!”
Tiêu Sắt nói: “Cho dù đệ không tới thì cũng chạy không thoát đâu, bây giờ đệ tử đời thứ ba Trung mạch chúng ta cũng chỉ có ngươi mà thôi, đến lúc đó, ngươi sẽ phải đại biểu cho Trung mạch chúng ta.”
Diệp Thiên Vân ha ha cười nói: “Đến lúc đó sư huynh cần phải báo ta biết, nếu mà bỏ lỡ thì thật là đáng tiếc!”
Tiêu Sắt ha ha cười nói: “Yên tâm, ta sẽ an bài một chỗ tốt cho ngươi, lần này không được thấy ngươi cùng Lý Thiên Kiêu giao thủ thật là đáng tiếc.”
Diệp Thiên Vân nói: “Sau này rồi cũng có cơ hội thôi, Hình Ý Môn chúng ta mỗi ba tháng lại tổ chức một lần giao lưu, sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi.”
Hai người hàn huyên một lúc thì đã đến phi trường, Tiêu Sắt nắm tay Diệp Thiên Vân nói: “Tiểu sư đệ, tiễn đưa ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhiều, có việc gì thì cứ liên lạc.”
Vừa nói vừa đưa ra thẻ tín dụng nói tiếp: “Đây là lễ vật của sư huynh tặng cho bá phụ cùng bá mẫu, người luyện võ chúng ta đều có thói quen như vậy, ngươi nhất định phải nhận lấy.”
Tiêu Sắt đối với Diệp Thiên Vân rất tốt, từ khi hắn mới gia nhập vào Hình Ý Môn đã phá lệ chiếu cố, bởi vậy Diệp Thiên Vân đối với hắn cũng vô cùng cảm kích, hắn cười nói: “Hay là thôi đi!”
Tiêu Sắt đem thẻ nhé vào trong tay hắn, cả giận nói: “Đây là tâm ý của ta, mật mã ghi trên mặt sau. Đi nhanh đi! Nếu không thì không kịp bây giờ!”
Diệp Thiên Vân mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
Tới trước cửa nhà, hắn gõ gõ cửa, vài giây sau, Diệp mẫu mở cửa ra thấy hắn liền cười nói: “Thiên Vân chờ ngươi lâu quá, sao bây giờ mới về, mau vào!”
Diệp Thiên Vân vui vẻ nhìn tâm tình kích động của mẫu thân, hắn cười nói: “Ba đâu?”
Diệp Mẫu cầm lấy hành lý trong tay Diệp Thiên Vân cười nói: “Đi mua đồ ăn rồi, nếu mà biết hôm nay ngươi trở về thì ta sẽ không để hắn đi ra ngoài.”
Diệp Thiên Vân vòng tron phòng, đột nhiên dừng lại, cảm giác có chút gì đó không đúng, rõ ràng là có thể nghe được tiếng ai đó đang nấu cơm trong bếp, hắn nhịn không được hỏi: “Mẹ thuê người giúp việc sao?”
Chỉ nghe được một thanh âm vui vẻ từ trong phòng bếp truyền ra: “Dì ơi, có hành rồi sao?”
Diệp Thiên Vân nhất thời nhíu nhíu mày.
Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu, đi tới bên cạnh ngồi xuống.
Tiêu Hùng ánh mắt thản nhiên, cười nói: “Thương thế của ngươi hẳn là không có gì! Quyền của Đồng Thiết Dân cũng không phải nhẹ nhàng nên ta để cho Tiêu Sắt mang thuốc đến cho ngươi.”
Diệp Thiên Vân khoát tay ra dấu không sao cả nói: “Hoàn hảo, cũng không có gì nghiêm trọng.”
Tiêu Hùng thở nhẹ một hơi, có chút vui mừng nói: “Đời thứ ba cuối cùng cũng có thể tại Hình Ý Môn đứng lên, đây chính là điều ta muốn chứng kiến, mà chuyện này phần lớn là nhờ công lao của ngươi, điểm ấy ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.”
Diệp Thiên Vân cũng không có kể công, khẽ lắc đầu nói: “Chuyện này cũng không có gì, ta là một thành viên của Trung phái, hiển nhiên là nguyện ý đem phái của mình phát dương quang đại coi như là đóng góp một phần công sức."
