Vô Hạn Khủng Bố

Chương 237: Cường quyền

/308


Thế giới này là thế giới của cường quyền… Luôn là như vậy, chưa bao giờ thay đổi.

Mặc dù luôn nói tới cái gì lợi ích chung, cái gì công lý, nhưng sự thật thì sao? Cho dù là thế kỷ 21 trong tương lai, thế giới này vẫn như cũ, một thế giới mà cường quyền khống chế tất cả. Chỉ cần loài người vẫn còn là loài nguời thì chuyện như vậy sẽ vĩnh viễn không thay đổi, không cần biết là cái thời đại đó có trương tấm biển văn minh như thế nào đi chăng nữa, tình huống vẫn sẽ là như vậy...

- Giống như những gì đã nói, trước mắt chúng ta gặp phải hai vấn đề. Một là chúng ta có thể đối kháng với "Thần" số hiệu 1 không? Hai là làm thế nào để thu gom các bộ phận còn lại của tượng Phật.

Trịnh Xá nói với mọi người.

- Như chúng ta vừa bàn bạc, tượng Phật rất có khả năng đã bị phân làm nhiều mảnh. Nếu đó là sự thật, chúng ta cần xác nhận tượng Phật bị chia làm bao nhiêu phần và những thế lực nào đang chiếm giữ chúng, quan trọng nhất là trong bảy ngày tới chúng ta phải tìm hiểu rõ tất cả những chuyện này, hơn nữa còn phải tìm ra được hết tất cả các phần tượng Phật bị phân tán. Theo tin tức của Carnahan, hắn đã rời khỏi lăng mộ được hơn ba tháng, trong thời gian đó rất có thể có những thế lực khác xâm nhập vào lăng mộ. Hơn nữa thời gian này hắn còn bị lực sĩ khăn vàng đuổi theo, cho nên bên ngoài lăng mộ đã không còn nguy hiểm nữa, chỉ cần các thế lực từ bên ngoài dám xâm nhập vào lăng mộ, như vậy bọn họ rất có thể, không, bọn họ nhất định sẽ lấy đi các bộ phận còn lại của tượng Phật, dù sao nó cũng là một bức tượng có thể lơ lửng vô trọng lực.

Trịnh Xá ngắt ngắt tóc trán nói:

- Từ bây giờ Trung Châu đội chúng ta chia làm hai tổ. Vì lực sĩ khăn vàng sẽ ngày càng mạnh hơn, cho nên ta sẽ cùng một chỗ với đầu tượng Phật, chuyện này không thể thay đổi được. Vậy ta, cùng Carnahan, Imhotep, Anck-Su-Namun, Tề Đằng Nhất, Lưu Úc, Minh Yên Vy thành một tổ đi trước tới lăng mộ Sơn Tây... Những người khác thì ở lại đây chờ đợi, sau khi ta từ lăng mộ đó xác nhận được tượng Phật đã bị phân tán thì các ngươi nghĩ biện pháp tìm lại các bộ phận đó. Sở Hiên, ngươi nghĩ sao về đề nghị của ta?

Sở Hiên còn chưa đáp, Minh Yên Vy đã lập tức nói:

- Không, ta muốn gia nhập tổ khác.

Trịnh Xá nhất thời nhíu mày, hắn mặc dù biết mâu thuẫn giữa cô gái này với Trương Hằng, đúng là Trương Hằng có lỗi với nàng thậm chí đã tới mức độ không thể cứu vãn được nữa, người ngoài cơ bản không thể xen vào, nhưng hiện tại là đoàn đội tác chiến hơn nữa tình huống rất khẩn cấp, không cẩn thận một chút có thể khiến cả đội đoàn diệt, tình huống như vậy hắn cũng không có cách nào để Minh Yên Vy và Trương Hằng tiếp tục ở cùng chung một đội ngũ. Dù sao lần đi lăng mộ này có hắn đích thân đi cùng, hơn nữa ngoại trừ lực sĩ khăn vàng ra cơ bản cũng không có nguy hiểm gì khác, cho nên mới để cho những người không có sức chiến đấu trong đội gia nhập nhóm này. Thứ nhất là để bảo đảm an toàn bọn họ, thứ hai là cũng sẽ không làm vướng bận đến việc truy tìm của đội ngũ kia, sắp xếp như vậy không thể thay đổi.

Trịnh Xá suy nghĩ một chút rồi nói:

- Minh Yên Vy, ngươi phải biết rằng chúng ta bây giờ là đang tiến hành tình tiết kịch bản, không nên đem tâm tình cá nhân làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ, việc này liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người...

Minh Yên Vy cười lạnh đáp:

- Dù sao ta cũng không muốn sống, chẳng lẽ còn cần phải quý trọng tính mạng của người khác hay sao? Ngươi bây giờ hoặc là giết chết ta hoặc là để ta đi theo đội thứ hai…

Minh Yên Vy vừa nói ra những lời này, Trịnh Xá còn chưa kịp phản ứng thì Trương Hằng đã bị dọa cho sợ nhảy dựng lên. Hắn lập tức ôm lấy Minh Yên Vy, cũng mặc kệ nàng sửng sốt một lúc rồi liều mạng giãy giụa, hắn kích động nói với Trịnh Xá:

- Nàng chỉ là nổi nóng nhất thời thôi, xin đừng chấp nhặt, ta cam đoan cô ấy sẽ không gây ra chuyện gì đâu… Ta van xin ngươi Trịnh Xá, Sở Hiên, tin tưởng ta, cô ấy sẽ không gây bất kỳ phiền toái nào cho đoàn đội. Trên thực tế nàng cũng không có thực lực gây phiền phức cho đội, nên xin đừng coi nàng là mối họa từ bên trong.

Trịnh Xá liếc nhìn Sở Hiên, rồi hắn nói với Trương Hằng:

- Đừng nói những những chuyện ngu ngốc ấy, cho dù ta có đa nghi đến thế nào cũng tuyệt đối không nghi ngờ ngươi… Tình trạng của cô ấy ta tự nhiên là biết, vậy thì ngươi tự quyết định đi, để cô ấy theo tổ một hay là tổ hai… Hệ số nguy hiểm giữa tổ một và tổ hai ta nghĩ ngươi cũng đã biết, cô ấy sẽ đi đường nào, cứ để tùy ngươi quyết định.

Trương Hằng vốn đang muốn cầu xin cho Minh Yên Vy, nhưng thấy Trịnh Xá nói như vậy hắn lại cảm thấy chần chừ. Đã trải qua rất nhiều thế giới phim kinh dị, hắn đương nhiên có thể nhận rõ đội ngũ nào sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn. Đội của Trịnh Xá cơ bản chỉ phải ở lại lăng mộ chờ đợi là được, có Trịnh Xá trấn giữ, lại có tư tế bất tử Imhotep ở cạnh trợ giúp, mức độ nguy hiểm của đội ngũ này gần như là bằng không. Đội thứ hai thì rất có thể sẽ bị phân tán ra, mỗi người phải tự hành động, như vậy mức độ nguy hiểm sẽ tăng cao, thực tâm hắn hy vọng Minh Yên Vy có thể ở tổ một.

Minh Yên Vy cười lạnh một tiếng nói:

- Trương Hằng, ta hiểu quá rõ ngươi rồi. Ngươi đừng đừng có kiếm cớ này cớ nọ, cái gì vì an toàn cho ta mà muốn ta ở tổ một… Yên tâm đi, ta sẽ đi theo tổ hai. Ta hiện tại ngay cả mạng sống cũng không màng thì còn quan tâm đến cái gì nữa?

