Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Chương 8

/10


Chương 8

 

Ba ngày, hắn không trở về.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, nàng nhìn bộ áo lông màu xám, tựa vào bên cửa sổ. Mưa trên cửa sổ theo đó rơi xuống, nhìn qua cửa sổ cảm giác như lệ đầy mặt nàng. Nàng vươn tay tựa như khẽ vuốt chính mình trên gương, nhưng thế nào cũng không lau đi những giọt nước mắt mưa ở trên cửa sổ kia.

Mưa vẫn rơi, Huân y thảo vì mưa rơi quá nhiều cũng ủ rũ. Nó sắp chết đuối. Huân y thảo không thể quá nhiều nước, nàng biết là chính mình nên đem nó vào trong nhà, nhưng tuyệt đối không muốn động đậy. Hắn đã rời khỏi đây ba ngày.

4 giờ rưỡi, nàng hẳn là phải đi ngủ, buổi sáng còn phải mở tiệm. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng biết cho dù nàng ủ mình trong ổ chăn cũng không ngủ được, cho dù đang ngủ cũng ngủ không ngon. Nàng có thói quen ngủ phải có người ôm, có lẽ ngày mai nàng nên đi mua một cái gối ôm, nói không chừng như vậy sẽ giúp nàng ngủ.

“A…” Ý tưởng này làm cho nàng cười khẽ ra tiếng, tiếng cười của chính mình vang vọng khắp trong phòng, lại làm cho nàng ngưng cười, nghe như vậy thật cô độc.

Chưa bao giờ biết tiếng cười nghe cũng có lúc cô độc, chưa bao giờ biết tịch mịch lại khó chịu như vậy, chưa bao giờ biết thì ra có một ngày nàng lại cảm thấy phòng này quá lớn, chưa bao giờ biết yêu thượng một người… thì ra là đơn giản như vậy… Vẫn nghĩ chỉ là thích hắn mà thôi, ai ngờ mới ba ngày đã tương tư thành hoạ.

Khẽ thở dài, nàng đứng dậy vòng hai tay ôm lấy chính mình. Ban đêm yên tĩnh, chỉ có mưa còn đang phiêu diêu, từng giọt không ngừng ở cửa sổ chảy lan tràn, chảy xuống, chảy xuống, lại chảy xuống. Nàng không muốn lau đi, chỉ ngồi ôm đầu gối lẳng lặng nhìn. Áo lông trên người vẫn còn lưu lại hương vị của hắn, ngoài cửa sổ huân y thảo gần như đã rơi vào trạng thái hấp hối.

Nàng nghĩ, nếu hắn không trở về… Nàng sẽ chết đuối.

“Đáng chết!”

Phát hiện mình lần thứ năm chạy xe đến con đường quen thuộc, Khấu Thiên Ngang không nhịn được nguyền rủa ra tiếng. Ba ngày ba đêm đẩy nhanh tốc độ, hắn vốn tính sau khi làm xong liền trực tiếp đi đến sân bay. Tiếp tục ở lại thành phố này, hắn sẽ càng bị thêm nhiều người tìm được! Tiếp tục đứng ở đây, hắn bắt đầu nguyền rủa toàn thế giới! Tiếp tục ở bên nàng, nàng sẽ bắt đầu hận hắn!

Hắn lái xe lên đường cao tốc. Đèn đỏ dừng xe lại, hắn lái xe đến gần khu vực đèn báo, chuẩn bị khi đèn xanh thì rẽ phải. Làm như vậy mới là đúng, đúng vậy, hắn có mang theo vé máy bay, cũng nhờ Lưu tiên sinh kia nhắn lại cho nàng, nàng sẽ cười cười, rồi sẽ quên hắn, tựa như hắn chỉ là khách qua đường, rẽ phải theo đường cao tốc đến thẳng sân bay.

