Ngựa chạy được nửa canh giờ, đi đến trước một nông trại đơn sơ, hắn ôm Thất Thất xuống ngựa, đem yên ngựa tháo xuống, vỗ một cái ở mông ngựa, đem ngựa đuổi đi.
Vào phòng, đem đèn thắp lên, chỉ vào chiếc giường bên góc tường nói : “ Đến khi trời sáng còn một đoạn thời gian, nàng nên ngủ một chút !”
Thất Thất lắc đầu, “ Muội không muốn ngủ !”
Dực Chi khẽ cười một chút, ngồi lên giường, cánh tay duỗi ra, đem Thất Thất ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy, Thất Thất vui sướng thật sự khó có thể dùng ngôn từ miêu tả, hắn gắt gao ôm nàng, hồi lâu, cảm xúc kích động qua đi mới chậm rãi buông ra, lúc này mới cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ của Thất Thất.
Bị nhốt vài ngày, mặt có chút trắng ra, không hề đen đen như trước, hai má gầy xọp vào, Dực Chi một trận đau lòng, hắn nhớ rõ mặt Thất Thất tuy nhỏ nhưng luôn phì phì đô đô, tròn vô ! Bỗng dưng, vẻ mặt ôn nhu biến thành lạnh, đẩy mái tóc che trên trán Thất Thất, trong ánh mắt lạnh như băng chiếu lên vết sẹo xấu xí trên trán nàng.
Thất Thất nhanh chóng lấy tay che lại, trừng mắt nói : “ Nếu huynh dám kêu muội xấu, muội liền khóc cho huynh xem !”
Ánh mắt thâm thúy của Dực Chi đổi đổi, thở sâu, nhẹ giọng : “ Ta không nói, nàng lấy tay ra cho ta xem miệng vết thương !”
“ Nói phải giữ lời !” Thất Thất cười cười, chậm rãi buông tay.
Dực Chi cau mày, đau lòng nhìn miệng vết thương thật dài, tuy rằng đã được bôi thuốc, nhưng miệng vết thương quá sâu, khẳng định sẽ đẻ lại sẹo, “ Tại sao lại không băng bó lại !”
“ Băng bó rất xấu nha ! dù sao cũng không đau ! không cần để ý đến nó !”
Bỗng dưng Dực Chi lại đem Thất Thất ôm vào trong lòng, “ Ta cam đoan, về sau sẽ không bao giờ để nàng bị thương !” Hơi thở ấm áp vây quanh Thất Thất, Thất Thất có chút sợ lui lui cổ, khóe mắt ngắm đôi mắt có chút hồng hồng của Dực Chi, tim đập nhanh một trận, nhãn châu chuyển động, cười hì hì, “ Huynh làm sao tra được muội ở nơi nào ?”
“ Có người đến nơi ta ở, bức ta giao ra sách ở trên người, ta liền tìm hiểu nguồn gốc tìm ra được người phía sau là Cổ Bằng, sau lại biết được Cổ Bàng cùng với Hạ Tuấn Nham có quan hệ cá nhân. Hơn nữa, trên đời này người có thể bán đứng ta như vậy ngoại trừ nàng ra sẽ không có người khác, ngay cả ta tắm rửa bao lâu thay quần áo mất bao nhiêu canh giờ đều bị người ta nắm được. Ta tự nhiên biết được nàng đang ở trong tay bọn họ .”
“ A …Ha ha !” Thất Thất cười san sản hai tiếng,
“ Còn cười !” Dực Chi trừng mắt liếc nàng một cái, “ Hiện tại nàng đã biết đại ca của mình không phải là người tốt rồi chứ !”
“ Đại ca sao, …” Thất Thất gãi gãi đầu, “ hắn chỉ là đem muội thành si nhi thôi, đối với muội cũng tốt lắm mà !”
Dực Chi hừ lạnh một tiếng, nhìn cáu trán bị thương của nàng nói : “ Hắn đem nàng làm bị thương như vậy, nàng còn nói hắn tốt ?”
“ Không có người nào toàn vẹn mà.” Thất Thất vẫn cười cười, “ Phá hư không phải hắn, là người mặt dài bên cạnh hắn thôi !”
“ Người đó là Cổ Bằng, là một người âm hiểm, mê võ thành si, kiếm pháp rất cao, trên giang hồ ít ai có thể so được với hắn.” Dực Chi nói.
“ Mê võ thành si ? Trách không được, hắn cũng đoán được tung tích của bí kíp thiên tuyệt cung ! Ha ha , lại bị chúng ta nhanh chân đến trước. Hắn bề ngaoif thu đại ca làm đồ đệ, nhưng cái gì cũng không quan tâm đến.”
