Trịnh Xá cả người đầy máu từ trong thông đạo đi ra, chẳng những máu mà trên người hắn còn đầy thịt vụn và nội tạng uế vật, bộ dạng ba phần giống người, bảy phần giống quỷ. Làm người khác sợ hãi nhất là bên khóe miệng hắn còn vương vãi một ít thịt nát và máu tươi.
Bất quá bốn người tại đó, hai nữ nhân do bị trói nên tầm mắt chỉ có thể mơ hồ liếc về phía thông đạo, còn lại hai người, một là thích khách tâm trí kiên định, người còn lại bản thân là quái vật bất tử nên hai người nhìn Trịnh Xá cũng coi như bình tĩnh, chỉ có Imhotep sắc mặt hơi co quắp, thoạt nhìn có vẻ tâm lý đã có chút yếu nhược.
Trịnh Xá hung hăng nhìn lại Imhotep, gã đầu trọc này lập tức phục hồi tinh thần, hắn cả người hóa thành lốc xoáy cát bụi cuốn về phía ba cô gái Triệu Anh Không. Lúc này Trịnh Xá còn cách ba người mấy chục mét, vậy chạy tới khẳng định là không kịp, Imhotep gào lên:
- Đưng ép ta! Ta chỉ muốn hồi sinh Ackn-su-Namun thôi! Ngươi giao cuốn sách của Anubis cho ta, ta sẽ thả ba cô gái này, tế phẩm ta sẽ tìm chỗ khác! Thế nào, để chúng ta giải quyết hòa bình chuyện này đi!
Ba người Trịnh Xá trong lòng đã sớm có tính toán, vô luận thế nào, chuyện này cũng không thể giải quyết hòa bình, chưa nói chuyện Trịnh Xá có thể bỏ cuốn sách của Anubis hay không, nhiệm vụ của mọi người chính là mai táng bất tử tế tự Imhotep a, chỉ một điểm này đã đủ khiến mọi người liều mạng với hắn, cho nên, bọn họ căn bản không thể hòa bình giải quyết chuyện này.
Trịnh Xá hít sâu một hơi, hắn thu sát ý trên người lại, tiếp đó lấy cuốn sách đen dày cộp trong Nạp giới ra, hắn lớn tiếng nói:
- Imhotep, ta để cuốn sách của Anubis ở đây, ngươi thả ba người kia ra, sau đó để bọn họ đi về phía ta, ta cũng có thể tới gần cuốn sách... Nếu đồng ý thì hãy tháo xích cho các nàng trước!
Imhotep nhìn thấy cuốn sách của Anubis lập tức trong lòng vui sướng, hắn vội vàng cầm xích sắt dùng sức vặn ra, dễ dàng vặn đứt xích, sau đó chậm rãi khôi phục một nửa thân thể từ cát bụi, cổ ba co gái rút cuộc cũng không phục tự do.
Evelyn và Chiêm Lam ngồi xuống đứng lên, không ngừng xoa xoa hai chân, lúc nãy bị khóa chặt như vậy làm hai tay bọn họ tê dại không chịu nổi, rời khỏi tế đàn, hai người thiếu chút nữa thì ngã xuống, may mắn là Triệu Anh Không mỗi tay đỡ một người, kẹp lấy bọn họ đi về phía Trịnh Xá.
Trịnh Xá lạnh lùng nhìn động tác của Imhotep, gã tế tự đầu trọc này cũng cản thận nhìn động tác ba người Triệu Anh Không, hắn đặt chủy thủ lên tế đàn sau lưng, cạnh xác ướp Anck-su-Namun, đến khi ba người Triệu Anh Không đã cách xa hơn mười mét, hắn mới vung hai tau, một cơn lốc cát cuốn lấy cuốn sách của Anubis, trước khi Trịnh Xá kịp phản ứng, hắn đã cầm lấy sách trên tay.
Trịnh Xá lúc này cũng đón ba cô gái, Triệu Anh Không vừa tới cạnh hắn liền hạ giọng hỏi:
- Khong có chủy thủ, ta vô pháp gây thương tổn đến hắn... Ngươi có biện pháp nào không?
