Trong lúc nhất thời, Quách Thanh Tú cảm thấy ánh mắt của toàn bộ những người đang ở phòng khách đều tập trung ở trên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nóng bừng lên, cực kì không tự nhiên cúi người nhặt tập văn kiện trên đất lên, tuy có chút do dự nhưng cô vẫn cầm tập văn kia kia đi đến đưa cho giám đốc Vương.
Lâm Việt Thịnh thờ ơ nhìn lướt qua cô rồi tiếp tục đi về phía của lớn. Bóng dáng hắn vừa rời đi, bầu không khí ngột ngạt kia đã lập tức biến mất.
Quách Thanh Tú rụt rè nói với giám đốc Vương: “Ông…”
Giám đốc Vương vừa mới bị Lâm Việt Thịnh la mắng đến mức nổi nóng, nhìn thấy Quách Thanh Tú là người mới, lập tức đổi sắc mặt.
“Cô là ai? Tại sao lại đứng ở đây? Bảo vệ, bảo vệ, các cậu làm ăn kiểu gì vậy?”
Có một tên bảo vệ bị giám đốc Vương gọi vào, Quách Thanh Tú vô cùng lúng túng, cô không biết nên giải thích như thế nào mới đúng.
“Giám đốc Vương, giám đốc Vương, quý cô đây đến để phỏng vấn…”
Bóng người của Huỳnh Minh San đang chạy tới từ đằng xa, Quách Thanh Tú nhìn cô ta cầu cứu.
Giám đốc Vương nhìn Quách Thanh Tú một lúc, rồi nhìn về phía Huỳnh Minh San: “Cô gái này mới tí tuổi đầu, công ty chúng ta định nhận về làm lao công à?”
Huỳnh Minh San nghe thấy âm thanh của Lâm Việt Thịnh truyền đến từ cửa lớn, trong lòng thầm nghĩ không xong rồi. Quách Thanh Tú chính là báu vật trong lòng của tổng giám đốc Lâm, giám đốc Vương này cũng nông cạn quá rồi.
Vội vã kéo Quách Thanh Tú đi vào bên trong: “Cô Quách, mời cô đi qua bên này!”
Đầu óc Huỳnh Minh San bị úng nước phải không? Đi phỏng vấn một con nhóc loắt choắt, lại còn gọi xưng hô trang trọng với nó nữa chứ?
Giám đốc Vương ôm tập văn kiện đi ra ngoài, đuổi theo Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh đã dừng lại ở trước cửa lớn rồi.
“Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Lâm, tôi biết sai rồi, tôi sẽ đi sửa lại.”
Khuôn mặt béo ú của giám đốc Vương nở nụ cười lấy lòng, Lâm Việt Thịnh bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt đen lấp lánh tinh anh: “Ông không cần làm nữa.”
“Cái gì? Tổng giám đốc Lâm!” Giám đốc Vương còn chưa có phục hồi tinh thần lại, ông ta chỉ làm sai có một phương án thôi mà, quá lắm là làm lại một phương án mới là được, tại sao tổng giám đốc Lâm lại nói như vậy?
“Bây giờ ông lập tức cuốn gói đi, nghe có hiểu không!”
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói một câu rồi bỗng nhiên xoay người lại, nhanh chóng đi khỏi đó.
Chỉ còn lại một mình giám đốc Vương ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết phải làm sao, cực kì ảo não.
Huỳnh Minh San có một phòng làm việc riêng của chính mình, vừa rộng rãi lại rất thoải mái.
Quách Thanh Tú ngồi ở đối diện Huỳnh Minh San, bỗng nhiên có nhân viên đi vào, mỉm cười nói với cô ta: “Cô Huỳnh, có muốn uống cà phê không?”
Huỳnh Minh San phất phất tay: “Không cần, cảm ơn!”
Người nhân viên kia đi ra ngoài, cũng thuận tay đóng luôn cửa kính lại.
