Hiện tại đã là mùa đông, dẫm lên đám lá vàng khô phát ra những tiếng loạt xoạt giòn tan. Mà những cành cây rụng hết lá cũng trở nên trụi lủi, ánh mặt trời xuyên qua rừng cây chiếu xông mặt đất. Trong chốc lát, bầu trời đã có những bông tuyết, lất phất rơi xuống.
Diệp Thiên Vân vừa chạy vừa lợi dụng cảm giác dò xét địa hình xung quanh. Hắn vốn không chỉ một lần du ngoạn qua nơi này, nên đối với địa hình ở đây quên thuộc vô cùng. Lúc trước khi mới lên Hình Ý môn, cơ hồ mỗi khi tâm tình không tốt, hắn đều vừa đi trong rừng cây vừa giải sầu. Ở gần có mấy chỗ ẩn nấp, hắn đều rõ ràng vô cùng.
"Tiểu thí chủ, người rốt cuộc muốn đi nơi nào?" Lúc này cách đó không xa, Độ Duyên bám theo không ngừng nghỉ, từ đầu đến giờ, hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách tầm mười mét. Tuy Độ Duyên tuổi tác đã cao, nhưng công phu khinh công lại không hề kém mấy tên thanh niên chút nào.
Diệp Thiên Vân nghe hắn nói vậy cũng chẳng quay đầu lại, chân đột nhiên phát lực gia tăng tốc độ. Hắn cũng không phải e ngại công phu Độ nan mà là muốn tách hắn ra khỏi đám người Thiếu Lâm kia. Nếu không vô luận là Trần Mễ Lạp hay là Ngô Lập Sâm đều sẽ bị nguy hiểm tới tình mạng. hắn cần tới một chỗ, một chỗ có thể giữ chân Độ Duyên.
Trong đầu Diệp Thiên Vân không ngừng tính toán, muốn dụ Độ Duyên xuống núi, nhưng ở trên Hình Ý sơn cũng chỉ có hai con đường.
Một cái là đường lớn, một cái là đường mòn. Nếu như chạy xuống dưới núi, hắn phải lựa chọn một trong hai con đường. mà điều hắn lo lắng nhất là Độ Duyên sẽ buông bỏ hắn, trở về chỗ cũ. Đến lúc đám người Trần Mễ Lạp sẽ lâm vào tình thế rất nguy hiểm.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Thiên Vân rốt cuộc cũng hạ quyết định, đột nhiên thay đổi phương hướng ban đầu, hướng về phía sườn núi chạy tới.
Tuy Độ Duyên không quen thuộc địa hình ở đây nhưng lại có thể nhìn thấy Diệp Thiên Vân, cho nên hắn vẫn luôn có thể bám sát phía sau.
Hai người một chạy một đuổi, chạy như điên trong rừng cây. Diệp Thiên Vân chạy tới đoạn nhai có chút danh tiếng trên núi. Nơi đó không hề có bất cứ đường ra nào, hơn nữa rất dốc, là một cảnh đẹp không tệ trên núi Hình ý.
Ước chừng năm phút sau, Độ Duyên đã nhìn thấy phía trước chợt trở nên trống trải, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh như thường. Hắn đi chậm lại rồi cười sang sảng nói: "Tiểu thí chủ, tại sao ngươi dẫn ta tới đây? Phía trước đã không còn đường, ta nghĩ mọi người không nên sốt ruột. Thời gian vẫn còn rất nhiều!"
Diệp Thiên Vân biết mình đã đạt được mục đích, đi tới rìa vách đá, nhìn xuống phía dưới. Đoạn nhai như bị một thanh đao khổng lồ chém ra, thạch bích phía dưới bằng phẳng vô cùng. Trên mặt bao trùm một tầng tuyết mỏng, làm cho người ta thoạt nhìn có chút thoải mái, thanh thản. Dừng thân hình lại, hắn quay người lại hỏi: "Vì sao Thiếu Lâm lại nhất định phải đem ta đi?"
