Vô Địch Hắc Quyền

Chương 65: Lão tử phế mày

/662


Phác Chí Minh vốn là nhân vật tiêu biểu cho Đài Quyền đạo, mà đồ đệ của Diệp Thiên Vân lại thường cùng hắn giao lưu, thì làm sao Hàn Băng có thể không giật mình, hơn nữa Thạch Thanh Sơn chỉ điểm cho nàng động tác vô cùng thích hợp, chỉ khoảng thời gian giao thủ ngắn ngủ đã cảm thấy bản thân chưa đủ mạnh.

Hàn Băng lần này rất nghiêm túc, hơi khom người tạ ơn: Cám ơn sự chỉ điểm của anh, hôm nay tôi mới hiểu võ thuật không giống như tưởng tượng của tôi trước kia. Có điều, anh có thể cho tôi kiến thức một chút về công hu chân chính không?

Thạch Thanh Sơn nghe vậy trong lòng rất kích động, lần trước Diệp Thiên Vân một lần biểu diễn đá gãy cột gỗ, làm cho hắn bội phục sát đất. Trong thời gian này mỗi lúc rãnh rỗi, hắn đều kiên trì luyện tập, chính là để sau này có cơ hội thể hiện chút tài mọn trước mặt người khác. Hôm nay, một mỹ nữ muốn xem, trong lòng không khỏi YY, không phải lúc nào cũng có cơ hội biểu hiện trước mặt mỹ nữ, phen này nhất định phải ra tuyệt chiêu làm cho người ta cảm thấy thật rung động. Nghĩ tới đây liền gật đầu, nghiêm túc nói: Được rồi, tôi sẽ cho cô xem một động tác sư phụ tooip từng làm mẫu. Ổn định tốt tinh thần chuẩn bị ra tay.

Mấy đệ tử đưa cọc gỗ ra, Thạch Thanh Sơn bắt đầu giảng giải: Hình Ý quyền là một trong tam đại nội gia quyền nổi danh ở nước ta, quyền phong hùng hậu mộc mạc, động tác đơn giản mà thực dụng, đều nhịp, chú ý dùng với cự ly gần, lấy công làm thủ. Đài Quyền đạo mặc dù phát triển rất tốt, nhưng lại là một hạng mục ở thế vận hội Ô-lym-píc, cho nên đấu pháp đã bị hạn chế, giản lược an toàn hơn để thuận lợi cho phổ biến rộng rãi trong xã hội hiện nay. Chỉ mấy câu đơn giản đã đem sự bất đồng trong Đài Quyền đạo nói ra.

Diệp Thiên Vân cũng cảm thấy buồn cười, lần trước mình cũng chỉ là nổi hứng tham gia, không ngờ lại trở thành đối tượng để hắn học theo, xem ra sau này nhất định phải chú ý tới cử chỉ của mình một chút, dù sao bây giờ cũng là tấm gương cho người ta rồi.

Hàn Băng nhìn vào cọc gỗ này, với thực lực của nàng thì không thể chặt đứt được,liền quan sát kỹ động tác của Thạch Thanh Sơn.

Thạch Thanh Sơn đi tới cọc gỗ đã được cố định ở phía trước, chợt phát lực “rắc!” một tiếng, cột gỗ đã gãy đoạn, phần trên bay đi rất xa. Hắn đã khổ luyện rất lâu mới đạt tới trình độ này, chỉ là khống chế lực lượng không tốt lắm, nhưng cũng đủ làm Hàn Băng rung động.

Diệp Thiên Vân lúc này mới mỉm cười nói: Thật ra Đài Quyền đạo lực lượng tương đối mạnh, hơn nữa chú trọng ra tay toàn lực, mà Hình Ý quyền lại ra tay trong nháy mắt, như vậy có thể gây cho đối thủ đả kích lớn nhất, hai loại trên phương diện phát lực khác nhau rất rõ ràng.

Hàn Băng hơi trầm tư suy nghĩ rồi gật đầu, nói với hắn: Tôi cũng muốn học Hình Ý quyền, không biết nơi này của các anh có thu nhận đệ tử không?

Diệp Thiên Vân cười cười, cuối cùng cũng nói tới vấn đề chính, thuận miệng trả lời: Việc này, cô tìm hắn là được, bình thường tôi không trông nom việc này. Diệp Thiên Vân chỉ chỉ vào Thạch Thanh Sơn trên đài.

Thạch Thanh Sơn nghe vậy lập tức mặt mày hớn hở, nói: Không thành vấn đề, nếu như cô muốn học thì cứ tìm tôi. Rất nhiều chuyện đều là do hắn phụ trách, Diệp Thiên Vân đối với việc thu nhận đệ tử căn bản là không để tâm đến, hơn nữa sau này Thạch Thanh Sơn trở thành quán chủ Thanh Phong võ quán, việc này sớm hay muộn hắn cũng phải làm, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Hàn Băng cảm kích gật đầu, thời gian nàng luyện Đài Quyền đạo rất lâu, nhưng cũng không quá để tâm tới võ thuật, nếu như ngày đó không đá Diệp Thiên Vân một cước, thì sẽ không có phát sinh sự tình ngày hôm nay. Võ công của hắn cao tới mức nào, bây giờ trở thành vấn đề nàng quan tâm.

Diệp Thiên Vân nhìn thời gian rồi nói: Đã muộn rồi, để tôi đưa cô về. Hàn Băng gật đầu, liền xuống đài đi đổi lại quần áo.