“À, cô Huỳnh, ngại quá đã quấy rầy cô rồi. Tôi muốn tìm việc làm ở đây, cô không cần nể mặt tôi đâu, chỉ cần là việc tôi có thể làm, công việc nặng nhọc cũng được…” Quách Thanh Tú vô cùng thành khẩn.
Huỳnh Minh San làm sao dám để cho cô làm việc nặng nhọc, nếu cô ấy dám làm như vậy thì có thể Lâm Việt Thịnh sẽ sa thải cô cũng nên.
“Ừm, cô Quách…”
“Cô gọi tôi là Quách Thanh Tú đi, nếu không bị người khác nghe thấy sẽ cảm thấy kỳ lạ.” Quách Thanh Tú ngượng ngùng nở nụ cười, cô chỉ muốn thoát khỏi quầng sáng của Lâm Việt Thịnh mà thôi. Cô không tin nếu không có Lâm Việt Thịnh thì cô sẽ không sống nổi.
Trên mặt Huỳnh Minh San mang theo nụ cười chuyên nghiệp, chuyện đưa Quách Thanh Tú về nhà lần trước đã bị Lâm Việt Thịnh mắng cho một trận, nhưng cô ta cũng không vì thế mà cảm thấy bất mãn với cô.
“Ừm, được rồi! Vậy tôi sẽ gọi cô là Thanh Tú! Tôi thấy bây giờ cô chỉ vừa mới tốt nghiệp, những công việc liên quan đến văn thư cô làm được chứ?”
Quách Thanh Tú gật đầu: “Được!”
“Như thế này đi, ở bên bộ phận quan hệ xã hội vừa lúc thiếu một thư kí, trước mắt cô cứ thử việc một tháng, nếu như làm tốt thì sẽ được giữ lại. Tiền lương sẽ tính theo lương thử viêc, nhưng mà cô cứ yên tâm, chế độ phúc lợi đối với nhân viên của công ty chúng ta là tốt nhất. Mặt khác quy định ở các phương diện khác cũng tương đối nghiêm khắc, hy vọng cô có thể cố gắng tuân thủ. Kì thực trước khi cô tới đây, tổng giám đốc Lâm cũng đã dặn dò là chuyện công tư phải rõ ràng…” Huỳnh Minh San lời ít ý nhiều, như vậy cũng để Quách Thanh Tú có thể yên tâm hơn.
Cô cũng không muốn làm người đặc biệt.
Huỳnh Minh San dẫn Quách Thanh Tú đi tham quan sơ qua hoàn cảnh làm việc của công ty.
“Được rồi, Quách Thanh Tú, hy vọng cô có thể vui vẻ làm việc ở công ty.”
Dù sao Huỳnh Minh San vẫn sợ Lâm Việt Thịnh nên không dám cho Quách Thanh Tú quá nhiều quyền lợi. Dựa theo năng lực hiện nay của Quách Thanh Tú, làm công việc này chắc hẳn cũng thành thạo.
“À, đúng rồi, cô Huỳnh, giám đốc Vương vừa nãy hình như có vẻ là người khá hung dữ, ông ta có phải là người lãnh đạo trực tiếp của tôi hay không?” Quách Thanh Tú vẫn còn sợ hãi hỏi.
Huỳnh Minh San mỉm cười: “Chuyện này cô không cần phải lo đâu, giám đốc Vương đã bị sa thải rồi.”
“Ồ, tại sao vậy?” Quách Thanh Tú khó hiểu hỏi.
“Ha ha, có thể tại ông ta không cố gắng làm việc. Nói chung, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Công việc của cô không cần giao tiếp với người khác đâu, cô đừng sợ.”
Huỳnh Minh San giải tỏa sự lo lắng của Quách Thanh Tú.
“Chị Huỳnh, lại có người mới đến hả?” Ánh mắt Hà Linh không chút e dè đánh giá Quách Thanh Tú. Được lắm, là một cô cái nhỏ thanh thuần.
“Ha ha, cô ấy tên là Quách Thanh Tú, Hà Linh là trưởng phòng của bộ phận quan hệ xã hội, sau này cô sẽ do cô ấy quản lí. Được rồi, tôi đi đây.”