Độ Duyên thở dài, hắn cũng không vội bắt Diệp Thiên Vân mà khẽ nhắm mắt, làm bộ hòa ái nói: " Nói ra ngọn nguồn vấn đề vẫn là do Thiếu Lâm! Trước đây, Dũng Tín không nghe khuyên bảo, một mức muốn bắt người đem về Thiếu Lâm nên mới có quả đắng hôm nay. Vì vậy nên Thiếu Lâm quả thật có điểm không đúng!"
Diệp Thiên Vân khẽ giật mình, không nghĩ tới Độ Duyên lại nói đỡ cho mình. Điều này làm hắn có chút khóa hiểu. Nheo mắt nhìn Độ Duyên, người này không giống Độ Nan, mà hơi có chút thần bí.
Độ Duyên nhìn ánh mắt Diệp Thiên Vân, tiếp đó tiến lên hai bước nói: "Phương trượng Thiếu Lâm Dũng Tín bảo thủ, muốn phá vỡ cân bằng của võ lâm. Hắn đâu biết rằng võ lâm chỉ cần nhổ một sợi tóc cũng như động toàn thân. Cân bằng khó khăn lắm mới bảo trì được trong mấy chục năm liền bị hắn phá hủy! Thiện tai! Thiên tai!"
Diệp Thiên Vân khẽ mỉm mỉm cười: "Những cái này thì liên quan gì đến ta?"
"Tất nhiên là có quan hệ!" Độ Duyên không nhanh không chậm nói: "Ngục tối Thiếu Lâm kỳ thật chính là thứ để giữ cân bằng trong võ lâm! Một khi ngục tối bị phá, như vậy võ lâm sẽ một lần nữa trở về còn đường sát phạt. Tất cả các môn phái đều bị cuốn vào bên trong. Mà ngươi...." Độ Duyên dừng lại, đánh giá hắn một chút rồi nói: "Mà ngươi chính là người phá thứ giữ cân bằng - hắc ngục. Muốn tháo chuông thì phải nhờ người buộc chuông, cho nên muốn dẹp loạn giang hồ, cũng chỉ có...."
"Một lần nữa nhốt ta vào ngục tối?" Diệp Thiên Vân ngửa đầu cưới nói: "Ta thấy cái này nên quy kết cho Dũng Tín mới đúng. Không biết đại sư có thấy điều này buồn cười không? Dũng Tín phạm tội, lại muốn bắt ta chịu tội sao?"
"Dũng Tín đã không còn đảm nhiệm chức vị phương trượng Thiếu Lâm. Lúc này hắn đang ở trong ngục tối. Vì giữ gìn ổn định của võ lâm, hy vọng ngươi có thể cùng chúng ta trở lai tl!" Độ Duyên thở dài nói: "Kỳ thật bần tăng cũng hiểu rõ, trong truyện này ngươi cũng không có liên quan quá lớn! Nhưng với tình thế hiện tại của võ lâm, chỉ có thể ủy khuất ngươi!"
'Giống như phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng sao?" Diệp Thiên Vân cười lạnh trả lời: "Không cần phải coi ta vĩ đại như vậy. Ta cũng chẳng phải cái gì mà cứu thế chủ, cũng chẳng có bất luận cái gì mà trách nhiệm dẹp loạn võ lâm. Hết thảy tranh chấp này đều nên tìm tới nguồn gốc gây ra. Thiếu Lâm sai thì nên do Thiếu Lâm trả nợ. Đạo lý này các ngươi hản là hiểu được!"
"Chỉ cần ngươi cùng bần tăng trở lại Thiếu Lâm, Thiếu Lâm cũng có thể đền bù một chút tổn thất!" Trên mặt Độ Duyên đột nhiên lộ ra chút áy náy nói: "Chỉ mong ngươi có thể hiểu cho!"
Diệp Thiên Vân cười lạnh: " Hừ, đền bù chó má gì chứ. Võ lâm cùng Thiếu lâm chỉ khác nhau một chữ nhưng kỳ thật là một trời một vực. Nguyên nhân chính thức ngươi không nói ta cũng biết. Độ Nan đại sư đã nói hết rồi, Thiếu Lâm có họa diệt môn, mà họa này lại liên quan tới ta. Ta nói không sai chứ!"
