Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 159 - Chương 159: Bình Tĩnh Trò Chuyện

/347


Đúng như Đông Phương Bạch nói, thân thể của Tạ Tốn chịu đựng quá nhiều tổn thương, từ bên ngoài Ngô Chính tác động cho đến tự mình tổn thương mình, lúc này khí tức tán loạn yếu ớt, nếu không kịp thời chữa trị có thể sẽ tàn phế võ công, thậm chí là ảnh hưởng đến tính mạng.

Ngô Chính không dám chậm trễ liền tại chỗ vận Cửu Dương Chân Kinh và Liệu Thương Thiên bổ trợ lẫn nhau truyền nội công vào cơ thể Tạ Tốn, giúp hắn điều hòa chữa trị nội thương từ bên trong.

Dù sao Tạ Tốn cũng đóng vai trò rất cần thiết trong “ cuộc vui chơi ” của Ngô Chính, nhất định là không thể để hắn tàn phế võ công tại đây một cách nhảm nhí như vậy.

Một hồi lâu sau khi cảm nhận được khí tức của Tạ Tốn ổn định trở lại, hơi thở tuy vẫn còn rất yếu ớt nhưng đã dần đều nhịp không còn tán loạn, Ngô Chính liền thu công không muốn tiêu tốn nhiều thêm công lực của mình.

Không phải là Ngô Chính quá mức keo kiệt, nhưng là nhất định phải để Tạ Tốn ở trạng thái vô lực sau khi tỉnh dậy mới khiến hắn có thể bình tĩnh mà ngồi xuống trò chuyện.

Bằng không một khi hắn tỉnh dậy, trông thấy Ngô Chính trước mặt mà trong tay mình lại không có Đồ Long đao, khó tránh khỏi lại phải đánh tiếp một trận chiến.

Mà một khi Tạ Tốn đã nổi cơn điên muốn đánh chém thì dù là trời sập cũng không ngừng lại hắn được, trừ khi là mang nghĩa tử của hắn Trương Vô Kỵ đến đây mới có thể khuyên bảo được hắn.

Ổn định lại thương thế của Tạ Tốn xong, Ngô Chính lại để Đông Phương Bạch và Chu Chỉ Nhược trông coi hắn, còn mình thì nhanh chóng đào một cái hang thật sâu bên trong lớp tuyết dày đặc, tạo thành nơi trú ẩn tạm thời cho bốn người.

Sau đó lại từ trong hành trang tính năng hệ thống lấy ra các loại vật dụng giữ ấm cùng đồ ăn thức uống dự trữ trước khi lên thuyền trôi dạt đến Băng Hỏa đảo.

Lúc bấy giờ bốn người đều đã ở trong hang tuyết tương đối rộng rãi, bởi vì bây giờ là ban đêm cho nên gió tuyết bên ngoài càng là dày đặc, phút chốc đã lấp lại che chắn miệng hang khiến gió buốt từ bên ngoài không thể nào lọt vào bên trong.

Hang động bên trong lúc này lại trở nên tối om, nhưng thật may là Ngô Chính trong hành trang vẫn còn dự trữ rất nhiều đá huỳnh quang, liền dùng nó để thay thế cho đèn đuốc thấp sáng cả hang động.

Ngô Chính một mình ngồi ở trung tâm hang động khoanh chân tự mình điều trị thương thế ban ngày bị Thất Thương Quyền của Tạ Tốn đả thương.

Hai bên của Ngô Chính là Đông Phương Bạch và Chu Chỉ Nhược một bên co người vào nhau mà nghỉ ngơi cố ngủ qua đêm, còn bên kia Tạ Tốn một mình bị Ngô Chính cuộn tròn trong trăn đệm giữ ấm cho hắn.

Cứ thế một đêm yên tĩnh lạnh lẽo chớp mắt liền trôi qua.

------*-*------

Sáng hôm sau.

“ Con trai của ta... con trai của ta... không! Ta nhất định sẽ giết chết ngươi... ”

Đột nhiên Tạ Tốn cả người bật dậy tay chân khua loạn đánh đấm tứ tung, nhưng cũng may mà bây giờ hắn công lực vẫn chưa khôi phục, bằng không cái hang động này của Ngô Chính hôm qua nhọc công đào ra lúc này đã thật sự đi toi rồi.

“ Ta giết hắn được không? ”

Đông Phương Bạch lúc này bị Tạ Tốn phát điên động tĩnh làm tỉnh dậy, trong mắt nàng bất chợt ẩn hiện sát khí lại quay sang Ngô Chính hỏi thăm.

“ Ặc, không thể, ngươi ngủ tiếp đi, để ta ngăn hắn lại! ”

Ngô Chính cả đêm vận công trị thương không ngủ, trông thấy Đông Phương Bạch bỗng dưng đòi chém đòi giết không khỏi để hắn dở khóc dở cười không thôi.