Bộ phận quan hệ xã hội là một bộ phận rất lớn, từ đây nhìn sang, có thể thấy từng văn phòng nhỏ được ngăn cách với nhau, ít nhất có hơn một trăm người, âm thanh gõ bàn phím, tiếng nói chuyện điện thoại vang lên nhộn nhịp.
Công việc được thực hiện nhanh chóng nhưng mà đều được tiến hành đâu vào đấy.
“Đi theo tôi, Quách Thanh Tú…”
Hà Linh là một người phụ nữ thành thục. Trên người cô ta là trang phục công sở màu đen, tóc ngắn ngang tai, dáng vẻ hiểu biết mà lão luyện, da thịt trắng nõn, một đôi mắt hạnh mang lại cảm giác quyến rũ.
“Đây là bàn làm việc và máy tính của cô, các quy định có liên quan của công ty chắc trợ lí Hứa đã nói với cô rồi đúng không?”
Huỳnh Minh San vừa đi thì nụ cười trên mặt của Hà Linh cũng biến mất, đổi thành một khuôn mặt lạnh như băng.
Quách Thanh Tú nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, trưởng phòng Hà Linh, sau này nhờ chị giúp đỡ nhiều hơn!”
Hà Linh khẽ mím môi: “Nhớ cho kỹ, đây là công ty chứ không phải là vườn rau, nơi này không cho phép phạm sai lầm, cũng không phải là nơi dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, vì thế cho nên cô cần phải cố gắng hết sức. Nếu không thì lập tức cút đi.”
Hà Linh vòng tay trước ngực cho Quách Thanh Tú một đòn phủ đầu, nói rồi cô ta gõ gõ lên bàn: “Đặng Quỳnh, cô giao văn kiện trong tay cô cho cô ấy đối chiếu, ngày hôm nay cô đi theo dõi khách hàng ở châu Úc.”
“Được!” Người ngồi ở phía sau cách Quách Thanh Tú ba bàn đứng dậy, là một cô gái nhỏ đeo mắt kính dày cộp, ôm một chồng văn kiện được chất cao như núi đi tới, không chút khách khí đặt ngay trước mặt của Quách Thanh Tú.
Trên mặt của Đặng Quỳnh cũng không có chút ý cười nào, dặn dò Quách Thanh Tú vài câu đơn giản rồi rời đi ngay lập tức.
“Nhớ kĩ, không được phạm sai lầm, không muốn thì biến…” Hà Linh cảnh cáo Quách Thanh Tú mấy câu xong thì xoay người rời đi.
Bầu không khí làm việc ngột ngạt phả vào mặt, Quách Thanh Tú ngồi xuống, mở máy tính lên bắt đầu đối chiếu các số liệu mà Đặng Quỳnh đã dặn dò. Hóa ra là bảng số liệu tiêu thụ và hàng tồn kho trong vòng nửa năm, nhìn lướt qua, tất cả đều là những con số.
Đây là công việc của phòng tài vụ, tại sao lại rơi đến trên đầu cô?
Quách Thanh Tú nhíu mày, cô sợ nhất chính là số liệu. Từ nhỏ đến lớn toán học của cô rất tệ, càng đáng sợ hơn chính là tên của toàn bộ các sản phẩm đều là tiếng Anh. Quách Thanh Tú bắt đầu cắn bút chì, những thứ này đều là điểm yếu của cô hết.
Vào lúc Quách Thanh Tú đổ mồ hôi bắt đầu làm việc.
Thì một bóng người màu đen đứng ở ngoài cửa của bộ phận quan hệ xã hội.
Hà Linh vừa lo sợ vừa vui mừng vội ra ngoài tiếp đón, phải biết rằng vị tổng giám đốc này trước giờ chưa từng đến bộ phận quan hệ xã hội, thậm chí ngay cả tầng trệt cũng chưa đến bao giờ.