Đèn xanh, hắn vẫn cứng đờ. Xe sau bấm còi hai tiếng, hắn chậm rãi hạ chân ga, nắm chặt tay lái nhưng không nhúc nhích, xe đi khỏi ngã tư đường, thẳng tắp đi về phía trước. Có lẽ hẳn là hắn hắn nên tự đi nói, như thế thì có vẻ… có vẻ là cái gì? Có vẻ lễ phép sao?

Trời giết! Có chút căm tức nắm chặt vô lăng, hắn không biết là chính mình đang làm cái gì, chỉ biết được đến tiệm của nàng ở đằng trước sẽ rất nhanh, mà hắn chết tiệt khát vọng thấy nàng. Dù sao… đến thì cũng đã đến, hắn có thể không đi vào, chỉ cần nhìn từ xa cũng đã tốt rồi.

Có lẽ hắn chỉ cần nhìn thấy nàng là có thể an tâm, chỉ cần nàng ổn…

Chiếc xe rùa vàng cũ kỉ của nàng vẫn như bình thường đỗ ở xa ngoài tiệm, hắn dừng xe ở sau xe nàng, nhìn vào trong tiệm. Xác thực nàng vẫn ổn, cả người đi qua các dãy bàn, trên mặt vẫn đang thản nhiên cười.

Có khi mọi người giữ chặt nàng tán gẫu đôi câu, có khi mọi người lại chủ động đến quầy bar lấy đồ uống, qua thời gian dùng cơm, nàng có vẻ không vội, có người ngồi xuống quầy bar tán phiếm nói giỡn cùng nàng.

Trong lòng hắn có cảm giác khát vọng nhìn, thời gian vô thức trôi qua.

Tiểu đệ hắn dạy thêm môn Hóa, nàng đưa đồ uống. Ninh Ninh ở trên lầu, nàng giúp Ninh Ninh đưa lên bữa sáng đặc chế, Ninh Ninh giữ nàng lại, không biết nói gì đó với nàng, Bạch Vân cười vỗ vỗ hai má của cô. Ông chủ cửa hàng bán hoa cách vách lén lút nhìn trộm ảo não ngoài cửa, rồi mới bị Bạch Vân kéo đi vào. La Lan từ phòng bếp đi ra, lấy ra một quyển sổ ghi chép cùng ông chủ cửa hàng bán hoa đứng thảo luận với nhau.

Bạch Vân cười lắc lắc đầu, đi vào trong quầy bar, rồi không còn thấy. Chỉ trong nháy mắt, hắn liền phát hoảng, nghĩ nàng té xỉu, rồi mới mới nhớ ra vì nàng rất nhỏ, cho nên chỉ cần ngồi xuống phía sau quầy bar, người bên ngoài liền không nhìn thấy nàng.

Hắn tiếp tục ngồi trong xe, nhìn chỗ nàng biến mất. Nàng vì sao biến mất lâu như vậy? Nàng cứ cậy mạnh như vậy, mỗi lần đều nói không có việc gì, lại luôn không chú ý đến thân thể của chính mình. Có lẽ nàng thật sự té xỉu… Không, sẽ không, nếu như nàng té xỉu, bọn La Lan sẽ phát hiện! Nhưng mấy người kia chỉ biết ăn cơm nói chuyện, cũng không ai quan tâm đến chuyện nàng có té xỉu hay không!

Hắn cứng đờ, tay muốn mở cửa xe, lại thấy vị cảnh sát Lâm đi vào tiệm cà phê, rồi mới thấy Bạch Vân xuất hiện, mỉm cười cùng vị cảnh sát quận.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, trái tim vẫn co rút nhanh. Nàng đột nhiên nhìn ra phía ngoài, hắn hoảng sợ, vội đẩy ghế ra phía sau.

Nhìn lên đỉnh xe, hắn bắt đầu cảm thấy mình ngu ngốc. Nhắm mắt lại, cả người hắn khó chịu, hít sâu, nhưng không cách nào từ bỏ cảm xúc phiền muộn kia. Hình ảnh của nàng hiện lên trước mắt, mùi huân y thảo phảng phất xung quanh hắn… Đáng chết! Hắn không muốn chỉ làm khách qua đường!