Trương Hằng thở dài, trong lòng hắn thật sự lo sợ Minh Yên Vy sẽ làm ra những việc ngốc nghếch như nói cái gì sống chết không màng để uy hiếp đoàn đội. Có lẽ Trịnh Xá sẽ vì hắn mà bỏ qua mấy lời này, thậm chí cũng không xem đó là thật, nhưng nếu như bị Sở Hiên cho rằng nàng đang uy hiếp đến đoàn đội, vậy thì trong bộ phim kinh dị lần này Minh Yên Vy rất có thể sẽ bị …

- Vậy thì… Để cho cô ấy gia nhập tổ hai đi, ta sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy. Yên tâm đi, cho dù có phải liều mạng ta và cô ấy cũng tuyệt đối không làm liên lụy tới đoàn đội!

Trương Hằng không chần chừ thêm nữa, lớn tiếng nói với Trịnh Xá.

Trịnh Xá thở dài, đi tới vỗ vai Trương Hằng nói:

- Chính là sợ ngươi liều mạng lại không nói khó khăn cho chúng ta biết. Ngươi coi bọn ta là cái gì, vì lo đội viên làm liên lụy đến bản thân mà sẽ loại bỏ cả đồng đội của mình sao? Nếu ngươi đã quyết định ở bên bảo vệ cô ấy, như vậy tất cả giao cho ngươi quyết định đi, chỉ cần ngươi hiểu rõ một chuyện là được... Trung Châu đội sẽ không bao giờ bỏ rơi đồng đội của mình.

Trương Hằng cảm kích nhìn Trịnh Xá rồi lại nhìn về phía Sở Hiên. Nếu phải so sáng, kỳ thực hắn càng lo lắng thái độ của Sở Hiên, sợ rằng gã này không thèm nói gì đã bố trí kế hoạch nào đó khiến Minh Yên Vy chết trong thế giới phim kinh dị lần này, lúc đó hắn mới thật sự chìm vào thống khổ vĩnh hằng.

Nhưng Sở Hiên lại không hành động gì, hắn chỉ giao bản đồ đang cầm cho Trịnh Xá, tiếp đó lấy ra mấy tấm thẻ kim loại màu bạc, nói:

- Vật này có thể truyền nhận tín hiệu trong phạm vi cực lớn, để dự phòng các tình huống bất ngờ có thể xuất hiện. Tấm thẻ kim loại bạc này có thể sử dụng tinh thần lực để liên lạc với nhau nhưng khi sử dụng tinh thần lực để liên lạc thì năng lượng tiêu hao sẽ gấp chừng năm lần bình thường, cho nên cần dự trữ năng lượng trong một tháng, khi không có chuyện trọng yếu thì không được tùy ý sử dụng tinh thần lực để liên lạc. Trừ thành viên hành động bọn ta mỗi người một tấm, tổ của Trịnh Xá các ngươi chỉ có hai tấm, khi có việc chúng ta có thể tùy thời liên lạc.

Nói tới đây Sở Hiên ngừng một chút, hắn nhìn mọi người xung quanh rồi nói tiếp:

- Tình huống cơ bản là như vậy, những thành viên đang hôn mê của đội cũng do ngươi chiếu cố. Đúng rồi, vật này…

Sở Hiên vừa nói vừa lấy từ túi áo ngực ra một cái kính mắt. Cặp kính này hoàn toàn giống cặp kính mà hắn đang đeo, thậm chí ngay cả mắt kính cũng là kính phẳng không số, dù nhìn thế nào cũng là bản sao cái kính của Sở Hiên.

Trịnh Xá kỳ quái nhận lấy kính, tò mò hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi muốn ta đeo cặp kính này? Có tác dụng gì không? Hay là ngươi muốn loại kính mắt này trở thành dấu hiệu của Trung Châu đội? Như vậy cả đội sẽ đeo kính không số…

Không biết tại sao khi Trịnh Xá nói tới đây trong lòng hắn chợt cảm thấy ớn lạnh, đặc biệt là khi hắn tưởng tượng toàn bộ thành viên Trung Châu đội mọi người đều đều đeo một loại kính mắt, khuôn mặt đều không có chút tình cảm bàn bạc với nhau, sau đó cùng nói ra một đống vấn đề, nguyên lý, suy luận các loại. Tình cảnh như vậy khiến cho hắn vừa nghĩ tới đã cảm thấy sởn cả gai ốc…

Sở Hiên đương nhiên không biết Trịnh Xá đang suy nghĩ gì, hắn chỉ tiếp tục lạnh nhạt nói:

- Không phải để cho ngươi đeo. Trong thời gian bảy ngày này, khi nào ngươi cảm thấy an toàn, rảnh rỗi thì đeo cặp kính này cho Triệu Anh Không, đồng thời gắn hai điện cực này lên thái dương. Tình huống cơ bản là như vậy.

- Cái quái gì mà tình huống cơ bản là như vậy!

Trịnh Xá cầm kính mắt quát:

- Tên khốn nhà ngươi chắc chắn là có âm mưu trong này. Đừng tưởng rằng ngươi mang bộ mặt không cảm xúc đó là ông đây không nói gì được ngươi! Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ngươi có bất kỳ âm mưu hay bố cục gì, hay là biết được những thông tin gì thì nói sớm cho ta biết một tiếng có được hay không? Đừng có mỗi lần đều để ta không hay biết gì sau đó mới ngu ngu ngơ ngơ chỉ biết gật đầu như thằng đần! Này ta đang nói chuyện với ngươi! Ngươi quay đầu lại đây cho ta!

Sở Hiên tựa hồ chẳng thèm để ý tới Trịnh Xá, hắn trực tiếp nhìn mấy người Zero nói:

- Tình huống cơ bản là như vậy, bắt đầu từ bây giờ chúng ta là thành viên tổ số hai. Sự an toàn của đầu tượng Phật, sự an toàn của các thành viên đang hôn mê, hoặc là tìm được các bộ phận còn lại của tượng Phật, lăng mộ có an toàn hay không, những vấn đề này chúng ta không cần lo lắng nữa. Việc các ngươi cần làm là nghe theo sắp xếp của ta, cho dù ta bảo các ngươi đi chịu chết, cái ngươi cũng phải chết.

"Mặc dù câu này chỉ là một cảnh cáo ví dụ, nhưng sao cứ khiến người ta có cảm giác… Nếu cần thiết, hắn chắc chắn sẽ khiến chúng ta tự sát tập thể chứ?"

Ngoại trừ Zero ra, mấy người Trương Hằng đều lộ vẻ mặt như thế, bất quá cũng không có ai dám nói ra suy nghĩ đó. Đặc biệt là Trương Hằng, chỉ vừa mới đây thôi hắn còn đang lo sợ Sở Hiên sẽ có thành kiến về Minh yên Vy, lúc này hắn tự nhiên là im thin thít lùi lại sau, ít nhất là hắn tuyệt đối không muốn thu hút sự chú ý của Sở Hiên.

"Vậy… Chúng ta quay về Thượng Hải."

Thế giới này là thế giới của cường quyền… Luôn là như vậy, chưa bao giờ thay đổi.