Ngay cả bản thân cô ta cũng chỉ có thể ở trong đại hội hàng năm của công ty mới có cơ hội nhìn thấy hình tượng anh tuấn lạnh lùng của vị tổng giám đốc này. Không ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện, có phải là mặt trời đã mọc hướng Tây hay không.
“Tổng giám đốc Lâm, anh có gì chỉ bảo không?” Hà Linh kích động đến mức không biết nói gì, trái tim đập liên hồi.
Đáng tiếc ánh mắt của Lâm Việt Thịnh vô cùng lạnh lẽo, thậm chí cũng không nhìn mặt cô ta, mà trực tiếp nhìn vào bên trong.
Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia của Quách Thanh Tú thì khóe miệng của hắn mới hiện lên một nụ cười.
Hắn quay đầu lại nhìn Hà Linh: “Cô tên là gì?”
Hà Linh hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã phản ứng trở lại. Nhân viên cấp cao trong công ty có hơn cả trăm người, nhân viên quản lí bộ phận như cô ta cũng có ít nhất hơn một nghìn người, tổng giám đốc làm sao có khả năng nhớ được, vội vàng cười nói: “Tôi là Hà Linh, là trưởng phòng bộ phận quan hệ xã hội.”
“Ừ, làm rất tốt, tôi rất coi trọng bộ phận quan hệ xã hội của các cô.”
Trong lòng Hà Linh tung lên bọt nước trắng xóa, dập dờn rồi lại dập dờn! Lát sau cô ta lại như rơi vào sương mù, trong lòng còn ảo tưởng, có phải là tổng giám đốc coi trọng mình rồi không?
“Tổng giám đốc Lâm xin anh hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của anh!”
Quách Thanh Tú tập trung chiến đấu với con số ở bên trong phòng, căn bản không có thời gian nhìn ra bên ngoài, hoàn toàn không để ý đến Lâm Việt Thịnh.
Trong lòng vị tổng giám đốc nào đó rất buồn bực cũng rất ngứa ngày, giống như là sâu nhỏ đang bò trong người. Cô gái đáng chết kia vậy mà lại không chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Lâm Việt Thịnh phục hồi lại tinh thần, đột nhiên phát hiện Hà Linh cách hắn rất gần, hơn nữa miệng còn đang không ngừng nói gì đó! Hắn bất mãn lùi về sau một bước.
“Được rồi, cô đi làm việc đi, trong giờ làm việc đừng có nhiều lời như vậy. Tôi thuê cô không phải để tới đây tán gẫu.”
Hà Linh cực kì hoảng sợ, lập tức ngậm miệng lại.
Lâm Việt Thịnh nhanh chân xoay người rời đi, một nhóm nhân viên cấp cao của công ty theo sát phía sau hắn, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Hà Linh thở ra một hơi thật dài, tổng giám đốc đích thân tới đây, nhất định là có nguyên nhân.
Đến giờ ăn trưa, phòng làm việc nhanh chóng không còn một bóng người.
“Chào, cô tên là Quách Thanh Tú đúng không, tới giờ ăn cơm rồi.”
Quách Thanh Tú xoa xoa hai mắt đã mờ đi của mình, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt, chính là người đã tốt bụng nhắc nhở, cô mỉm cười: “Đúng vậy, anh là?”
“Tôi ngồi ở kế bên cô, tên là Đinh Văn Tâm…”
“À!” Quách Thanh Tú cười gượng: “À, bây giờ tôi còn có việc phải làm.”
“Trước mắt cứ đi ăn cơm đã, tôi dẫn cô đi!”
Nhìn thấy Đinh Văn Tâm nhiệt tình như vậy, Quách Thanh Tú cũng không tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn là tạm thời dừng công việc trong tay lại, đi ra ngoài cùng với anh ta.
Căng tin của công ty nằm ở dưới tầng trệt, Đinh Văn Tâm khẽ cười trò chuyện với Quách Thanh Tú: “Cô tốt nghiêp trường nào, nhìn dáng vẻ của cô không phải là mới mười tám tuổi đó chứ?”
