Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam

Chương 95: Hôn lễ hoàng kim (kết cục) (tiếp theo **)

/132


Chương 95: Hôn lễ hoàng kim (kết cục) (tiếp theo **)

Tiêu Dật Phàm bên kia thì càng ngày càng cũng không dễ chịu như vậy, anh bắt được Hoa Nhã thì trực tiếp lôi vào căn phòng nhỏ chứa thức ăn, nhưng mặc kệ anh nói hết lời thì Hoa Nhã vẫn không nói với anh câu nào, chính là không để ý tới anh.

"Buông tôi ra, tôi muốn đi ra ngoài, tôi đói rồi."

"Bên trong có đồ ăn, nếu không anh cho em ăn." Một tay Tiêu Dật Phàm nắm Hoa Nhã, một tay cầm một miếng bánh ngọt đưa vào miệng Hoa Nhã, đáng tiếc căn bản là cô cũng không cảm kích, chính là không ăn.

"Không cần, lấy ra, anh buông tôi ra, tự tôi có thể ăn."

"Hoa Nhã, em đừng như vậy, chúng ta nói chuyện một chút." Tiêu Dật Phàm thật sự không có biện pháp với Hoa Nhã, nha đầu này chính là không muốn nghe anh nói. Chính anh cũng không biết anh làm sai chỗ nào.

Chẳng lẽ là bởi vì sự kiện kia?

"Nói chuyện gì? Tôi và anh không có gì đáng để nói." Hoa Nhã nhìn Tiêu Dật Phàm, lạnh lùng nói .

"Lần đó, anh thật sự là không cố ý." Tiêu Dật Phàm vội vàng muốn nói.

"Đúng vậy, anh uống say, say rượu mất lý trí, dù đối tượng không phải là tôi thì anh cũng sẽ nhào tới, đó là bản năng, cũng không phải cố ý. Nói không chừng là bởi vì uống say nên hoa mắt, nhìn tôi bị sai, nhìn thành người khác." Hoa Nhã nói.

Vốn là cô thích Tiêu Dật Phàm, buổi tối đó cũng là cô cam tâm tình nguyện. Kết quả thế nào? Sáng ngày hôm sau, cô là một cô gái mà cũng chưa có nói gì, ngược lại phản ứng của anh mạnh hơn. Sau khi biết hai người xảy ra chuyện gì, vẻ mặt anh hối tiếc.

Dáng vẻ hối tiếc rối rắm đó, lúc ấy cô tan nát cõi lòng. Chứ đừng nói sau đó Tiêu Dật Phàm lại nói, do khó chịu, không cố ý, bởi vì uống say, bộ dạng vội vàng muốn phủi sạch quan hệ. Mặc dù sau đó cũng nói sẽ phụ trách.

Phụ trách, phụ cái đầu anh.

Hoa Nhã mặc quần áo tử tế liền đi, đi về nhà.

"Không phải, anh không phải có ý đó. Anh sẽ phụ trách, thật." Tiêu Dật Phàm nói.

"Tôi không còn lạ gì. Không phải chỉ là một lớp màng mỏng sao, tôi không quan tâm. Dù sao trên thế giới cũng không thiếu một xử nữ như tôi. Dù sao chồng tương lai của tôi cũng sẽ không để ý tôi có lớp màng đó hay không. Anh hãy thu lòng tốt bụng của anh đi, tôi không cần." Nói là nói như vậy, nhưng hốc mắt Hoa Nhã đã đỏ lên, giống như nhận được uất ức cực lớn nên phải lập tức khóc lên.

Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt ở ngoài cửa nên nghe được.

"Triệt, nếu như em là Hoa Nhã mà nói thì khi đó đã trực tiếp cho người đàn ông đó hai tát tai, sau đó lại đánh cho một trần, cuối cùng dứt khoát biến mất không còn gặp lại nữa." Trang Nhã Khinh hừ nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng nói sau lưng Cố Triệt.

Hai người ở bên ngoài nghe lén rõ ràng như vậy, nhưng mà hai người bên trong quá mức tập trung nên dĩ nhiên không hề phát hiện. Hoa Nhã coi như xong, Tiêu Dật Phàm cũng không hề phát hiện, haizz. . .