Độ Duyên biến sắc, lập tức nhíu mày hỏi lại: "Độ Nan hiện đang ở đâu? Rốt cuộc hắn đã nói gì?"
Diệp Thiên Vân từng nghe được mấy câu nói mơ hồ đó của Độ Nan khi lão chưa chết, cho nên vô ý thức thử một phen. Không nghĩ tới lại có thể khiến Độ Duyên biến sắc. hắn lập tức cười khẩy: "Các ngươi làm như vậy chẳng phải vì võ lâm mà là vì Thiếu Lâm. trong mắt ta, các ngươi là sợ ta tụ tập lại lực lượng trong võ lâm, đối kháng với Thiếu Lâm!"
Độ Duyên thấy Diệp Thiên Vân tràn đầy tự tin, dứt khoát không tranh luận với Diệp Thiên Vân nữa mà kiên trì hỏi: "Độ Nan đại sư hiện đang ở đâu?"
Diệp Thiên Vân đứng bên cạnh vách đá, âm thầm tra xét thân thể, phát hiện chỉ trong chốc lát mà thể lực đã khôi phục đến bảy tám phần. Dược hiệu của Bách Bổ Lực Tráng bất chi bất giác đã phát huy tác dụng, vâỵ mà đã khôi phục được bảy tám phần. Niềm tin của hắn lại tăng thêm một chút, bình tĩnh nói: "Độ Nan đại sư đã chết rồi!"
"Cái gì!" Độ Duyên nghe tin dữ mà thân thể run lên, trong lúc nhất thời lại lẩm bẩm: "Chết... chết như thế nào? Là ai giết hắn?"
Diệp Thiên Vân tính toán bên đám người Trần Mễ Lạp cùng Ngô Lập Sâm đã bắt đầu khai chiến, liền không mang theo một tia cảm tình nào nói: "Ta giết!"
"Không thể nào!" Đô Duyên cơ hồ thất thanh kêu lên cùng lúc. Hắn nhìn Diệp Thiên Vân trước mắt, bộ dáng không tin nổi nói: "Kim Chung Tráo của Độ Nan sớm đã đột phá tầng thứ mười. Một mình ngươi làm sao có thể gây thương tổn cho hắn!"
Diệp Thiên Vân không sợ hãi chút nào, thản nhiên nói: "Bất kể có phải ta hay không, nhưng hiện tại hắn đã chết thật rồi!"
"Chết!" Độ Duyên vô ý thức lặp lại câu đó. Đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ phức tạp trong mắt chợt lóe lên, sau nửa ngày mới nói: "Nếu hắn đã chết, Thiếu Lâm lại càng có lý do bắt ngươi về! Diệp Thiên Vân, vô luận ngươi có muốn hay không, hành trình lên Thiếu Lâm, ngươi nhất định phải đi!" Nói xong thân thể hắn chợt động, phóng về phía Diệp Thiên Vân như một con diều hâu.
Diệp Thiên Vân đã sớm biết Độ Duyên sẽ động thủ nên đã chuẩn bị từ sớm. Nhưng hắn không nghĩ tới lại động thủ nhanh như vậy. Nhìn thân pháp Độ Duyên, tựa như một đạo thiểm điện, mũi chân hắn phát lực, thân thể nghiêng sang một bên!
Cơ hồ thân thể hắn vừa tránh sang, thân thể Độ Duyên đã tới phụ cận, hai quyền mãnh liệt cùng hướng về phía thân thể Diệp Thiên Vân mà giáng xuống.
Diệp Thiên Vân đã từng hướng về Thiếu Lâm, nhưng trải qua tiếp xúc, dần dần hắn cũng hiểu ra bản chất của Thiếu Lâm. Bọn họ có lẽ cũng là cao tăng đắc đạo, nhưng họ vẫn là phàm nhân. Chỉ cần là người thì sẽ có thất tình lục dục. Một chân lui lại nửa bước, đứng trên bình đài của bờ huyền nhai, thoáng thở dốc nói: " Kỳ thật Thiếu Lâm muốn bắt ta, bất quá là muốn tiếp tục thống trị võ lâm. Ta nói không sai chứ?"