Trịnh Xá cười khổ nói một chút thấp giọng nói:
- Ta cũng không có biện pháp gì tốt, năng lượng Vampire đã vừa vặn dùng hết, nếu khống thì còn có thể sử ra hồng viêm đối kháng với hắn một chút... Uy lực của Nạp giới cũng không đáng tin... Vẫn phải có được cuốn sách của Amun-Ra mới được a, nhưng mấy tượng nhân sư đã đi lâu rồi, ta lo rằng O"Conneil bọn họ có lẽ đã... Ai!
Evelyn càng hoảng sợ, nàng hét lên:
- O"Conneil bọn họ làm sao? Đã có chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi không bảo vệ được bọn họ?
Imhotep từ xa lạnh lùng nhìn lại, hắn chợt cười lạnh nói:
- Không chỉ bọn chúng phải chết! các ngươi cũng cùng nhau chết đi! Ra đây, thủ vệ lăng mộ, hủy diệt đám người bất kính này!
Tiếng nói vừa dứt, từ trong một thông đạo chợt truyền đến tiếng cước bộ chỉnh tề như quân đội, một đội xác ướp thị vệ không ngừng từ trong thông đạo đi ra, tất cả bọn chúng đều cầm vũ khí và lá chắn bằng sắt, trình độ tinh nhuệ nhìn qua thậm chí còn vượt xa xác ướp thị vệ mọi người thấy tại Cairo.
Trịnh Xá phản ứng nhanh nhất, hắn không nghĩ ngợi liền lao về phía Imhotep, nhưng trên đầu một cỗ kinh phong ập tới, một tượng nhân sư từ trên nóc tế đàn lao xuống, không biết nó nấp ở đấy từ lúc nào, lúc này vừa vặn chắn giữa hắn và Imhotep.
Imhotep vuốt vuốt cuốn sách trong tay cười lạnh nói:
- Phải đi tìm tế phẩm rất mệt mỏi a, trước mắt không phải có sẵn ba tế phẩm rồi sao? Ba xử nữ a, máu tươi của xử nữ là tế phẩm tốt nhất cho tử thần... Các ngươi chết hết ở đây đi! Tu tập cát bụi thành quái vật, có mặt người và sức mạnh của sư tử, người hầu của ta, thức tỉnh đi!
Theo tiếng tụng niệm của Imhotep, bên bờ sảnh tế đàn dần dần xuất hiện rất nhiều đống cát, chúng càng lúc càng cao, tiếp đó không ngừng huyễn hóa hình dạng, trước mắt mọi người, đã có vài đống cát từ từ biến thành tượng nhân sư dài mấy mét, bọn chúng vừa hình thành lập tức nhìn chằm chằm vào ba người Triệu Anh Không, hơn nữa lớn tiếng gầm thét.
Evelyn vội vàng thấp giọng nói:
- Mau nghĩ biện pháp a... Trịnh Xá! Ngươi mau nghĩ biện pháp a!
Trịnh Xá trong lòng cũng lo lắng vạn phần, trước mắt chỉ còn một mình hắn có lực công kích, cận chiến lực của Triệu Anh Không cũng không tầm thường, nhưng không có chủy thủ, hơn nữa địch nhân là sinh vật linh loại, chiến đấu như vậy đối với nàng cực đoan bất lợi... Khẩn yếu nhất chính là, bên người họ vẫn còn hai nữ nhân bình thường gần như không có chút chiến lực nào!
- Cá ngươi màu nằm xuống.
Trịnh Xá cái khó ló cái khôn, hắn chợt móc ra mấy quả tạc đạn cường độ cao, tiếp đó hắn không chút cố kỵ rút chốt an toàn ném về phía mấy tượng nhân sư, còn hắn dùng tốc độ cức nhanh lao về phía tượng nhân sư giữa hắn và Imhotep...
