Vô Hạn Khủng Bố

Chương 83: Rơi xuống và Hy vọng bảy mươi km 

/308


Thanh âm băng lãnh không nói cái gì, căn cứ theo những gì nhìn thấy qua camera giám sát, chiến lực mà Trung Châu đội vừa bạo phát trong chốc lát này trên thực tế cũng mạnh đến đáng sợ. Đương nhiên, công ty Umbrella tự nhiên là không biết loại trạng thái này không thể kéo dài, cộng thêm trong quá trình gián đoạn giữa những lần bắn của Trương Hằng, bản thân hắn cực kỳ yếu ớt, bọn họ không biết nên chỉ có thể cho rằng những người còn lại không hành động gì cũng có lực lượng tương đương hoặc ít nhất cũng không thua kém quá nhiều. Cứ như thế, thực lực của Trung Châu đội thật sự quá khủng bố.

Hơn nửa ngày sa, thanh âm băng lãnh kia mới nói:

- Hiểu rồi, chúng ta sẽ không cố ý khống chế tự do của ngươi và đồng đội, nhưng xin chú ý một chút, công ty cũng không thích bị uy hiếp...

Trịnh Xá cười nói

- Không ai uy hiếp công ty, chúng ta không phải hai bên giao dịch công bằng sao? Chỉ vỏn vẹn như thế thôi.

Thanh âm kia không đáp lại, một lát sau, điện thoại tự động ngắt.

Trịnh Xá thở ra một hơi, hắn nhìn mọi người nói:

- Đi thôi, lên tầng thượng tòa nhà chờ trực thăng tói, luôn tiện ăn chút gì đi. A a, mọi người đừng lo lắng, cùng nhau lên lầu đi.

Mọi người không nhìn đám thi thể trên mặt đất nữa, tất cả đi theo Trịnh Xá vào trong trụ sở công ty. Alice đã từng làm bảo vệ trong công ty, tự nhiên là vô cùng quen thuộc với tòa nhà to lớn này. Sau khi mọi người vào trong không lâu, hơn hai mươi cảnh vệ từ phía trong chạy ra, có lẽ bọn chúng đã nhận lệnh trước nên cũng không chĩa súng vào mọi người, chỉ có hơn mười cảnh vệ bảo vệ cửa chính, những người còn lại theo đám Trịnh Xá đi về phía cửa thang máy.

Mấy phút sau, mọi người cùng đám cảnh vệ đã lên tầng thượng công ty, lúc này trực thăng còn chưa tới, nhưng trên nền có một cái bàn tròn lớn, trên bàn có các loại đồ hộp và thực phẩm đóng gói đã được mở sẵn. Trong điều kiện như thế này không ngờ còn có thể mang lên nhiều như vậy, có thể thấy đám cảnh vệ đã vận dụng hết sức.

Trịnh Xá cũng không khách khí, hắn đi đầu tới chỗ chiếc bàn tròn ngồi xuống, tiếp đó cầm lấy một hộp thực phẩm bắt đầu ăn uống nhồm nhoàm. Thấy như vậy, mấy nam nhân cũng lần lượt ngồi xuống, có vẻ khi với ăn thì còn có chút ngắc ngứ nhưng sau đó thì cả nhóm đều ngấu nghiến như hùm như sói. Vất vả suốt một ngày một đếm, mắt thấy sắc trời đã dần sáng, bụng đã đối đến không chịu nổi nửa, tất cả đều ngồi xuống càn quét không ngừng.

Bộp bộp bộp!

Mấy tiếng vỗ tay truyền đến, một nam tử trẻ tuổi dẫn theo Nemisis to lớn từ từ tiến tới, hắn vỗ tay nói:

- Quả nhiên không hổ danh là người mang T-Virus thể siêu tiến hóa, đến cả thức ăn chứa T-Virus cũng có thể ăn ngon lành như vậy.

Trịnh Xá cũng không ngẩng đầu lên đáp:

- Ngươi có tin ta lập tức cắt đầu ngươi xuống làm bóng đá không? Đừng tưởng rằng thứ phía sau kia có thể bảo vệ ngươi, đừng tưởng đám cảnh vệ này có thể bảo vệ ngươi, ngươi hẳn đã biết trước cửa tòa nhà đã có chuyện gì phải không? Nếu như ngươi không biết, ta không ngại diễn lại một lần trước mặt cho ngươi xem.