Độ Duyên không trả lời, trong mấy bước đã nhảy lên bình đài, liên tục xuất thủ tấn công Diệp Thiên Vân. Trong miệng hắn trả lời: "Diệp Thiên Vân, thật ra lần trước Cuồng Võ cũng đã đề cập tới ngươi, nói ngươi chuyên môn đối nghịch với Thiếu Lâm, ta còn không tin! Nhưng hiện tại xem ra, hắn nói không hề sai!"
Diệp Thiên Vân cười khẩy, khinh thường. Độ Duyên nói những lời này bất quá chỉ là muốn tìm một cái cớ động thủ với mình thôi. Chân hắn đạp mạn về phía sau, cả thân hình như một mũi tên rời cung, mãnh liệt vô cùng bắn về phía Độ Duyên. Ý vừa động, thân run lên, liền nhập thân, không có chút cảm giác chần chừ! Thuận bộ băng, ảo bộ băng,hai chiêu thuận thế biến đổi, đánh tới mặt Độ Duyên! băng quyền của hắn vốn chỉ có một chữ "Ngoan", đã ra tay là phải đoạt mạng!
Giao thủ trong một không gian nhỏ như vậy, ngay cả Độ Duyên cũng phải cẩn thận từng ly từng tý. Lực đạo Diệp Thiên Vân rất lớn, mỗi lần xuất thủ đều mang theo tiếng gió rít, làm cho người không khỏi mang theo cảm giác hãi hùng khiếp vía! Nhìn thoáng phía dưới, chỉ có thể tuyết bay trắng xóa cùng vực sâu không thấy đáy.
Độ Nan lui lại một bước hóa giải băng quyền, giẫm lên bờ vực, đá vụn lập tức vỡ ra rơi xuống. Chỉ là hắn tài cao gan lớn, không hề hoảng sợ, thân thể trầm xuống, mũi chân bắn ra, quét ngang như gió thu thổi lá rụng! Tránh khỏi khốn cảnh đồng thời tận lực ổn định lại thân thể của mình.
Diệp Thiên Vân có chút bất chập được mất. Lúc này hắn dị thường hưng phấn, thậm chí còn mang theo từng trận sảng khoái. Loại tuyệt cảnh này khiến hắn có một loại cảm giác áp bức mãnh liệt.
Tiếng gió gào thét bên tai, thanh âm đá vụn rơi xuống va vào vách núi dựng đứng, còn có tiếng quyền cước va chạm, làm cho cảm quan của hắn trở nên nhạy cảm dị thường. Thân thể hắn vậy mà trong lúc nhất thời đã vượt qua giới hạn bản thân có thể chịu đựng, bắt đầu say sưa vui sướng đại chiến.
Quên mất sinh tử, tuy đuổi cực hạn của bản thân! Cái này mới là võ giả chân chính.
Giờ khắc này Diệp Thiên Vân dường như đã quên mất ân oán, không lo sinh tử, trong mắt chỉ còn lại chiêu thức cùng đối phương. Hắn muốn vươn lên, không ngừng vươn lên. Mục tiêu của hắn vĩnh viễn chỉ có chính mình, bởi lẽ chỉ có vượt qua chính mình mới coi là vươn lên.
Tốc độ xuất thủ của Độ Duyên càng lúc càng nhanh, nhưng trong mắt hắn càng lúc càng lộ vẻ kinh hãi. Thực lực Diệp Thiên Vân thật sự khó lường, hắn từ nhanh đến chậm, lực lượng từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ, ngay cả chéo áo đối phương cũng không chạm vào được. Phải biết rằng, trong vẻn vẹn có ba thước vuông, chính bản thân hắn cũng không dám cam đoan có thân thủ như vậy.
Diệp Thiên Vân lúc này trong nháy mắt hiểu được đạo lý tâm thần hợp nhất, mỗi một chiêu hắn xuất ra đều hoàn mỹ vô khuyết. Ý định ban đầu của hắn là chỉ cần điệu hổ ly sơn là được. Nhưng bây giờ hắn đã quên đi mục địch ban đầu, toàn tâm toàn ý giao thủ với đối phương.
