Vô Hạn Khủng Bố

Chương 240: Giấc mơ và sự uy hiếp từ lực sỹ khăn vàng

/308


Tạm thời không nói đến nhóm Sở Hiên đang chạy đua với thời gian, liên lạc tới thế lực các phương, dốc toàn lực đoạt lại tượng Phật, phía bên kia Trịnh Xá vẫn đang ngủ say, thời gian lực sỹ khăn vàng tập kích lần tiếp theo càng lúc càng gần. Do đã quyết định từ lúc chia tổ, đội một có Trịnh Xá, sức chiến đấu mạnh nhất, nên những người còn lại cơ bản gần như không có khả năng chiến đấu. Nếu thật sự tính toán thì chỉ có tư tế bất tử Imhotep, nhưng đáng tiếc là phương thức chiến đấu của hắn đối với loại sinh mạng thể đặc biệt như lực sỹ khăng vàng lại rất khó có thể gây ra thương hại đối với chúng. Hơn thế nữa, đòn tấn công của sinh vật linh loại lại có thể gây thương tổn cho hắn nên đám lực sỹ khăn vàng lại trở thành khắc tinh đối với Imhotep. Chính vì vậy, nếu khi lực sỹ khăn vàng tập kích mà Trịnh Xá vẫn chưa tỉnh dậy thì mọi người rất có khả năng là bị giết sạch.

- Nhưng cái này thật sự có tác dụng không? Tuy nói là đẩy nhanh tốc độ ngủ mơ của hắn nhưng nhìn qua chỉ có mỗi tần suất nhíu mày của hắn là tăng lên thôi, sao lâu như vậy rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh lại?

Carnahan kỳ quái hỏi những người xung quanh.

Những người còn lại đều có vẻ mù mờ, Tề Đằng Nhất cười khổ đáp:

- Vương Hiệp cũng không nói rõ ràng lắm, cụ thể bao giờ Trịnh Xá tỉnh dậy, lúc này hắn đang làm cái gì, chúng ta nên làm thế nào, hắn đều chẳng nói gì cả. Tóm lại chúng ta cũng không thể cứ chờ đợi mãu như vậy, vạn nhất đến lúc đám lực sỹ khăn vàng tới tập kích, chúng ta chẳng phải sẽ chết hết ở đây sao?

Tất cả đều có chút biến sắc, Lưu Úc rụt rè nói:

- Nhưng Sở Hiên chắc cũng biết tình hình của chúng ta chứ, sao anh ấy không phải một thành viên chủ chiến tới hỗ trợ? Tề Đằng Nhất đại ca, anh nói trí tuệ của Sở Hiên rất lợi hại mà.

- Ừ, rất lợi hại, không sai...

Tề Đằng Nhất gật đầu khẳng định:

- Chính vì hắn quá lợi hại nên so với hắn, chúng ta mới có vẻ nhỏ nhặt như vậy. Chúng ta căn bản không thể giải thích được cách suy nghĩ của hắn, hoặc là trong nhận định của hắn, tính mạng của chúng ta không quan trọng bằng những bộ phận tượng Phật còn lại. Dù sao đây cũng không phải là đoàn chiến, cho dù chúng ta có chết cũng không làm liên lụy tới những người còn lại...

Lưu Úc khẽ rùng mình, ngây ngốc hỏi:

- Tề Đằng Nhất đại ca, anh ấy sẽ không như vậy chứ? Chúng ta không phải là đồng đội sao? Chúng ta cùng Sở Hiên không phải là đồng đội sao?

Tề Đằng Nhất cười khổ đáp:

- Cũng không phải là hắn cố ý như thế, điểm ấy ta có thể làm chứng. Từ cách đây rất rất lâu, lúc đó đội chúng ta còn rất yếu ớt, chúng ta trải qua bộ phim kinh dị The Grudge. Trong bộ phim đó, hắn tính kế chính cả bản thân mình, kết quả là hắn chết trong bộ phim kinh dị ấy nhưng cũng chính nhờ vậy mà giúp cả đội đạt được tư liệu mấu chốt nhất để vượt qua bộ phim. Có lẽ lúc đó hắn nhận định tính mạng mình không quan trọng bằng phần tư liệu kia.... Thế nên nếu nói hiện tại hắn coi các bộ phận tượng Phật quan trọng hơn tính mạng chúng ta cũng không phải là không có căn cứ.