Vài tiếng nổ mạnh vang lên, quả nhiên không hổ là tạc đạn cường độ cao phảng phất như cả lăng mộ tại Hamunaptra đều rung động, tro bụi trên các cột đá không ngừng rơi rụng, mấy tượng nhân sư trên sảnh tên tàn càng bị nổ thành phấn mạt, trong thời gian gian ngắn đừng nghĩ đến chuyện phục hồi như cũ.
Imhotep cũng bị sóng chấn động từ vụ nổ đánh trúng, đến khi hắn phục hồi tinh thần thì lại mất tung tích của Trịnh Xá mà tượng nhân sư giữa hắn và Trịnh Xá vẫn hoàn hảo như cũ. Imhotep đang hết nhìn đông nhìn tây thì đột nhiên trên đầu một đạo kình phong ập tới, hắn phản ứng cũng không chậm, trong nháy mắt liền biến thành cát bụi lánh sang một bên, nhưng khi hắn vừa ngừng lại, lập tức trợn đến rách khóe mắt, nhãn tình như tóe ra lửa.
Vừa rồi trong vụ nổ, Trịnh Xá trong nháy mắt đã đạp lên móng vuốt mà tượng nhân sư chìa ra, dụng lực kéo người lao về phía Imhotep... Sau khi Imhotep theo bản năng tránh khỏi công kích của hắn, Trịnh Xá lập tức nhảy tới tế đàn sau lưng Imhotep, chỗ đặt xác ướp Anck-su-Namun!
Trịnh Xá nhảy xuống trong chóc lát tay phải đã cầm lấy chủy thủ, đồng thời tay trái nắm quyền chỉ thằng vào lồng ngực xác ướp Anck-su-Namun, hắn hét lớn:
- Để bọn chúng ngừng công kích! Nếu không ra sẽ một quyền đánh vụn cô ta! Ta dùng công kích kinh loại a!
Đám xác ướp thị vệ lúc này đã cách ba cô gái không xa, mà một vài tượng nhân sư cũng sắp khôi phục như cũ, dù sao tạc đạn cường độ cao cũng chỉ là công kích bình thường mà thôi, việc tử vong của ba cô gái chỉ là trong chốc lát mà thôi, nếu như không có biến cố Trịnh Xá cường tập... Các nàng thật sự là chết chắc rồi.
Bất quá bốn người tại đó, hai nữ nhân do bị trói nên tầm mắt chỉ có thể mơ hồ liếc về phía thông đạo, còn lại hai người, một là thích khách tâm trí kiên định, người còn lại bản thân là quái vật bất tử nên hai người nhìn Trịnh Xá cũng coi như bình tĩnh, chỉ có Imhotep sắc mặt hơi co quắp, thoạt nhìn có vẻ tâm lý đã có chút yếu nhược.
Trịnh Xá hung hăng nhìn lại Imhotep, gã đầu trọc này lập tức phục hồi tinh thần, hắn cả người hóa thành lốc xoáy cát bụi cuốn về phía ba cô gái Triệu Anh Không. Lúc này Trịnh Xá còn cách ba người mấy chục mét, vậy chạy tới khẳng định là không kịp, Imhotep gào lên:
- Đưng ép ta! Ta chỉ muốn hồi sinh Ackn-su-Namun thôi! Ngươi giao cuốn sách của Anubis cho ta, ta sẽ thả ba cô gái này, tế phẩm ta sẽ tìm chỗ khác! Thế nào, để chúng ta giải quyết hòa bình chuyện này đi!
Ba người Trịnh Xá trong lòng đã sớm có tính toán, vô luận thế nào, chuyện này cũng không thể giải quyết hòa bình, chưa nói chuyện Trịnh Xá có thể bỏ cuốn sách của Anubis hay không, nhiệm vụ của mọi người chính là mai táng bất tử tế tự Imhotep a, chỉ một điểm này đã đủ khiến mọi người liều mạng với hắn, cho nên, bọn họ căn bản không thể hòa bình giải quyết chuyện này.