Thể lực, tốc độ. linh mẫ, còn có lực lượng đều tăng lên tới cực hạn. Đánh trúng đánh trúng, thân thể Diệp Thiên Vân sinh ra một loại áp lưc, bất giác nhẹ kêu lên.
Diệp Thiên Vân vừa chạy vừa lợi dụng cảm giác dò xét địa hình xung quanh. Hắn vốn không chỉ một lần du ngoạn qua nơi này, nên đối với địa hình ở đây quên thuộc vô cùng. Lúc trước khi mới lên Hình Ý môn, cơ hồ mỗi khi tâm tình không tốt, hắn đều vừa đi trong rừng cây vừa giải sầu. Ở gần có mấy chỗ ẩn nấp, hắn đều rõ ràng vô cùng.
"Tiểu thí chủ, người rốt cuộc muốn đi nơi nào?" Lúc này cách đó không xa, Độ Duyên bám theo không ngừng nghỉ, từ đầu đến giờ, hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách tầm mười mét. Tuy Độ Duyên tuổi tác đã cao, nhưng công phu khinh công lại không hề kém mấy tên thanh niên chút nào.
Diệp Thiên Vân nghe hắn nói vậy cũng chẳng quay đầu lại, chân đột nhiên phát lực gia tăng tốc độ. Hắn cũng không phải e ngại công phu Độ nan mà là muốn tách hắn ra khỏi đám người Thiếu Lâm kia. Nếu không vô luận là Trần Mễ Lạp hay là Ngô Lập Sâm đều sẽ bị nguy hiểm tới tình mạng. hắn cần tới một chỗ, một chỗ có thể giữ chân Độ Duyên.
Trong đầu Diệp Thiên Vân không ngừng tính toán, muốn dụ Độ Duyên xuống núi, nhưng ở trên Hình Ý sơn cũng chỉ có hai con đường.
Một cái là đường lớn, một cái là đường mòn. Nếu như chạy xuống dưới núi, hắn phải lựa chọn một trong hai con đường. mà điều hắn lo lắng nhất là Độ Duyên sẽ buông bỏ hắn, trở về chỗ cũ. Đến lúc đám người Trần Mễ Lạp sẽ lâm vào tình thế rất nguy hiểm.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Thiên Vân rốt cuộc cũng hạ quyết định, đột nhiên thay đổi phương hướng ban đầu, hướng về phía sườn núi chạy tới.
Tuy Độ Duyên không quen thuộc địa hình ở đây nhưng lại có thể nhìn thấy Diệp Thiên Vân, cho nên hắn vẫn luôn có thể bám sát phía sau.
Hai người một chạy một đuổi, chạy như điên trong rừng cây. Diệp Thiên Vân chạy tới đoạn nhai có chút danh tiếng trên núi. Nơi đó không hề có bất cứ đường ra nào, hơn nữa rất dốc, là một cảnh đẹp không tệ trên núi Hình ý.
Ước chừng năm phút sau, Độ Duyên đã nhìn thấy phía trước chợt trở nên trống trải, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh như thường. Hắn đi chậm lại rồi cười sang sảng nói: "Tiểu thí chủ, tại sao ngươi dẫn ta tới đây? Phía trước đã không còn đường, ta nghĩ mọi người không nên sốt ruột. Thời gian vẫn còn rất nhiều!"
Diệp Thiên Vân biết mình đã đạt được mục đích, đi tới rìa vách đá, nhìn xuống phía dưới. Đoạn nhai như bị một thanh đao khổng lồ chém ra, thạch bích phía dưới bằng phẳng vô cùng. Trên mặt bao trùm một tầng tuyết mỏng, làm cho người ta thoạt nhìn có chút thoải mái, thanh thản. Dừng thân hình lại, hắn quay người lại hỏi: "Vì sao Thiếu Lâm lại nhất định phải đem ta đi?"
Độ Duyên thở dài, hắn cũng không vội bắt Diệp Thiên Vân mà khẽ nhắm mắt, làm bộ hòa ái nói: " Nói ra ngọn nguồn vấn đề vẫn là do Thiếu Lâm! Trước đây, Dũng Tín không nghe khuyên bảo, một mức muốn bắt người đem về Thiếu Lâm nên mới có quả đắng hôm nay. Vì vậy nên Thiếu Lâm quả thật có điểm không đúng!"
