“ Nàng lấy hay không lấy chồng ?”
“ Không lấy chồng.”
“ Vì sao ?”
“ Ta mới mười bốn tuổi, vẫn là một đứa nhỏ, tại sao lại lập gia đình ?”
“ Không phải hôm qua nàng vừa sinh nhật mười bảy tuổi sao ?”
“ Đó là … như vậy thì sao ?”
“ Nàng nói sau mười bảy tuổi sẽ gả cho ta !” Làn da trắng hơi hơi ửng đỏ.
“ Muội…muội nói thì sao ?” Nàng hoang mang vuốt vuốt tóc.
“ Hạ Thất Thất !” Dực Chi đỏ mặt tức đến giơ chân, “ nàng dám chống chế…còn có , không được vuốt tóc, nếu tiếp tục vuốt tóc trên đầu sẽ giống như lông gà.”
“ Trừng mắt làm gì, mắt to rất giỏi à ! Cho dù muội có nói rồi, cũng là sau mười bảy tuổi, lại không có đáp ứng với huynh nhất định phải thành thân khi mười bảy tuổi ! Muội còn muốn làm nên đại sự nghiệp ! Bằng không, muội sẽ không thành thân !”
“ A ! Sư đệ muốn thành hôn sao ?” Nhị sư huynh đứng ở trước cửa, ý cười nhìn hai người bọn họ,
“ Nhị sư huynh, huynh đã đến rồi !” Dực Chi quay đầu.
“ Nhị sư huynh !” Thất Thất đại hỉ, dang rộng hai tay liền bị Dực Chi túm lại, ném ra phía sau, gâm fnhej nói : “ Chỉ có thể ôm ta!”
“ Muội không có muốn ôm a, “Thất Thất ủy khuất nói, “ muội chỉ muốn hỏi nhị sư huynh lần này đến đem theo bao nhiêu ngân phiếu…Nhị sư huynh, lần này mang mấy ngàn lương a ? Yên tâm, muội chỉ ham cất chứa ngân phiếu thôi, tuyệt đối không phải yêu tiền ! Ha ha, ha ha !”
Nhị sư huynh cười khổ.
“Thất Thất, không phải nàng vừa mới chế ra một loại trà mới sao ? còn không mau đi pha cho nhị sư huynh nếm thử ?”
“ Đúng vậy, nhị sư huynh chờ muội ! Muội lập tức quay lại !”
Thất Thất vừa rời đi, hai người đồng thời thở ra.
Nhị sư huynh cười tao nhã nhưng bên trong lại có chút khổ ý, “ Thất sư đệ, lần này trên người ta chỉ mang theo ba trăm lượng bạc. chỉ sợ không đủ….”
Dực Chi cũng không lên tiếng, trực tiếp lấy ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho nhị sư huynh.
“ Sư phụ nói đã hơn một năm, đệ đem công việc kinh doanh làm không tệ, rất có khả năng kinh thương, quyết định đem công việc buôn bán ở Yến thành giao cho đệ phụ trách .”
“ Sao, ý của sư huynh là gì ?”
“ Sư phụ có nhiệm vụ khác ! Về sau chuyện trên giang hồ đệ không cần nhúng tay vào, chỉ cần chuyên tâm cho công việc kinh doanh của Thiên tuyệt cung !”
Dực Chi nhìn cánh tay trái của mình, cười chua xót, “ sư phụ sợ đệ làm không tốt sao?”
Nhị sư huynh mỉm cười, “ đừng nghĩ bậy, sư phụ vẫn là rất thương đệ.”
Dực Chi lại tự giễu, “ vậy tai sao sư phụ lại không cho đệ quay về Thiên tuyệt cung ?”
“ Việc này….” Nhị sư huynh có chút khó xử cười nói , “ sư phụ không phải không cho đệ trở về, mà là sợ Thất Thất trở về !”
“ A….”
“ Trừ phi đệ chịu cưới cửu sư muội.”
Hai tay Dực Chi buông xuống, “ để cho ta suy nghĩ…”
“ Dực Chi, huynh dám nghĩ !” < sưu > ấm trà nóng bay thẳng đến, “ muội…muội không để ý đến huynh !” ánh mắt Thất Thất trát trát, đôi mắt hồng hồng, cái miệng nhỏ kêu một tiếng, “ Oa ….”
“ Đừng khóc !” Dực Chi sợ hãi chạy lại ôm lấy nàng, “ Ta không nghĩ, ta thật sự cái gì cũng chưa nghĩ mà ! Ta nào dám nghĩ chứ ? Ta, …ta…ta đang nghĩ đến nhiều nhất là muốn cùng nàng thành thân ! việc gì cũng không dám nghĩ….”
Nhị sư huynh vỗ vạt áo đứng lên, thảnh thơi đi ra khỏi viện, phân phó hạ nhận đứng một bên : “ Chuẩn bị nước ấm cho ta, thật đúng là mệt mỏi, thật muốn tắm rửa taahtj tốt !”
“ Dạ !” Hạ nhận nhận lệnh mà đi, đối với mọi chuyện phát sinh trong viện đều làm như không thấy, không có biện pháp mà, mọi người cũng đã tập mãi thành thói quen rồi !