Nghe Tề Đằng Nhất nói như vậy, ba người Carnahan cũng không có vấn đề gì, dù sao thì họ cũng không quen thuộc với Sở Hiên, chỉ có Lưu Úc là hoàn toàn sững sờ. Hắn dù sao cũng vẫn còn rất trẻ con, tuy lúc mới đến thế giới luân hồi thì vô cùng hưng phấn nhưng sau khi thích thú qua đi, vấn đề rất hiện thực đã hiện ra trước mặt hắn... Sống sót!

- Em muốn về nhà, hic, em nhớ cha, mẹ.

Lưu Úc không ngờ lại khóc rống lên, vừa khóc vừa nói:

- Em muốn về nhà... Em muốn về nhà quá!

Mấy người kia nhất thời đều có vẻ buồn bã, hơn nửa ngày sau Tề Đằng Nhất mới vỗ vỗ vai hắn nói:

- Đừng khóc nữa, không phải chỉ có cậu muốn về nhà đâu...

...Chúng ta đều muốn được về nhà...

Nhà... Chỉ có người ra đi mới biết, nhà chính là nơi kẻ tha phương mong được quay về nhất...

Trịnh Xá cũng muốn về nhà. Đương nhiên là về lại căn nhà trong thế giới hiện thực, ở đó ít nhất hắn không cần lo lắng tiếp theo phải làm thế nào để sống sót, không cần lo lắng bộ phim kinh dị tiếp theo là gì, không cần lo lắng đồng đội bên cạnh tuy lúc có thể chết đi... Thân ở tại thế giới trong mơ của Triệu Anh Không, dù thế nào cũng không thể trở về thế giới hiện thực được, nhưng có thể cảm thấy, mấy người Triệu Anh Không cũng đã rất lâu rồi chưa về nhà.

Hắn đã tới thế giới trong mơ của Triệu Anh Không rất lâu rồi, mặc dù không tính toán cẩn thận nhưng ước lượng đại khái ít nhất cũng phải cả nửa năm trời. Trong một tháng đầu hắn vẫn còn lo lắng mấy người Tề đằng Nhất bị lực sỹ khăn vàng tập kích nhưng theo theo thời gian không ngừng trôi qua, giấc mơ này không hề có dấu hiệu dừng lại, bất đắc dĩ, Trịnh Xá cũng chỉ còn biết nghe theo số trời, tiếp tục chờ đợi vô công rồi nghề như vậy. Dù sao thì cũng đã nửa năm mà hắn chưa chết, chứng minh rằng thời gian bên ngoài hẳn là phải trôi rất chậm, nói không chừng lúc hắn tỉnh lại chỉ mới qua chớp mắt thôi, nghĩ thông được điểm đó, hắn liên chú tâm vào Triệu Anh Không.

Từ lần trước nghe được bí mật của thích khách thế gia, Trịnh Xá đã bị thân thế của Triệu Anh Không làm cho sững sờ, không thể ngờ được rằng cô bé này trước khi tiến vào thế giới luân hồi đã lợi hại như vậy. Nhưng đó còn chưa phải là điểm mấu chốt, quan trọng nhất là thích khách thế gia vậy mà lại có quan hệ kỳ diệu với Chủ Thần không gian vậy. Có thể nói, bí mật của thích khách thế gia cũng đã trả lời được một câu hỏi, đó là trước đây có người rời khỏi Chủ Thần không gian hay không? Đáp án đã được khẳng định.

Vậy thì chuyển sang một vấn đề khác... Những người đã rời khỏi Chủ Thần không gian, bọn họ chắc chắn đã đạt được thực lực mà người thường khó mà tưởng tượng nổi, mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, thậm chí là tầng thứ năm? Còn các loại thuộc tính, kỹ năng cường hóa này nữa, khoa học kỹ thuật siêu cường, vật dụng kỳ diệu, đó đều là những thứ mà thế giới hiện thực rất khó hình dung. Gen của một cường giả mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư đã chết cùng một phần kỹ thuật thúc đẩy gen đã tạo nên cả một đám thiếu niên thiếu nữ mở cơ nhân tỏa, vậy thì những người khác đã rời khỏi Chủ Thần không gian thì sao đây? Bọn họ đang làm cái gì?

Nói tóm lại là có một câu để hình dung tâm tình của Trịnh Xá lúc này, càng biết được nhiều thì càng có nhiều cái không biết...