Mặc dù luôn nói tới cái gì lợi ích chung, cái gì công lý, nhưng sự thật thì sao? Cho dù là thế kỷ 21 trong tương lai, thế giới này vẫn như cũ, một thế giới mà cường quyền khống chế tất cả. Chỉ cần loài người vẫn còn là loài nguời thì chuyện như vậy sẽ vĩnh viễn không thay đổi, không cần biết là cái thời đại đó có trương tấm biển văn minh như thế nào đi chăng nữa, tình huống vẫn sẽ là như vậy...

- Giống như những gì đã nói, trước mắt chúng ta gặp phải hai vấn đề. Một là chúng ta có thể đối kháng với "Thần" số hiệu 1 không? Hai là làm thế nào để thu gom các bộ phận còn lại của tượng Phật.

Trịnh Xá nói với mọi người.

- Như chúng ta vừa bàn bạc, tượng Phật rất có khả năng đã bị phân làm nhiều mảnh. Nếu đó là sự thật, chúng ta cần xác nhận tượng Phật bị chia làm bao nhiêu phần và những thế lực nào đang chiếm giữ chúng, quan trọng nhất là trong bảy ngày tới chúng ta phải tìm hiểu rõ tất cả những chuyện này, hơn nữa còn phải tìm ra được hết tất cả các phần tượng Phật bị phân tán. Theo tin tức của Carnahan, hắn đã rời khỏi lăng mộ được hơn ba tháng, trong thời gian đó rất có thể có những thế lực khác xâm nhập vào lăng mộ. Hơn nữa thời gian này hắn còn bị lực sĩ khăn vàng đuổi theo, cho nên bên ngoài lăng mộ đã không còn nguy hiểm nữa, chỉ cần các thế lực từ bên ngoài dám xâm nhập vào lăng mộ, như vậy bọn họ rất có thể, không, bọn họ nhất định sẽ lấy đi các bộ phận còn lại của tượng Phật, dù sao nó cũng là một bức tượng có thể lơ lửng vô trọng lực.

Trịnh Xá ngắt ngắt tóc trán nói:

- Từ bây giờ Trung Châu đội chúng ta chia làm hai tổ. Vì lực sĩ khăn vàng sẽ ngày càng mạnh hơn, cho nên ta sẽ cùng một chỗ với đầu tượng Phật, chuyện này không thể thay đổi được. Vậy ta, cùng Carnahan, Imhotep, Anck-Su-Namun, Tề Đằng Nhất, Lưu Úc, Minh Yên Vy thành một tổ đi trước tới lăng mộ Sơn Tây... Những người khác thì ở lại đây chờ đợi, sau khi ta từ lăng mộ đó xác nhận được tượng Phật đã bị phân tán thì các ngươi nghĩ biện pháp tìm lại các bộ phận đó. Sở Hiên, ngươi nghĩ sao về đề nghị của ta?

Sở Hiên còn chưa đáp, Minh Yên Vy đã lập tức nói:

- Không, ta muốn gia nhập tổ khác.

Trịnh Xá nhất thời nhíu mày, hắn mặc dù biết mâu thuẫn giữa cô gái này với Trương Hằng, đúng là Trương Hằng có lỗi với nàng thậm chí đã tới mức độ không thể cứu vãn được nữa, người ngoài cơ bản không thể xen vào, nhưng hiện tại là đoàn đội tác chiến hơn nữa tình huống rất khẩn cấp, không cẩn thận một chút có thể khiến cả đội đoàn diệt, tình huống như vậy hắn cũng không có cách nào để Minh Yên Vy và Trương Hằng tiếp tục ở cùng chung một đội ngũ. Dù sao lần đi lăng mộ này có hắn đích thân đi cùng, hơn nữa ngoại trừ lực sĩ khăn vàng ra cơ bản cũng không có nguy hiểm gì khác, cho nên mới để cho những người không có sức chiến đấu trong đội gia nhập nhóm này. Thứ nhất là để bảo đảm an toàn bọn họ, thứ hai là cũng sẽ không làm vướng bận đến việc truy tìm của đội ngũ kia, sắp xếp như vậy không thể thay đổi.

Trịnh Xá suy nghĩ một chút rồi nói:

- Minh Yên Vy, ngươi phải biết rằng chúng ta bây giờ là đang tiến hành tình tiết kịch bản, không nên đem tâm tình cá nhân làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ, việc này liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người...

Minh Yên Vy cười lạnh đáp:

- Dù sao ta cũng không muốn sống, chẳng lẽ còn cần phải quý trọng tính mạng của người khác hay sao? Ngươi bây giờ hoặc là giết chết ta hoặc là để ta đi theo đội thứ hai…

Minh Yên Vy vừa nói ra những lời này, Trịnh Xá còn chưa kịp phản ứng thì Trương Hằng đã bị dọa cho sợ nhảy dựng lên. Hắn lập tức ôm lấy Minh Yên Vy, cũng mặc kệ nàng sửng sốt một lúc rồi liều mạng giãy giụa, hắn kích động nói với Trịnh Xá:

- Nàng chỉ là nổi nóng nhất thời thôi, xin đừng chấp nhặt, ta cam đoan cô ấy sẽ không gây ra chuyện gì đâu… Ta van xin ngươi Trịnh Xá, Sở Hiên, tin tưởng ta, cô ấy sẽ không gây bất kỳ phiền toái nào cho đoàn đội. Trên thực tế nàng cũng không có thực lực gây phiền phức cho đội, nên xin đừng coi nàng là mối họa từ bên trong.

Trịnh Xá liếc nhìn Sở Hiên, rồi hắn nói với Trương Hằng:

- Đừng nói những những chuyện ngu ngốc ấy, cho dù ta có đa nghi đến thế nào cũng tuyệt đối không nghi ngờ ngươi… Tình trạng của cô ấy ta tự nhiên là biết, vậy thì ngươi tự quyết định đi, để cô ấy theo tổ một hay là tổ hai… Hệ số nguy hiểm giữa tổ một và tổ hai ta nghĩ ngươi cũng đã biết, cô ấy sẽ đi đường nào, cứ để tùy ngươi quyết định.

Trương Hằng vốn đang muốn cầu xin cho Minh Yên Vy, nhưng thấy Trịnh Xá nói như vậy hắn lại cảm thấy chần chừ. Đã trải qua rất nhiều thế giới phim kinh dị, hắn đương nhiên có thể nhận rõ đội ngũ nào sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn. Đội của Trịnh Xá cơ bản chỉ phải ở lại lăng mộ chờ đợi là được, có Trịnh Xá trấn giữ, lại có tư tế bất tử Imhotep ở cạnh trợ giúp, mức độ nguy hiểm của đội ngũ này gần như là bằng không. Đội thứ hai thì rất có thể sẽ bị phân tán ra, mỗi người phải tự hành động, như vậy mức độ nguy hiểm sẽ tăng cao, thực tâm hắn hy vọng Minh Yên Vy có thể ở tổ một.

Minh Yên Vy cười lạnh một tiếng nói:

- Trương Hằng, ta hiểu quá rõ ngươi rồi. Ngươi đừng đừng có kiếm cớ này cớ nọ, cái gì vì an toàn cho ta mà muốn ta ở tổ một… Yên tâm đi, ta sẽ đi theo tổ hai. Ta hiện tại ngay cả mạng sống cũng không màng thì còn quan tâm đến cái gì nữa?

