Vô Địch Hắc Quyền

Chương 598: Chẳng phí công sức!

/662


"Diệp tiên sinh!" Hai tay Mông Nghĩa đều băng bó trắng toát, nhưng thần thái lại rất sung mã. Lần này gặp lại Diệp Thiên Vân, thái độ của hắn đã thay đổi khác trước hoàn toàn.

Lúc trước, hắn tự nhận là có thực lực mời chào Diệp Thiên Vân cho nên không hề để đối phương vào trong mắt. Nhưng sau trậ chiến hôm qua hắn mới phát hiện ra, Diệp Thiên Vân đang che dấu điều gì đó, hoàn toàn không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, khiến hắn có một loại cảm giác giống như ngắm hoa trong sương vậy.

Hắn dám khẳng định, trong ba giây, Diệp Thiên Vân có thể giết chết hắn không một tiếng động. Đối với một vị cao thủ như vậy, Mông Nghĩa vĩnh viễn không dám chạm vào giới tuyến của đối phương.

Trong lòng mỗi người đều có một niềm sợ hãi. Diệp Thiên Vân xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, quả thực giống như mãnh thú đang đói! Mông Nghĩa chỉ cần nhớ tới cảnh tượng ghê rợn hôm qua là toàn thân không khỏi phát run. Nếu như Diệp Thiên Vân thật đứng về phía đối lập với hắn, đừng nói Mông gia, cho dù là tất cả cao thủ của tứ gia trong đất Thục có tụ tập lại cũng khó mà giữ chân được hắn.

Mông Nghĩa mỗi câu mỗi chữ trước khi nói ra đều cân nhắc thật kỹ: "Kỳ thật tên Dũng Toàn hôm trước không phải là tới một mình, Thủ hạ của tôi tìm được trên người hắn có chìa khóa phòng của khách sạn Khải Tân Tư Cơ. Sau khi điều tra, phát hiện đi cùng với hắn còn có hai người nữa!"

"Bọn họ rời đi chưa?" Diệp Thiên Vân lo lắng nhất chính là chuyện hắn giết người hôm qua, có thể khiến đối phương nghi ngờ hay không.

Mông Nghĩa lắc đầu nói: "Vẫn chưa đi!" Bất quá tôi tin tưởng bọn chúng không dám làm loạn đâu. Vì Dũng Toàn biến mất nên bọn chúng bắt buộc phải cẩn thận hơn! Tôi đã phái người theo dõi bọn hắn một bước không rời. Bọn chúng tuyệt đối không thoát được khỏi tầm mắt chúng ta."

Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, trầm ngầm một lát rồi nói: "Tuần sau tôi sẽ tới Phúc Kiến, tham gia đại hội võ thuật với học viên, ước chừng phải mất tầm bảy tám ngày!"

Mông Nghĩa biến sắc, sau đó có chút lo lắng nói: "Tiên sinh! Ngài có thể ở lại thêm mấy ngày không? Hai người của Hồng gia vẫn còn ở Cẩm thành. Tôi sợ sau khi ngài đi, bọn họ lại tìm tới, đến lúc đó e rằng tôi không ứng phó nổi!"

Diệp Thiên Vân sớm đã có quyết định. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Nếu không hậu họa vô cùng. Hắn từng chịu nhiều thiệt thòi trong những chuyện kiểu này nên nhớ rất kỹ, cười nói: "Rất đơn giản, trước khi tôi đi, giết sạch là được!"

Mông Nghĩa thấy Diệp Thiên Vân nói chuyện giết hai người quá hời hợt, tựa như giết hai con kiến, không khỏi giật nảy mình. Hắn không phải chưa từng gặp qua kẻ cùng hung cực ác, nhưng kẻ có thể vừa cười nói vừa định sinh tử kẻ khác thì cũng chỉ có độc nhất Diệp Thiên Vân. Hắn cẩn thận nói: "Giết bọn họ tại nơi công cộng như khách sạn có phải là ...."

Diệp Thiên Vân khẽ giật mình, tiếp đó hiểu ra ý tứ Mông Nghĩa, cười nói: "Tôi cũng không phải muốn giết bọn chúng, mà là bắt bọn chúng lại, tiện thể kiếm một số tin tức hữu dụng trên người bọn, như vậy thì cả ông và tôi đều có lợi!"