Dực Chi nhìn sắc trời bên ngoài, “ Đã không còn sớm, thêm một chút nữa, cửa thành sẽ mở.” Nói xong, lấy từ bên trong chiếc túi chuân rbij trên bàn một vài bình lọ.
“ Đây là cái gì ?” Thất Thất tò mò.
“ Thuốc dịch dung.”
“ Dich dung ?”
“ Chờ một lát chúng ta ra khỏi thành, đại ca nàng nhất định sẽ chờ ở cửa, nói không chừng còn dán cáo thị trên thành, cáo trạng ta bắt cóc Hạ phủ đại tiểu thư ! Không giả dạng một chút làm sao đi ra ngoài ? Cái tên quỷ mặt dài theo như nàng nói võ công rất cao, nếu dẫn thêm quan binh, chỉ một mình ta xuất nhập còn có thể nhưng nếu muốn mang thêm một người mà không bị thương tổn là rất khó khăn.”
“ Đúng, đúng “ Thất Thất liên tục gật đầu, nhìn mấy chai lọ trên bàn, dáng vẻ thật sư nóng lòng muốn thử, “ Muội giả dạng thành dáng vẻ gì ? Dực Chi huynh đem muội dịch dung thành mỹ nữ được không ? Một đại mỹ nữ chỉ cười một cái là khuynh thành, cười thêm một cái sẽ khuynh quốc !”
Khóe miệng Dực Chi run rấy, “ Chỉ sợ….có chút khó khắn, bộ dáng của nàng…chỉ có thể làm một tiểu thư đồng.”
Thất Thất bĩu môi, ủy khuất nói : “ Bộ dáng của muội, ngay cả một tiểu nha hoàn cũng không hơn sao ? Làm thư đồng ? đó là nam mà !”
Dực Chi cười, “ Chờ sau khi ra khỏi thành….” Đột nhiên biến sắc, “ Thất Thất, nàng lại hạ thuốc mê với ta ?”
“ Kê đơn ? không có a ! Ủa ? Dực Chi, huynh làm sao vậy ?”
Sắc mặt Dực Chi trắng bệch, hơi lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy ngực cứng lại, bỗng dưng không thể ức chế được, cảm thấy ngọt ngọt trong yết hầu, phun ra một ngụm máu tươi.
“ Dực Chi !” Thất Thất kêu to, sắc mặt cũng thay đổi, “ Muội không có hạ thuốc với huynh nha ! huynh làm sau vậy ? làm sao vậy ?”
Dực Chi âm thầm vận công điều tức, chân khí trong cơ thể toán loạn, một lát công phu mới có thể ngăn chặn, nhưng công lực cũng nhanh chóng biến mất. tâm trầm xuống, hắn trúng kế, trách không được vì sao thủ vệ lại lơi lỏng như vậy.
“ Thất Thất, ta trúng độc.”
“ Trúng độc ? sao lại như vậy chứ ?” Thất Thất lo lắng nhìn hắn, lại thấy sắc mặt hắn ngàu càng tái nhợt, vạt áo còn dính nhiều vết máu, “ Dực Chi, rất đau sao ?”
Hơi hơi lắc đầu, “ Ta nghĩ trên áo choàng của nàng nhất định có độc…không có việc gì, đừng lo lắng quá, một chút độc ấy không làm khó được ta.” Dực Chi an ủi Thất Thất.
“ Áo choàng ? cái áo đó là Diễm Nhi lấy vội đến cho muội, muội cảm thấy rất đẹp nên để lại, không nghĩ tới lại hại huynh !” Thất Thất mắt đỏ ngầu, bàn tay nhỏ bé sờ sờ cái trán của Dực Chi, chốc lại lại chà xát vết máu trên khóe miệng của hắn.
“ Ta khoongc ó trách nàng, khóc cái gì !” Bất tri bất giác, Thất Thất nước mắt lại chay ra. Thất Thất đôi khi có trí tuệ nhưng đối với những âm mưu kỹ xảo trên giang hồ là ít hiểu biết. Mà Dực Chi khi nhìn đến Thất Thất tính phòng bị tự nhiên cũng biến mất.
Trong lòng Dực Chi biết không thể tiếp tục trì hoãn, công lực trong cơ thể trong vòng một canh giờ nữa sẽ biến mất, hắn nhanh chóng đem khuôn mặt của mình bôi đen, làm biến Thất Thất thành một nam hài, hai người đều thay bộ quần áo cũ, giả dạng làm huynh đệ. Sau khi xác định không còn sơ hở, liền kéo Thất Thất ra khỏi phòng, bước theo hướng cửa thành.