Vẻ mặt tươi cười của nam tử kia chợt cứng lại, hắn cười khan hai tiếng nói:

- Đùa chút thôi mà, ngươi và đồng bọn rất mạnh mẽ, ta tự nhiên là rõ ràng, bất quá.... Bất quá ta rất tò mò a, người mang T-Virus mạnh mẽ như các ngươi, sao lại có thể có người dám đến truy sát các ngươi chứ? Ta cảm thấy những trực thăng đi tấn công này đã gặp vấn đề, nếu không sao ta lại không thu được chút tin tức nào? Có thể nói cho ta biết một chút, những kẻ đó là ai không?

Nam tử này chắc chắn là không nhận được tin tức từ thượng tầng công ty truyền tới, cho nên hắn chỉ biết sáu trực thăng tới công kích Ác Ma đội mà không biết Ác Ma đội đã tiêu diệt cả sáu chiếc trực thăng đó, mà Trịnh Xá cũng không muốn nói nhiều, hắn dốc nốt một hộp thịt vào mồn rồi mới nói:

- Những chuyện này ngươi có thể đi hỏi thượng tầng công ty, hiện tại đừng quấy rầy ta nữa, đã rõ chưa?

Khóe miệng nam tử kia hơi giật giật, trong mắt đầy lửa giận không kìm nén nổi, nhưng nhìn thấy cánh tay Trịnh Xá hơi động đậy, hắn vẫn hoảng sợ lùi lại phía sau, bấy giờ mới hầm hầm rời đi.

Trịnh Xá nhìn hắn đi xa, bấy giờ mới nhìn mọi người nói:

- Mọi người yên lặng nghe ta nói, sau khi lên trực thăg, việc lái sẽ do người phe ta đảm nhận, Trình Khiếu, ngươi lái được trực thăng không?

Trình Khiếu vội vàng lắc đầu nói:

- Ngươi nghĩ ta là đặc công siêu cấp sao? Ta chỉ là một quân y bình thường a, ngươi đã thấy quân ý đi lái trực thăng bao giờ chưa? Đây không phải tiểu thuyết yy a, không có cái loại nhân vật như ngươi nói đâu.

Gã lính đánh thuê Carlos kia nói:

- Ta biết lái trực thăng, nhưng kỹ thuật điều khiển có thể không tốt lắm... Nếu như mọi người không chê, lát nữa để ta lái được không?

Trịnh Xá gật đầu đồng ý nói:

- Vậy thì tốt, trực thăng do ngươi lái, sau đó trực tiếp bay tới chỗ trạm kiểm tra ngoài cửa ngõ thành phố... Không cần làm gì nữa, chỉ cần tới trạm kiểm tra là được.

Carlos gật đầu, trực thăng còn chưa đến nơi, mọi người yên lặng ăn thức ăn, đột nhiên Tiêu Hoành Luật khẽ kéo áo Chiêm Lam, đồng thời chỉ chỉ vào Trịnh Xá đang vùi đầu ăn uống.

Chiêm Lam hiểu ý gật đầu, nàng yên lặng liên kết ý thức của hai người lại.

Tiêu Hoành Luật nói trước:

"Trịnh Xá, ta cảm thấy chúng ta phải chuẩn bị kế hoạch một chút, nếu như trực thăng rơi, chúng ta phải làm thế nào mới tốt.... Nếu như cách trạm kiểm tra hơn 100km, ta kiến nghị mọi người trong đội hợp lại một chỗ, sau đó tìm một nơi kiên cố có thể phòng thủ chờ Ác Ma đội, như vậy dù là chiến hay là thủ bọn chúng cũng sẽ gặp phải một vấn đề... Đó chính là bị bom nguyên tử công kích. Đối với công ty Umbrella, nếu như có thể đạt được cúng sẽ toàn lực tranh đoạt, nếu như thật sự không thể, vậy bọn chúng thà rằng phá hủy tất cả cũng không để thế lực khác có được. Đặc biệt trong tình huống bọn chúng nghĩ rằng có thế lực khác tồn tại, sau khi trực thăng của chúng ta rơi, hơn nữa ngươi lại không trả lời điện thoại, rất có thể bom nguyên tử sẽ được sử dụng..."