"Dù sao em cũng không phải là Hoa Nhã." Nếu như Nhã Nhã thật sự bị. . . . . . Tiêu Dật Phàm. . . Mẹ nó, không cần Nhã Nhã ra tay, chính anh sẽ cầm súng bắn anh ấy.

Hiển nhiên là Cố Triệt hiểu nhầm một nghĩa khác.

"Chồng tương lai của em? Ai?" Tiêu Dật Phàm hỏi, nụ cười trên mặt đã không tồn tại, đổi thành sát khí nồng nặc.

"Chồng tôi là ai ? Anh đừng quên là lúc đầu tôi vì điều gì mà đến nhà anh? Bây giờ đã về, dĩ nhiên cha của tôi sẽ phải sắp xếp chồng chưa cưới cho tôi rồi." Hoa Nhã nói.

Thật ra thì cô thật sự không muốn gả cho người đàn ông kia chút nào.

Mặc dù cha mẹ vì cô mà chọn người cũng không kém, tuổi trẻ tài cao, nhưng cô không thích thì chính là không thích. Chính là vì người trong lòng là người khác.

Anh nỗ lực lâu như vậy, đã mệt mỏi, không muốn cố gắng nữa. "Gả cho anh đi, anh không thể so với người đàn ông mà gia đình của em sắp xếp cho em hay sao." Tiêu Dật Phàm vội vàng nói.

"Tại sao? Tôi nói tôi không quan tâm đến đêm đó. Hưởng thụ không chỉ có một mình anh, anh không phải cảm thấy áy náy hay đau lòng gì hết."

"Anh cũng nói vậy rồi, anh muốn cưới em."

"Anh nói cưới liền cưới sao? Anh cũng không xem tôi là ai. Ưm. . . . . ." Hoa Nhã vừa nói xong liền bị tên lưu manh Tiêu Dật Phàm chặn miệng.

Dùng phương thức gì, chính là dùng miệng. . . . . .

Đây chính là người đàn ông quen dùng kỹ xảo, hơn nữa cũng là phương pháp vô cùng hữu hiệu.

Chỉ thấy lúc vừa mới bắt đầu thì Hõa Nhã còn không ngừng  giãy giụa, không ngừng vỗ vào Tiêu Dật Phàm, nhưng anh vẫn không buông ra. Từ từ cô cũng bỏ qua, tay vốn không ngừng vỗ vào lồng ngực anh cũng đã vòng vào cổ anh. . . . . .

"Đàn ông các anh thích như vậy à." Trang Nhã Khinh nói.

Nhưng hình như Cố Triệt chưa từng làm như vậy với cô, đây chính là tiếc nuối.

". . . . . ."

Cũng không biết hôn lễ này đã thúc đẩy bao nhiêu đôi. Mọi người không chỉ thấy hai người Trang Nhã Khinh và Cố Triệt mà người đi cũng đã xem xong kịch hay, thật sự là nhiều hỉ lâm môn. 

*nhiều hỉ lâm môn là biến thể của song hỉ lâm môn, có nghĩa nhiều chuyện vui đến cửa

*** 

Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]

Buổi tối. . . 

"Em có muốn đi tắm trước không." Cố Triệt xoay xoay tay, nhếch miệng nói.

Đây là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, trong lòng Cố Triệt rất hồi hộp. Cũng không biết tại sao, cũng không phải là chưa từng làm. Nhưng anh vẫn rất xem trọng tối nay, vô cùng quan trọng.

"Cùng nhau tắm đi." Trang Nhã Khinh lên tiếng mời.

"Như vậy không tốt đâu." Hiển nhiên, âm thanh cự tuyệt của Cố Triệt hơi yếu ớt, thật ra thì anh thật sự rất muốn đi . . . . . .

"Sao không tốt?" Trang Nhã Khinh nhướng mày.

Cố Triệt nhìn mặt Trang Nhã Khinh một chút, nhìn bụng cô một chút: "Bụng của em có cục cưng của chúng ta." Cố Triệt nói.

