Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam

Chương 92: Thích tư thế nào, một đêm mấy lần?

/132


Chương 92: Thích tư thế nào, một đêm mấy lần? (tiếp theo)

Cố Triệt cũng không có quá nhiều suy nghĩ, thấy Thanh Phong cũng cầm vũ khí, anh cũng cầm một món vũ khí. Đó chính là thương. Không phải súng bắn đạn hiện đại, mà là cổ đại, phía dưới là một cọc gỗ, phía trên đầu thương bén nhọn... (Thương là một loại vũ khí phổ biến thời cổ đại ở Trung Quốc. Chữ tiếng Trung của từ ‘thương’ và từ ‘súng’ giống nhau.)

Thanh Phong nhìn thấy thì không khỏi cười Cố Triệt ngu ngốc ở trong lòng, cho dù là Cố Triệt tùy tiện cầm một thanh kiếm hay là gì thì cũng tốt hơn thương. Thương, đó là một trong những vũ khí đứng đầu trong các loại vũ khí, giống roi da vậy. Nếu như không phải vô cùng thuần thục, trên căn bản cũng không có nhiều tác dụng lớn, ngược lại sẽ trở ngại làm mấy động tác chậm lại mà thôi.

Nhưng sau đó, Thanh Phong liền không cười được.

Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]

Ai có thể nói cho ông biết, tại sao Cố Triệt dùng thương tốt như vậy.

Mỗi một động tác đều lưu loát, như nước chảy mây trôi.

Cố Triệt múa cây thương dài trong tay của anh, liên tục ép Thanh Phong lùi, cuối cùng đẩy đại đao trong tay ông, chĩa đầu thương lên ngực Thanh Phong.

"Sao cậu biết sử dụng thương dài?" Thanh Phong cảm giác không thể tin được. Vốn cho là ông thắng chắc, kết quả thua nát bét. Lúc này vẫn là đang ở trước mặt đồ đệ mình mà mất hết cả mặt mày. Nhưng mất thể diện cũng không sao, ít nhất ông đã xác định được, người đàn ông này đáng để dựa vào, mới có thể bảo vệ đồ đệ bảo bối của ông thật tốt..

Gian lận còn có một nguyên nhân khác, cũng là lo lắng Cố Triệt quá cứng nhắc, người gian lận sẽ không biết tại sao lại thất bại. Nếu thật sự là như vậy mà nói thì còn phải tự dạy dỗ.

"Đừng quên, trừ Lăng Thiên Môn, nhà họ Cố của con cũng vẫn lưu truyền xuống cho mọi người. Bản lĩnh của đời trước, đời sau cũng không thể quên mất như vậy, cho nên, mỗi một thế hệ đều phải học tập, cất giữ những tinh túy của đời trước." Cố Triệt thu hồi thương dài.

Anh nói là thật. Mặc dù thời đại bây giờ đã phát triển, những vũ khí lạnh lẽo này đã từ từ bị vứt bỏ, có sung rồi, trên căn bản là cũng không có ai học cách sử dụng vũ khí lạnh này. Nhưng bọn họ không biết. Lúc nào thì anh bắt đầu học cách sử dụng đại đao, thương dài còn có kiếm nữa? Khi đó lúc bị buộc học những thứ này, anh chỉ mới bảy tuổi thôi. Bây giờ nghĩ lại cũng không thấy khổ cực nữa rồi, ít nhất tất cả cực khổ đều đáng giá. Bởi vì hiện tại anh đã có đủ lòng tin để bảo vệ người mình yêu.

"Xem ra, hình như người đàn ông này rất khá." Đầu ngón tay Lưu Vân thon dài sơn màu đỏ nhẹ nhàng lướt qua môi của bà. 

"Cái gì gọi là hình như? Đó là chắc chắn có được hay không?" Trang Nhã Khinh cũng không che giấu tình cảm đối với Cố Triệt của cô chút nào. Có người đàn ông thế này, cô cảm thấy rất khó không kiêu ngạo, có gì phải che giấu.

"Nha đầu này, hãm vào rồi." Lưu Vân cho ra một kết luận như vậy. 

"Đúng vậy. Đây là dùng hết tất cả một lần để đánh cược, nếu như thua, con thật sự không biết con còn có thể làm thế nào." Trang Nhã Khinh cười.

Lưu Vân nhéo tay Trang Nhã Khinh, có chút không đồng ý với suy nghĩ của cô. Cái gì gọi là dùng hết tất cả đánh cược, không có đàn ông cũng không sao cả, không phải lúc trước bà đã ở vậy sao? Bây giờ không phải là trải qua rất tốt sao? Nhưng bà tin tưởng, con bé Nhã Nhã này nhất định có số tốt hơn bà, hạnh phúc hơn bà.