Diệp Thiên Vân khẽ giật mình, không nghĩ tới Độ Duyên lại nói đỡ cho mình. Điều này làm hắn có chút khóa hiểu. Nheo mắt nhìn Độ Duyên, người này không giống Độ Nan, mà hơi có chút thần bí.
Độ Duyên nhìn ánh mắt Diệp Thiên Vân, tiếp đó tiến lên hai bước nói: "Phương trượng Thiếu Lâm Dũng Tín bảo thủ, muốn phá vỡ cân bằng của võ lâm. Hắn đâu biết rằng võ lâm chỉ cần nhổ một sợi tóc cũng như động toàn thân. Cân bằng khó khăn lắm mới bảo trì được trong mấy chục năm liền bị hắn phá hủy! Thiện tai! Thiên tai!"
Diệp Thiên Vân khẽ mỉm mỉm cười: "Những cái này thì liên quan gì đến ta?"
"Tất nhiên là có quan hệ!" Độ Duyên không nhanh không chậm nói: "Ngục tối Thiếu Lâm kỳ thật chính là thứ để giữ cân bằng trong võ lâm! Một khi ngục tối bị phá, như vậy võ lâm sẽ một lần nữa trở về còn đường sát phạt. Tất cả các môn phái đều bị cuốn vào bên trong. Mà ngươi...." Độ Duyên dừng lại, đánh giá hắn một chút rồi nói: "Mà ngươi chính là người phá thứ giữ cân bằng - hắc ngục. Muốn tháo chuông thì phải nhờ người buộc chuông, cho nên muốn dẹp loạn giang hồ, cũng chỉ có...."
"Một lần nữa nhốt ta vào ngục tối?" Diệp Thiên Vân ngửa đầu cưới nói: "Ta thấy cái này nên quy kết cho Dũng Tín mới đúng. Không biết đại sư có thấy điều này buồn cười không? Dũng Tín phạm tội, lại muốn bắt ta chịu tội sao?"
"Dũng Tín đã không còn đảm nhiệm chức vị phương trượng Thiếu Lâm. Lúc này hắn đang ở trong ngục tối. Vì giữ gìn ổn định của võ lâm, hy vọng ngươi có thể cùng chúng ta trở lai tl!" Độ Duyên thở dài nói: "Kỳ thật bần tăng cũng hiểu rõ, trong truyện này ngươi cũng không có liên quan quá lớn! Nhưng với tình thế hiện tại của võ lâm, chỉ có thể ủy khuất ngươi!"
'Giống như phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng sao?" Diệp Thiên Vân cười lạnh trả lời: "Không cần phải coi ta vĩ đại như vậy. Ta cũng chẳng phải cái gì mà cứu thế chủ, cũng chẳng có bất luận cái gì mà trách nhiệm dẹp loạn võ lâm. Hết thảy tranh chấp này đều nên tìm tới nguồn gốc gây ra. Thiếu Lâm sai thì nên do Thiếu Lâm trả nợ. Đạo lý này các ngươi hản là hiểu được!"
"Chỉ cần ngươi cùng bần tăng trở lại Thiếu Lâm, Thiếu Lâm cũng có thể đền bù một chút tổn thất!" Trên mặt Độ Duyên đột nhiên lộ ra chút áy náy nói: "Chỉ mong ngươi có thể hiểu cho!"
Diệp Thiên Vân cười lạnh: " Hừ, đền bù chó má gì chứ. Võ lâm cùng Thiếu lâm chỉ khác nhau một chữ nhưng kỳ thật là một trời một vực. Nguyên nhân chính thức ngươi không nói ta cũng biết. Độ Nan đại sư đã nói hết rồi, Thiếu Lâm có họa diệt môn, mà họa này lại liên quan tới ta. Ta nói không sai chứ!"
Độ Duyên biến sắc, lập tức nhíu mày hỏi lại: "Độ Nan hiện đang ở đâu? Rốt cuộc hắn đã nói gì?"