Đúng vậy, vốn là anh cũng định hai người tắm xong sẽ trực tiếp đi ngủ, ba tháng đầu bảo bảo rất dễ mất, cho nên cần phải cẩn thận, cho nên anh cũng chỉ có thể nhịn, không thể quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình.

"Em biết rõ, không sao."

"Không được, anh sợ tổn thương bảo bảo." Cố Triệt nói.

Trang Nhã Khinh cười, nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, khẽ mở môi đỏ mọng: "Triệt, anh quên em làm gì sao? Tự em đã nghiên cứu chế ra thuốc giữ thai tốt nhất, hơn nữa lúc nãy cũng uống rồi. Chính là tối nay để cho em mang năm mưới ki-lô-gam chạy mười ki-lô-mét, con cũng sẽ không chuyện gì, tuyệt đối vui vẻ."

"Em. . . . . ."

"Đúng vậy, y thuật của em mà anh còn chưa tin sao, huống chi, em còn có Huyết Nhan, nó cũng sẽ không để bảo bảo có chuyện."

"Thật không?"

"Em vô cùng chắc chắn, được chưa?" Biết là Cố Triệt lo lắng cho con. . . Triệt nhất định sẽ là một người cha tốt. Dĩ nhiên, cũng là một ông xã tuyệt vời.

Cố Triệt rầm rầm đứng dậy, sau đó kéo Trang Nhã Khinh vào phòng tắm.

Đóng cửa phòng tắm, Cố Triệt không thể chờ đợi mà hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át quyến rũ lòng người của Trang Nhã Khinh.

Thật mềm, rất ngọt.

"Ưm. . . . . . Triệt."

Cố Triệt không chút kiêng kỵ hôn Trang Nhã Khinh, tay âm thầm đưa vào trong quần áo của Trang Nhã Khinh, nắm nơi trở nên lớn đẫy đà bởi vì có đứa bé.

Buổi tối này, Cố Triệt rất điên cuồng, nhưng cũng rất cẩn thận.

Trong lòng anh vẫn còn có một chút băn khoăn.

Trời đã sáng rất nhanh.

Cố Triệt nhận được điện thoại từ quân khu, đột nhiên ngồi dậy, đang định chuẩn bị mặc quần áo rời đi.

Trang Nhã Khinh bị động tác của Cố Triệt đánh thức nên cũng thức dậy, không cần quan tâm cô không một mảnh vải bên trong, chăn tụt xuống ở bên hông cũng không quan tâm, cô nằm ở trên lưng của anh.

Trên lưng, trên cổ hai người, khắp nơi đều là dấu vết nhỏ nhỏ đỏ đỏ, có thể thấy được tối hôm qua hai người chiến đấu tốt bao nhiêu.

"Triệt, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta kết hôn, không đi quân khu có được không?"

"Anh có nhiệm vụ."

"Nhưng. . . . . . Hôm qua chúng ta mới vừa kết hôn, chẳng lẽ anh cũng không muốn nghỉ ngơi cùng em nhiều hơn một chút sao? Vẫn còn sáng sớm, anh muốn đi sao?" Trang Nhã Khinh ôm Cố Triệt, ma sát anh.

Tiếp xúc ấm áp, cảm giác mềm nhũn khiến trong lòng Cố Triệt kích động.

Cố Triệt lật người, ép Trang Nhã Khinh dưới người. "Sao anh lại cưới một tiểu yêu tinh không biết thỏa mãn như thế này chứ." Nói xong, anh cúi đầu hôn lên mang tai cô.

"Ha ha, Triệt, em chính là không biết thỏa mãn." Trang Nhã Khinh cũng mới phát hiện, tại sao cô cứ mãnh liệt muốn ngắm * như vậy. Trước kia chưa từng như vậy.

Khi Trang Nhã Khinh tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi trưa, ánh mặt trời đã chiếu vào từ ban công, ấm áp, làm cho người ta cảm thấy mềm yếu. Sờ bên cạnh một cái, quả nhiên đã trống không, không có ai nằm ở chỗ đó. Ngay cả trong chăn cũng đã lạnh lẽo, không ấm nữa.

Trang Nhã Khinh có thể thông cảm cho Cố Triệt, cô cũng nghe được cú điện thoại kia, lúc nãy chính xác là cô quá tùy hứng.