"Trong tình huống này, ta cảm thấy Ác Ma đội khó có thể tốn quá nhiều thời gian để toàn diệt chúng ta, bọn chúng rất có thể sẽ đàm phán, hơn nữa cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Trên thực tế, hiện tại chúng ta vẫn chưa biết nhiệm vụ của Ác Ma đội là gì, nhưng có lẽ không ngoài giết chết nhân vật trong kịch bản hoặc đem các nhân vật đi. Ta không tin nhiệm vụ của bọn chúng là ngăn cản bom nguyên tử, bởi vì chuyện này thật quá sức tưởng tượng, nếu như thật sự là ngăn cản bom nguyên tử vậy bọn chúng lại không thể đuổi tận giết tuyệt với lính đánh thuê của công ty Umbrella như vậy. Vì thế ta cảm giác được nhiệm vụ của chúng hẳn là giết nhân vật trong phim hoặc đem họ đi, hai khả năng này là lớn nhất."

"Nói cách khác, chúng ta có lẽ có thể chung sống hòa binhg, chúng ta đem đám nhân vật tới trạm kiểm tra, sau đó tùy bọn chúng xử trí, giết hết, mang theo, tóm lại, chúng ta rất có khả năng có thể hòa bình."

Trịnh Xá thở dài đáp:

"Không thể chung sống hòa bình, mặc dù chưa gặp chúng nhưng áp lực và sát ý đáng sợ từ hướng đó truyền tới, ta có thể cảm thấy rõ ràng, Ác Ma đội muốn toàn diệt chúng ta, điểm ấy căn bản không thể chung sống hòa bình... Ngươi nói tiếp đi."

Tiêu Hoành Luật thở dài nói tiếp:

"Được rồi, cho dù không thể chung sống hòa bình vậy ít nhất chúng ta cũng có thể thủ vững ở đó. Không cần phải không chết một người, chỉ cần để bọn chúng cảm thấy nếu công kích chúng ta, toàn diệt chúng ta sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới bản thân thế là chúng ta cũng có tiền vốn để đàm phán. Khi đó có thể tiến hành đàm phán, ngoài ra có thể chịu ủy khuất cầu toàn, để bọn chúng hoàn thành nhiệm vụ trước, chỉ cần để tất cả đội viên chúng ta còn sống là được. Nếu không, cứ để bọn chúng cùng xơi bom nguyên tử với chúng ta cũng tốt."

Trịnh Xá kỳ quái hỏi:

"Vậy sao không trực tiếp tìm một chỗ mà cố thủ? Bằng vào lực lượng của công ty Umbrella, xác suất sống sót của chúng ta không phải là lớn hơn không ít sao?"

Tiêu Hoành Luật lắc lắc đầu nói:

"Ta cũng đang đánh cược a, chúng ta cũng không thể chắc chắn Ác Ma đội không có vũ khí sát thương trên quy mô lớn, hoặc là các loại kỹ năng, ma pháp tương tự hay là không. Nếu như bọn chúng thật sự có, vậy chúng ta chỉ còn một đường là chạy thôi, tụ tập lại một chỗ cố thủ lại ngược lại đúng với ý bọn chúng, một phát vũ khí hoặc một kỹ năng đánh tới, chúng ta chết sạch... Cho nên nếu thật sự chạy không thoát, ví dụ cách trạm kiểm tra hơn 100km, vậy thì cố thủ đánh cược một phen, nếu như rất gần trạm kiểm tra, vậy ta thà lựa chọn chia đội tiến tới, như vậy hy vọng sống sót còn lớn hơn được một ít...."