Diệp Thiên Vân từng nghe được mấy câu nói mơ hồ đó của Độ Nan khi lão chưa chết, cho nên vô ý thức thử một phen. Không nghĩ tới lại có thể khiến Độ Duyên biến sắc. hắn lập tức cười khẩy: "Các ngươi làm như vậy chẳng phải vì võ lâm mà là vì Thiếu Lâm. trong mắt ta, các ngươi là sợ ta tụ tập lại lực lượng trong võ lâm, đối kháng với Thiếu Lâm!"
Độ Duyên thấy Diệp Thiên Vân tràn đầy tự tin, dứt khoát không tranh luận với Diệp Thiên Vân nữa mà kiên trì hỏi: "Độ Nan đại sư hiện đang ở đâu?"
Diệp Thiên Vân đứng bên cạnh vách đá, âm thầm tra xét thân thể, phát hiện chỉ trong chốc lát mà thể lực đã khôi phục đến bảy tám phần. Dược hiệu của Bách Bổ Lực Tráng bất chi bất giác đã phát huy tác dụng, vâỵ mà đã khôi phục được bảy tám phần. Niềm tin của hắn lại tăng thêm một chút, bình tĩnh nói: "Độ Nan đại sư đã chết rồi!"
"Cái gì!" Độ Duyên nghe tin dữ mà thân thể run lên, trong lúc nhất thời lại lẩm bẩm: "Chết... chết như thế nào? Là ai giết hắn?"
Diệp Thiên Vân tính toán bên đám người Trần Mễ Lạp cùng Ngô Lập Sâm đã bắt đầu khai chiến, liền không mang theo một tia cảm tình nào nói: "Ta giết!"
"Không thể nào!" Đô Duyên cơ hồ thất thanh kêu lên cùng lúc. Hắn nhìn Diệp Thiên Vân trước mắt, bộ dáng không tin nổi nói: "Kim Chung Tráo của Độ Nan sớm đã đột phá tầng thứ mười. Một mình ngươi làm sao có thể gây thương tổn cho hắn!"
Diệp Thiên Vân không sợ hãi chút nào, thản nhiên nói: "Bất kể có phải ta hay không, nhưng hiện tại hắn đã chết thật rồi!"
"Chết!" Độ Duyên vô ý thức lặp lại câu đó. Đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ phức tạp trong mắt chợt lóe lên, sau nửa ngày mới nói: "Nếu hắn đã chết, Thiếu Lâm lại càng có lý do bắt ngươi về! Diệp Thiên Vân, vô luận ngươi có muốn hay không, hành trình lên Thiếu Lâm, ngươi nhất định phải đi!" Nói xong thân thể hắn chợt động, phóng về phía Diệp Thiên Vân như một con diều hâu.
Diệp Thiên Vân đã sớm biết Độ Duyên sẽ động thủ nên đã chuẩn bị từ sớm. Nhưng hắn không nghĩ tới lại động thủ nhanh như vậy. Nhìn thân pháp Độ Duyên, tựa như một đạo thiểm điện, mũi chân hắn phát lực, thân thể nghiêng sang một bên!
Cơ hồ thân thể hắn vừa tránh sang, thân thể Độ Duyên đã tới phụ cận, hai quyền mãnh liệt cùng hướng về phía thân thể Diệp Thiên Vân mà giáng xuống.
Diệp Thiên Vân đã từng hướng về Thiếu Lâm, nhưng trải qua tiếp xúc, dần dần hắn cũng hiểu ra bản chất của Thiếu Lâm. Bọn họ có lẽ cũng là cao tăng đắc đạo, nhưng họ vẫn là phàm nhân. Chỉ cần là người thì sẽ có thất tình lục dục. Một chân lui lại nửa bước, đứng trên bình đài của bờ huyền nhai, thoáng thở dốc nói: " Kỳ thật Thiếu Lâm muốn bắt ta, bất quá là muốn tiếp tục thống trị võ lâm. Ta nói không sai chứ?"
Độ Duyên không trả lời, trong mấy bước đã nhảy lên bình đài, liên tục xuất thủ tấn công Diệp Thiên Vân. Trong miệng hắn trả lời: "Diệp Thiên Vân, thật ra lần trước Cuồng Võ cũng đã đề cập tới ngươi, nói ngươi chuyên môn đối nghịch với Thiếu Lâm, ta còn không tin! Nhưng hiện tại xem ra, hắn nói không hề sai!"