“Khấu?”

Hắn nghe được âm thanh quen thuộc, vô thức ngừng hô hấp.

“Khấu, anh đang ngủ sao?”

Âm thanh của nàng rất mềm mại, giống như sợ đánh thức hắn.

Hắn chậm rãi bỏ tay ra, mở mắt, thấy nàng đứng sau cửa kính xe, khom người nhìn hắn thăm dò. Mưa không biết ngừng khi nào, những giọt nắng bắt đầu rơi trên đầu. Hắn có chút cứng ngắc, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn nàng.

Phát hiện hắn tỉnh, bên môi nàng vẫn hiện nụ cười, “Em quên nói với anh một chuyện.”

Nàng cười đến rất dịu dàng, rất dịu dàng, khiến hắn không thể dời mắt, trong lòng run lên, ngay cả hai chữ “chuyện gì?” cũng nói ra khỏi miệng.

“Em yêu anh.” Nàng nói.

Tim hắn có lẽ ngừng đập. Thế giới trở nên rất im lặng, xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại nàng, cùng âm thanh mềm nhẹ kia. Hắn nghĩ muốn cử động, nhưng có không cách nào nhúc nhích. Hắn thử mở miệng, yết hầu lại chỉ phát ra âm thanh cổ quái.

“Vào đi, đừng ngủ ở đây.” Nàng mở cửa xe, cầm tay hắn.

Tay nàng nhỏ lại mềm mại, hắn không thể kháng cự, cũng không muốn kháng cự, để cho nàng nắm. Hắn mờ mịt xuống xe, theo nàng đi qua lối đi bộ, vào tiệm cà phê, rồi mới một đường bị nàng dắt qua quầy bar.

“Có đói không? Muốn ăn vài thứ trước khi ngủ tiếp không?”

Hắn không có phản ứng, vẫn nhìn nàng chằm chằm.

Thấy hắn giống như có chút choáng váng, Bạch Vân lo lắng sờ sờ mặt hắn, “Làm sao vậy? Anh không sao chứ?”

Hắn há miệng thở dốc, vẫn không nói ra được, nói thực hắn cũng không biết nên nói cái gì, cho nên vẫn chỉ ngây ngốc nhìn nàng. Rồi tựa hồ có người gọi nàng, nàng quay đầu, buông lỏng tay, hắn hoảng hốt, lập tức cầm tay nàng.

“Khấu?” Nàng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn hắn cầm chặt tay nàng, mỉm cười, nhìn lại hắn, dịu dàng nói: “Em phải nghe điện thoại.”

Nàng thử rút tay, hắn cũng đứng lên, theo nàng nghe điện thoại.

Hành vi quái dị của hắn khiến cho người xem choáng váng, Bạch Vân buồn cười nhìn hắn, không thử rút tay nữa, chỉ mặc hắn nắm, rồi mới cầm lấy điện thoại, “Alô, tiệm cà phê Bạch Vân.”

Hắn vẫn nhìn nàng, một khắc cũng không rời.

“Lưu tiên sinh, ngài tìm Khấu sao?” Bạch Vân bị lời nói trong điện thoại làm tâm thần bất ổn, nhíu chặt mày, “Không phải? Đi rồi? Hình như ngài đã lầm, hắn!“

Trong óc bánh răng đã ngừng chuyển động bắt đầu nhúc nhích, Khấu Thiên Ngang mặt trắng bạch, vươn tay một phen đoạt lấy điện thoại, âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu công ty ông cứ làm ăn với hiệu suất như thế, tôi cam đoan không đến ba năm liền sụp đổ.” Nói xong hắn liền cúp điện thoại.

Trong tiệm lâm vào trạng thái yên tĩnh một cách cổ quái, tất cả mọi người nhìn hắn.

Leng keng leng keng! Cửa có người đẩy ra, một vị khách đang đi đến.

“Hoan nghênh quý khách.” Hắn nói, trên mặt mỉm cười theo thói quen.