Trịnh Xá hít sâu một hơi, hắn thu sát ý trên người lại, tiếp đó lấy cuốn sách đen dày cộp trong Nạp giới ra, hắn lớn tiếng nói:
- Imhotep, ta để cuốn sách của Anubis ở đây, ngươi thả ba người kia ra, sau đó để bọn họ đi về phía ta, ta cũng có thể tới gần cuốn sách... Nếu đồng ý thì hãy tháo xích cho các nàng trước!
Imhotep nhìn thấy cuốn sách của Anubis lập tức trong lòng vui sướng, hắn vội vàng cầm xích sắt dùng sức vặn ra, dễ dàng vặn đứt xích, sau đó chậm rãi khôi phục một nửa thân thể từ cát bụi, cổ ba co gái rút cuộc cũng không phục tự do.
Evelyn và Chiêm Lam ngồi xuống đứng lên, không ngừng xoa xoa hai chân, lúc nãy bị khóa chặt như vậy làm hai tay bọn họ tê dại không chịu nổi, rời khỏi tế đàn, hai người thiếu chút nữa thì ngã xuống, may mắn là Triệu Anh Không mỗi tay đỡ một người, kẹp lấy bọn họ đi về phía Trịnh Xá.
Trịnh Xá lạnh lùng nhìn động tác của Imhotep, gã tế tự đầu trọc này cũng cản thận nhìn động tác ba người Triệu Anh Không, hắn đặt chủy thủ lên tế đàn sau lưng, cạnh xác ướp Anck-su-Namun, đến khi ba người Triệu Anh Không đã cách xa hơn mười mét, hắn mới vung hai tau, một cơn lốc cát cuốn lấy cuốn sách của Anubis, trước khi Trịnh Xá kịp phản ứng, hắn đã cầm lấy sách trên tay.
Trịnh Xá lúc này cũng đón ba cô gái, Triệu Anh Không vừa tới cạnh hắn liền hạ giọng hỏi:
- Khong có chủy thủ, ta vô pháp gây thương tổn đến hắn... Ngươi có biện pháp nào không?
Trịnh Xá cười khổ nói một chút thấp giọng nói:
- Ta cũng không có biện pháp gì tốt, năng lượng Vampire đã vừa vặn dùng hết, nếu khống thì còn có thể sử ra hồng viêm đối kháng với hắn một chút... Uy lực của Nạp giới cũng không đáng tin... Vẫn phải có được cuốn sách của Amun-Ra mới được a, nhưng mấy tượng nhân sư đã đi lâu rồi, ta lo rằng O"Conneil bọn họ có lẽ đã... Ai!
Evelyn càng hoảng sợ, nàng hét lên:
- O"Conneil bọn họ làm sao? Đã có chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi không bảo vệ được bọn họ?
Imhotep từ xa lạnh lùng nhìn lại, hắn chợt cười lạnh nói:
- Không chỉ bọn chúng phải chết! các ngươi cũng cùng nhau chết đi! Ra đây, thủ vệ lăng mộ, hủy diệt đám người bất kính này!
Tiếng nói vừa dứt, từ trong một thông đạo chợt truyền đến tiếng cước bộ chỉnh tề như quân đội, một đội xác ướp thị vệ không ngừng từ trong thông đạo đi ra, tất cả bọn chúng đều cầm vũ khí và lá chắn bằng sắt, trình độ tinh nhuệ nhìn qua thậm chí còn vượt xa xác ướp thị vệ mọi người thấy tại Cairo.
Trịnh Xá phản ứng nhanh nhất, hắn không nghĩ ngợi liền lao về phía Imhotep, nhưng trên đầu một cỗ kinh phong ập tới, một tượng nhân sư từ trên nóc tế đàn lao xuống, không biết nó nấp ở đấy từ lúc nào, lúc này vừa vặn chắn giữa hắn và Imhotep.
Imhotep vuốt vuốt cuốn sách trong tay cười lạnh nói:
- Phải đi tìm tế phẩm rất mệt mỏi a, trước mắt không phải có sẵn ba tế phẩm rồi sao? Ba xử nữ a, máu tươi của xử nữ là tế phẩm tốt nhất cho tử thần... Các ngươi chết hết ở đây đi! Tu tập cát bụi thành quái vật, có mặt người và sức mạnh của sư tử, người hầu của ta, thức tỉnh đi!