Chỉ trong chốc lát, người đẹp lại xuất hiện, hai loại hình tượng tươi sáng tương phản, khi khoác lên bộ y phục này người ta lại cảm giác nàng như là một cô gái của đô thị thời đại mới.

Hai người xuống tầng dưới, Diệp Thiên Vân mở chiếc xe đã bám đầy bụi vài ngày, trên cửa kính phủ dày một tầng bụi dày, hắn nhanh chóng hoạt động thiết bị chắn gió, ra sức lau chùi, sau đó đưa Hàn Băng trở về.

Xe chạy cũng không quá nhanh, Diệp Thiên Vân rất ít khi dùng xe, điều đó và tính cách của hắn có quan hệ rất lớn: Trầm ổn, có chút cô tịch, tính cách mạnh mẽ. Trước khi hành động thường cân nhắc lợi hại, công việc thường ngày hắn thực hiện rất nghiêm túc, nhưng lại không thích bị trói buộc, những điều này làm cho hắn làm việc rất ít khi bị ảnh hưởng bởi tình cảm. Đối với sự việc xung quanh vô cùng lạnh nhạt, dường như không có cái gì có thể làm hắn động tâm, cho nên thoạt nhìn mọi người đều cảm thấy hắn vô cùng lãnh khốc, hơn nữa bất cận nhân tình.

Một người như vậy sinh hoạt trong sự ồn ào của đô thị, chung quy lại làm cho người ta cảm thấy hắn cùng với mọi sự vật xung quanh đều không ăn khớp.

Chỉ trong chốc lát, theo chỉ dẫn của Hàn Băng xe đi tới tiểu khu nhà nàng, Diệp Thiên Vân lần đầu tiên tới nơi đây, thoạt nhìn địa phương này rất là trù phú, ít nhất có thể đoán rằng gia đình nàng khá giàu có.

Xe chạy tới dưới nhà nàng, Hàn Băng mỉm cười nói với hắn: Cảm ơn anh, hôm nay tôi thật sự được đại khai nhãn giới, biết được rất nhiều chuyện trước nay vẫn mù mờ, giờ tôi phải xuống xe rồi.

Nàng vừa nói xong Diệp Thiên Vân gật đầu trả lời: Được, hẹn gặp lại! Nói xong vừa cẩn thận đánh giá một thân trang phục của Hàn Băng, cảm thấy nàng hôm nay có vẻ phong tình rất đặc biệt.

Hàn Băng xuống xe vẫy tay với Diệp Thiên Vân, đột nhiên từ trong nhà đi ra một người, nhìn thấy động tác của Hàn Băng liền dừng bước, nghiến răng nghiến lợi hét: Hàn Băng em giỏi lắm, anh ở nhà chờ em một ngày, em không trở về, anh lại gọi điện cho em thì em tắt máy. Anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì, thì ra là hẹn hò cùng người khác, em xem anh là cái gì hả? Nói xong liền hung dữ nhìn chằm chằm vào trong xe của Diệp Thiên Vân.

Hàn Băng thấy người này cũng chán ghét nói: Tôi không cần phải báo cáo với anh, chả lẽ tôi không có tự do sao? Chuyện của tôi anh không cần xen vào.

Dứt lời liền xoay người muốn đi, lại bị kéo lại, nam nhân kia nghe nàng nói như vậy dường như dịu lại, nói: Anh không phải quản em, chỉ là anh ở nhà chờ em cả một ngày trong lòng rất lo lắng, lo em xảy ra chuyện gì. Người này thay đổi thái độ rất nhanh, làm cho người ta cảm thấy ứng phó không kịp.

Diệp Thiên Vân vốn đã khởi động xe muốn đi, nghe thấy tiếng hô to không khỏi nhìn về phía Hàn Băng, thấy một nam nhân đang kéo nàng, ở chỗ kia đang nói gì đó, trong xe mở nhạc nên không nghe rõ. Hắn tắt động cơ rồi xuống xe, dò hỏi: Hàn Băng, có chuyện gì vậy? Nói xong liền đi về phía hai người.

Hàn Băng không nói gì, nam nhân kia quay đầu hung hăng nói với Diệp Thiên Vân: Hai chúng tao nói chuyện liên quan gì đến mày, khôn hồn thì cút đi, đừng để cho tao thấy mặt mày, nếu không bố mày phế mày.

Diệp Thiên Vân cũng không có tức giận, chỉ nhờ vào ngọn đèn quan sát người này một chút: Vóc người rất cao, một thân đồ Tây, tuổi tầm 30, có thể coi là khá bảnh trai, chỉ là đôi mắt độc ác đang nhìn chằm chằm vào mình. Diệp Thiên Vân từ sau khi luyện nội công, thị lực đã trở nên rất tốt, mặc dù chưa đạt tới trình độ nhìn rõ trong bóng đêm, nhưng mà chỉ cần có chút ánh sáng là có thể quan sát rõ ràng, hắn có thể cảm thấy thân ảnh người này rất quen thuộc, nếu như hắn đã gặp qua hẳn là có thể nhận ra.

Hàn Băng thấy Diệp Thiên Vân xuống xe, áy náy nói: Tôi không sao, anh yên tâm đi!

Diệp Thiên Vân vừa nghe là biết hai người quen nhau, cũng không để ý tới lời nhục mạ của người kia. Liền mở cửa muốn lên xe.

Tên kia không biết bị bệnh gì, âm độc nói với Diệp Thiên Vân: Hòa thượng chạy trốn nhưng miếu không chạy được, sự tình ngày hôm nay chưa xong đâu.


/662

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status