Tiêu Hùng nhất thời có chút kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Vân, tựa hồ không ngờ hắn lại nói như vậy, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ngươi vì Trung phái mà cống hiến nhiều như vậy, Trung phái cũng sẽ không bạc đãi ngươi.” Hắn dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Ta hôm nay thấy trong lúc chiến đấu ngươi sử dụng Đẩu Động Loa Toàn kính phải không?”
Diệp Thiên Vân nhìn Tiêu Hùng một lúc lâu, rồi cũng không né tránh, nói: “Đúng vậy!”
Tiêu Hùng tiếp tục nói: “Ngươi làm sao mà học được công phu đó ta không quan tâm, mỗi người đều có những bí mật của mình. Chỉ là chiêu Đẩu Động Loa Toàn kính này chính là bí mật bất truyền của Hình Ý Môn, hy vọng ngươi không đem tuyệt kỹ này truyền ra ngoài, dù sao chuyện này cũng quan hệ đến cả môn phái.”
Diệp Thiên Vân tạm thời không có đem cái này truyền cho ai, Thạch Thanh Sơn cùng mấy đồ đệ khác tư chất cũng không cao, cho dù có truyền thụ thì bọn hắn cũng không thể dùng được, bởi vậy hắn cũng khẻ gật đầu nói: “Ta tạm thời sẽ không truyền cho ai.”
Tiêu Hùng cũng nghe được ý tứ trong câu nói của Diệp Thiên Vân, hắn trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Ta nhận ngươi nhập môn cũng là có ý này. Tuyệt kỹ này của Hình Ý Môn tuyệt không truyền cho người ngoài, cho dù ngươi muốn truyền thì trước đó cũng bàn trước với ta một tiếng, như vậy có thể tránh khỏi phạm điều tối kỵ!”
Diệp Thiên Vân gật đầu, nhưng không nói gì, công phu truyền cho ai là quyền tự do của hắn, hắn sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai nên hắn cũng không có nói lên một lời hứa hẹn nào.
Tiêu Hùng tưởng rằng hắn đã đáp ứng rồi, thở dài một hơi, mặt mang ý cười nói: “Đồng Thiết Dân tình huống cũng không tốt lắm, ta vừa mới đi xem qua một chút, hắn bây giờ sống không khác gì chết. Đệ tử có tiền đồ nhất của Tây mạch lại bị ngươi phế đi, không chết được mà còn phải chịu tội sống. Phái chủ Tây mạch khi thấy ta cũng chỉ quay đầu đi không nói gì, một cước cuối cùng của ngươi quả thật rất chuẩn!”
Nói xong nhẹ cười một tiếng rất vui vẻ.
Diệp Thiên Vân cảm thấy ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên Tiêu Hùng biểu lộ tâm tính trước mặt hắn, kỳ thật Trung mạch không hẳn không có dã tâm, bất quá chỉ xem như là một loại ở ẩn thôi, cố gắng sinh tồn bảo toàn thực giữa sự lớn mạnh hai mạch kia, bây giờ có cơ hội ngẩng đầu lên, hiển nhiên vui vẻ ra mặt.
Tình trạng nửa chết nửa sống của Đồng Thiết Dân bây giờ chính là do hắn cố tình, đây là một loại trừng phạt so với trực tiếp giết chết còn ác độc hơn, cho dù có thể đứng lên được, thì cũng không có khả năng tiếp tục luyện võ, một võ giả có tiền đồ lại bị đả kích như vậy không biết sẽ trở thành bộ dáng như thế nào đây.
Đồng Thiết Dân không có chết, mà phái chủ Tây mạch cũng không có nói gì. Vương Phong cũng bị Đồng Thiết Dân chặt đứng hai cánh tay, có nhân liền có quả, bây giờ báo ứng tới cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách hắn không cẩn thận mà thôi.
Tiêu Hùng suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Ta không muốn để ngươi tiếp tục đánh với Lý Thiên Kiêu, như vậy có thể gây tổn thương hòa khí giữa Trung mạch cùng cả hai mạch kia, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Thiên Vân khi đánh với Đồng Thiết Dân còn có chút nắm chắc, bất quá đối với Lý Thiên Kiêu hắn lại không có được sự tự tin như vậy. Tốc độ của hắn từ khi luyện Kim Chung Tráo cho đến bay giờ vẫn không thay đổi. Nếu như muốn thắng Lý Thiên Kiêu thì phải đề cao tốc độ cùng thân pháp mới có thêm vài phần nắm chắc, nếu không thì cũng không có cách nào đánh trúng đối phương.