Vào phòng, đem đèn thắp lên, chỉ vào chiếc giường bên góc tường nói : “ Đến khi trời sáng còn một đoạn thời gian, nàng nên ngủ một chút !”
Thất Thất lắc đầu, “ Muội không muốn ngủ !”
Dực Chi khẽ cười một chút, ngồi lên giường, cánh tay duỗi ra, đem Thất Thất ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy, Thất Thất vui sướng thật sự khó có thể dùng ngôn từ miêu tả, hắn gắt gao ôm nàng, hồi lâu, cảm xúc kích động qua đi mới chậm rãi buông ra, lúc này mới cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ của Thất Thất.
Bị nhốt vài ngày, mặt có chút trắng ra, không hề đen đen như trước, hai má gầy xọp vào, Dực Chi một trận đau lòng, hắn nhớ rõ mặt Thất Thất tuy nhỏ nhưng luôn phì phì đô đô, tròn vô ! Bỗng dưng, vẻ mặt ôn nhu biến thành lạnh, đẩy mái tóc che trên trán Thất Thất, trong ánh mắt lạnh như băng chiếu lên vết sẹo xấu xí trên trán nàng.
Thất Thất nhanh chóng lấy tay che lại, trừng mắt nói : “ Nếu huynh dám kêu muội xấu, muội liền khóc cho huynh xem !”
Ánh mắt thâm thúy của Dực Chi đổi đổi, thở sâu, nhẹ giọng : “ Ta không nói, nàng lấy tay ra cho ta xem miệng vết thương !”
“ Nói phải giữ lời !” Thất Thất cười cười, chậm rãi buông tay.
Dực Chi cau mày, đau lòng nhìn miệng vết thương thật dài, tuy rằng đã được bôi thuốc, nhưng miệng vết thương quá sâu, khẳng định sẽ đẻ lại sẹo, “ Tại sao lại không băng bó lại !”
“ Băng bó rất xấu nha ! dù sao cũng không đau ! không cần để ý đến nó !”
Bỗng dưng Dực Chi lại đem Thất Thất ôm vào trong lòng, “ Ta cam đoan, về sau sẽ không bao giờ để nàng bị thương !” Hơi thở ấm áp vây quanh Thất Thất, Thất Thất có chút sợ lui lui cổ, khóe mắt ngắm đôi mắt có chút hồng hồng của Dực Chi, tim đập nhanh một trận, nhãn châu chuyển động, cười hì hì, “ Huynh làm sao tra được muội ở nơi nào ?”
“ Có người đến nơi ta ở, bức ta giao ra sách ở trên người, ta liền tìm hiểu nguồn gốc tìm ra được người phía sau là Cổ Bằng, sau lại biết được Cổ Bàng cùng với Hạ Tuấn Nham có quan hệ cá nhân. Hơn nữa, trên đời này người có thể bán đứng ta như vậy ngoại trừ nàng ra sẽ không có người khác, ngay cả ta tắm rửa bao lâu thay quần áo mất bao nhiêu canh giờ đều bị người ta nắm được. Ta tự nhiên biết được nàng đang ở trong tay bọn họ .”
“ A …Ha ha !” Thất Thất cười san sản hai tiếng,
“ Còn cười !” Dực Chi trừng mắt liếc nàng một cái, “ Hiện tại nàng đã biết đại ca của mình không phải là người tốt rồi chứ !”
“ Đại ca sao, …” Thất Thất gãi gãi đầu, “ hắn chỉ là đem muội thành si nhi thôi, đối với muội cũng tốt lắm mà !”
Dực Chi hừ lạnh một tiếng, nhìn cáu trán bị thương của nàng nói : “ Hắn đem nàng làm bị thương như vậy, nàng còn nói hắn tốt ?”
“ Không có người nào toàn vẹn mà.” Thất Thất vẫn cười cười, “ Phá hư không phải hắn, là người mặt dài bên cạnh hắn thôi !”
“ Người đó là Cổ Bằng, là một người âm hiểm, mê võ thành si, kiếm pháp rất cao, trên giang hồ ít ai có thể so được với hắn.” Dực Chi nói.
“ Mê võ thành si ? Trách không được, hắn cũng đoán được tung tích của bí kíp thiên tuyệt cung ! Ha ha , lại bị chúng ta nhanh chân đến trước. Hắn bề ngaoif thu đại ca làm đồ đệ, nhưng cái gì cũng không quan tâm đến.”