Chu Chỉ Nhược cũng bị tiếng gào thét của Tạ Tốn làm kinh động mà thức giấc, để nàng đôi mắt to tròn thương cảm nhìn lấy Tạ Tốn, tựa hồ rất không nỡ trông thấy hắn như vậy.

“ Ngươi bình tĩnh lại cho ta, không biết làm phiền giấc ngủ của người khác là một tội ác không thể tha thứ hay sao? ”

Ngô Chính ngoài miệng quở trách, tay thì đã nhanh nhẹn thuần thục điểm vào các huyệt đạo trên của Tạ Tốn khiến hắn tạm thời không thể cử động.

“ Ngươi, là ngươi... Đồ Long đao của ta, ngươi dám cướp Đồ Long đao của ta, ta phải giết chết ngươi... ”

Nghe vậy Ngô Chính thuận tay nắm lấy Đồ Long đao kế bên đó đem đặt lên hai tay của Tạ Tốn, rất kiên nhẫn nói:

“ Trả lại cho ngươi là được, có thể thôi kêu ca hay không? ”

“ Đồ, Đồ Long đao... của ta ”

Cảm nhận được sức nặng và độ nhám quen thuộc của thanh bảo đao đã làm bạn cùng hắn xuyên suốt bao nhiêu năm qua, Tạ Tốn lúc này thần trí đã tỉnh táo phần nào, không còn không gào thét điên cuồng múa loạn.

Một lát sau, cảm thấy Tạ Tốn đã bình tâm trở lại, Ngô Chính liền ra tay giải huyệt đạo cho hắn.

“ Ta không có ý đồ xấu với ngươi, bây giờ bình tĩnh nói chuyện được chứ? ”

Tạ Tốn ôm lấy cây đao của mình mò mẫm vuốt ve không muốn rời tay, cứ thế trầm mặc mãi một lúc sau mới lại đáp lời:

“ Là Vô Kỵ cho ngươi biết tung tích của ta? ”

Ngô Chính bình thản đáp lời: “ Không sai! ”

“ Ngươi nói hắn bị kẻ khác ám toán, trúng phải Huyền Minh Thần Chưởng có thật hay không? ”

Nói đến đây Tạ Tốn lại có phần gấp gáp, trên tay bảo đao tựa hồ lại muốn rục rịch.

Ngô Chính an ủi đáp lời: “ Đúng vậy, nhưng là ta đã chữa khỏi nội thương cho hắn, ngươi có thể yên tâm ”

Nghe xong Tạ Tốn thở phào nhẹ nhõm, gương mặt cũng giãn ra, nhưng đột nhiên lại giận dữ nói:

“ Là kẻ nào dám đả thương Vô Kỵ? Còn nữa nhị đệ của ta và thê tử hắn là chết như thế nào? ”

Ngô Chính thở dài giọng nói bùi ngùi đáp:

“ Trương Vô Kỵ là bị chó săn của quân Nguyên Huyền Minh nhị lão đả thương, còn Trương Ngũ Hiệp và Ân Tố Tố là bị đám người danh môn chính phái kia vì muốn tìm tung tích của ngươi mà bức hai người họ phải tự vẫn ”

“ Hừ, đám khốn kiếp, sớm muộn ta cũng sẽ giết chết tất cả các ngươi! ”

Tạ Tốn lại trở nên giận dữ hai tay đấm xuống mặt đất binh binh mấy cái, sau đó lại thở hồng hộc cố gắng áp chế căm phẫn giữ thần trí còn tỉnh táo.

Ngô Chính không đợi hắn lấy lại bình tĩnh, đã nói tiếp:

“ Ngươi bây giờ tức giận cũng vô ích, ta đến đây là để mang trở về trung nguyên, ở đó vẫn còn rất nhiều việc chờ ngươi đi làm! ”

“ Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì? Tại sao lại muốn giúp ta? ”

Tạ Tốn cũng không phải là ngu ngốc để bị xem như là con rối, lúc này liền dấy lên nghi vấn trong lòng.

Ngô Chính không cần nghỉ ngợi liền khẳng khái đáp lời:

“ Ta đến đây có hai lý do, thứ nhất là vì muốn giúp đỡ Minh giáo quân khởi nghĩa kháng Nguyên, thứ hai là muốn chứng thực một chút Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn võ công là như thế nào lợi hại, nhưng chí ít ngươi là không để ta phải thất vọng ”

Nghe qua lời nói, Tạ Tốn liền sững sốt một hồi, sau đó bỗng nhiên lại “ ha ha ” cười thật to, tựa hồ tâm trạng lúc này trở nên rất sảng khoái.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

/347

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status