Thêm vào sự lo lắng theo góc độ của Tiêu Hùng, lúc này càng không nên cùng Bắc mạch chiến đấu như vậy sẽ đồng thời kết oán với cả hai phái, không phải là chuyện tốt. Bởi vậy Diệp Thiên Vân gật đầu, nói: “Như vậy cũng tốt, ta đến ở Hình Ý Môn cũng không dài, mà còn muốn về thăm cha mẹ, hơn nữa lại phải trở về học nữa, qua một thời gian ta sẽ rời đi.”
Tiêu Hùng đứng lên mở miệng nói: “Vậy cũng tốt, bây giờ ngươi đã là người của Hình Ý Môn rồi, nếu có chuyện gì khó khăn thì có thể trực tiếp đến Hình Ý Môn. Nơi đây cũng có thể coi như là một nửa nhà của ngươi, nếu như họ ở nhà ngươi không an toàn thì có thể đến đây.”
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Quên đi, ta nghĩ để cho bọn họ cứ thoải mái, cả đời đã rất khổ cực rồi.”
Tiêu Hùng nghe xong tựa hồ có chút cảm xúc, hắn đồng ý nói: “Quả thật rất khổ cực, vậy ngươi trở về nhà thăm họ một chút đi, nếu như Hình Ý Môn có chuyện gì thì ta sẽ liên lạc với ngươi.”
Diệp Thiên Vân thấy cũng không có gì để nói nữa, liền nói: “Vậy ta đi về trước đây.”
Tiêu Hùng gật đầu, đưa mắt nhìn Diệp Thiên Vân rời đi.
Diệp Thiên Vân đi ra khỏi phòng, hít sâu một hơi, cùng Tiêu Hùng nói mấy chuyện ấy hắn cảm thấy không thoải mái cho lắm. Hắn tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện lệ thuộc vào Hình Ý Môn, bất cứ thế lực nào cũng không tuyệt đối an toàn.
Diệp Thiên Vân ở lại Hình Ý Môn thêm vài ngày, mỗi ngày đều ở sân huấn luyện cùng Ngũ Vĩ bàn luận về một số sự tình hắn gặp khi luyện Hình Ý Quyền. Kỳ thật thì trước đó sở học hắn cũng không ít, lại thêm tinh thần ham muốn học hỏi, mà Ngũ Vĩ thì lại có mong muốn truyền thụ, hai người như cá gặp nước, hòa hợp đến cực điểm.
Một chuyến đến Hình Ý Môn nay thu hoạch có thể nói là rất lớn, bây giờ hắn đối với hệ thống Hình Ý Quyền đã hiểu rõ hơn rất nhiều, mặc dù không học được công phu gì cao thâm, nhưng những giọt nước nhỏ đó cũng đủ để hắn nghiên cứu rất nhiều rồi. Giờ đối với hắn những thứ cao thâm cũng chưa hẳn là tốt, trụ cột cơ sở mới chính là những gì hắn thiếu sót.
Qua thêm mười ngày nữa, hắn cũng có ý định rời khỏi Hình Ý Môn và nhân dịp xem thử xem cha mẹ như thế nào, rồi ở nhà vài ngày.
Lúc hắn đi Tiêu Sắt tự mình tới đưa tiễn, khi ở trong xe Tiêu Sắt vừa cười vừa nói: “Còn tưởng rằng ngươi có thể nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian, không ngờ rằng sớm như vậy ngươi đã rời khỏi Hình Ý Môn rồi, ta thật sự không nỡ a!”
Diệp Thiên Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát cảnh vật cứ lui dần về sau, cười nói: “Đúng vậy, ta muốn dành vài ngày nghỉ để về thăm cha mẹ, lại thêm phải về gấp để chuẩn bị đi học nữa, nếu không ta cũng muốn ở thêm một thời gian nữa.”
Tiêu Sắt đột nhiên đề xuất một chủ ý nói: “Nếu không ngươi chuyển về học ở đây đi, ta có thể giúp ngươi, vừa có thể ở gần Hình Ý Môn vừa có thể hoàn thành việc học, thuận lợi cả đôi đường!”