Trịnh Xá suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng kế hoạch, nhưng đồng thời hắn cũng tò mò hỏi:

"Thế nào cũng phải chia đội sao? Không thể sử dụng biện pháp nào, hoặc cạm bẫy nào để bọn chúng mắc vào? Sau đó dựa vào chúng ta phối hợp chiến đấu chống cự lại hay thủ thắng sao? Bị động phân tích biện pháp chạy trốn, đây có vẻ không giống ngươi a."

Tiêu Hoành Luật ngắt tóc cười khổ nói:

"Ngươi nghĩ ta muốn thế sao, trước lực lượng tuyệt đối, âm mưu, trí tuệ đều chỉ là mấy trò đùa vặt vãnh thôi. Ví dụ như, khi ngươi nhìn một con thỏ bị nhốt chặt trong lồng, ngươi sẽ nghĩ tới mọi biện pháp, dùng mọi âm mưu, sử hết hoa chiêu, chỉ vỏn vẹn để đưa nó ra khỏi lồng rồi giết sao? Không đâu, ngươi chỉ cần tự mình đưa nó từ trong lồng ra là được, cái gọi là trí tuệ và mưu kế, đó là khi thực lực cách biệt nhau không nhiều, hoặc là trong tình huống các phương diện khác rất có lợi với chúng ta mới có thể sử dụng, ví dụ như ngươi liên lạc với công ty Umbrella... Đây là mưu kế, nhưng có hữu dụng không? Sáu chiếc trực thăng vũ trang đã thể hiện rõ mưu kế này thế nào rồi...."

"Vì thế, đến cuối cùng cần phải chạy trốn... vẫn là chia đội ra mà chạy thôi."

- So sánh thực lực giữa hai bên... Ta nghĩ bọn chúng hẳn là đã lên tầng thượng trụ sở công ty đón trực thăng, việc này có thể suy luận từ tinh thần lực tảo miêu. Mặc dù có một khu vực khoảng 70km vuông không thể quan sát được nhưng đồng dạng, khu vực này cũng là vị trí đại khái của bọn chúng, trước mắt trung tâm của khu vực này chính là trụ sở công ty Umbrella, bọn chúng đã dừng lại đó hơn mười phút, chỉ có thể là đang chờ trực thăng.

Sở Hiên ngồi trong xe, hắn lẩm bẩm nói với những người xung quanh, đồng thời trong tay hắn cầm một tấm bản đồ đơn giản, hắn chỉ vào vị trí công ty Umbrella trên bản đồ nói:

- Từ một vài dấu hiệu có thể thấy, đội trưởng Trung Châu đội có một chút năng lực suy luận bố cục, hoặc là trong bọn chúng có người có năng lực này. Lúc trước sáu chiếc trực thăng tới tấn công đã thể hiện rõ ràng kế hoạch, bọn chúng có ý lôi công ty Umbrella vào cuộc chiến giữa hai đội, nhưng chúng quên mất một chuyện, đó là lợi ích.

Sở Hiên đẩy đẩy mắt kính, hắn lạnh nhạt nhìn mấy người xung quanh nói:

- Bố cục này quá câu nệ phương diện nhân tính. Hắn cho rằng, hoặc có thể hắn quá coi trọng phương diện nhân tính, hắn biết mục đích của công ty Umbrella, có lẽ là dùng vũ khí công nghệ cao mà bọn chúng sử dụng hoặc biểu hiện thực lực cường đại để dụ dỗ công ty Umbrella triển khai cống kích chúng ta. Cách suy nghĩ này cũng không sai, nhưng bọn chúng quên tính đến lợi ích thuẩn túy, nỗ lực lớn thì mới thu hoạch được lớn, hơn nữa thu hoạch này nhìn qua cũng không dễ mà có được. Công ty Umbrella nếu không lấy được thì sẽ phá hủy, chỉ đơn giản như vậy, nếu công ty Umbrella thật sự dốc toàn lực công kích chúng ta, vậy bây giờ đã có mấy chục, thậm chí cả trăm chiếc trực thăng tới tấn công rồi. Gặp phải công kích như vậy, ngoài đội trưởng ra tất cả chúng ta đều chết hết, nhưng chuyện đó không xảy ra, vậy hành động của chúng đã thất bại.

- Tiếp đó bọn chúng chạy trốn...