Thở dài, Trang Nhã Khinh chuẩn bị đứng dậy ăn cơm trưa, vận động thời gian lâu như vậy, Trang Nhã Khinh cũng cảm thấy đói bụng. Rất đói.

Thân thể còn hơi đau nhức, nhưng cô cũng có thể cảm thấy lạnh lẽo truyền tới, chắc là Triệt bôi thuốc cho cô. Thật là một người đàn ông biết chăm sóc, Trang Nhã Khinh lần nữa cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình.

Buổi tối, đã không khác rạng sáng bao nhiêu thì Cố Triệt mới trở về.

Trang Nhã Khinh cũng dịu dàng hiền lành như những người vợ khác, nhìn thấy chống của mình trở lại thì giúp chồng cởi áo khoác xuống.

"Sao chưa ngủ?" Cố Triệt biết bây giờ đã khuya lắm rồi, cho là anh trở về thì Nhã Nhã cũng đã ngủ, không ngờ, Nhã Nhã vẫn ngồi trên ghế sa lon lên mạng, chờ anh về nhà.

Dây cung trong lòng lại lần nữa mềm mại, âm nhạc xúc động lòng người.

"Chờ anh đó. Bận bịu cả ngày rồi, có mệt hay không? Anh đến ghế sa lon ngồi một lát trước đi, em nấu bữa ăn khuya cho anh, em đi làm rồi bưng tới cho anh. Cũng biết anh có thể sẽ rất khuya mới trở về cho nên vẫn giữ ấm. Ngươi trở lại lúc nào cũng có thể ăn." Trang Nhã Khinh nói xong thì kéo Cố Triệt ngồi xuống phía trên ghế sa lon, sau đó tự đi vào phòng bếp.

"Thơm quá." Mở nắp ra, một mùi thơm nồng nặc cũng đã bay ra ngoài. Mùi thơm nồng nặc, nhưng lại không làm cho anh cảm thấy buồn bực.

"Thích là được rồi. Ăn đi." Nếu Trang Nhã Khinh muốn làm một người vợ hiền, một chút vấn đề cũng không có.

"Bà xã, cưới được em là may mắn lớn nhất cả đời anh."

"Nói gì đó, buồn nôn như vậy. Mặc dù em rất thích. Được, ăn đi." Triệt thật là càng ngày càng biết nói chuyện, cô càng ngày càng thích Triệt rồi.

"Ha ha, thích là được." Cố Triệt dùng nguyên câu mà Trang Nhã Khinh nói trở lại. Buổi tối, hai người ôm nhau ngủ.

Trang Nhã Khinh dán vào Cố Triệt ngủ, tay anh khoác vào ngang hông cô, bàn tay không ngừng vuốt bụng cô.

"Nhã Nhã, bà xã, thật sự cám ơn em."

"Cám ơn em cái gì?"

"Cám ơn em yêu anh, cám ơn em nguyện ý sinh con vì anh." Cố Triệt nói.

"Em là vợ anh, không yêu ngươi, không sinh con cho anh thì sinh cho ai, thật là." Trang Nhã Khinh chọc Cố Triệt cười, thật vui vẻ, thật hạnh phúc.

Đột nhiên cảm thấy ông trời sắp đặt như vậy là để cho cô tìm được Cố Triệt, tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về cô.

Ban đầu chính cô cũng thật sự có lúc sẽ oán giận trời cao đối xử không công bằng với cô như vậy, chuyện đó lại có thể xảy ra ở trên người cô, thì ra là vì để cho cô lấy được người tốt hơn.

Cô có cha thương yêu, mặc dù cha đã qua đời, nhưng đó là trí nhớ cô trân quý nhất. Mọi người ở Lăng Thiên Môn cưng chiều, có Cố Triệt yêu thương và chiều chuộng, có cha mẹ chồng mến, bây giờ cũng có những đứa con đáng yêu, thật sự cả đời người phụ nữ có nhiêu đó là đủ rồi. "Tối hôm qua chúng ta. . . . . . con không có sao chứ?" Cố Triệt vẫn có một chút lo lắng.