Trương Hằng thở dài, trong lòng hắn thật sự lo sợ Minh Yên Vy sẽ làm ra những việc ngốc nghếch như nói cái gì sống chết không màng để uy hiếp đoàn đội. Có lẽ Trịnh Xá sẽ vì hắn mà bỏ qua mấy lời này, thậm chí cũng không xem đó là thật, nhưng nếu như bị Sở Hiên cho rằng nàng đang uy hiếp đến đoàn đội, vậy thì trong bộ phim kinh dị lần này Minh Yên Vy rất có thể sẽ bị …

- Vậy thì… Để cho cô ấy gia nhập tổ hai đi, ta sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy. Yên tâm đi, cho dù có phải liều mạng ta và cô ấy cũng tuyệt đối không làm liên lụy tới đoàn đội!

Trương Hằng không chần chừ thêm nữa, lớn tiếng nói với Trịnh Xá.

Trịnh Xá thở dài, đi tới vỗ vai Trương Hằng nói:

- Chính là sợ ngươi liều mạng lại không nói khó khăn cho chúng ta biết. Ngươi coi bọn ta là cái gì, vì lo đội viên làm liên lụy đến bản thân mà sẽ loại bỏ cả đồng đội của mình sao? Nếu ngươi đã quyết định ở bên bảo vệ cô ấy, như vậy tất cả giao cho ngươi quyết định đi, chỉ cần ngươi hiểu rõ một chuyện là được... Trung Châu đội sẽ không bao giờ bỏ rơi đồng đội của mình.

Trương Hằng cảm kích nhìn Trịnh Xá rồi lại nhìn về phía Sở Hiên. Nếu phải so sáng, kỳ thực hắn càng lo lắng thái độ của Sở Hiên, sợ rằng gã này không thèm nói gì đã bố trí kế hoạch nào đó khiến Minh Yên Vy chết trong thế giới phim kinh dị lần này, lúc đó hắn mới thật sự chìm vào thống khổ vĩnh hằng.

Nhưng Sở Hiên lại không hành động gì, hắn chỉ giao bản đồ đang cầm cho Trịnh Xá, tiếp đó lấy ra mấy tấm thẻ kim loại màu bạc, nói:

- Vật này có thể truyền nhận tín hiệu trong phạm vi cực lớn, để dự phòng các tình huống bất ngờ có thể xuất hiện. Tấm thẻ kim loại bạc này có thể sử dụng tinh thần lực để liên lạc với nhau nhưng khi sử dụng tinh thần lực để liên lạc thì năng lượng tiêu hao sẽ gấp chừng năm lần bình thường, cho nên cần dự trữ năng lượng trong một tháng, khi không có chuyện trọng yếu thì không được tùy ý sử dụng tinh thần lực để liên lạc. Trừ thành viên hành động bọn ta mỗi người một tấm, tổ của Trịnh Xá các ngươi chỉ có hai tấm, khi có việc chúng ta có thể tùy thời liên lạc.

Nói tới đây Sở Hiên ngừng một chút, hắn nhìn mọi người xung quanh rồi nói tiếp:

- Tình huống cơ bản là như vậy, những thành viên đang hôn mê của đội cũng do ngươi chiếu cố. Đúng rồi, vật này…

Sở Hiên vừa nói vừa lấy từ túi áo ngực ra một cái kính mắt. Cặp kính này hoàn toàn giống cặp kính mà hắn đang đeo, thậm chí ngay cả mắt kính cũng là kính phẳng không số, dù nhìn thế nào cũng là bản sao cái kính của Sở Hiên.

Trịnh Xá kỳ quái nhận lấy kính, tò mò hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi muốn ta đeo cặp kính này? Có tác dụng gì không? Hay là ngươi muốn loại kính mắt này trở thành dấu hiệu của Trung Châu đội? Như vậy cả đội sẽ đeo kính không số…

Không biết tại sao khi Trịnh Xá nói tới đây trong lòng hắn chợt cảm thấy ớn lạnh, đặc biệt là khi hắn tưởng tượng toàn bộ thành viên Trung Châu đội mọi người đều đều đeo một loại kính mắt, khuôn mặt đều không có chút tình cảm bàn bạc với nhau, sau đó cùng nói ra một đống vấn đề, nguyên lý, suy luận các loại. Tình cảnh như vậy khiến cho hắn vừa nghĩ tới đã cảm thấy sởn cả gai ốc…

Sở Hiên đương nhiên không biết Trịnh Xá đang suy nghĩ gì, hắn chỉ tiếp tục lạnh nhạt nói:

- Không phải để cho ngươi đeo. Trong thời gian bảy ngày này, khi nào ngươi cảm thấy an toàn, rảnh rỗi thì đeo cặp kính này cho Triệu Anh Không, đồng thời gắn hai điện cực này lên thái dương. Tình huống cơ bản là như vậy.

- Cái quái gì mà tình huống cơ bản là như vậy!

Trịnh Xá cầm kính mắt quát:

- Tên khốn nhà ngươi chắc chắn là có âm mưu trong này. Đừng tưởng rằng ngươi mang bộ mặt không cảm xúc đó là ông đây không nói gì được ngươi! Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ngươi có bất kỳ âm mưu hay bố cục gì, hay là biết được những thông tin gì thì nói sớm cho ta biết một tiếng có được hay không? Đừng có mỗi lần đều để ta không hay biết gì sau đó mới ngu ngu ngơ ngơ chỉ biết gật đầu như thằng đần! Này ta đang nói chuyện với ngươi! Ngươi quay đầu lại đây cho ta!

Sở Hiên tựa hồ chẳng thèm để ý tới Trịnh Xá, hắn trực tiếp nhìn mấy người Zero nói:

- Tình huống cơ bản là như vậy, bắt đầu từ bây giờ chúng ta là thành viên tổ số hai. Sự an toàn của đầu tượng Phật, sự an toàn của các thành viên đang hôn mê, hoặc là tìm được các bộ phận còn lại của tượng Phật, lăng mộ có an toàn hay không, những vấn đề này chúng ta không cần lo lắng nữa. Việc các ngươi cần làm là nghe theo sắp xếp của ta, cho dù ta bảo các ngươi đi chịu chết, cái ngươi cũng phải chết.

"Mặc dù câu này chỉ là một cảnh cáo ví dụ, nhưng sao cứ khiến người ta có cảm giác… Nếu cần thiết, hắn chắc chắn sẽ khiến chúng ta tự sát tập thể chứ?"

Ngoại trừ Zero ra, mấy người Trương Hằng đều lộ vẻ mặt như thế, bất quá cũng không có ai dám nói ra suy nghĩ đó. Đặc biệt là Trương Hằng, chỉ vừa mới đây thôi hắn còn đang lo sợ Sở Hiên sẽ có thành kiến về Minh yên Vy, lúc này hắn tự nhiên là im thin thít lùi lại sau, ít nhất là hắn tuyệt đối không muốn thu hút sự chú ý của Sở Hiên.

"Vậy… Chúng ta quay về Thượng Hải."