Trịnh Xá mặt có vết sẹo đột nhiên hỏi:

- Thomas, trình độ tinh thần lực khống chế kim loại của ngươi thế nào rồi? Có thể khống chế trực thăng phát nổ không?

Thomas lắc đầu nói:

- Khoảng cách quá xa, cho dù Amiya cung cấp tinh thần lực tảo miêu và tinh thần lực hỗ trợ thì ta cũng không thể khống chế được trực thăng phát nổ, nhiều nhất chỉ có thể khống chế hướng di động của trực thăng, ví dụ kéo nó hạ xuống.

Trịnh Xá gật gật đầu, hắn nhìn Sở Hiên nói:

- Ngươi nói tiếp đi.

Vẻ mặt Sở Hiên vẫn đạm mạc lãnh tĩnh như cũ, hắn thản nhiên nói:

- Về cơ bản, phương thức bọn chúng chạy trốn rất đơn giản, đối mặt với thực lực tuyệt đối, bọn chúng chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất là chia đội chạy trốn, đưa mấy tân nhân, nhân viên phụ trợ không có chiến lực hoặc bố cụ giả kia vào một tổ chạy trước, lưu lại nữ thích khách, cung thủ, đội trưởng ba người làm thành viên bắn tỉa phía sau. Trong địa hình thành phố như thế này, từng người riêng lẻ càng dễ chạy hơn cả đội, cho nên nếu chúng ta gặp tình huống như vậy, Trung Châu đội đại khái sẽ chia làm bốn đội, trong đó một đội nhân số đông, còn lại ba đội chiến lực mạnh... Trên thực tế, ta cho rằng chiến đấu lực của ba người này không thua gì đại bộ phận thành viên trong đội chúng ta, cho nên nếu muốn giải quyết bọn chúng, ta nghĩ cần phải....

Trịnh Xá lại lắc đầu nói:

- Không cần phức tạp như vậy, ba người này đã... Nói nốt đi, đây là một lựa chọn của chúng, lực chọn kia là gì?

Sở Hiên gật đầu nói:

- Lựa chọn còn lại chính là cố thủ! Tìm một chỗ vững chắc thủ tại đó, chờ chúng ta tới rồi tiến hành đàm phán hòa bình, có lẽ đây là điều bọn chúng muốn.

- Đàm phán?

Vài người trong Ác Ma đội tò mò hỏi.

- Đúng vậy, đàm phán, khi chiến lực của chúng ta có tính áp đảo, đàm phán là chuyện duy nhất bọn chúng có thể làm, hơn nữa không sợ chúng ta không đáp ứng. Chỉ cần chúng ta không thể tiến công chỗ bọn chúng cố thủ, hoặc là sau khi tấn công bị tử thương thả trọng, vậy chúng ta phải đồng ý kiến nghị hòa bình trong thời gian ngắn, sau đó căn cứ vào yêu cầu của chúng ta hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không, một khi kéo dài quá lâu, công ty Umbrella quyết định bỏ mặc bọn chúng, dùng bom nguyên tử tấn công, vậy song phương đều sẽ chôn xác ở đây.

Trịnh Xá nga một tiếng, hắn kỳ quái nói:

- Biện pháp này không phải rất tốt sao? Sao bọn chúng không làm như vậy?

Sở Hiên thản nhiên cười nói:

- Bởi vì sợ... bọn chúng không biết rõ về chúng ta, đồng dạng, chúng ta cũng không rõ về chúng. Nếu như thật sự cố thủ, chúng ta sẽ phải cân nhắc cẩn thận mới dám tấn công, hoặc phải đồng ý hòa bình với chúng không biết chừng. Nhưng do người bày bố cục sợ, rất có thể hắn cảm thấy nếu cố thủ, nhỡ chúng ta có vũ khí hạng nặng hoặc ma pháp kỹ năng công kích trên phạm vi rộng gì đó, vậy bọn chúng cả đội sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt. Gặp tình huống như vậy, chuyện bọn chúng có thể làm nhất là đánh cược một ván, nếu như thật sự chạy không thoát, vậy thì cố thủ, nếu như có thể chạy, vậy thì chia đội ra chạy. Kỳ thật, chia đội ra chạy không phải là đánh cược sao? Dù sao tụ lại một chỗ cũng là chết, chi bằng chia đội ra, giao cơ hội chiến thắng chúng ta cho mấy người mạnh nhất, như vậy toàn Trung Châu đội sẽ có xác suất rất lớn đánh ngang tay với chúng ta hoặc chạy thoát.