Dực Chi nhìn sắc trời bên ngoài, “ Đã không còn sớm, thêm một chút nữa, cửa thành sẽ mở.” Nói xong, lấy từ bên trong chiếc túi chuân rbij trên bàn một vài bình lọ.
“ Đây là cái gì ?” Thất Thất tò mò.
“ Thuốc dịch dung.”
“ Dich dung ?”
“ Chờ một lát chúng ta ra khỏi thành, đại ca nàng nhất định sẽ chờ ở cửa, nói không chừng còn dán cáo thị trên thành, cáo trạng ta bắt cóc Hạ phủ đại tiểu thư ! Không giả dạng một chút làm sao đi ra ngoài ? Cái tên quỷ mặt dài theo như nàng nói võ công rất cao, nếu dẫn thêm quan binh, chỉ một mình ta xuất nhập còn có thể nhưng nếu muốn mang thêm một người mà không bị thương tổn là rất khó khăn.”
“ Đúng, đúng “ Thất Thất liên tục gật đầu, nhìn mấy chai lọ trên bàn, dáng vẻ thật sư nóng lòng muốn thử, “ Muội giả dạng thành dáng vẻ gì ? Dực Chi huynh đem muội dịch dung thành mỹ nữ được không ? Một đại mỹ nữ chỉ cười một cái là khuynh thành, cười thêm một cái sẽ khuynh quốc !”
Khóe miệng Dực Chi run rấy, “ Chỉ sợ….có chút khó khắn, bộ dáng của nàng…chỉ có thể làm một tiểu thư đồng.”
Thất Thất bĩu môi, ủy khuất nói : “ Bộ dáng của muội, ngay cả một tiểu nha hoàn cũng không hơn sao ? Làm thư đồng ? đó là nam mà !”
Dực Chi cười, “ Chờ sau khi ra khỏi thành….” Đột nhiên biến sắc, “ Thất Thất, nàng lại hạ thuốc mê với ta ?”
“ Kê đơn ? không có a ! Ủa ? Dực Chi, huynh làm sao vậy ?”
Sắc mặt Dực Chi trắng bệch, hơi lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy ngực cứng lại, bỗng dưng không thể ức chế được, cảm thấy ngọt ngọt trong yết hầu, phun ra một ngụm máu tươi.
“ Dực Chi !” Thất Thất kêu to, sắc mặt cũng thay đổi, “ Muội không có hạ thuốc với huynh nha ! huynh làm sau vậy ? làm sao vậy ?”
Dực Chi âm thầm vận công điều tức, chân khí trong cơ thể toán loạn, một lát công phu mới có thể ngăn chặn, nhưng công lực cũng nhanh chóng biến mất. tâm trầm xuống, hắn trúng kế, trách không được vì sao thủ vệ lại lơi lỏng như vậy.
“ Thất Thất, ta trúng độc.”
“ Trúng độc ? sao lại như vậy chứ ?” Thất Thất lo lắng nhìn hắn, lại thấy sắc mặt hắn ngàu càng tái nhợt, vạt áo còn dính nhiều vết máu, “ Dực Chi, rất đau sao ?”
Hơi hơi lắc đầu, “ Ta nghĩ trên áo choàng của nàng nhất định có độc…không có việc gì, đừng lo lắng quá, một chút độc ấy không làm khó được ta.” Dực Chi an ủi Thất Thất.
“ Áo choàng ? cái áo đó là Diễm Nhi lấy vội đến cho muội, muội cảm thấy rất đẹp nên để lại, không nghĩ tới lại hại huynh !” Thất Thất mắt đỏ ngầu, bàn tay nhỏ bé sờ sờ cái trán của Dực Chi, chốc lại lại chà xát vết máu trên khóe miệng của hắn.
“ Ta khoongc ó trách nàng, khóc cái gì !” Bất tri bất giác, Thất Thất nước mắt lại chay ra. Thất Thất đôi khi có trí tuệ nhưng đối với những âm mưu kỹ xảo trên giang hồ là ít hiểu biết. Mà Dực Chi khi nhìn đến Thất Thất tính phòng bị tự nhiên cũng biến mất.
Trong lòng Dực Chi biết không thể tiếp tục trì hoãn, công lực trong cơ thể trong vòng một canh giờ nữa sẽ biến mất, hắn nhanh chóng đem khuôn mặt của mình bôi đen, làm biến Thất Thất thành một nam hài, hai người đều thay bộ quần áo cũ, giả dạng làm huynh đệ. Sau khi xác định không còn sơ hở, liền kéo Thất Thất ra khỏi phòng, bước theo hướng cửa thành.
/44
|