"Lo lắng chuyện đó làm gì? Chẳng lẽ con không đủ lòng tin với người đàn ông của con?" Lưu Vân cười nói.

Trang Nhã Khinh suy nghĩ một chút, giống như thật sự là như vậy, bây giờ cô lo lắng vấn đề này làm gì? "Có lòng tin."

"Không phải vậy là được rồi sao."

"Dạ. Anh ấy thật sự rất tốt, rất rất tốt, con cảm thấy con không xứng với anh ấy." Trang Nhã Khinh yếu ớt nói.

Cố Triệt đơn thuần ở phương diện tình cảm, mà cô đã kết hôn một lần, mặc dù là chuyện của kiếp trước rồi, nhưng trí nhớ vẫn mãi còn, mặc dù cô đối với Mạnh Thiệu Phong đã hoàn toàn không còn cảm giác nữa. Ở phương diện tính cách, Cố Triệt cũng tương đối thiên về chính nghĩa, nhưng trong lòng Trang Nhã Khinh tự hỏi, cô không phải là người con gái lương thiện, ngược lại còn có chút tà ác. Thật ra thì nhìn lại, hình như hai người chênh lệch hơi nhiều.

"Không, có thể có được con mới là do Cố Triệt đã may mắn tu được. Nhã Nhã của ta rất tốt, ta thật tiếc vì phải gả con ra ngoài sớm như vậy." 

"Hắc hắc. Vậy thì không lấy, ở cùng với người."

"Vậy sao có thể chứ? Chỉ là sau khi gả con đi thì có thể thường xuyên đến thăm ta. Lần này ra ngoài, ta nghĩ ta cũng không cần trở về nữa, ta ở lại chỗ này giúp con." Không trở về, rời đi đã hai mươi năm, không nghĩ sẽ trở về. Cho dù ở nơi này còn có thể gặp lại bọn họ.

"Tốt, thật tốt. Ý định của con là tạo một nhãn hiệu mỹ phẩm, sư thúc người ở đây thì người chính là cao thủ ở phương diện này, hi hi." Rốt cuộc Trang Nhã Khinh đã nhớ tới bản thân muốn mở một nhãn hiệu mỹ phẩm rồi sao? Thật ra thì cũng không phải cô tự nhớ ra, chính là những người lần trước gọi điện thoại cho cô để hỏi thăm, thong thả thì thật sự sẽ quên mất.

Vốn cảm thấy trong thời gian ngắn chắc là sẽ không làm, lại muốn vội vàng kết hôn, lại muốn làm những chuyện khác, chỉ là sư thúc ở đây, chuyện dễ hơn nhiều.

"Ta biết ngay, ở lại chỗ này sẽ trở thành tay sai vặt của con, sẽ bị con cướp đoạt sức lao động mà." Lưu Vân nói.

"Không phải, con sẽ trả tiền lương, sẽ không cướp đoạt không công." Trang Nhã Khinh cười to.

"Hừ, giá của ta rất cao."

"Được, người muốn bao nhiêu, chỉ cần con có thì tất cả đều cho người luôn."

"Cũng xấp xỉ như vậy. Năm đó nhiều công ty tranh nhau muốn cướp lấy nhân tài là ta đấy." Cũng giống vậy, ông chủ của các công ty tranh nhau giành giật muốn có được.

"Đúng vậy, sư thúc, con thật sự  quá sùng bái người."

"Được rồi, xem bọn họ so tài cũng sắp xong rồi, con có muốn đi xuống so cùng người đàn ông của con không? Xem xem các con, ai mạnh hơn ai." Lưu Vân nói lên đề nghị này. Đánh thắng được Thanh Phong cũng không đại biểu đánh thắng được Nhã Nhã. Trừ việc Nhã Nhã là được Thanh Phòng chân truyền thì tất cả bản lĩnh của Tứ đại trưởng lão cũng bị Nhã Nhã ép khô. Không biết có thể đánh thắng được Nhã Nhã hay không? Vấn đề này là một vấn đề khá nghiêm túc.

"Được. Thật ra thì con đã sớm muốn cùng anh ấy đánh một trận, chỉ là vẫn không có cơ hội, xem ra hôm nay là một cơ hội vô cùng tốt." Trang Nhã Khinh rục rịch ngóc đầu dậy.