Trịnh Xá suy nghĩ một chút rồi hỏi:

- Trong tình huống nào bọn chúng sẽ chạy trốn, trong tình huống nào sẽ cố thủ? Chẳng lẽ là hy vọng lớn hay nhỏ?

- Không sai, chính là hy vọng lớn hay nhỏ, nếu như trong tình huống chắc chắn không thể chạy thoạt, vậy bọn chúng nhất định sẽ cố thủ. Nếu như trong tình huống có thể chạy thoát, càng đến gần ngoại thành hoặc trạm kiểm tra vậy bọn chúng tuyệt đối sẽ chia đội chạy trốn... Từ khoảng cách giữa hai bên và khả năng truy đuổi của chúng ta.... Cách biên thành phố bảy mươi km là chỗ tốt nhất để bắt chúng rơi xuống!

Trên tầng thượng, mấy người Trịnh Xá ăn xong liền ngồi yên lặng nghỉ ngơi, chỉ có Alice bước lại gần Nemesis đang đứng yên không hề nhúc nhích, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái.

Gã quản lý đứng trước Nemesis cười lạnh nói:

- Tyrant, cảm giác thế nào? Cảm giác T-Virus ở trong cơ thể như thế nào, có phải cực kỳ sảng khoái không?

Alice lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Có ý gì? Tyrant? Ngươi tốt nhất là nói cho rõ ràng, nếu không ta không ngại cho ngươi rụng mấy cái răng đâu!

Gã quản lý vẫn cười đáng ghét như cũ nói:

- Tyrant là Tyrant a. Hai loại vũ khí sinh quá quan trọng của công ty, một là lấy T-Virus làm chủ thể, cường hành tiến hóa thân thể, dựa vào lực lượng của T-Virus hình thành vũ khí gọi là Nemesis. Hai là lấy T-Virus làm phụ trợ, kích thích tiềm năng cơ thể người và tiến hóa mã gen, loại vũ khí hình thành theo cách này gọi là Tyrant mà ngươi chính là Tyrant đầu tiên của công ty. Đáng tiếc, nếu so sánh chiến lực, sự tồn tại của ngươi chỉ trong nháy mắt đã bị thay thế, Nemesis mạnh gấp mấy lần Tyrant, ha ha ha...

Alice đột nhiên tung chân đá thẳng vào thân dưới gã quản lý, ba một tiếng, tất cả nam nhân xung quanh đều vô thức đưa tay che xuống dưới, không chỉ như thế, ánh mắt mọi người đều lộ vẻ thương cảm nhìn tên quản lý. Mấy tên cảnh vệ có vẻ muốn nhưng giơ súng lên nhưng sau khi thấy Trịnh Xá đứng dậy, mấy người này vội vã đặt súng ra sau lưng, ra dấu mình căn bản không có ý gì.

Trịnh Xá tới cạnh Alice, cô gái này rõ ràng đang mê mang, rất không thích ứng với cảm giác thân phận của mình là Tyrant. Điểm ấy cũng không thể trách nàng, một người đột nhiên biết mình là một vũ khí sinh hóa, cảm giác này không phải người bình thường có thể chịu đựng, Alice chỉ hơi mêm mang một chút, có thể lãnh tĩnh như vậy thật sự đã hơn người thường rất nhiều rồi.

Trịnh Xá xách gã quản lý lên nói:

- Ta rất muốn giết phứt ngươi đi, bất quá cứ ra tay như vậy thì không sảng khoái lắm nên ta quyết định cho ngươi nếm một chút đau khổ... Tiếp thei thì ngươi sẽ biết, hi vọng ngươi sẽ thích.

Nói xong lại vứt hắn xuống đất. Bạn đang đọc truyện tại

/308

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status