Những chuyện liên quan đến thế giới hiện thực tạm thời bỏ qua, trong thời gian nửa năm này, Trịnh Xá cũng cố gắng tỉnh dậy khỏi giấc mơ nhưng mặc cho hắn vận dụng nội lực, năng lượng vampire, chận nguyên lực, thậm chí là các loại kỹ năng như thế nào đi chăng nữa thì tất cả đều không thể giúp hắn rời khỏi giấc mơ. Bất quá hắn cũng phát hiện được một chút ảo diệu, đó là khi hắn mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư mô phỏng phương thức suy nghĩ của Triệu Anh Không thì hắn mơ hồ như có thể ảnh hưởng tới thế giới trong mơ của Triệu Anh Không... Đương nhiên, hắn vẫn đang liên tục thí nghiệm phát hiện này, nếu như thật sự có thể liên lạc được với Triệu Anh Không tại thế giới trong mơ, không biết chừng hắn có thể rời khỏi đây.

Đây là những chuyện Trịnh Xá trải qua trong nửa năm qua, so với hắn, mấy người Triệu Anh Không vẫn tiếp tục sinh tồn trên hòn đảo trơ trọi này. Đã hơn nửa năm, không một lần nào họ rời khỏi đây, mà thích khách thế gia cũng phảng phất như đã quên mất bọn họ, vứt họ ở trên hòn đảo cô độc này tự sinh tự diệt.

Trịnh Xá cũng thông qua những câu chuyện của nhóm Triệu Anh Không mà biết được tình huống đại khái. Hóa ra, các trưởng lão đã sắp đặt kế hoạch của này thích khách thế gia, bọn họ vừa muốn có được sức chiến đấu của lũ trẻ này nhưng cũng lại có chút sợ hãi bọn chúng nên mới tạo ra tình hình như hiện tại. Mỗi năm cho phép bọn trẻ trở về gia tộc hai tháng, mà thời gian bọn chúng được trở về chỉ còn khoảng ba tháng nữa, tất cả những người bị cấy ghép gen đều như thế, bao gồm cả Triệu Anh Không thân phận cao quý nhất cũng vậy.

Trịnh Xá lại yên lặng quan sát cô bé trước mắt như bình thường. Lúc này, nàng đang bơi trong biển bắt cá, với thân thủ của người mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, cho dù không sử dụng bất kỳ dụng cụ nào thì tốc độ bơi của nàng vẫn cực kỳ nhanh chóng, lại cộng thêm động tác chụp bắt vô cùng chuẩn xác cùng sức mạnh cực lớn không hề phù hợp với thân thể, cho dù là cá mập cũng không thể thoát khỏi tay nàng.

Trịnh Xá nhìn cô bé xinh đẹp đang bơi trong nước, cơ thể trần trụi nhìn qua phảng phất như một mỹ nhân ngư mỹ lệ chứ không phải con người. Có điều thân thể nàng cũng bắt đầu trưởng thành, Trịnh Xá nhìn mà không khỏi có chút xấu hổ. Đúng lúc đó, tốc độ của Triệu Anh Không đột nhiên tăng mạnh, trước khi Trịnh Xá định thần lại, cành cây nhọn hoắt trong tay nàng đã cắm ngập vào bụng một con cá lớn. Trước khi con cá kịp giãy giụa, Triệu Anh Không vung tay ấn vào bụng nó, dùng sức đẩy mạnh, con cá không ngờ bị đẩy bắn tung lên khỏi mặt nước. Triệu Anh Không giống như một con cá heo cũng vọt lên khỏi mặt nước, ở giữa không trung đạp mạnh vào lưng con cá. Cả con cá lớn bằng thân người cứ như vậy bị một cú đá đẩy văng ra mấy chục mét, trực tiếp rơi xuống bãi cát.

"Đúng là kỹ xảo khống chế sức mạnh khủng bố. Nếu chỉ nói về thực lực, lúc này cô ấy rõ ràng vẫn còn rất yếu ớt, lại không có nội lực cùng năng lượng vampire như ta, khi đối mặt với Bạo tạc và Hủy diệt thì chắc chắn phải thua. Cô ấy lại không có kỹ năng hiệu quả đặc thù, ví dụ như đôi mắt của Zero, tín niệm lực của Sở Hiên, hoặc là cung tên của Trương Hằng, đối mặt với họ cô ấy đều rơi vào thế yếu tuyệt đối, nhưng mà... Thật khiến người ta phải sợ hãi, kỹ xảo khống chế sức mạnh này không ngờ còn mạnh hơn ta hiện tại..."