Toàn bộ người trong tiệm dại ra nhìn hắn, bởi vì hắn coi như không phát sinh chuyện kia, còn mỉm cười đưa vị khách kia tìm chỗ ngồi, rồi kéo Bạch Vân, ôm lấy người nàng đi đến chỗ quầy bar. Cái này lại làm Bạch Vân choáng váng, nhìn hắn chằm chằm, không phải là đỡ đi, mà là ôm đi.

Nhìn một đôi này, La Lan không nhịn được liếc cái xem thường, chịu không nổi nói: “Thật là, cứ khiến người ta giật mình, không biết hai người này đang làm cái gì nữa.”

“Yêu đương.” Âu Dương Ninh Ninh vẫn rất trầm mặc đột nhiên mở miệng.

La Lan giật mình, phát hiện bàn bên cạnh còn có người đang ngồi. Thật là, cô gái này cứ như âm hồn, không lên tiếng thì không ai quan tâm đến nàng đâu.

Nàng nhìn cô gái này từ trên xuống dưới, không nhịn được lấy một chiếc ghế khác đặt sang bên cạnh để ngồi, cười meo meo mở miệng hỏi: “Này, cô tên là gì? Nhà ở đâu? Năm nay mấy tuổi? Có bạn trai không? Kết hôn chưa?”

Âu Dương Ninh Ninh không ngẩng đầu, chỉ ăn đồ của mình. La Lan không nổi giận chút nào, chỉ bám riết không tha cứ tiếp tục truy hỏi.

Cảnh sát Lâm ở một bên cười cười, xoay người rồi đi ra ngoài. Ông chủ cửa hàng bán hoa gặp đại mỹ nữ liền rời khỏi chỗ.

Ở quầy bar, Khấu Thiên Ngang vẫn đang cầm bàn tay Bạch Vân, Bạch Vân vẫn chăm chăm nhìn hắn, chỉ khi có việc cần nếu không hắn cũng không chịu buông tay.

Nước chảy, hương cà phê tràn ngập trong không khí. Chuông gió trên cửa ngẫu nhiên lên tiếng, có người tiến vào, có người ra ngoài.

Rồi, đêm đã khuya…

Em yêu anh, nàng đã nói thế.

Hắn biết chính mình không nghe sai, lại không biết vì sao nàng nói yêu hắn. Yêu hắn? Làm sao có thể?

Tim run lên, hắn cúi đầu nhìn cô gái nho nhỏ ấm áp trong lòng, buồn bực vì sao nàng lại cho rằng nàng yêu hắn, nhưng xác thực nàng đã nói, dịu dàng cười nói. Hắn kỳ thật không hiểu vì sao bản thân lại kết thúc ngày hôm nay như thế, chỉ biết được rằng hắn không thể buông tay ra khỏi nàng. Cơ hồ mỗi sự kiện hắn đều đã thành phản xạ, nói chuyện, mỉm cười, tính tiền, pha cà phê, thậm chí đóng cửa khóa cửa, lái xe về nhà…

Nói thực ra, hắn không gây tai nạn xe cộ thật sự là một kỳ tích. Nàng nói yêu hắn cũng là một kỳ tích. Cổ họng một trận co rút nhanh, hắn không khỏi ôm chặt nàng đang ngủ say hơn chút nữa.

Kỳ lạ là, hắn chưa bao giờ biết hắn lại muốn nghe những lời đó như vậy, đương nhiên, không phải trước kia không có cô gái nào từng nói với hắn, hắn không bao giờ ở lại một chỗ quá lâu, cố gắng để không động lòng với ai. Ôi trời, nàng thậm chí không biết được là hắn làm nghề gì, hay là bạn của nàng đã nói với nàng. Cho nên nàng mới nói là nàng yêu hắn?

Không đúng… Hắn lập tức ném ý nghĩ kia ra khỏi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang thở đều, hắn thở dài, biết nàng không phải người như vậy, nếu nàng giống lọai phụ nữ này, ngay từ đầu nàng đã không cho hắn ở lại, càng miễn bàn việc ở một chỗ với hắn.