Diệp Thiên Vân cười khẩy, khinh thường. Độ Duyên nói những lời này bất quá chỉ là muốn tìm một cái cớ động thủ với mình thôi. Chân hắn đạp mạn về phía sau, cả thân hình như một mũi tên rời cung, mãnh liệt vô cùng bắn về phía Độ Duyên. Ý vừa động, thân run lên, liền nhập thân, không có chút cảm giác chần chừ! Thuận bộ băng, ảo bộ băng,hai chiêu thuận thế biến đổi, đánh tới mặt Độ Duyên! băng quyền của hắn vốn chỉ có một chữ "Ngoan", đã ra tay là phải đoạt mạng!
Giao thủ trong một không gian nhỏ như vậy, ngay cả Độ Duyên cũng phải cẩn thận từng ly từng tý. Lực đạo Diệp Thiên Vân rất lớn, mỗi lần xuất thủ đều mang theo tiếng gió rít, làm cho người không khỏi mang theo cảm giác hãi hùng khiếp vía! Nhìn thoáng phía dưới, chỉ có thể tuyết bay trắng xóa cùng vực sâu không thấy đáy.
Độ Nan lui lại một bước hóa giải băng quyền, giẫm lên bờ vực, đá vụn lập tức vỡ ra rơi xuống. Chỉ là hắn tài cao gan lớn, không hề hoảng sợ, thân thể trầm xuống, mũi chân bắn ra, quét ngang như gió thu thổi lá rụng! Tránh khỏi khốn cảnh đồng thời tận lực ổn định lại thân thể của mình.
Diệp Thiên Vân có chút bất chập được mất. Lúc này hắn dị thường hưng phấn, thậm chí còn mang theo từng trận sảng khoái. Loại tuyệt cảnh này khiến hắn có một loại cảm giác áp bức mãnh liệt.
Tiếng gió gào thét bên tai, thanh âm đá vụn rơi xuống va vào vách núi dựng đứng, còn có tiếng quyền cước va chạm, làm cho cảm quan của hắn trở nên nhạy cảm dị thường. Thân thể hắn vậy mà trong lúc nhất thời đã vượt qua giới hạn bản thân có thể chịu đựng, bắt đầu say sưa vui sướng đại chiến.
Quên mất sinh tử, tuy đuổi cực hạn của bản thân! Cái này mới là võ giả chân chính.
Giờ khắc này Diệp Thiên Vân dường như đã quên mất ân oán, không lo sinh tử, trong mắt chỉ còn lại chiêu thức cùng đối phương. Hắn muốn vươn lên, không ngừng vươn lên. Mục tiêu của hắn vĩnh viễn chỉ có chính mình, bởi lẽ chỉ có vượt qua chính mình mới coi là vươn lên.
Tốc độ xuất thủ của Độ Duyên càng lúc càng nhanh, nhưng trong mắt hắn càng lúc càng lộ vẻ kinh hãi. Thực lực Diệp Thiên Vân thật sự khó lường, hắn từ nhanh đến chậm, lực lượng từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ, ngay cả chéo áo đối phương cũng không chạm vào được. Phải biết rằng, trong vẻn vẹn có ba thước vuông, chính bản thân hắn cũng không dám cam đoan có thân thủ như vậy.
Diệp Thiên Vân lúc này trong nháy mắt hiểu được đạo lý tâm thần hợp nhất, mỗi một chiêu hắn xuất ra đều hoàn mỹ vô khuyết. Ý định ban đầu của hắn là chỉ cần điệu hổ ly sơn là được. Nhưng bây giờ hắn đã quên đi mục địch ban đầu, toàn tâm toàn ý giao thủ với đối phương.
Thể lực, tốc độ. linh mẫ, còn có lực lượng đều tăng lên tới cực hạn. Đánh trúng đánh trúng, thân thể Diệp Thiên Vân sinh ra một loại áp lưc, bất giác nhẹ kêu lên.
/662
|