Trịnh Xá đã than thở như vậy vài lần rồi, nhưng mỗi lần chứng kiến khả năng vận dụng sức mạnh của cô bé, hắn vẫn luôn phải cảm thán, bởi vì hắn biết rằng, sức mạnh có lẽ rất dễ đạt được nhưng khống chế được sức mạnh lại rất rất khó.Trên thực thế, cái gọi là giai đoạn nhập vi chính là sức khống chế dị thường đối với sức mạnh, mà Triệu Anh Không chính là đã phát huy việc đó tới cực hạn.

"Nếu cô ấy mạnh đến vậy... Thế thì sao sau này lại biến thành yếu ớt như thế? Hơn nữa ta từng hồi sinh cô ấy, quá khứ của cô ấy hoàn toàn khác với những gì trải qua trong giấc mơ này, chẳng lẽ ký ức của cô ấy đã bị sửa đổi? Là bị ai thay đổi?"

Trong lúc Trịnh Xá nổi lên trăm nghìn nghi vấn thì Triệu Anh Không đã bơi vào bờ. Nàng cầm một cái khăn lông lau khô thân thể, tiếp đó bắt đầu mặc quần áo. Nhưng nàng vừa mới mặc quần áo lên người, chưa kịp sửa sang thì đột nhiên run bắn người, ngã quỵ xuống đất, hai tay cắm chặt vào cát, đôi mắt bỗng đỏ ngầu như máu...

"Là như vậy sao? Do vượt qua tâm ma thất bại nên khi rơi vào trạng thái phát cuồng của tâm ma đã giết chết rất nhiều đồng đội của mình. Sau khi tỉnh dậy cô ấy liền cảm thấy tuyệt vọng và hối tiếc nên mới trốn tránh hiện thực, trong cơ thể tự sinh ra nhân cách thứ hai còn nhân cách chủ thì chìm vào ngủ sâu. Còn Triệu Chuế Không vì không muốn để nhân cách thứ hai của Triệu Anh Không phải tiếp tục thống khổ nên mới nhận hết tất cả tội lỗi về mình, đây là tất cả chân tướng sao? Nếu nói như vậy, tên biến thái đó lại là người tốt đại trí đại dũng? Nhưng sao ta vẫn cảm thấy hắn mới là hung thủ đây?"

Trịnh Xá cũng không có cách nào để giúp Triệu Anh Không lúc này, việc duy nhất hắn có thể làm chính là chứng kiến những gì xảy ra. Rút cuộc là đã có chuyện gì mới dẫn đến biến hóa to lớn sau này?

Triệu Anh Không quỳ rạp trên bãi biển, toàn thân run rẩy không ngừng, hai tay cào lên mặt cát đến bật cả móng. Do dùng sức quá mạnh, lại thêm tất cả lực lượng đều tập trung trên mấy móng tay mỏng manh nên lúc này mười đầu ngón tay nàng đã chảy máu đầm đìa, hai mắt đỏ ngầu càng thêm kinh khủng, quỷ dị. Bất quá, có thể thấy nàng vẫn còn chưa hoàn toàn mất ý thức, hẳn là đang giãy giụa bên bờ vực tâm ma, dù sao thì nàng cũng không nhập ma khi đang sử dụng tầng thứ tư để chiến đấu nên mức độ nhập ma chắc cũng không lớn.

"Không biết tâm mà của cô ấy là gì? Tâm ma của ta là cảnh giới đại tự tại, muốn truy cầu tự do, tâm ma của mỗi người chắc đều phải khác nhau mới đúng, vậy thì tâm ma của cô ấy là gì đây?"

Trong lúc Trịnh Xá đang suy nghĩ, Triệu Anh Không đang mấp mé bên ranh giới tâm mà thì từ xa bỗng có một bóng người bọt tới. Người này cũng là một bé gái nhỏ nhắn đáng yêu, nàng trực tiếp nhảy xuống từ trên vách đá, mỗi chỗ đặt chân đều dùng xảo kình giúp cho cơ thể không tách xa khỏi vách đá nhưng vẫn đủ lực đạo để phóng nhanh tới trước. Tối đã chỉ mất mười mấy giây, cô bé đã vượt qua một quãng dài, đến khi tới gần, Trịnh Xá mới thấy rõ cô bé đó chính là em gái Triệu Chuế Không, cũng là cường giả sắp tiến vào hoặc là đã tiến vào tầng thứ tư.