Rốt cuộc là vì sao đây? Cho tới bây giờ vẫn không thể hiểu nàng nghĩ cái gì, ở cùng một chỗ với nàng càng lâu, càng cảm thấy nàng bí ẩn. Cứ nghĩ rằng bản thân đã hiểu, lại phát hiện rằng nàng khác hòan toàn.

Hắn cứ tưởng rằng nàng sẽ không để ý, nàng nói khi hắn không ở bên, nàng có ăn cơm, nhưng mới ba ngày, rõ ràng nàng đã gầy đi một vòng. Rốt cuộc là nghĩ cái gì đây?

Sau khi trở về, nàng không hỏi gì nhiều, không hỏi hắn ba ngày nay đã ở đâu? Đã làm gì? Không bảo hắn đáp lại câu nói kia, không muốn cùng hắn hứa hẹn, thậm chí không hỏi vì sao vị Lưu tiên sinh kia nói hắn đi rồi… Càng lạ là, hắn hoàn toàn không hiểu được mình vì sao khi đang nghe thấy họ Lưu kia nói với nàng hắn đã đi, lại phản xạ giật lấy điện thọai, rồi lại lớn tiếng: Hắn chỉ biết hắn không muốn nàng biết hắn sẽ đi, tuyệt không muốn.

Hắn không biết chính mình đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cũng không biết bây giờ rốt cuộc hắn đang làm gì, chỉ biết là hắn không có cách nào cứ như vậy mà đi… Nhất là sau khi nàng nói câu kia. Rốt cuộc đầu của nàng làm việc như thế nào? Vì sao không hỏi? Nếu nàng không biết gì, vì sao còn cho rằng là nàng yêu hắn?

Lại thêm một dấu chấm hỏi trong đầu óc đã chật ních, cảm xúc phức tạp cứ ở trong lồng ngực, so với vài ngày trước lại càng hỗn loạn hơn. Cứ như vậy, hắn trằn trọc cả buổi tối không thể ngủ say, mãi cho đến khi mặt trời hé lộ nơi chân trời, mới vì mệt mỏi mà ngủ.

Một cảm giác bất an kì dị. Hắn mở mắt, ngoài cửa sổ mây bay trời xanh. Trời không còn như vài ngày trước đó lặng lẽ mà trầm, trời xanh đầy mây trắng.

Bạch Vân. Không thấy.

Hắn ngồi bật dậy, cô gái đêm qua nằm ngủ ngon lành đã biến mất không thấy bóng, chỉ còn lại mùi hương sót lại. Bất an chuyển thành khủng hoảng, hắn vội vàng đứng dậy, hai ba bước đã xuống dưới lầu thì nghe thấy tiếng nước chảy, hắn không chút suy nghĩ bước đến gần mở cửa ra.

Bạch Vân hoảng sợ, đỏ bừng mặt nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên che làm sao. Ôi trời, nàng có thói quen ở một mình, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới việc khóa cửa phòng tắm, hắn trước giờ đều rất lễ phép.

“Em đang tắm.” Nàng vừa thẹn vừa xấu hổ nhắc nhở hắn.

Ai ngờ hắn không đóng cửa lại, ngược lại đi đến, ôm cổ nàng.

Cái này khiến cho nàng xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải, tuy rằng bây giờ bọn họ, việc nên làm đều đã làm, việc không nên làm cũng đã làm, nàng lại nói là yêu thương hắn, nhưng mà nàng toàn thân không mảnh vải, trong khi đó quần áo hắn vẫn đang mặc hoàn hảo… Ôi trời, chỉ nghĩ đến đó, nàng có lẽ ngay cả ngón chân cũng đỏ.

Bị hắn ôm, nàng xấu hổ vạn phần, nhưng hắn lại cả nửa ngày không có ý buông tay, nàng đành phải mở miệng, xấu hổ quẫn bách nói: “Ừm… Khấu… trên người em toàn là xà phòng…”

“Anh biết.” Tim vẫn bối rối đập, hắn lên tiếng trả lời, lại vẫn không buông tay, vẫn đang ôm chặt nàng.

