Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam

Chương 57: Thiểu Thiển tham công tiếc việc.

/132


Chương 58: Thiểu Thiển tham công tiếc việc.

Editor: Búnn.
"Tôi uy hiếp cô thì làm sao? Dù tôi làm chuyện gì thì ông già nhà tôi cũng ngoan ngoãn chùi đít cho tôi." Trần Khải không kiêng nể gì, nói.

Trang Nhã Khinh lắc đầu, cũng không biết Trần Khải ngu xuẩn như vậy làm sao sống đến tận bây giờ được? Cho dù việc này có cục trưởng chùi đít, nhưng chắc chắn cũng chỉ làm ngầm thôi, cha anh ta cũng không dám nói thẳng ra. Vậy mà anh ta lại có thể lấy chuyện đó làm tự hào. Lắc đầu vì người ngu xuẩn như vậy, vì người dân thành phố A có cục trưởng ngu xuẩn như vậy, bi ai cho cục trưởng ngay cả con trai cũng không dạy được.

"Tôi nói cho cô biết nha cô bé, buổi tối đi đường cẩn thận một chút, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng không nên trách tôi. Dáng người rất đẹp, khuôn mặt cũng không tệ...."

"Trần Khải, những lời anh vừa nói tôi đã ghi âm lại trong điện thoại, anh nói xem, tôi có dám công bố chuyện này hay không?" Nghiêm Lỵ giơ điện thoại của mình lên.

"Cô dám không?"

"Tại sao tôi lại không dám? Không phải anh vẫn vô cùng tự hào vì có người cha có thế lực sao? Tôi lại muốn nhìn một chút xem phương pháp ghi âm này có thể khiến cha anh rơi đài không, sau đó, rầm, tan xương nát thịt." Có cá tính, quả nhiên không nhìn lầm. Trang Nhã Khinh đứng bên cạnh gật đầu. Đặc biết đến đoạn "rầm" kia. Thật sự có cá tính.Trần Khải bị dọa đến không thể nói gì được.

"Cô...Xóa đoạn ghi âm cho tôi."

"Dựa vào cái gì?" Nghiêm Lỵ cầm điện thoại bấm gì đó, không biết đang làm cái gì.

"Tôi có thể đoạt nó lại. Các anh em, lên." Nhóm cảnh sát kia thật sự đi lên cướp điện thoại. Mặt Nghiêm Lỵ không đổi sắc, tự nhiên vênh váo nói. "Cướp điện thoại cũng không có tác dụng, tôi mới phát tán chuyện ghi âm này đi, rất nhiều người đã có đoạn ghi âm này trong tay."

"Dừng lại." Ngực Trần Khải lên xuống lợi hại, tiếng hít thở nặng thêm, xem ra tức giận không nhẹ. "Chúng ta đi."

"Chậm đã, bỏ hết những thứ vừa bỏ vào trong túi ra, đồ của chúng tôi dễ lấy như vậy sao?" Tuyệt đối không chịu thiệt.

"Lấy tất cả ra, đồ ngu xuẩn các cậu."

Những vị cảnh sát này nhịn đau bỏ tất cả mọi thứ trong túi ra. Sau đó Nghiêm Lỵ phát hiện ra một cái gì đó, là một túi vải nhỏ có bột phấn màu trắng. À....Cái này chính là vật cấm mà Trần Khải đã nói sao. Nghiêm Lỵ cầm túi đó lên: "Cái túi này..."

Trần Khải thấy, trừng mắt nhìn một vị cảnh sát không cẩn thận cái túi đó ra một cái. "Đồ vật trong tay cô, bây giờ tôi có thể kiện cô tội buôn lậu thuốc phiện."

Nghiêm Lỵ lắc lắc ngón tay. "Anh sai rồi, là anh ta lấy từ trong túi ra, camera ở sảnh lớn này có thể ghi lại rõ ràng."

"Xem như cô lợi hại, chúng ta đi." Chịu thua trong tay Trang Nhã Khinh thì cũng thôi đi nhưng Trần Khải thật sự không thể ngờ được hôm nay sẽ cam chịu trong tay một cô gái như vậy, càng lúc càng cảm thấy tức giận.

"Không tiễn, có rảnh thì tới đây chơi thường xuyên nhé." Nghiêm Lỵ vẫy vẫy tay, đưa tiễn đám 'cảnh sát' bất lương này.

"Chị Nghiêm Lỵ, bọn họ thật sự là cảnh sát sao?" Cô bán hàng Tiểu Vân vừa trốn ở bên cạnh mon men lại hỏi.

Trang Nhã Khinh tiến lên đằng trước. "Đương nhiên không phải. Đồng phục cảnh sát là Trần Khải lén mang tới. Nếu cảnh sát ở thành phố A mà ở cái dạng này thì cuộc sống của chúng ta đã khổ rồi, không phải sao?"

"Bà chủ..."

"Chuyện vừa rồi cô làm rất khá." Trang Nhã Khinh vỗ nhẹ bả vai Nghiêm Lỵ, thật lòng khen ngợi.

"Đều là do bà chủ bồi dưỡng." Chỗ nào cũng thấy khiêm tốn, ừ, rất được.

"Cảm giác khi nhìn người khác kinh ngạc, có miệng mà không trả lời được rất sảng khoái không?" Trang Nhã Khinh cười nói.

Nghiêm Lỵ tự 


/132

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status