"Không có sao, yên tâm đi. Tối nay anh còn muốn cũng không sao."

". . . . . ."

Hai người ôm nhau thật chặt, không có một chút cách ngăn, lòng cũng dựa vào nhau, khoảng cách hai trái tim sao gần thế. . . . . .

Ngoài cửa sổ, trăng sáng nhìn ấm áp ở bên trong phòng cũng không nhịn được cười. Đẩy mây mù ra, hâm mộ hai người hạnh phúc.

Ngày hôm sau nữa, Trang Nhã Khinh phá lệ không ngủ nướng, cũng không có quyến rũ anh như hôm qua, dù sao cũng sớm mặc đồ rằn ri được làm theo yêu cầu vào người.

"Em đang làm gì vậy?"

"Mặc quần áo."

"Sao em mặc quần áo này?"

"Em thích, không được sao?"

". . . . . ."

Ra cửa, Trang Nhã Khinh theo thật sát sau lưng Cố Triệt, anh đi, cô cũng đi, anh ngừng, cô cũng ngừng.

Cố Triệt im lặng, xoay người, hỏi: "Em cứ đi theo anh làm gì?"

"Canh gác." Trang Nhã Khinh đáp lời hợp tình hợp lý.

Thật ra thì Trang Nhã Khinh cũng có mục đích khác, cô muốn nhìn xem chuyện này có phải thật sự nghiêm trọng vậy hay không. Nghiêm trọng đến nông nỗi phải xung đột vũ trang.

Chuyện trong xã hội, đương nhiên Trang Nhã Khinh vẫn hiểu rõ một chút. Trên mạng, qua báo chí, tất cả đều đăng tin tức giữa hai nước, quan hệ hai nước đã đến lúc gay cấn.

Cô muốn biết, có phải thật sự muốn chiến tranh hay không, nếu như là vậy thì cô sẽ đi cùng anh, cô không thể nào ngoan ngoãn ở trong nhà chờ anh trở lại, đó không phải là tác phong của cô.

Cô không phải phụ nữ tay trói gà không chặt, cô có thể bận rộn bên cạnh Cố Triệt, vậy thì tại sao cô không đi giúp đỡ chồng của cô chứ.

"Nhã Nhã, đừng làm rộn, anh có chuyện quan trọng." Mà chuyện quan trọng thì Nhã Nhã không biết là tốt nhất.

"Không phải là xử lý hai nước vấn đề sao, cũng không phải là sẽ đánh nhau, em cũng chuẩn bị rồi." Trang Nhã Khinh không muốn nghe Cố Triệt cự tuyệt cô nên liền chui vào chiếc Hummer của anh, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, buộc dây an toàn.

"Nhã Nhã. . . . . ."

"Đừng nói nữa, em quyết định hôm nay em nhất định phải theo."

Đến quân khu, Trang Nhã Khinh nhìn thấy mọi người chờ xuất phát đều ở đây huấn luyện, vẻ mặt đều rất nghiêm túc, cũng không cười đùa giỡn như trước nữa, xem ra chuyện quả thật đến mức vô cùng nghiêm trọng.

Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]

Bộ dáng của mọi người không phải là chuẩn bị vì đánh giặc sao.

Trang Nhã Khinh nhìn cửa phòng làm việc của Cố Triệt, thấy rất nhiều người chức lớn, phần lớn họ đều tới hôn lễ, người đứng đầu giới chính trị, tư lệnh, cho nên, Trang Nhã Khinh cũng nhìn thấy Trì Liệt ngồi ở bên trong, vẻ mặt nghiêm túc.

"Em ở bên ngoài đi." Cố Triệt nói.

"Được." Trang Nhã Khinh gật đầu đồng ý. Dù sao thì nếu như cô cũng đi theo vào thì ảnh hưởng không tốt tới Cố Triệt, không khỏi có người sẽ nói xấu ....

Cô muốn nghe, không vào được thì cũng có thể nghe.

"Sao không để cho vợ cậu vào?" Trì Liệt nói.

"Những chuyện này không để cô ấy biết được sẽ tốt hơn." Cố Triệt ngồi vào chỗ ngồi của anh.