Diệp Thiên Vân trở về đi học cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, nếu như tưởng tượng mỗi ngày đều ở Hình Ý Môn, hắn có chút không thích ứng được. Hắn mặc dù thích võ thuật nhưng lại không thích võ lâm, tiến vào võ lâm chủ yếu là để nâng cao thực lực của mình, bởi vậy dứt khoát cự tuyệt nói: “Hay là quên đi, ta sợ ở đây quen rồi sẽ có chút không hay.”
Tiêu Sắt có chút thất vọng, bất quá rất nhanh liền thư thái, cười nói: “Như vậy thật đáng tiếc, bất quá nếu có hoạt động gì, ngươi nhất định phải trở về đó.”
Diệp Thiên Vân gật đầu, hắn đột nhiên nhớ đến đại hội luận võ: “Đại hội võ thuật cũng sắp tới rồi, đến lúc đó đệ sẽ trở về để chứng kiến công phu của huynh, đại khai nhãn giới!”
Tiêu Sắt nói: “Cho dù đệ không tới thì cũng chạy không thoát đâu, bây giờ đệ tử đời thứ ba Trung mạch chúng ta cũng chỉ có ngươi mà thôi, đến lúc đó, ngươi sẽ phải đại biểu cho Trung mạch chúng ta.”
Diệp Thiên Vân ha ha cười nói: “Đến lúc đó sư huynh cần phải báo ta biết, nếu mà bỏ lỡ thì thật là đáng tiếc!”
Tiêu Sắt ha ha cười nói: “Yên tâm, ta sẽ an bài một chỗ tốt cho ngươi, lần này không được thấy ngươi cùng Lý Thiên Kiêu giao thủ thật là đáng tiếc.”
Diệp Thiên Vân nói: “Sau này rồi cũng có cơ hội thôi, Hình Ý Môn chúng ta mỗi ba tháng lại tổ chức một lần giao lưu, sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi.”
Hai người hàn huyên một lúc thì đã đến phi trường, Tiêu Sắt nắm tay Diệp Thiên Vân nói: “Tiểu sư đệ, tiễn đưa ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhiều, có việc gì thì cứ liên lạc.”
Vừa nói vừa đưa ra thẻ tín dụng nói tiếp: “Đây là lễ vật của sư huynh tặng cho bá phụ cùng bá mẫu, người luyện võ chúng ta đều có thói quen như vậy, ngươi nhất định phải nhận lấy.”
Tiêu Sắt đối với Diệp Thiên Vân rất tốt, từ khi hắn mới gia nhập vào Hình Ý Môn đã phá lệ chiếu cố, bởi vậy Diệp Thiên Vân đối với hắn cũng vô cùng cảm kích, hắn cười nói: “Hay là thôi đi!”
Tiêu Sắt đem thẻ nhé vào trong tay hắn, cả giận nói: “Đây là tâm ý của ta, mật mã ghi trên mặt sau. Đi nhanh đi! Nếu không thì không kịp bây giờ!”
Diệp Thiên Vân mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
Tới trước cửa nhà, hắn gõ gõ cửa, vài giây sau, Diệp mẫu mở cửa ra thấy hắn liền cười nói: “Thiên Vân chờ ngươi lâu quá, sao bây giờ mới về, mau vào!”
Diệp Thiên Vân vui vẻ nhìn tâm tình kích động của mẫu thân, hắn cười nói: “Ba đâu?”
Diệp Mẫu cầm lấy hành lý trong tay Diệp Thiên Vân cười nói: “Đi mua đồ ăn rồi, nếu mà biết hôm nay ngươi trở về thì ta sẽ không để hắn đi ra ngoài.”
Diệp Thiên Vân vòng tron phòng, đột nhiên dừng lại, cảm giác có chút gì đó không đúng, rõ ràng là có thể nghe được tiếng ai đó đang nấu cơm trong bếp, hắn nhịn không được hỏi: “Mẹ thuê người giúp việc sao?”
Chỉ nghe được một thanh âm vui vẻ từ trong phòng bếp truyền ra: “Dì ơi, có hành rồi sao?”
Diệp Thiên Vân nhất thời nhíu nhíu mày.
/662
|