Trang Nhã Khinh đi xuống, đứng ở trước mặt Cố Triệt. Lúc này Cố Triệt đã xong với Thanh Phong, Hạ Tĩnh Thiên đều đã so tài rồi, không ngoại lệ, đều thắng. "Em đến đây làm gì?" Cố Triệt hỏi. Mặc dù không thể nói là dáng vẻ mồ hôi đầm đìa, thở không ra hơi, nhưng Cố Triệt cũng đã ra lớp mồ hôi mỏng, hô hấp cũng nặng nề hơn một chút.

Dù sao, mới vừa dùng tâm đánh hai trận, sao có thể không mệt?

Tại sao là hai trận? Bởi vì Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần cũng nhận được sự truyền thụ của Thanh Phong, hai người liên thủ đối phó một mình Cố Triệt. Họ nói rằng, chính là ngộ nhỡ ngày nào đó gặp được đối thủ vô cùng lợi hại, số người cũng nhiều hơn, anh có thể không thể bảo vệ tốt cho Trang Nhã Khinh. Cố Triệt đón nhận khiêu chiến. Nếu không phải tới điểm là dừng lại thì sợ rằng cũng muốn đánh đến vết thương chằng chịt mới có thể kết thúc.

"Em muốn cùng anh so tài một chút, mặc dù nói anh vừa mới đánh xong, trên người không bị thương nặng, nhưng vẫn bị tổn thương miệng, chỉ là em vẫn muốn đánh một trận với anh." Thừa dịp bây giờ có thời gian, hơn nữa cô cũng có tinh thần và thể lực.

"Mau trở về." Cố Triệt nhíu mày, cũng không thể đồng ý suy nghĩ của Trang Nhã Khinh.

Quả đấm không có mắt, lỡ như tổn thương tới Nhã Nhã thì làm sao có thể được. "Anh không nhất định có thể tổn thương đến em, hơn nữa em biết sẽ không." Thật ra thì Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt so tài thì chắc chắn có thể chiếm hết tiện nghi. Điểm thứ nhất chính là tình hình bây giờ của anh, thứ hai là nói không chừng anh sẽ không phòng ngự, thua bởi cô.

"Biết thì cũng không cần đánh."

"Không, muốn đánh. Nhưng em cho phép anh nghỉ ngơi hai mươi phút." Để anh nghỉ ngơi thật khỏe một chút. Tuy nói đã chiếm tiện nghi rồi, nhưng không thể chiếm lộ liễu như vậy.

"Thắng được chúng tôi, không nhất định có thể thắng được Nhã Nhã." Hạ Tĩnh Thiên nói, anh vốn muốn áp chế nhuệ khí của Cố Triệt, nhưng cũng không nghi ngờ đã lộ ra một vấn đề, chính là anh không có lợi hại như Nhã Nhã, ha ha.

"Vậy thì thử một chút đi." Mặc dù Cố Triệt sợ quả đấm không có mắt mà tổn thương tới Nhã Nhã, nhưng lại nghĩ đến, nếu không đánh thắng trận này, sợ rằng cũng không dễ đi qua như vậy. Nhưng mà ngoài Thanh Phong bọn họ thì chính là Nhã Nhã, chỉ sợ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Một lát chú ý một chút là được, không nên quá nặng tay.

"Có muốn uống nước hay không?"

"Không cần, bắt đầu đi. Không cần dùng vũ khí gì." Đao kiếm càng không có mắt hơn quả đấm.

"Được." Trang Nhã Khinh đứng ở trước mặt Cố Triệt, mặc dù cô cố gắng để mình nhìn to lớn hơn một chút, nhưng mà vô tình là ở trước mặt anh vẫn trở nên nhỏ bé.

Hai người cách xa nhau ước chừng một thước rưỡi, vẫn đứng đó, không ai nhúc nhích, chỉ nhìn đối phương, hình như đang tiến hành đấu tranh tư tưởng bên trong. Cũng chính là vô hình, không thấy được cũng không sờ được, nhưng thua chính là do nội thương đấy.

Ặc. . . . . . Tiểu thuyết huyền huyễn hay tiểu thuyết võ hiệp đã thấy nhiều. Chuyện này thì đến nay Trang Nhã Khinh vẫn chưa phát hiện. Không có động tĩnh cũng chỉ đang vận động cảm xúc mà thôi.

Cố Triệt suy nghĩ như một con báo, địch không động ta không động, quan sát Trang Nhã Khinh, chỉ cần Trang Nhã Khinh vừa động đậy thì anh sẽ lập tức phản ứng.

Lúc này Cố Triệt muốn nghiêm túc thắng Nhã Nhã, để Thanh Phong bọn họ yên tâm giao Nhã Nhã cho anh, thế nên cần dốc toàn lực ứng phó. Huống chi, nếu nhường, chắc hẳn Nhã Nhã cũng sẽ không đồng ý. Duy nhất chính là cố gắng hết sức không làm tổn thương tới Nhã Nhã là được.