HOÀN
“ Không lấy chồng.”
“ Vì sao ?”
“ Ta mới mười bốn tuổi, vẫn là một đứa nhỏ, tại sao lại lập gia đình ?”
“ Không phải hôm qua nàng vừa sinh nhật mười bảy tuổi sao ?”
“ Đó là … như vậy thì sao ?”
“ Nàng nói sau mười bảy tuổi sẽ gả cho ta !” Làn da trắng hơi hơi ửng đỏ.
“ Muội…muội nói thì sao ?” Nàng hoang mang vuốt vuốt tóc.
“ Hạ Thất Thất !” Dực Chi đỏ mặt tức đến giơ chân, “ nàng dám chống chế…còn có , không được vuốt tóc, nếu tiếp tục vuốt tóc trên đầu sẽ giống như lông gà.”
“ Trừng mắt làm gì, mắt to rất giỏi à ! Cho dù muội có nói rồi, cũng là sau mười bảy tuổi, lại không có đáp ứng với huynh nhất định phải thành thân khi mười bảy tuổi ! Muội còn muốn làm nên đại sự nghiệp ! Bằng không, muội sẽ không thành thân !”
“ A ! Sư đệ muốn thành hôn sao ?” Nhị sư huynh đứng ở trước cửa, ý cười nhìn hai người bọn họ,
“ Nhị sư huynh, huynh đã đến rồi !” Dực Chi quay đầu.
“ Nhị sư huynh !” Thất Thất đại hỉ, dang rộng hai tay liền bị Dực Chi túm lại, ném ra phía sau, gâm fnhej nói : “ Chỉ có thể ôm ta!”
“ Muội không có muốn ôm a, “Thất Thất ủy khuất nói, “ muội chỉ muốn hỏi nhị sư huynh lần này đến đem theo bao nhiêu ngân phiếu…Nhị sư huynh, lần này mang mấy ngàn lương a ? Yên tâm, muội chỉ ham cất chứa ngân phiếu thôi, tuyệt đối không phải yêu tiền ! Ha ha, ha ha !”
Nhị sư huynh cười khổ.
“Thất Thất, không phải nàng vừa mới chế ra một loại trà mới sao ? còn không mau đi pha cho nhị sư huynh nếm thử ?”
“ Đúng vậy, nhị sư huynh chờ muội ! Muội lập tức quay lại !”
Thất Thất vừa rời đi, hai người đồng thời thở ra.
Nhị sư huynh cười tao nhã nhưng bên trong lại có chút khổ ý, “ Thất sư đệ, lần này trên người ta chỉ mang theo ba trăm lượng bạc. chỉ sợ không đủ….”
Dực Chi cũng không lên tiếng, trực tiếp lấy ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho nhị sư huynh.
“ Sư phụ nói đã hơn một năm, đệ đem công việc kinh doanh làm không tệ, rất có khả năng kinh thương, quyết định đem công việc buôn bán ở Yến thành giao cho đệ phụ trách .”
“ Sao, ý của sư huynh là gì ?”
“ Sư phụ có nhiệm vụ khác ! Về sau chuyện trên giang hồ đệ không cần nhúng tay vào, chỉ cần chuyên tâm cho công việc kinh doanh của Thiên tuyệt cung !”
Dực Chi nhìn cánh tay trái của mình, cười chua xót, “ sư phụ sợ đệ làm không tốt sao?”
Nhị sư huynh mỉm cười, “ đừng nghĩ bậy, sư phụ vẫn là rất thương đệ.”
Dực Chi lại tự giễu, “ vậy tai sao sư phụ lại không cho đệ quay về Thiên tuyệt cung ?”
“ Việc này….” Nhị sư huynh có chút khó xử cười nói , “ sư phụ không phải không cho đệ trở về, mà là sợ Thất Thất trở về !”
“ A….”
“ Trừ phi đệ chịu cưới cửu sư muội.”
Hai tay Dực Chi buông xuống, “ để cho ta suy nghĩ…”
“ Dực Chi, huynh dám nghĩ !” < sưu > ấm trà nóng bay thẳng đến, “ muội…muội không để ý đến huynh !” ánh mắt Thất Thất trát trát, đôi mắt hồng hồng, cái miệng nhỏ kêu một tiếng, “ Oa ….”
“ Đừng khóc !” Dực Chi sợ hãi chạy lại ôm lấy nàng, “ Ta không nghĩ, ta thật sự cái gì cũng chưa nghĩ mà ! Ta nào dám nghĩ chứ ? Ta, …ta…ta đang nghĩ đến nhiều nhất là muốn cùng nàng thành thân ! việc gì cũng không dám nghĩ….”
Nhị sư huynh vỗ vạt áo đứng lên, thảnh thơi đi ra khỏi viện, phân phó hạ nhận đứng một bên : “ Chuẩn bị nước ấm cho ta, thật đúng là mệt mỏi, thật muốn tắm rửa taahtj tốt !”
“ Dạ !” Hạ nhận nhận lệnh mà đi, đối với mọi chuyện phát sinh trong viện đều làm như không thấy, không có biện pháp mà, mọi người cũng đã tập mãi thành thói quen rồi !
HOÀN
/44
|