Khi Sở Hiên và Vương hiệp trở lại Thượng Hải thì đã là buổi tối, vì lệnh giới nghiêm ban đêm nên đường phố rất vắng vẻ, ngoại trừ thỉnh thoảng ngẫu nhiên có một đội hiến binh Nhật đi qua, cơ bản không có người đi đường nào. Đương nhiên, ở một số khu của người ngoại quốc vẫn có một ít điểm ăn chơi hoặc nơi tụ tập của các nhân vật có tiếng ở Thượng Hải là không bị ảnh hưởng, chịu ảnh hưởng vĩnh viễn chỉ có thể là dân chúng bình thường

Mỗi người lái một chiếc Goblin glider, bay lơ lửng trên không trung. Glider dù sao cũng là sản phẩm công nghệ cao, đương nhiên không thể bị hệ thống phòng không của thời đại này phát hiện hoặc theo dõi, lại cộng thêm ánh sáng mờ nhạt của ban đêm bao phủ, cả Thượng Hải căn bản không có ai có thể phát hiện ra bọn họ.

Vương hiệp nhìn xuống thành phố sáng lạn huy hoàng dưới chân, quay sang Sở Hiên hỏi:

- Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Mặc dù bọn họ đều đã phân tán về các nơi, nhưng rốt cuộc là nên làm thế nào, chỉ với năm người chúng ta thì có thể làm được gì…. Ừm, bạn gái Trương hằng tạm thời không tính, năm người chúng ta có thể làm gì?

Sở Hiên yên lặng nhìn thành phố Thượng Hải dưới chân, thật lâu sau mới thở dài, hắn nói với Vương Hiệp:

- ….. Thật sự là một loại cảm giác kì diệu, ta càng tiếp cận cơ nhân tỏa tầng thứ tư, cái gọi là tâm tình hoặc là cảm giác đó cũng càng lúc càng tới gần... Nhưng đồng thời, tâm ma của ta cũng dần dần xuất hiện… Vương Hiệp, có lẽ lúc này không phù hợp để nói chuyện ngoài lề, nhưng mà không biết tại sao, ta có cảm giác tựa hồ toàn bộ thế giới đều bị ta dẫm nát dưới chân.

Vương Hiệp càng nghe càng kinh hãi, hắn quay phắt lại nhìn Sở Hiên, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của tên này hướng xuống phía dưới. Sở Hiên xòe bàn tay ra trước mặt, bộ dáng giống như muốn nắm trọn cả mặt đất trong lòng bàn tay, Sở hiên trước kia chưa bao giờ như vậy. Không hiểu tại sao, Vương Hiệp chợt cảm thấy nguy hiểm... Giống như lúc Trịnh Xá còn chưa giải quyết được tâm ma, khi Trịnh Xá mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trước đây, đứng cạnh hắn theo bản năng cũng sẽ cảm giác được nguy hiểm.

Bất quá cảm giác đó chỉ duy trì trong nháy mắt, sau đó Vương Hiệp lại cảm thấy Sở Hiên đã khôi phục như bình thường, quả nhiên hắn nhẹ nhàng thu tay về, lạnh nhạt nói:

- Trạng thái này tựa hồ có chút không ổn, sắp tới ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết…. Trở lại chuyện chính, việc trước tiên chúng ta phải làm là hoàn thành tình tiết kịch bản, giống như chuyện người vừa mới hỏi, chúng ta đến cùng là có thể làm tới mức nào…. Vương Hiệp, ngươi cho rằng chúng ta có thể làm tới mức nào?

Vương Hiệp sửng sốt một chút, hắn tựa hồ còn chưa tỉnh sợ, chỉ có thể ngây ngốc nói ra:

- Chúng ta …..

Đại khái có thể thỏa thuận gì đó với hai phe đảng Cộng sản, Quốc Dân đảng, sau đó dùng khoa học kĩ thuật hoặc là tiền để đổi lấy tin tức tình báo, hẳn là như vậy đúng không?

- Không có khả năng.

Sở Hiên trực tiếp lắc đầu đáp:

- Nếu là cho chúng ta mấy tháng hoặc nửa năm thì chúng ta vẫn còn có thể dựa theo biện pháp này từng bước một chậm rãi tiến hành, nhưng mà chúng ta chỉ có sáu ngày mà thôi, biết sáu ngày là sao không? Sử dụng Goblin glider có thể bay quanh địa cầu vài vòng nhưng chỉ đủ mở sáu đến mười cuộc họp hoặc là vài trăm người truyền tin tức lẫn nhau. Sáu ngày chỉ nháy mắt là qua, mà tượng Phật đã mất tích mấy tháng rồi, nếu muốn trong nháy mắt tìm được đồ vật từ mấy tháng trước….. Cách này tuyệt đối không thể thực hiện được, cho nên chúng ta nhất định phải sử dụng biện kháp khác.

- Biện pháp khác?

- Lấy lực phá xảo…. Cũng có thể nói là đại xảo như vụng.

Sở Hiên chậm rãi nói:

- Trí tuệ cùng sức mạnh đều chỉ là tương đối, khi nào thì phải dùng trí, khi nào thì phải dùng sức, đều phải nhìn tình huống mà quyết định. Nhưng tại một số thời điểm, khi trí cùng sức đều đạt tới cực hạn, như vậy thì có thể bất chấp tình huống mà cường hành giải quyết bất cứ chuyện gì. Giống như chúng ta bây giờ, đối với thế giới này mà nói chúng ta chính là vô địch. Trong thời kỳ vũ khí hạt nhân mới chỉ đang trong giai đoạn nghiên cứu, chiến lực của Trung Châu đội chúng ta muốn hủy diệt cả một quốc gia cũng được, đây là sức mạnh của chúng ta đã đột phá giới hạn, đạt tới mức độ có thể mặc kệ bất kỳ tình huống nào.

Vương Hiệp nghe mà tò mò, hắn kì quái hỏi:

- Như vậy cực hạn của trí tuệ là cái gì?

Sở Hiên búng tay một cái nói:

- Biểu hiện của trí là suy luận, phân tích, bố cục các loại, mà nếu trí đạt tới cực hạn, đó chính là tiên đoán. So với điều kiện tiên quyết của lực là tự thân cường đại, như vậy điều kiện tiên quyết của trí là phải có nguồn tin tức tối đa, cho nên chúng ta trước mắt chưa đủ điều kiện đạt tới cực hạn của trí…. Vì vậy đương nhiên là chỉ có thể dùng cực hạn của lực để hoàn thành mục đích. Vương Hiệp, ngươi có nhìn thấy quân đội Nhật Bản dưới kia không?

Sở hiên chỉ vào thành phố Thượng Hải dưới chân, nói. Mặc dù hai người cách mặt đất hơn nghìn mét nhưng với tố chất thân thể của hai người, vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, nên khi Sở hiên nói xong những lời này, chỉ xuống dưới, Vương Hiệp lập tức gật đầu.

- Tình huống cơ bản chính là như vậy. Vương Hiệp, nhiệm vụ của ngươi là tiêu diệt tất cả quân đội Nhật Bản chung quanh Thượng Hải, khoảng cách xa nhất không vượt quá Nam Kinh. Lấy Thượng Hải làm trung tâm, đem tất cả quâm đội hủy diệt là được, không cần đuổi cùng giết tận, mục đích của ngươi là đánh tan mọi cánh quân có thể tác chiến quanh Thượng Hải. Không nên hoài nghi sức mạnh của ngươi, vũ khí ở thời đại này tuyệt đối không thể là ngươi bị thương, vòng cổ long tinh mặc dù năng lượng có hạn, nhưng mà uy lực của vũ khí thời đại này lại càng yếu ớt, ngươi sử dụng Goblin glider giữa không trung tiến hành tập kích, sử dụng bomn plasma tiến hành công kích rộng…. Ngươi sẽ rất nhanh chóng nhận ra sức chiến đấu của ngươi ở mức nào, không, phải là sức chiến đấu của Trung Châu đội chúng ta với thời đại này ra sao.