Từ chỗ ngồi là có thể nhìn ra được thân phận, địa vị của Cố Triệt cao thế nào.

Có chuyện cần thương lượng, không cần Cố Triệt phải đi qua mà là anh muốn ở bên này. Hơn nữa ở phòng làm việc của anh, cũng chính là cái ghế của Cố Triệt, còn lại đều thở ơ. . . . . . Người khác cũng ngồi lạnh nhạt nhìn Cố Triệt.

"Mọi người thấy chuyện này thế nào ?" Cố Triệt cũng không vội vã tỏ thái độ, hỏi ý kiến của người khác trước.

"Tôi cảm thấy trận chiến này vẫn không đánh thì tốt hơn. Dù sao đánh giặc thì người chịu khổ là nhân dân." Một chính trị gia nói.

"Không được, trận này phải đánh, không thể để cho bọn họ xem thường chúng ta, nếu như chúng ta còn im hơi lặng tiếng như vậy thì sau này những quốc gia khác cũng sẽ chạy tới xâm chiếm quốc gia chúng ta thì sao ?" Tư lệnh vỗ bàn một cái, căm hận nói.

"Nhưng. . . . . ."

"Nhưng cái gì mà nhưng, các người làm lãnh đạo, cuộc sống an nhàn, thoải máu nên không muốn đánh trận, tìm nhân dân để lấy cớ sao?"

"Nhưng nếu một khi chiến tranh bắt đầu, nói không chừng đó không chỉ là vấn đề hai quốc gia chúng ta, trong đó dính dấp rất nhiều vấn đề."

"Vấn đề thì vấn đề, chẳng lẽ chúng ta là nước thứ hai trên thế giới mà sợ một nước R nho nhỏ như vậy hay sao? Chúng ta không thể ngồi đợi đánh chết, mặc cho bọn họ cưỡi lên trên đầu của chúng ta mà đi tiểu." Tư lệnh càng nói càng kích động, gần như muốn khống chế không được tâm tình của mình.

Cố Triệt bảo ông ngồi xuống. "Chú cảm thấy nên làm như thế nào mới phải?" Cố Triệt nghiêng đầu, hỏi Trì Liệt.

Trì Liệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi cảm thấy trận đánh này vẫn phải đánh thôi. Mặc dù cách nói đó cũng là sự thật, đánh giặc thì chịu khổ là nhân dân. Nhưng bây giờ nhân dân của chúng ta yêu cầu đánh giặc. Mọi người đều là yêu nước, đều không hi vọng lãnh thổ quốc gia bị xâm chiếm. Đánh giặc cũng là thuận theo lòng dân, chuyện thuận theo lòng dân thì nhất định sẽ thành công. Huống chi tư lệnh Thường nói không sai, nếu như không đánh thì các quốc gia khác sẽ xem thường chúng ta, nhân dân của ta sẽ càng thất vọng với chúng ta. Nếu là nhân dân mất lòng tin với chúng ta, không tin tưởng chúng ta, như vậy thì quốc gia chúng ta xong rồi."

Cố Triệt vỗ vỗ tay. "Nói không sai, tôi cũng cho là như vậy, trận đánh này phải để bọn người đã khi dễ chúng ta, chúng ta không phải quả hồng mềm, nước R chỉ coi như là giết gà dọa khỉ, chúng ta nhất định phải đặt oai phong cho nhân dân. Như vậy thì những quốc gia khác mới có thể kiêng kỵ chúng ta, nhân dân của chúng ta mới có thể ủng hộ chúng ta."

"Quân trưởng Cô, không phải anh mới kết hôn. . . . . ." Người phản đối đánh giặc nói.

"Chuyện của người là chuyện nhỏ, chuyện của quốc gia là chuyện lớn. Huống chi tôi lại có đủ lòng tin là trận đánh này có thể thắng, cũng không phải là tôi một đi không trở lại, tin tưởng vợ tôi sẽ hiểu và ủng hộ tôi."

"Quân trưởng Cô thật là có phúc lớn, có người vợ hiểu chuyện như vậy."

"Được rồi, chuyện cứ quyết định như vậy, trận đánh này chúng ta phải đánh, hơn nữa phải đánh thật đẹp." Cuối cùng Cố Triệt tuyên bố kết luận này.