Rốt cuộc Trang Nhã Khinh cũng động đậy. Nhanh chóng dời vị trí đến trước mặt Cố Triệt, không chút lưu tình đá ra một đá. Nếu như bị đá ngã, chân anh không tàn phế thì cũng gãy xương.

Chỉ là làm sao Cố Triệt không biết, sớm một chút đã chuẩn bị tốt, tránh ra, hơn nữa đi vòng qua sau lưng Trang Nhã Khinh, nắm được vai cô.

Trang Nhã Khinh ngã người về phía sau, chân trực tiếp đá lên cao vào mặt hướng Cố Triệt, anh không thể làm gì khác hơn là buông cô ra. Nhưng không phải anh luôn né tránh đòn tấn công của cô, vẫn muốn khống chế cô, như vậy sẽ thắng, cũng sẽ không làm tổn thương tới cô.

Hai người, anh xong tới cô đánh, đánh đến hăng say, niềm vui tràn trề.

Cuối cùng, rốt cuộc là ai thắng?

Đáp án này chờ định đoạt.

Sau khi đánh xong, Cố Triệt càng có một cảm giác không nói nên lời đối với Trang Nhã Khinh. Anh chưa từng gặp đối thủ mạnh mẽ như vậy, còn là một phụ nữ.

"Nhã Nhã, những thứ đó của em, sư phụ em cũng không có." Cố Triệt phát hiện một vấn đề, rất nhiều những chiêu thức của Trang Nhã Khinh, Thanh Phong chưa từng dùng, hơn nữa đều rất sắc bén, rất mạnh mẽ. Lúc so tài, nếu như Thanh Phong biết thì tuyệt đối không thể nào không dùng. Nhưng Nhã Nhã biết mà Thanh Phong không biết. Hơn nữa, ngay cả hai người Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần có mà Thanh Phong cũng không có. Thật làm cho anh hoài nghi, cuối cùng Thanh Phong có phải sư phụ của bọn họ hay không? Sao đồ đệ có mà sư phụ lại không có? Trừ phi, mấy người Nhã Nhã không chỉ có một sư phụ là Thanh Phong? "Ngươi còn có sư phụ khác sao?"

"Không phải, chỉ là bắt buộc trưởng lão ở đó dạy. Các sư huynh cũng đều cùng học, lão già là người lười biếng, ông ấy nói tuổi của ông ấy cũng lớn như vậy rồi, còn học gì nữa? Cho nên cũng không có học được công phu của trưởng lão. Em và các sư huynh có chút chênh lêch là bởi vì những thứ đó là công phu tương đối cơ mật của môn phái bọn em, ngoại trừ em ra, bọn họ chết cũng không dạy." Cho nên giỏi hơn người khác. Cô cũng muốn len lén dạy các sư huynh, nhưng các trưởng lão nói cho cô biết một chuyện, cô liền hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ dạy cho các sư huynh. Đó chính là muốn học tập công phu đó thì phải là bé gái hoặc là bé trai cũng chính là xử nữ hoặc xử nam thì mới có thể học được, thậm chí, nếu như lúc người con trai đó học là xử nam, sau khi học rồi mà không phải nữa thì tất cả công phu đều bị huỷ bỏ. Được lựa chọn, Trang Nhã Khinh khẳng định sẽ lựa chọn không để cho bọn họ học. Nếu không chẳng lẽ học cả đời không động vào phụ nữ sao? Vậy người đàn ông sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Trưởng lão? Hừ, tuổi bọn họ bao nhiêu tuổi rồi mà toàn bộ đều là xử nam, võ công cao như thế nào? Có một cái rắm.

Khổng Tử cũng nói, thực sắc tính dã.

*thực sắc tính dã: Ăn uống và ham muốn tình dục là bản năng của con người

Không có ham muốn thì cuộc sống cũng không hoàn chỉnh. Học, cả ngày vùi ở Lăng Thiên Môn, Trang Nhã Khinh thật sự không nghĩ ra được, các Trưởng lão sống như vậy có ý nghĩa gì.

Sau đó, Trang Nhã Khinh biết thật ra thì lúc các Trưởng lão bị chọn trúng làm trưởng lão cũng không muốn, sau đó thì cũng không có biện pháp nào. Nhất định phải học giỏi tất cả công phu, để cho mình mạnh hơn, bảo vệ tốt cho Lăng Thiên Môn. Thành kiến của Trang Nhã Khinh đối với các trưởng lão cũng biến mất. Nói đến thì cũng là những người đáng thương.