Ngày 27 tháng sáu năm 1940, Thượng Hải biến động lớn?

"Chúng ta rất mạnh, Trung Châu đội rất mạnh…."

Từ trước tới nay, Vương Hiệp vẫn biết Trung Châu đội rất mạnh, bọn họ rất mạnh, nhưng mà khái niệm "biết" này chỉ giới hạn trên cơ sở tiểu đội luân hồi. Bởi vì họ luôn ở Chủ Thần không gian, luôn ở các thế giới phim kinh dị, hoặc là đoàn chiến cùng các tiểu đội luân hồi khác, khiến cho nọn Vương Hiệp đã quên mất một chuyện cơ bản, đó là Chủ Thần không gian được tạo ra vốn là để làm cho con người tiến hóa. Do đó khi thành viên Trung Châu đội không ngừng mạnh lên, chênh lệch của bọn họ cùng thế giới hiện thực cũng dần dần tăng lên, mặc dù trước mắt Trung Châu đội vẫn không cách nào ở thế giới hiện thực muốn làm gì thì làm nhưng ở trong thời kỳ Thế chiến 2 chưa có vũ khí hạt nhân này, bọn họ chính là hiện thân của vô địch!

Vương Hiệp chân giẫm Goblin glider, mở cơ nhân tỏa, dùng tốc độ cực nhanh bay cách mặt đất khoảng năm mươi mét, ở dưới hắn khắp nơi đều là lửa cháy kịch liệt, hơn nữa còn không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh cũng chấn động. Nơi này là nơi quân đoàn Nhật Bản ở Thượng Hải đóng quân, tổng cộng có hơn hai mươi nghìn lính Nhật, ba mươi nghìn lính ngụy đóng quân. Do quân đội Nhật Bản ở tiền tuyến chiến đấu rất thuận lợi, cho nên quân đội đóng quân ở đây gần như đã trở thành quân hậu cần, ngoài điều chuyển thương binh từ tiền tuyến về, ngay cả tân binh phía sau cũng tập trung không ít ở đây tiến hành tập huấn, vì vậy thực chất binh sỹ Nhật ở đây chỉ khoảng mười nghìn người. Đương nhiên, tại nơi đã bị quân Nhật chiếm lĩnh này, trừ bỏ đám quân đóng tại đây, các địa khu khác cũng có rất nhiều quân Nhật tồn tại, số lượng quân đội như vậy đã đủ để áp chế rất nhiều chuyện… Đương nhiên đó chỉ là trong tình huống bình thường.

Vương Hiệp chọn địa điểm tập kích đầu tiên là ở nơi này. Vốn hắn thấy trong quân doanh đông nghịt binh lính, trong trong lòng quả thật cũng có ý muốn rút lui, nhưng Vương Hiệp dù sao cũng là Vương Hiệp, xuất thân quân nhân nên hắn tự biết mệnh lệnh cao hơn tất cả, hơn nữa người phát ra mệnh lệnh lại là Sở Hiên. Không cần biết là từ trí tuệ không gì sánh nổi hay là từ thân phận đại tá của Sở Hiên, mệnh lệnh của hắn đều khiến Vương Hiệp không thể trốn tránh, chỉ có kiên định chấp hành mệnh lệnh, mặc dù mệnh lệnh này thoạt nhìn giống như là muốn hắn đi tự sát, một người đánh vào quân doanh mấy chục nghìn người.

Nhưng mà lúc Vương Hiệp thật sự đánh tới quân doanh này, hắn mới biết thực lực của mình đã đạt đến mức kinh người như thế.

Do yêu lực khống chế được chất nổ plasma bom, đặc biệt là hiện tại chất lượng yêu lực của Vương Hiệp lại vừa tăng mạnh, yêu lực ngoài có thể khống chế bom plasma phát nổ cùng di động, càng có thể tăng cường uy lực. Vốn một quả bom plasma tối đa chỉ có thể lan rộng mấy chục mét, nhưng được yêu lực tăng cường, uy lực của nó đã có thể đạt tới gần phạm vi trăm mét, cơ hồ mạnh hơn gấp mười lần. Mỗi quả bom plasma có yêu lực bùng nổ, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố thật lớn. mặc kệ là kiến trúc quân doanh, hay là đất thao trường bằng phẳng, chỉ cần ở phạm vi bom plasma nổ mạnh, tuyệt đối sẽ bị hòa tan trong nháy mắt, tiếp theo đó mặt đất sẽ bị nhiệt độ cực cao làm thủy tinh hóa. Một quả bom plasma phát nổ, ngoài phạm vi nổ lên đến gần trăm mét, nhiệu độ cao có thể lan rộng ra gấp ba lần, các binh lính bình thường căn bản không cách nào sống sót ở nhiệt độ cao như vậy, chỉ cần chạm đến chỗ đông người, một quả bom plasma ném xuống là có cả nghìn người thương vong, mười quả bom ném xuống là cả một quân doanh hoàn toàn biến thành đống đổ nát.

Đó còn chưa hết, sau khi Vương Hiệp bắt đầu tập kích, hắn ném xuống mười quả bom plasma xong liền biết được hiệu quả của yêu lực Tạc đạn chi phối giả của mình, cũng lập tức không lãng phí bom plasma nữa, trừ bỏ một quả ném xuống chỗ binh lính tụ tập rất đông ra, hắn chủ yếu lựa chọn dẫn nổ kho vũ khí. Sau một tràng bùng nổ kịch liệt, trong phạm vi một nghìn mét tràn ngập ánh lửa, lại thêm Vương Hiệp tiện tay cướp lấy một khẩu súng máy trên trạm cạnh, quét ngang một vòng trên không trung, chỉ với một mình hắn, cả doanh trại dưới chân cũng đã la liệt thi thể….

Khi Vương hiệp đang hưởng thụ cảm giác điên cuồng trong chiến đấu cùng tàn sát thì Sở Hiên đã đáp xuống một con phố lớn, đang có một đội hiến binh Nhật tiến về phía hắn. Sở Hiên cũng không nói nhiều, hay tay rung lên đã cầm hai khẩu coilgun, tiếp hai nòng súng khẽ nâng lên, chính là tư thế bắt đầu của Gunkata...

Thượng Hải đã được giải phóng... Không, kỳ thực gọi là giải phóng cũng không chính xác lắm, bởi vì Thượng Hải hiện tại không nằm trong tay quân Nhật và cũng không nằm trong tay quân quốc nội, có thể nói, Thượng Hải tự giải phóng chính mình...

Mặc dù nghe qua có vẻ rất tức cười nhưng sau khi khi bình minh lên, người dân thành phố liền trông thấy, số lượng cảnh sát đi tuần trên đường đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, đặc biệt một số cảnh sát không ngờ còn dám dũng cảm niêm phong cửa hàng của người Nhật trong tô giới. Bên cạnh đó còn có từng đội lính Nhật bị bắt làm tù binh, đang bị cảnh sát áp giải ra ngoài Thượng Hải, tất cả mọi chuyện đều chứng tỏ, Thượng hải đã có biến động cực lớn, biến động kinh người!