Mông Nghĩa sắc mặt lúc trắng lúc hồng. ý nghĩ của hắn bị thủ đoạn của Diệp Thiên Vân dẫn dắt cho nên hiểu lầm, lập tức có chút kích động nói: "Như vậy là tốt nhất! Nếu có thể bắt được hai người bọn chúng, ít nhất cũng có thể tìm được một chút tin tức của Hồng gia. Cho dù đối phương có dị động thế nào chúng ta cũng có chuẩn bị trước."

Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu. Tên Dũng Toàn kia mười phần là người của Thiếu Lâm. Cái hắn quan tâm nhất lúc này là hai người còn lại có phải là đến từ võ lâm không? Hắn nhắc nhở Mông Nghĩa: "Nếu có thể bắt được hai người này. Tôi hy vọng Mông tiên sinh đừng để bọn họ đào tẩu. Nếu không tôi sẽ có phiền toái!" Nói xong hai mắt liền híp lại: "Phiền phức của tôii cũng chính là phiến phức của Mông gia đó!"

"Hiểu rồi!" Mông Nghĩa gật đầu không chút do dự nói: "Chuyện này tôi tuyệt đối sẽ xử lý ổn thỏa, tuyệt sẽ không để tiên sinh gặp phiền phức!"

Hoàn cảnh lý tưởng nhất của Diệp Thiên Vân chính là nấp sau lưng Mông gia. Với thế lực của Mông gia ở Cẩm thành mà nói, toàn bộ những chuyện lặt vặt có thể nói không cần lo lắng.

Trong khi hai người đang thương lượng chuyện liên quan đến Hồng gia, một người thanh niên mặc một bộ tây phục màu đen gõ cửa, bước vào, khom người nói với Mông Nghĩa: "Mông tiên sinh, hai người kia đã ra ngoài, đi gặp người khác!"

"Hả?" Mông Nghĩa vừa rồi còn có chút lo lắng Hồng gia liên thủ với ngoại nhân đối phó hắn, nhưng sau khi nói chuyện với Diệp Thiên Vân, hắn lại yên tâm hơn rất nhiều. Suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Gặp ai?"

"Hình như là Hồng Ngọc Sâm của Hồng gia!" Người thanh niên có chút chần chừ rồi nói: "Lần trước tôi từng thấy qua hắn một lần cho nên có thể nhận ra!"

"Tiểu nhi tử Hồng gia?" Mông Nghĩa vừa mừng vừa sợ, giống như là hắn vừa nhận được một món qùa, hỏi lại một lần nửa: "Cậu chắc chắn chứ?"

Người thanh niên thoáng chần chừ một lúc rồi uhm một tiếng, nói: "Chắc chắn!"

"Cậu làm vô cùng tốt!"Mông Nghĩa tán thưởng một tiếng, phất tay ra hiểu cho hắn ra ngoài, rồi thì thào lẩm bẩm: "Tiểu nhi tử Hồng gia... Hắn thế nào lại chạy tới Cẩm thành? Như vậy cũng tốt...." Đang định nói tiếp thì hắn chợt nhận ra Diệp Thiên Vân đang ở đây.

Mông Nghĩa giả ho khan hai tiếng rồi mỉm cười nói: "Diệp tiên sinh, mấy người của Hồng gia này đối với chúng ta rất quan trọng, đặc biệt là Hồng Ngọc Sâm. Hắn rất có khả năng là gia chủ đời sau của Hồng gia!"

Sau hai ngày tiếp xúc, Diệp Thiên Vân đối với Mông Nghĩa sớm đã hiểu khá rõ, hừ lạnh một tiếng nói: "Mông tiên sinh, ông muốn dùng người đổi lấy một phần tư tàng bảo đồ a!"

Mông Nghĩa bị vạch trần kế hoạch, hơi xấu hổ, nhưng chỉ thoáng qua rồi khôi phục lại như bình thường nói: "Diệp tiên sinh, trong thiên hạ này có mấy người không màng danh lợi được như ngài? Thiên hạ sống đều vì lợi, mà chết cũng là vì lợi. Mông gia ta cũng bất quá là vì sinh tồn thôi!"

Diệp Thiên Vân nghe Mông Nghĩa nói mấy lời hiên ngang lẫm liệt như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác cổ quái.