Thật ra thì lúc biết được du học sinh, khách du lịch, dân thường của quốc gia mình ở nước R, còn có ca sĩ, minh tinh điện ảnh lưu diễn một vài tuần bị nước R giam giữ thì anh cũng đã quyết định phải đánh trận này rồi, hội nghị này chỉ là một hình thức mà thôi. Chuyện hình thức vẫn phải có một chút.

Trang Nhã Khinh đoán không sai, quả nhiên phải đánh.

Nghe xong chuyện cô muốn nghe, Trang Nhã Khinh đang định rời đi thì bị Tôn Bính Nguyên phát hiện.

"Phu nhân, người ở bên ngoài làm gì?" Tôn Bính Nguyên nói, người ở bên trong đã biết, nhất là Cố Triệt.

Không ngờ Nhã Nhã đã đến mức này rồi, ở bên ngoài nghe lén mà bên trong lại không phát hiện.

"Nhã Nhã, em ở bên ngoài làm gì?" Cố Triệt mở cửa.

"Em vừa lúc đi ngang qua."

"Ừ, em chuẩn bị đi đâu?"

"Em muốn đi xem bọn họ huấn luyện một chút."

"Vậy thì đi."

"Ừ."

Tôn Bính Nguyên biết mình hình như làm một chuyện sai lầm. . . . . .

Chuyện Cố Triệt đã quyết định thì cũng không ai thay đổi được. Trang Nhã Khinh biết, đây là vấn đề nguyên tắc của anh.

Chuyện đã xảy ra như vậy, đừng nói là Cố Triệt, chính cô cũng đang giận. "Em muốn đi."

"Em muốn đi đâu?"

"Anh biết mà, em cũng muốn đi theo anh đánh trận chiến này."

"Không được, em là một người phụ nữ, đi tới đó làm gì?" Huống chi trong bụng còn có con nữa.

"Tại sao phụ nữ thì không thể đi. Ngày xưa còn có Hoa Mộc Lan tòng quân, Mộc Quế Anh làm thống soái đấy thôi. Trương Băng trong quân khu các anh cũng là nữ, cũng không phải là phải đi sao?" Trang Nhã Khinh nói.

"Không được, dù sao em thì không cho phép đi." Đi không phải làm cho anh thêm lo lắng, không thể an tâm đánh giặc sao. Đánh giặc, không phải ai cũng có thể nói được rõ ràng, súng không có mắt , ngộ nhỡ thương tổn tới Nhã Nhã, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Trang Nhã Khinh không muốn tranh cãi với Cố Triệt, nhưng đi thì cô nhất định phải đi.

Biết Cố Triệt lo lắng cho con, lo lắng cho an nguy của cô, nhưng sao cô có thể yên tâm thoải mái ở nhà hưởng thụ, để một mình Triệt ở bên ngoài chiến đấu được? Chuyện như vậy cô làm không được.

Huống chi thật ra thì Triệt biết thực lực của cô. Mặc dù lần đó thua, nhưng cô còn chưa dùng Huyết Nhan. Có Huyết Nhan bảo vệ, Trang Nhã Khinh tin tưởng vào bản thân.

Đợi đến khi Cố Triệt đi tắm rửa, Trang Nhã Khinh gọi điện thoại cho Tiêu Dật Phàm. "Có thể giúp em đặt một vé máy bay đến nước R nước không vậy." Muốn Tiêu Dật Phàm giúp một tay cũng không phải đạo lý tốt đẹp gì.

Bây giờ tự thân cô cũng không có thế lực gì, cô có thể đặt, nhưng vẫn phải dựa vào thế lực của Triệt mới được.

Hai nước đã đến mức độ phải chiến tranh, vé máy bay cũng không dễ đặt.

Tiêu Dật Phàm sẽ có biện pháp.

"Được."

Trong lòng Tiêu Dật Phàm biết Trang Nhã Khinh muốn làm gì, anh khuyên cũng không được. Thay vì để Nhã Nhã lại đi tìm người khác giúp đỡ thì còn không bằng chính anh.


/132

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status