Lúc này Triệu Anh Không càng lúc càng run rẩy kịch liệt, trong miệng thậm chí còn phát ra tiếng rít như dã thú. Triệu Nhị Không cũng không chần chừ, nâng đầu Triệu Anh Không lên, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ bừng như máu của nàng, hai tay thì ấn lên huyệt thái dương. Hai người cứ nhìn nhau như vậy chằm chằm, một lúc sau, những sợi tơ máu trong mắt Triệu Anh Không dần dần nhạt đi, cư thể cũng từ từ bớt run rẩy. Có điều việc khiến Trịnh Xá cảm thấy không đúng là ánh mắt trong vắt như nước của Triệu Nhị Không lại xuất hiện một vài tia máu, tuy chỉ thoáng qua rồi lập tức nhạt đi nhưng tình cảnh đó vẫn khiến Trịnh Xá thấy được ẩn tình.

"Ồ... Hóa ra là như vậy. Cô bé này..."

Khi Triệu Anh Không thoát khỏi trạng thái tâm ma, toàn thân nàng phảng phất như hư thoát, mềm nhũn ngã vào lòng Triệu Nhị Không. Một lúc lâu sang nàng mới có thể lên tiếng:

- Con bé ngốc, không phải tỷ đã nói muội không được sử dụng loại năng lực này nữa sao? Muội cứ liên tục chuyển lệ khí trong tâm ma của tỷ vào cơ thể mình, tuy muội còn chưa đạt tới giai đoạn tâm ma, hơn nữa tâm ma của muội cũng không nhất định sẽ thiên về hướng hung bạo nhưng cứ từ từ tích lũy như vậy, tỷ thật sự lo muội sẽ gặp bất trắc…

Triệu Nhị Không cười hì hì đáp:

- Yên tâm, yên tâm, Anh Không tỷ tỷ cứ thích cằn nhằn như thế, không biết là khi tỷ ở cùng anh trai muội thì có cằn nhằn vậy không… Cũng may là muội có thể cảm ứng được xung động tinh thần của những người xung quanh, nếu không thì tỷ gặp chuyện cũng chẳng biết. Lần sau tỷ không được sử dụng lực lượng quá mạnh, cơ nhân tỏa tầng thứ tư lại càng không được đụng chạm đến, biết chưa?

Triệu Anh Không cũng đã hồi phục sức lực, mỉm cười vuốt tóc Triệu Nhị Không rồi dựa vào vai nàng đứng lên. Hai cô gái cười nói đi về phía con cá lớn. Mặc dù thực lực của họ đều rất mạnh mẽ nhưng trên hòn đảo cô độc này, một con cá lớn như thế cũng là mỹ vị khó kiếm, còn chuyện Triệu Anh Không suýt chút nữa thì rơi vào trạng thái tâm ma nguy hiểm cũng đã bị hai người bỏ lại đằng sau.

"Không, nguy hiểm chỉ mới bắt đầu thôi... Hoặc có thể nói là tích lũy từ trước kia đã dần tới kết cục quyết định... Nếu như ta đoán không sai, chân tướng sự tình hẳn là..."

Trong mộng không có thời gian cũng không có nghĩa ngủ mơ không cần thời gian mà là để chỉ thời gian trong mơ không tương xứng với thời gian hiện thực. Khi tốc độ giấc mơ của Triệu Anh Không tăng lên gấp năm mươi lần, mấy tiếng đồng hồ ngủ mơ đã khiến cảnh trong mơ trải qua khoảng nửa năm, nhưng cho dù như vậy thì cho tới trước lần tiếp theo lực sỹ khăn vàng tập kích, Trịnh Xá vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Theo thời gian dần dần trôi qua, mọi người cũng càng lúc càng lo lắng, Tề Đằng Nhất lại càng liên tục cố gắng liên lạc với Sở Hiên mấy lần, có điều kết quả đều là không thể kết nối được. Sở Hiên bên kia tựa hồ vẫn liên tục sử dụng tấm kim loại màu bạc, việc này khiến cho Tề Đằng Nhất cùng Lưu Úc sinh ra dự cảm không tốt... Chẳng lẽ họ thật sự bị vứt bỏ?

- Ta chỉ nói đùa thôi mà...

/308

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status