Trên thực tế, bắt đầu từ tối hôm trước, Thượng Hải đã ngấp nghé bên bờ vực hỗn loạn, trong thành phố không ngừng vang lên tiếng súng cùng tiếng nổ, mà vùng ngoại ô cũng liên tục truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa, giống như có vô số đại pháo cùng gầm thét. Theo đám bại binh chạy vào trong Thượng Hải, hai vị thần tiên chân đạp phi kiếm đuổi theo sau truy sát đám lính Nhật cùng ngụy quân này. Thủ đoạn họ sử dụng đều là bản lĩnh của thần tiên, một luồng lôi quan lóe lên, lập tức cả con đường lẫn binh lính đang chạy trốn trên đó đều biến thành hư ảo, hoặc là người chỉ bay lướt qua, tất cả binh lính xung quanh đều nhanh chóng tử vong, trên thi thể chỉ lưu lại vết thương bằng đầu kim, đó đều không phải thủ đoạn mà người bình thường có thể tưởng tượng nổi.

Có điều, cũng may đây là thời kỳ chiến tránh, mà nhân dân Thượng Hải cũng trải qua mấy lần chiến loạn nên trận biến động này tại Thưởng Hải, nếu chưa nhìn thấy quân đội trong nước xuất hiện thì thị dân cũng không có hành động nào khác thường, chỉ ngoan ngoãn giữ bổn phận bình dân, yên lặng sinh hoạt trong thành phố.

-....Tình huống cơ bản là như vậy. Trước mắt Thượng Hải đã không còn quân đội đóng giữ, mà theo tình hình phân bố quân Nhật xung quanh đây, đại khái phải sau hai ngày nữa mới có thể biên chế đội ngũ tiến lại, bất quá lúc đó chúng ta lại tiêu diệt là được.

Sở Hiên cùng Vương Hiệp đang ngồi trong một phòng hội nghị cực lớn, trong sảnh còn ít nhất là hơn trăm người cả nam lẫn nữ, đương nhiên, số lượng nam giới đông hơn nữ nhiều. Trong số này có phú hào bốn năm chục tuổi, có chỉ huy cảnh sát thân mặc sắc phục, có một số đại ca xã hội đen mặt mày bặm trợn, thậm chí còn có cả mấy người ngoại quốc. Tóm lại tất cả những người có máu mặt tại Thượng Hải cơ bản đều tập trung tại đây, không cần biết là thủ lĩnh thương nghiệp, chỉ huy cảnh sát hay là đầu lĩnh hắc đạo, đại diện nước ngoài ở tại Thượng Hải. Bọn họ sau khi biết tin quân Nhật đóng tại Thượng Hải đã bị một thế lực bí ẩn hủy diệt gần như hoàn toàn, đến sớm ngày hôm sau lại nhân được thông báo, người tiêu diệt quân Nhật muốn gặp mặt.

Hiện tại là năm 1938, Chiến tranh thế giới thứ hai đang lúc dầu sôi lửa bỏng, thực lực của quân đội Nhật cũng đã được chứng tỏ một phần, ít nhất là tại khu vực châu Á, quân đội Nhật đúng là đứng hàng đệ nhất. Mà một đội quân đã làm náo động cả Thế chiến 2 như thế lại để người khác chiếm lĩnh Thượng Hải trong vòng một đêm, số người chết và bị bắt lên tới vài chục nghìn, sự tình như vậy thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Trước khi nhìn thấy Sở Hiên và Vương Hiệp, tất cả các nhân vật lớn tại bến Thượng Hải đều đoán già đoán non, một là thân phận của thế lực đã hủy diệt quân đội Nhật đóng tại Thượng Hải, hai là làm thế nào gặp mặt bọn họ. Hai vấn đề này thật sự không có câu trả lời, hơn nữa đám cảnh sát Sở Hiên phái đi thúc giục rất gấp nên chạy nhanh chạy chậm, cuối cùng cũng tập hợp được hầu hết các nhân vật cấp cao trước buổi trưa.

Sau khi Sở Hiên nói xong, một viên cảnh sát béo ú ngồi cạnh hắn lập tức đứng dậy. Tên cảnh sát béo này vừa đưa tay quệt mồ hôi vừa nhìn tập tài liệu trên tay, nói:

- Đúng, đúng vậy. Chính như chỉ huy Sở Hiên đã nói, trước mắt đã bắt sống hơn bảy nghìn ba trăm lính Nhật, mười tám nghìn sáu trăm lính ngụy. Ngoài lựa chọn một số lính ngụy không bị thương làm nhiệm vụ canh gác tạm thời như chỉ huy Sở Hiên đã chỉ đạo, các tù binh còn lại đều bị giam trong doanh trại quân Nhật cũ, mặt khác còn cướp được các loại súng ống, đạn dược, tổng cộng....

Sở Hiên phất tay nói:

- Những chuyện đó không cần nói... Mọi người ở đây, ta biết các ngươi đều là nhân vật có máu mặt tại Thượng Hải, dù là Nhật Bản hay Quốc Dân đảng chiếm giữ Thượng Hải, tác động đến lợi ích của các ngươi cũng không quá lớn, ta cũng không có hứng thú đi nói chuyện quốc gia dân tộc gì đó với các ngươi. Ta chỉ muốn báo với các ngươi một tiếng, ta cần mượn hệ thống tình báo trong tay các ngươi.

Lời vừa nói ra, cả phòng hội nghĩ đang yên tĩnh lập tức náo động hẳn lên. Do lần tập tục này rất gấp gáp, mà Sở Hiên cũng không có ý làm ra vẻ trịnh trọng gì nên những nhân vật đến đây đều tùy tiện tìm chỗ ngồi, phần lớn là những người cùng nghề hoặc có quen biết ngồi cùng một chỗ. Lúc này không khí bắt đầu ồn ào, bọn họ cũng quay sang bàn luận rì rầm với những người ngồi cạnh.

Sở Hiên cũng chẳng quản, yên lặng nhìn toàn trường. Mấy phút sau, trong phòng bắt đầu yên tĩnh lại, trong các nhân vật cao tầng cũng có mấy người đồng thời lên tiếng. Đến khi họ nhận ra nhiều người cùng mở miệng liền đều lễ phép nhường lại cho một người trung niên gầy gò đứng lên nói trước.

Người trung niên này lịch sự cúi đầu chào Sở Hiên, bấy giờ mới nói:

- Mặc dù có hơi muộn nhưng cũng rất cảm tạ đại nhân đã có thể tiêu diệt đám xâm lược ấy... Quay lại chuyện chính, đại nhân tại sao lại cần hệ thống tình báo của đám bọn ta vậy? Có thể cho chúng ta biết nguyên nhân được không? Là để trinh sát động tĩnh của quân đội Nhật sao?

Sở Hiên cũng không khách khí, có vẻ hắn thật sự chuẩn bị dùng cách đã nói với Vương Hiệp, đó là lấy lực phá xảo, tiếp tục cứng rắn từ đầu tới cuối, hắn nói thẳng:

- Không phải là trinh sát động tĩnh quân đội Nhật, mà là để truy tìm một số thứ.

Những người xung quanh đều sững sờ. Vốn họ cứ tưởng rằng Sở Hiên mượn hệ thống tình báo của họ là chuẩn bị trinh sát quân đội Nhật, dù sao thì cũng vừa mới tiêu diệt nhiều quân Nhật như vậy, lại chiếm lĩnh Thượng Hải, cho dù thế nào cũng chắc chắn phải chịu sự công kích và báo thù của quân đội Nhật Bản, vì thế mới yêu cầu hệ thống tình báo của họ thăm dò hướng điều động của quân Nhật. Đây là đáp án tốt nhất mà họ có thể nghĩ tới, nhưng ai mà biết Sở Hiên lại trực tiếp phủ nhận, chuyện như vậy lại khiến họ càng nghi hoặc.