Theo tiếng tụng niệm của Imhotep, bên bờ sảnh tế đàn dần dần xuất hiện rất nhiều đống cát, chúng càng lúc càng cao, tiếp đó không ngừng huyễn hóa hình dạng, trước mắt mọi người, đã có vài đống cát từ từ biến thành tượng nhân sư dài mấy mét, bọn chúng vừa hình thành lập tức nhìn chằm chằm vào ba người Triệu Anh Không, hơn nữa lớn tiếng gầm thét.
Evelyn vội vàng thấp giọng nói:
- Mau nghĩ biện pháp a... Trịnh Xá! Ngươi mau nghĩ biện pháp a!
Trịnh Xá trong lòng cũng lo lắng vạn phần, trước mắt chỉ còn một mình hắn có lực công kích, cận chiến lực của Triệu Anh Không cũng không tầm thường, nhưng không có chủy thủ, hơn nữa địch nhân là sinh vật linh loại, chiến đấu như vậy đối với nàng cực đoan bất lợi... Khẩn yếu nhất chính là, bên người họ vẫn còn hai nữ nhân bình thường gần như không có chút chiến lực nào!
- Cá ngươi màu nằm xuống.
Trịnh Xá cái khó ló cái khôn, hắn chợt móc ra mấy quả tạc đạn cường độ cao, tiếp đó hắn không chút cố kỵ rút chốt an toàn ném về phía mấy tượng nhân sư, còn hắn dùng tốc độ cức nhanh lao về phía tượng nhân sư giữa hắn và Imhotep...
Vài tiếng nổ mạnh vang lên, quả nhiên không hổ là tạc đạn cường độ cao phảng phất như cả lăng mộ tại Hamunaptra đều rung động, tro bụi trên các cột đá không ngừng rơi rụng, mấy tượng nhân sư trên sảnh tên tàn càng bị nổ thành phấn mạt, trong thời gian gian ngắn đừng nghĩ đến chuyện phục hồi như cũ.
Imhotep cũng bị sóng chấn động từ vụ nổ đánh trúng, đến khi hắn phục hồi tinh thần thì lại mất tung tích của Trịnh Xá mà tượng nhân sư giữa hắn và Trịnh Xá vẫn hoàn hảo như cũ. Imhotep đang hết nhìn đông nhìn tây thì đột nhiên trên đầu một đạo kình phong ập tới, hắn phản ứng cũng không chậm, trong nháy mắt liền biến thành cát bụi lánh sang một bên, nhưng khi hắn vừa ngừng lại, lập tức trợn đến rách khóe mắt, nhãn tình như tóe ra lửa.
Vừa rồi trong vụ nổ, Trịnh Xá trong nháy mắt đã đạp lên móng vuốt mà tượng nhân sư chìa ra, dụng lực kéo người lao về phía Imhotep... Sau khi Imhotep theo bản năng tránh khỏi công kích của hắn, Trịnh Xá lập tức nhảy tới tế đàn sau lưng Imhotep, chỗ đặt xác ướp Anck-su-Namun!
Trịnh Xá nhảy xuống trong chóc lát tay phải đã cầm lấy chủy thủ, đồng thời tay trái nắm quyền chỉ thằng vào lồng ngực xác ướp Anck-su-Namun, hắn hét lớn:
- Để bọn chúng ngừng công kích! Nếu không ra sẽ một quyền đánh vụn cô ta! Ta dùng công kích kinh loại a!
Đám xác ướp thị vệ lúc này đã cách ba cô gái không xa, mà một vài tượng nhân sư cũng sắp khôi phục như cũ, dù sao tạc đạn cường độ cao cũng chỉ là công kích bình thường mà thôi, việc tử vong của ba cô gái chỉ là trong chốc lát mà thôi, nếu như không có biến cố Trịnh Xá cường tập... Các nàng thật sự là chết chắc rồi.
/308
|