Quách Thanh Tú mỉm cười rồi lắc đầu: “Tôi hai mươi tuổi rồi!” Cô không thích bị người khác coi là trẻ nhỏ.
“À à, hai mươi tuổi cũng trẻ lắm. Tới đây đi, bên kia là phòng ăn của nhân viên quản lí cấp cao, còn có phòng ăn riêng của tổng giám đốc, còn nhân viên chúng ta thì ăn ở đây. Đúng rồi, cơm trưa có sáu món để lựa chọn, đều theo kiểu buffet, cô có thể chọn món ăn mà mình thích. Để tôi đi lấy giúp cô…”
Đinh Văn Tâm quá mức nhiệt tình, làm cho Quách Thanh Tú có chút khó chịu nhưng cũng không tiện từ chối, dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm, quan hệ tốt với đồng nghiệp là việc rất quan trọng.
Lâm Việt Thịnh thờ ơ nhìn lướt qua cô rồi tiếp tục đi về phía của lớn. Bóng dáng hắn vừa rời đi, bầu không khí ngột ngạt kia đã lập tức biến mất.
Quách Thanh Tú rụt rè nói với giám đốc Vương: “Ông…”
Giám đốc Vương vừa mới bị Lâm Việt Thịnh la mắng đến mức nổi nóng, nhìn thấy Quách Thanh Tú là người mới, lập tức đổi sắc mặt.
“Cô là ai? Tại sao lại đứng ở đây? Bảo vệ, bảo vệ, các cậu làm ăn kiểu gì vậy?”
Có một tên bảo vệ bị giám đốc Vương gọi vào, Quách Thanh Tú vô cùng lúng túng, cô không biết nên giải thích như thế nào mới đúng.
“Giám đốc Vương, giám đốc Vương, quý cô đây đến để phỏng vấn…”
Bóng người của Huỳnh Minh San đang chạy tới từ đằng xa, Quách Thanh Tú nhìn cô ta cầu cứu.
Giám đốc Vương nhìn Quách Thanh Tú một lúc, rồi nhìn về phía Huỳnh Minh San: “Cô gái này mới tí tuổi đầu, công ty chúng ta định nhận về làm lao công à?”
Huỳnh Minh San nghe thấy âm thanh của Lâm Việt Thịnh truyền đến từ cửa lớn, trong lòng thầm nghĩ không xong rồi. Quách Thanh Tú chính là báu vật trong lòng của tổng giám đốc Lâm, giám đốc Vương này cũng nông cạn quá rồi.
Vội vã kéo Quách Thanh Tú đi vào bên trong: “Cô Quách, mời cô đi qua bên này!”
Đầu óc Huỳnh Minh San bị úng nước phải không? Đi phỏng vấn một con nhóc loắt choắt, lại còn gọi xưng hô trang trọng với nó nữa chứ?
Giám đốc Vương ôm tập văn kiện đi ra ngoài, đuổi theo Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh đã dừng lại ở trước cửa lớn rồi.
“Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Lâm, tôi biết sai rồi, tôi sẽ đi sửa lại.”
Khuôn mặt béo ú của giám đốc Vương nở nụ cười lấy lòng, Lâm Việt Thịnh bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt đen lấp lánh tinh anh: “Ông không cần làm nữa.”
“Cái gì? Tổng giám đốc Lâm!” Giám đốc Vương còn chưa có phục hồi tinh thần lại, ông ta chỉ làm sai có một phương án thôi mà, quá lắm là làm lại một phương án mới là được, tại sao tổng giám đốc Lâm lại nói như vậy?
“Bây giờ ông lập tức cuốn gói đi, nghe có hiểu không!”
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói một câu rồi bỗng nhiên xoay người lại, nhanh chóng đi khỏi đó.
Chỉ còn lại một mình giám đốc Vương ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết phải làm sao, cực kì ảo não.
Huỳnh Minh San có một phòng làm việc riêng của chính mình, vừa rộng rãi lại rất thoải mái.