Mông Nghĩa thấy Diệp Thiên Vân trầm ngâm không nói liền mở miệng nói: "Chúng ta cùng Hồng gia sớm đã như nước với lửa. Nếu như hôm trước không phải có tiên sinh cứu tôi, chỉ sợ tôi đã sớm ngồi trên nóc tủ sau nải chuối xanh rồi. Có qua mà không có lại thì thật thất lễ."

Mông Nghĩa tựa hồ có lửa giận nhưng vẫn cố áp chế nói: "Tôi biết chuyện này còn cần có ngài giúp đỡ, nếu không khó có thể hoàn thành! Tôi đãnói từ trước, nếu quả thật có thể tìm ra được bảo tàng, Mông gia ta sẽ dâng một nửa cho tiên sinh!"

Diệp Thiên Vân nghe hắn nói cũng không phải không có đạo lý. Trước nếu không phải hắn có mặt ở đó thì có lẽ Mông Nghĩa đã chết từ bao giờ rồi. Người chết vì tài, chim chết vì mồi, Mông Nghĩa có thể nói những lời này, ngược lại có chút thẳng thắn! Diệp Thiên Vân nghĩ đên đây liền thản nhiên nói: "Ông muốn gì thì tôi mặc kệ, nhưng tuyệt đối không được để tôi bị lộ!"

Mông Nghĩa gật đầu, cam đoan nói: "Yên tâm, nếu như tôi làm sai điều gì, Mông gia ta nguyện gánh chịu mọi hậu quả!"

Hơn tám giờ tối, người đi trên đường vẫn không ít, phần lớn đều là đi tản bộ.

"Diệp tiên sinh, chính là mấy người bọn chúng!" Người thanh niên hạ cửa kính xe xuống rồi chỉ về phía quá cà phê cách đó không xa. Nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy chỗ đó có ba người trên dưới bốn mươi tuổi đang nói chuyện vui vẻ.

Bởi vì khoảng cách quá xa, Mông Nghĩa nhẹ dụi mắt, sau nửa ngày mới lên tiếng: "Hai người ngồi phía bên phải hẳn không phải là người của Hồng gia. Dung mạo người trong tứ gia, tôi cơ bản đều đã nhìn qua." Bất quá khi hắn nhìn sang người bên trái thì lập tức khó có thể che dấu nổi hưng phấn nói: "Tiểu Khải, cậu nhìn không sai. Kẻ kia đích thật là thằng con út của Hồng gia!"

Trong xe, Diệp Thiên Vân ngồi ở ngoài cùng, đánh giá hai người đang ngồi cùng Hồng Ngọc Sâm trong quán và phê. Từ thân hình bọn họ thì rõ ràng là võ giả ngoại gia. Đáng tiếc là hắn cũng không cần biết. Trong võ lâm, có thể lọt vào mắt Diệp Thiên Vân chỉ có tông sư. Còn lại đều là chuột nhắt hết.

Mông Nghĩa thu hồi lại ánh mắt, thành khẩn nói với Diệp Thiên Vân: "Diệp tiên sinh, lần này còn phải nhờ cậu hỗ trợ! Hai người kia, công phu chỉ sợ không kém!"

"Tiểu Khải, cậu mang theo vài người. Mục tiêu là Hồng Ngọc Sâm, tuyệt đối không thể hắn chạy thoát! Chỉ cần bắt được, khi trở về tất có trọng thưởng! Cậu đi chuẩn bị đi!"

"Vâng, tiên sinh!" Tiểu Khải không khỏi liếm liếm môi, chỉ cần lần này làm tốt, tiền thưởng nhất định sẽ không ít. Mông Nghĩa lúc bình thường đối với bọn họ vẫn rất hào phóng!

Nửa giờ sau, ba người cùng bước ra khỏi quán cà phê, tựa như đang bàn xong chuyện.

Mấy người Diệp Thiên Vân, Mông Nghĩa bước từ trên xe xuống. Mông Nghĩa trước tiên là nhìn hoàn cảnh xung quanh, lúc này sắc trời đã tối, tuy còn không ít người nhưng chỉ cần hành động một chút thì cũng không vấn đề gì.

Mông Nghĩa bước xuống xe rồi đi tới, chặn đường ba người kia: "Hồng lão đệ, chúng ta đã lâu không gặp. Dạo này lão đệ có khỏe không?"