“Cũng không thể như thế này được… nên để cho em tắm xong đã.”

Hắn không trả lời.

Nàng có thể cảm giác được nhịp đập của tim hắn, lại không biết có nên hỏi hắn làm sao không. “Khấu?”

Hắn buông lỏng tay ra, có điều nhìn vẻ mặt của nàng cũng rất quái.

Nàng bị hắn nhìn đến mặt càng ngày càng đỏ, còn chưa kịp mở miệng nói gì đó, hắn đã cởi áo tiến tới bồn tắm.

“Anh cũng muốn tắm.” Hắn vừa nói vừa vứt quần sang một bên, trong mắt tất cả đều là dục vọng.

“Anh có thể… chờ một chút…” Nàng hy vọng giọng nàng không suy yếu như thế, nhưng thân hình rắn chắc của hắn lại quấy nhiễu đầu óc nàng.

Hắn vươn hai tay đặt lên trên tường, vây nàng ở giữa vòng tay, rồi nói giọng khàn khàn: “Anh không muốn.”

“Khấu…” đột nhiên cảm thấy chính mình khó thở, nàng không thể tự hỏi ngửa đầu nhìn hắn.

“Ưm.” Đưa tay mân mê làn môi nàng, tay kia bật nước nóng, tự mình giúp nàng rửa sạch xà phòng.

Nàng muốn tránh lại không có chỗ có thể trốn, động tác hắn ái muội lại gợi tình, nàng xấu hổ đến cả người nóng lên, tiếng tim đập nghe rõ ở bên tai, rồi hắn hôn nàng.

“Khấu…” Nàng rên rỉ ra tiếng, bàn tay hắn mân mê nụ hoa của nàng, nàng vô thức run rẩy.

“Anh thích dáng vẻ thẹn thùng của em.” Hắn vừa nói, bàn tay thô ráp vừa trơn tru trên khắp cơ thể nàng, không quên một chỗ nào.

Mặt của nàng ngày càng đỏ, đến nói cũng không nói được, chỉ có thể cảm giác được tim đập rất nhanh, nuốt nước bọt liên tục. Hắn nở nụ cười, lại lần nữa chiếm lĩnh đôi môi hồng của nàng, tinh tế nhấm nháp, khiến nàng thiếu chút nữa không thể đứng vững, chỉ có thể gắt gao leo lên hắn.

Kích tình khiến căn phòng nóng dần, khi hắn ở trong nàng, nàng kêu nhẹ những tiếng kiều mị. Hắn không giống như trước, ngay từ đầu nàng đã xác định có chỗ nào không đúng, rồi phát hiện ra hắn nhiệt tình hơn trước, dường như là đã xác định cái gì. Hắn nhiệt tình không gì sánh kịp, dẫn dắt nàng từ từ lên đến tột đỉnh.

Nàng hy vọng chính mình không kêu lớn tiếng, rồi nàng lại hy vọng hàng xóm đều đã đi làm, rồi nàng bắt đầu lo lắng muốn làm tường cách âm, sau đó nàng cũng không còn có thể nhớ được là muốn gì…

Hắn ngẩn người.

Gần đây hắn thường thường không thể khống chế cứ đôi khi lại phát ngốc. Ngoài ngẩn người, so với trước kia hắn càng dễ dàng phiền chán, hắn tự biết mình hẳn là phải rời khỏi, nhưng một ngày trôi qua, hắn vẫn ở tại nơi này.

Trên thực tế, hắn căn bản không thể chịu đựng được nàng biến mất khỏi tầm mắt của hắn quá lâu. Hơn nữa cho tới bây giờ, hắn cũng chưa đối với ai mà chửi ầm lên, nàng không cho hắn cái cơ hội đấy, nàng luôn xuất hiện ở thời điểm thích hợp.