Quách Thanh Tú ngồi ở đối diện Huỳnh Minh San, bỗng nhiên có nhân viên đi vào, mỉm cười nói với cô ta: “Cô Huỳnh, có muốn uống cà phê không?”
Huỳnh Minh San phất phất tay: “Không cần, cảm ơn!”
Người nhân viên kia đi ra ngoài, cũng thuận tay đóng luôn cửa kính lại.
“À, cô Huỳnh, ngại quá đã quấy rầy cô rồi. Tôi muốn tìm việc làm ở đây, cô không cần nể mặt tôi đâu, chỉ cần là việc tôi có thể làm, công việc nặng nhọc cũng được…” Quách Thanh Tú vô cùng thành khẩn.
Huỳnh Minh San làm sao dám để cho cô làm việc nặng nhọc, nếu cô ấy dám làm như vậy thì có thể Lâm Việt Thịnh sẽ sa thải cô cũng nên.
“Ừm, cô Quách…”
“Cô gọi tôi là Quách Thanh Tú đi, nếu không bị người khác nghe thấy sẽ cảm thấy kỳ lạ.” Quách Thanh Tú ngượng ngùng nở nụ cười, cô chỉ muốn thoát khỏi quầng sáng của Lâm Việt Thịnh mà thôi. Cô không tin nếu không có Lâm Việt Thịnh thì cô sẽ không sống nổi.
Trên mặt Huỳnh Minh San mang theo nụ cười chuyên nghiệp, chuyện đưa Quách Thanh Tú về nhà lần trước đã bị Lâm Việt Thịnh mắng cho một trận, nhưng cô ta cũng không vì thế mà cảm thấy bất mãn với cô.
“Ừm, được rồi! Vậy tôi sẽ gọi cô là Thanh Tú! Tôi thấy bây giờ cô chỉ vừa mới tốt nghiệp, những công việc liên quan đến văn thư cô làm được chứ?”
Quách Thanh Tú gật đầu: “Được!”
“Như thế này đi, ở bên bộ phận quan hệ xã hội vừa lúc thiếu một thư kí, trước mắt cô cứ thử việc một tháng, nếu như làm tốt thì sẽ được giữ lại. Tiền lương sẽ tính theo lương thử viêc, nhưng mà cô cứ yên tâm, chế độ phúc lợi đối với nhân viên của công ty chúng ta là tốt nhất. Mặt khác quy định ở các phương diện khác cũng tương đối nghiêm khắc, hy vọng cô có thể cố gắng tuân thủ. Kì thực trước khi cô tới đây, tổng giám đốc Lâm cũng đã dặn dò là chuyện công tư phải rõ ràng…” Huỳnh Minh San lời ít ý nhiều, như vậy cũng để Quách Thanh Tú có thể yên tâm hơn.
Cô cũng không muốn làm người đặc biệt.
Huỳnh Minh San dẫn Quách Thanh Tú đi tham quan sơ qua hoàn cảnh làm việc của công ty.
“Được rồi, Quách Thanh Tú, hy vọng cô có thể vui vẻ làm việc ở công ty.”
Dù sao Huỳnh Minh San vẫn sợ Lâm Việt Thịnh nên không dám cho Quách Thanh Tú quá nhiều quyền lợi. Dựa theo năng lực hiện nay của Quách Thanh Tú, làm công việc này chắc hẳn cũng thành thạo.
“À, đúng rồi, cô Huỳnh, giám đốc Vương vừa nãy hình như có vẻ là người khá hung dữ, ông ta có phải là người lãnh đạo trực tiếp của tôi hay không?” Quách Thanh Tú vẫn còn sợ hãi hỏi.
Huỳnh Minh San mỉm cười: “Chuyện này cô không cần phải lo đâu, giám đốc Vương đã bị sa thải rồi.”
“Ồ, tại sao vậy?” Quách Thanh Tú khó hiểu hỏi.
“Ha ha, có thể tại ông ta không cố gắng làm việc. Nói chung, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Công việc của cô không cần giao tiếp với người khác đâu, cô đừng sợ.”