Hồng Ngọc Sâm vô ý thức dừng bước, nhưng khi nhìn thấy người trước mắt thì lập tức hoảng sợ như nhìn thấy quỷ, lắp bắp nói: "Mày.... Không phải mày...." Nói xong liền liếc mắt về phía hai người bên cạnh.

"Hắn là ai?" Một vị võ giả ngoại gia nhìn Hồng Ngọc Sâm rồi hỏi, trong giọng nói cũng không hề khách khí chút nào!

Hồng Ngọc Sâm lui lại hai bước, nấp sau hai người, hừ lạnh nói: "Tôi còn đang muốn hỏi các người! Hắn chính là Mông Nghĩa, các người nói thế là thế nào?"

Võ giả vừa hỏi Hồng Ngọc Sâm lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm Mông Nghĩa nói: "Ngươi vẫn còn sống? Dũng Toàn đâu?"

Mông Nghĩa nếu như một thân một mình gặp bọn họ thì chỉ sợ đã quay đầu bỏ chạy từ lâu rồi. Nhưng hôm nay có Diệp Thiên Vân bên cạnh, hắn lập tức ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói: "Dũng Toàn là do bọn mày phái tới giết tao? Hồng Ngọc Sâm, mày thật sự là quá to gan đó!"

Hồng Ngọc Sâm liếc nhìn xung quanh, ngoại trừ Mông Nghĩa ra thì chỉ có bốn gã thủ hạ, cũng không có kẻ nào có vẻ lợi hại, đôt nhiên cười âm trầm: "Mông Nghĩa, hôm nay nếu mày không chết thì Hồng Ngọc Sâm tao sẽ quỳ xuống lạy mày!" Nói xong thấp giọng quát: "Hắn chính là người của Mông gia, nhất định phải bắt được hắn!"

Hai gã võ giả nghe thấy Hồng Ngọc Sâm nói vậy liền lập tức cười âm hiểm hai tiếng, thân thể đột nhiên chuyển động, vươn tay chộp về phía Mông Nghĩa!

Diệp Thiên Vân đứng sẵn phía sau Mông Nghĩa, thấy đối phương đã động thủ, lập tức đẩy Mông Nghĩa ra rồi hai tay cùng xuất ra, nghênh tiếp hai trảo của hai gã võ giả, khi vừa chạm vào tay đối phương liên lập tức phát lực!

"Rắc, rắc!" Hai tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một. Hai gã võ giả cũng kêu lên đau đớn, đồng thời quỳ một gối xuống, cố gắng ngẩng đầu lên, sợ hãi nói: "Các hạ là ai?"

Diệp Thiên Vân không hề trả lời, hai tay chụp vào cổ họng đối phương, hơi dùng lực, hai người lập tức ngất đi!

Hồng Ngọc Sâm vô luận thế nào cũng không nghĩ tới đối phương lại mạnh mẽ như vậy. Vừa thấy tình hình không ổn liền lập tức xoay người bỏ chạy!

Diệp Thiên Vân làm sao có thể để hắn chạy, tiện chân đá một hòn đá dưới đất, trong nháy mắt đã bắn trúng đùi của Hồng Ngọc Sâm.

Hồng Ngọc Sâm "a" lên một tiếng thảm thiết, lập tức ngã lăn ra đất.

Mông Nghĩa lại một lần nữa nhìn thấy Diệp Thiên Vân lộ ra thực lực, trong lòng đại định. Hồng Ngọc Sâm nổi tiếng là lười luyện công, khẳng định là không chạy được nữa.

Mấy tên thủ hạ thấy Hồng Ngọc Sâm ngã ra đất không dậy nổi nữa, lập tức ba chân bốn cẳng trói gô Hồng Ngọc Sâm lại.

Mông Nghĩa bước tới chỗ Hồng Ngọc Sâm, thấy hắn đến lúc này mà vẫn cố sống cố chết giữ chặt một cái vali, cười lạnh nói: "Bên trong có thứ gì mà Đại thiếu gia Hồng gia lại coi trọng vậy?" Nói xong liền dẫm lên ngón tay Hồng Ngọc Sâm, dùng sức nhấn một cái. Trong nháy mắt một tiếng rũ thảm thiết vang lên: "Tàng bảo đồ!"


/662

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status