Rồi có một ngày, một người người đàn ông đẩy cửa đi vào, hắn nhìn đối phương, đột nhiên có một ý nghĩ trong đầu gây hoảng sợ, bởi vì người này không có chuyện hệ trọng thì không đến, đến lúc này, hắn mới phát hiện chính mình gặp phiền toái lớn.

“Hi.” Người đàn ông kia nói.

Khấu Thiên Ngang nhìn hắn, biểu tình quái dị rồi mở miệng tiếp đón: “Hi.”

“Em không ngờ đến nơi này thật sự tìm thấy anh.” Người đàn ông kia tháo kính râm xuống, ngồi ở quầy bar. Muốn tìm hắn rất đơn giản, nhưng…

Người đàn ông này cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tiếp đãi hắn, hắn luôn thấy thì liền đuổi liền chạy, đây là lần đầu tiên ngoan ngoãn hắn ở nguyên một chỗ.

“Tôi cũng không ngờ.” Khấu Thiên Ngang lau ly thủy tinh, nhìn người đàn ông kia hỏi: “Muốn uống gì?”

“Có bia không?”

Hắn mở tủ lạnh đưa cho người đàn ông kia.

Người đàn ông cầm lấy bia, vừa uống vừa nhìn xung quanh trong tiệm, “Chỗ này không tệ.”

Hắn không đáp lời, mặt không chút thay đổi trừng tên kia.

Bạch Vân đột nhiên mang bánh ngọt từ phòng bếp đi ra, chợt nhìn thấy một soái ca ngoại quốc tóc vàng mắt xanh ngồi ở quầy bar, nàng sửng sốt một chút, có điều vẫn mỉm cười mở miệng lên tiếng tiếp đón hắn: “Hi.”

“Hi.” Người đàn ông kia nhìn đến nàng, liếc sắc mặt không tốt của Khấu Thiên Ngang một cái, bỗng nhiên nở nụ cười, mở miệng hỏi Bạch Vân: “Đó là gì? Trông thực rất ngon.”

Oa, tiếng Trung rất lưu loát.

Bạch Vân nhìn qua Khấu, cất bánh ngọt, không nhịn được lại nhìn hắn một cái, trả lời: “Bánh ngọt bơ.”

“Có thể cho tôi một phần?” Hắn chỉa chỉa chính mình, cười nói.

“Đương nhiên.” Bạch Vân cắt một miếng cho hắn.

Hắn tiếp nhận bánh ngọt, lại vươn tay kia ra, tự giới thiệu, “Xin chào, tôi là Hawke, là em trai của Khấu.”

Em trai? Không dự đoán được chuyện này, Bạch Vân hoảng sợ.

“Ách… xin chào…” Nàng vừa muốn vươn tay ra bắt lấy, lại bị Khấu ôm về, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.

“Em cảm thấy hắn ta với anh có chút nào giống nhau? Hắn là người da trắng.” Hắn sắc mặt khó coi nói.

Cũng… cũng đúng.

Bạch Vân nhìn hắn, lại quay đầu nhìn người ngoại quốc tự xưng là Hawke kia, hắn tuy rằng cũng cao như vậy, nhưng không cường tráng như Khấu, hơn nữa nàng nhìn thế nào cũng không thấy người người đàn ông này có khuôn mặt giống người phương Đông ở điểm nào, có điều thật ra người đàn ông này có chút thật quen mặt.

“Tôi biết dáng vẻ thật sự không giống nhau, có điều chúng tôi thật là anh em.” Hawke ăn một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa nói: “Tôi là bị nhận nuôi.”

“Câm miệng của cậu lại.” Khấu Thiên Ngang tức giận trừng tên lắm mồm kia.

“Nhận nuôi?” Bạch Vân trừng mắt nhìn.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nàng nhìn tên trước mắt, lại nhìn Khấu một cái, tuy rằng rất ngạc nhiên, vẫn đi ra tiếp điện thoại, ai ngờ nàng mới tiếp điện thoại, chợt nghe đến phía sau truyền đến một câu: “Anh đi ra ngoài một chút.”