Sau này Trang Nhã Khinh hủy bỏ phải quy định chọn trưởng lão như vậy, là sau khi cô tiếp quản Lăng Thiên Môn.

Chỉ là chọn ai trưởng lão? Đến lúc đó lớn tuổi nhất ở Lăng Thiên Môn chính là Thanh Phong  và Lưu Vân, còn có các sư huynh, để bọn họ sống mãi ở Lăng Thiên Môn, vĩnh viễn không thể đi ra ngoài sao? Chưa nói là bọn họ có thể đồng ý hay không, Trang Nhã Khinh cũng không thể làm như vậy.

Thật ra thì tơi một ngày nọ, Trang Nhã Khinh mới phát hiện một vấn đề. Không biết là bốn trưởng lão lừa cô hay là bốn trưởng lão cũng là người bị hại, bị người ta lừa. Trang Nhã Khinh phát hiện công phu đo, thật ra thì mặc dù phải lúc học phải là xử nam, nhưng nếu như cũng là lần đầu tiên học công phu kia thì sẽ giải trừ, về sau là hết chuyện.

Về phần làm sao phát hiện. . . . . . Cái này phải nói sau rồi. Nghe Trang Nhã Khinh nói, Cố Triệt hiểu. Thì ra là Nhã Nhã của anh còn lợi hại nhất cả Lăng Thiên Môn đấy.

"Em lợi hại như vậy, anh lo lắng nhà sẽ bạo lực lắm đây." Cố Triệt nói.

"Anh nói cái gì đó? Ai lợi hại hơn? Không phải lúc nãy anh mới thắng em sao?" Trang Nhã Khinh nói. Cố Triệt thối, cũng không biết nhường cô một chút, trực tiếp thắng. Mặc dù đánh mệt chết đi được nhưng cô cũng không có bị thương gì.

"Ha ha. Nhã Nhã, đàn ông là phải đứng trước mặt phụ nữ để bảo vệ cô ấy." Cố Triệt cảm thấy nếu như anh thua, như anh nên tăng cường huấn luyện thật tốt mới được. Không phải lòng tự ái của đàn ông, không phải chủ nghĩa đàn ông, mà là anh cảm thấy, đàn ông phải đứng ở phía trước. Không muốn ngày nào đó, khi gặp phải nguy hiểm, Nhã Nhã còn phải đứng phía trước bảo vệ anh.

"Chủ nghĩa đàn ông." Chỉ là, đáng ghét thích chủ nghĩa đàn ông này muốn chết  .

Phụ nữ đều hi vọng người đàn ông của mình mạnh mẽ một chút, bá đạo một chút như vậy, còn có một chút xíu chủ nghĩa đàn ông nữa. Dĩ nhiên phải xem là ở phương diện gì. Nếu như chủ nghĩa đàn ông đó dùng ở việc người phụ nữ của mình không thể nói chuyện với người đàn ông khác, chơi đùa mà người phụ nữ phải ở bên cạnh nhìn, phải nấu xong cơm đợi về nhà, phải nổi trống cổ vũ. . . . . . Người đàn ông có chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy thì không cần cũng được.

Phụ nữ thích mạnh mẽ, là lúc phụ nữ bị bệnh, bắt cô ấy uống thuốc. Lúc đêm khuya mà phụ nữ còn chưa ngủ thì ép buộc cô ấy ngủ, lúc phụ nữ cố tình gây sự, đè ở góc tường hoặc trên giường mãnh liệt mà mạnh mẽ.

Phụ nữ thích bá đạo, chính là phải chỉ có thể yêu một mình anh ấy, không cho phép khóc lúc anh ấy không thấy, không cho phép hoài nghi lòng của anh ấy, không cho phép. . . . . .

Còn nữa, đó chính là, đừng làm gì cũng phải hỏi phụ nữ, đàn ông, phải mạnh mẽ một chút, bá đạo một chút. Không nên hỏi phụ nữ có nguyện ý hay không, hỏi thì thường thường không lấy được câu trả lời chân thật. Cứng rắn một chút mới là vương đạo. Dĩ nhiên, nếu như thật sự không muốn, vậy thì không được, chứng minh các người không thể cùng nhau.

Đay cũng là lí do tại sao phim truyền hình vẫn luôn xuất hiện cảnh này. Người đàn ông có thể hôn hay không? Bình thường đều là không thể. Trực tiếp hôn đi, cô ấy đáp lại chính là có thể. Muốn đến trường học của cô gái đó, không nên hỏi có thể đến hay không, chờ cô ấy ở cổng , cô ấy sẽ vui mừng nhào tới. . . . . .


/132

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status