Huỳnh Minh San giải tỏa sự lo lắng của Quách Thanh Tú.
“Chị Huỳnh, lại có người mới đến hả?” Ánh mắt Hà Linh không chút e dè đánh giá Quách Thanh Tú. Được lắm, là một cô cái nhỏ thanh thuần.
“Ha ha, cô ấy tên là Quách Thanh Tú, Hà Linh là trưởng phòng của bộ phận quan hệ xã hội, sau này cô sẽ do cô ấy quản lí. Được rồi, tôi đi đây.”
Bộ phận quan hệ xã hội là một bộ phận rất lớn, từ đây nhìn sang, có thể thấy từng văn phòng nhỏ được ngăn cách với nhau, ít nhất có hơn một trăm người, âm thanh gõ bàn phím, tiếng nói chuyện điện thoại vang lên nhộn nhịp.
Công việc được thực hiện nhanh chóng nhưng mà đều được tiến hành đâu vào đấy.
“Đi theo tôi, Quách Thanh Tú…”
Hà Linh là một người phụ nữ thành thục. Trên người cô ta là trang phục công sở màu đen, tóc ngắn ngang tai, dáng vẻ hiểu biết mà lão luyện, da thịt trắng nõn, một đôi mắt hạnh mang lại cảm giác quyến rũ.
“Đây là bàn làm việc và máy tính của cô, các quy định có liên quan của công ty chắc trợ lí Hứa đã nói với cô rồi đúng không?”
Huỳnh Minh San vừa đi thì nụ cười trên mặt của Hà Linh cũng biến mất, đổi thành một khuôn mặt lạnh như băng.
Quách Thanh Tú nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, trưởng phòng Hà Linh, sau này nhờ chị giúp đỡ nhiều hơn!”
Hà Linh khẽ mím môi: “Nhớ cho kỹ, đây là công ty chứ không phải là vườn rau, nơi này không cho phép phạm sai lầm, cũng không phải là nơi dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, vì thế cho nên cô cần phải cố gắng hết sức. Nếu không thì lập tức cút đi.”
Hà Linh vòng tay trước ngực cho Quách Thanh Tú một đòn phủ đầu, nói rồi cô ta gõ gõ lên bàn: “Đặng Quỳnh, cô giao văn kiện trong tay cô cho cô ấy đối chiếu, ngày hôm nay cô đi theo dõi khách hàng ở châu Úc.”
“Được!” Người ngồi ở phía sau cách Quách Thanh Tú ba bàn đứng dậy, là một cô gái nhỏ đeo mắt kính dày cộp, ôm một chồng văn kiện được chất cao như núi đi tới, không chút khách khí đặt ngay trước mặt của Quách Thanh Tú.
Trên mặt của Đặng Quỳnh cũng không có chút ý cười nào, dặn dò Quách Thanh Tú vài câu đơn giản rồi rời đi ngay lập tức.
“Nhớ kĩ, không được phạm sai lầm, không muốn thì biến…” Hà Linh cảnh cáo Quách Thanh Tú mấy câu xong thì xoay người rời đi.
Bầu không khí làm việc ngột ngạt phả vào mặt, Quách Thanh Tú ngồi xuống, mở máy tính lên bắt đầu đối chiếu các số liệu mà Đặng Quỳnh đã dặn dò. Hóa ra là bảng số liệu tiêu thụ và hàng tồn kho trong vòng nửa năm, nhìn lướt qua, tất cả đều là những con số.
Đây là công việc của phòng tài vụ, tại sao lại rơi đến trên đầu cô?
Quách Thanh Tú nhíu mày, cô sợ nhất chính là số liệu. Từ nhỏ đến lớn toán học của cô rất tệ, càng đáng sợ hơn chính là tên của toàn bộ các sản phẩm đều là tiếng Anh. Quách Thanh Tú bắt đầu cắn bút chì, những thứ này đều là điểm yếu của cô hết.