Sở hiên cũng không dừng lại, tiếp tục nói:

- Sự kiện tượng Phật mấy ngày trước, ta nghĩ những người tại đây đại khái đều đã nghe phong thanh phải không?

Những người xung quanh trong lòng đều máy động, người trung niên kia cũng thẳng thắn gật đầu đáp:

- Đúng thế, nghe nói trong địa phận Sơn Tây phát hiện được một lăng mộ. Trong lăng mộ đó có trận pháp cổ nhân để lại, bất kỳ ai tiến vào đều phải chết trong đó, nhưng không ngờ lại có một người nước ngoài thoát ra được khỏi trận pháp, hơn nữa tên này còn mang theo một đầu tượng Phật có khả năng lơ lửng trên không trung. Đầu tượng Phật này là bảo vật của Trung Hoa chúng ta, mặc dù không biết người xưa làm thế nào chế tạo ra được tượng Phật biết bay nhưng đây chắc chắn là quốc bảo. Lúc trước ta cũng có phải người đi điều tra tên ngoại quốc đó, đại nhân ngài cũng quan tâm tới đầu tượng Phật sao?

- Đầu tượng Phật chỉ là một bộ phận, hoàn chỉnh phải là một bức tượng bay lơ lửng mới đúng.

Sở Hiên búng tay một cái, cười nói:

- Bọn ta là người tu chân truyền đời bảo vệ bức tượng này do nó có sức mạnh hủy diệt cả thế giới. Trước khi bọn ta tỉnh lại, tượng Phật đã lưu lạc vào trong thế tục, đầu tượng Phật mà gã người nước ngoài kia mang theo chỉ là một bộ phận nhỏ, còn nhiều phần khác đã mất tích. Hiện tại còn cách lúc sức mạnh hủy diệt của bức tượng khởi động sáu ngày, tới lúc đó, cả thế giới này cũng sẽ kết thúc, vì thế bọn ta cần...

"...Lại lừa đảo nữa rồi..."

Vương Hiệp ngồi bên cạnh nghe đơn giản là muốn phát ngất. Hắn chưa bao giờ biết Sở Hiên vậy mà cũng có khả năng bốc phét đến thế, đúng là loại người miệng thơn thớt bụng ớt ngâm. Mà nói lại, hình như trước kia đã nhiều lần có tình huống Sở Hiên nói dối rồi, ví dụ như chuyện trong Lord of the Rings...

-....Tóm lại, tình huống cơ bản chính là như vậy. Bọn ta chỉ vừa thức tỉnh mấy ngày trước, mà đến khi bọn ta ý thức được sức mạnh hủy diệt của tượng Phật sắp bộc phát thì đã không kịp để tìm kiếm và phong ấn tất cả các bộ phận còn lại của tượng Phật nữa, vì vậy bọn ta phải mượn sức mạnh của người thế tục. Ta tin tưởng năng lực tình báo của những người tại đây, dù là xã hội đen cũng được, hay là thương nhân cũng được, là cảnh sát cũng được mà gián điệp cho người nước ngoài cũng được, các ngươi hẳn là đều có thể thu thập được những tin tức có liên quan. Sau khi người ngoại quốc kia mang đầu tượng Phật ra ngoài, đã có bao nhiêu thế lực tiến vào lăng mộ Sơn Tây, bọn họ có mang theo bộ phận tượng Phật hay không? Vị trí hiện tại của các bộ phận này ở đâu? Đó là tất cả những gì ta cần biết.

Sau khi Sở Hiên nói xong liền đưa mắt nhìn những người trong phòng. Những người ở đây dù thế nào cũng là nhân sỹ thượng lưu, đã được giáo dục cao cấp, bị Sở Hiên nhồi vào một sống nào là tu chân, phong ấn, hủy diệt, thời gian, bọn họ nhất thời đều có chút mơ hồ. Có điều, mơ hồ thì cứ mơ hồ, những chuyện cần hỏi rõ ràng thì bọn họ chắn chắn vẫn phải hỏi, nếu không bỗng dưng bị người khác lừa gạt, chuyện như vậy bọn họ tuyệt đối không làm.

Một người nước ngoài đứng lên nói:

- Mặc dù số tù binh Nhật này là minh chứng tốt nhất nhưng xin thứ cho ta thất lễ, hai vị tiên sinh, tối hôm qua đúng là hai người các vị hủy diệt quân đội Nhật? Là một người theo chủ nghĩa duy vật, với những gì các vị nói, ta cảm thấy rất hoài nghi, đối với những lời đồn đại thần tiên gì đó của người Trung Quốc các vị lại càng thấy không có khả năng. Nói thật, ta cũng không cảm thấy một bức tượng Phật lại đủ sức hủy diệt cả thế giới, nếu như có thể, ta hy vọng các vị có thể đưa ra một số chứng cứ thật sự, nếu không, ta nghĩ mình muốn rút khỏi hội nghị lần này.

- Được, ta sẽ đưa chứng cứ.

Không biết từ lúc nào tên tay Sở Hiên đã cầm một tấm kim loại màu bạc, đồng thời hắn dùng ý thức liên lạc với Vương Hiệp:

"Vương Hiệp, dùng yêu lực thử khống chế tên lửa hạt nhân mini... Sử dụng ba quả đi, uy lực cũng đủ lớn rồi."

Xong xuôi, Sở Hiên mới nói với mọi người trong phòng:

- Ta đã nói rồi, bọn ta là người tu chân bảo vệ tượng Phật, nếu như các ngươi không thể bỏ công sức giúp tìm kiếm tượng phật, vậy thì không cần thiết phải lưu lại các ngươi nữa... Người tu chân không e ngại sức mạnh của thế tục, giống như bằng chứng mà bọn ta sắp đưa ra đây. Các ngươi hoặc là nghe theo sắp xếp của ta, hoặc là chịu chết, lát nữa các ngươi tự mình lựa chọn đi!

Cơ hội chứng minh xuất hiện rất nhanh chóng, bởi vì hải quân Nhật Bản đã xuất hiện. Mặc dù số lượng rất ít, vẻn vẹn chỉ vài chiến hạm hộ tống, nhưng mà đối với Thượng Hải giờ phút này đó chính là vũ lực tuyệt đối. Ít nhất trong tình huống hai người Sở Hiên không tham chiến, mấy chiến hạm hộ tống này cũng đã đủ oanh kích cùng phong tỏa cả thành phố Thượng Hải.

Do quân đội Nhật tới trả đũa thật sự là quá nhanh, hoàn toàn khác với dự liệu rằng sẽ có được hai ba ngày hòa hoãn, sự xuất hiện của hải quân làm cho cả thành phố Thượng Hải lại lâm vào khủng hoảng. Đương nhiên, dân chúng ở Thượng Hải đều không biết rằng tiểu đội chiến hạm này này vốn là đi về hướng Thái Bình Dương, chỉ tại tình hình Thượng Hải biến đổi đột ngột nên đi đến giữa đường đội chiến hạm hộ tống này mới được lệnh lệnh đến đây phong tỏa thành phố Thượng Hải, cũng vì thế nên mới đến nơi nhanh như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/308

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status