Nàng lấy điện thoại quay đầu, chỉ thấy Khấu ra khỏi quầy bar, cứng rắn lôi em trai ngọai quốc kia ra khỏi cửa, Hawke kia vừa ra đến trước cửa còn không quên quay đầu nháy mắt với nàng một cái, “Sweet, bánh ngọt của cô ăn ngon lắm.”

Nàng lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông vừa gặp đã liếc mắt đưa tình, có chút há hốc mồm, không nhịn được bật cười, “Cám ơn.”

Khấu không cho hắn có cơ hội nói ra câu thứ hai, cứng rắn tha người đàn ông kia đi ra ngoài, hắn thoạt nhìn rất mạnh bạo.

“Alô? Alô? Bạch Vân, cậu còn ở đó chứ?” Nông Nông ở đầu dây bên kia phát ra tiếng gọi nghi hoặc.

Nàng phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Alô, tớ đây, có chuyện gì?”

“Tớ với Hạo Đình đã tìm rõ được chi tiết của tên gấu kia, hắn…”

“Nông Nông.” Bạch Vân ngắt lời của nàng. “Mỗi người đều có sự riêng tư, nếu Khấu muốn nói, anh ấy tự nhiên sẽ nói.”

“Nhưng tên kia…..”

Âm thanh của nàng đột nhiên bị gián đoạn, là âm thanh Lữ Hạo Đình chen ngang, “Bạch Vân, thật có lỗi, Nông Nông chỉ là lo lắng cho em.”

Nghe được Nông Nông oán giận kêu lên từ xa, nàng nở nụ cười, “Em biết.”

Lữ Hạo Đình ngừng một chút, mới nói: “Anh ta không phải người xấu.”

“Ừm.”

“Anh cảm thấy là anh ta thật lòng, chỉ là tự mình không biết.”

“Ừm.”

“Đàn ông có đôi khi rất ngốc.”“

Nàng cười khẽ ra tiếng, bởi vì Nông Nông nói “Đúng” rất to.

Lữ Hạo Đình cười khổ hai tiếng, rồi mới mở miệng: “Anh chỉ có thể nói với em, anh ta không có vấn đề về kinh tế.”

Nông Nông hừ ra tiếng nói có tiền thì có gì hơn người linh tinh, Bạch Vân cười nói với Lữ Hạo Đình: “Em không sao, anh đi trấn an cô ấy đi, đừng chọc tức cô ấy.”

“Anh biết.” Hắn chần chờ một chút, vẫn mở miệng công đạo nói: “Bạch Vân, nếu… anh là nói nếu, em…” Không xong, hắn thật sự không biết nên nói như thế nào cho đúng, không thể nói nếu nàng thất tình, đừng khách khí, cứ việc tìm đến bọn họ khóc lóc kể lể?

Biết ý của hắn, Bạch Vân dương dương tự đắc khóe miệng, nhìn người xe đi lại ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, em có thể ứng phó.”

“Bọn anh luôn coi em như em gái.” Hắn âm thầm thở dài, chỉ hy vọng họ Khấu kia không phụ tâm ý của Bạch Vân. “Nếu có cần gì thì cũng đừng khách khí.”

“Em biết, cám ơn.”

“Tự mình cẩn thận.”

“Ừm. Bye!”

Bạch Vân tắt cuộc gọi, trong lòng ấm áp. Kỳ thật có bạn tốt cũng là một điều tốt, nàng đương nhiên không phải không muốn, chỉ là có một số việc, nàng biết là không thể cưỡng cầu. Ngày đó nói với Khấu, chỉ là đơn giản cùng nhau đáp ứng, nàng không phải không muốn hắn đáp lại, chẳng qua bây giờ chỉ cần hắn vẫn ở đây, nàng liền cảm thấy như thế đã là tốt rồi.

Bên ngoài ánh mặt trời chiếu khắp nơi, nàng hơi hơi nheo mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Ừm, mùa hè…


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status