Vào lúc Quách Thanh Tú đổ mồ hôi bắt đầu làm việc.
Thì một bóng người màu đen đứng ở ngoài cửa của bộ phận quan hệ xã hội.
Hà Linh vừa lo sợ vừa vui mừng vội ra ngoài tiếp đón, phải biết rằng vị tổng giám đốc này trước giờ chưa từng đến bộ phận quan hệ xã hội, thậm chí ngay cả tầng trệt cũng chưa đến bao giờ.
Ngay cả bản thân cô ta cũng chỉ có thể ở trong đại hội hàng năm của công ty mới có cơ hội nhìn thấy hình tượng anh tuấn lạnh lùng của vị tổng giám đốc này. Không ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện, có phải là mặt trời đã mọc hướng Tây hay không.
“Tổng giám đốc Lâm, anh có gì chỉ bảo không?” Hà Linh kích động đến mức không biết nói gì, trái tim đập liên hồi.
Đáng tiếc ánh mắt của Lâm Việt Thịnh vô cùng lạnh lẽo, thậm chí cũng không nhìn mặt cô ta, mà trực tiếp nhìn vào bên trong.
Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia của Quách Thanh Tú thì khóe miệng của hắn mới hiện lên một nụ cười.
Hắn quay đầu lại nhìn Hà Linh: “Cô tên là gì?”
Hà Linh hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã phản ứng trở lại. Nhân viên cấp cao trong công ty có hơn cả trăm người, nhân viên quản lí bộ phận như cô ta cũng có ít nhất hơn một nghìn người, tổng giám đốc làm sao có khả năng nhớ được, vội vàng cười nói: “Tôi là Hà Linh, là trưởng phòng bộ phận quan hệ xã hội.”
“Ừ, làm rất tốt, tôi rất coi trọng bộ phận quan hệ xã hội của các cô.”
Trong lòng Hà Linh tung lên bọt nước trắng xóa, dập dờn rồi lại dập dờn! Lát sau cô ta lại như rơi vào sương mù, trong lòng còn ảo tưởng, có phải là tổng giám đốc coi trọng mình rồi không?
“Tổng giám đốc Lâm xin anh hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của anh!”
Quách Thanh Tú tập trung chiến đấu với con số ở bên trong phòng, căn bản không có thời gian nhìn ra bên ngoài, hoàn toàn không để ý đến Lâm Việt Thịnh.
Trong lòng vị tổng giám đốc nào đó rất buồn bực cũng rất ngứa ngày, giống như là sâu nhỏ đang bò trong người. Cô gái đáng chết kia vậy mà lại không chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Lâm Việt Thịnh phục hồi lại tinh thần, đột nhiên phát hiện Hà Linh cách hắn rất gần, hơn nữa miệng còn đang không ngừng nói gì đó! Hắn bất mãn lùi về sau một bước.
“Được rồi, cô đi làm việc đi, trong giờ làm việc đừng có nhiều lời như vậy. Tôi thuê cô không phải để tới đây tán gẫu.”
Hà Linh cực kì hoảng sợ, lập tức ngậm miệng lại.
Lâm Việt Thịnh nhanh chân xoay người rời đi, một nhóm nhân viên cấp cao của công ty theo sát phía sau hắn, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Hà Linh thở ra một hơi thật dài, tổng giám đốc đích thân tới đây, nhất định là có nguyên nhân.
Đến giờ ăn trưa, phòng làm việc nhanh chóng không còn một bóng người.
“Chào, cô tên là Quách Thanh Tú đúng không, tới giờ ăn cơm rồi.”
Quách Thanh Tú xoa xoa hai mắt đã mờ đi của mình, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt, chính là người đã tốt bụng nhắc nhở, cô mỉm cười: “Đúng vậy, anh là?”
“Tôi ngồi ở kế bên cô, tên là Đinh Văn Tâm…”
“À!” Quách Thanh Tú cười gượng: “À, bây giờ tôi còn có việc phải làm.”
“Trước mắt cứ đi ăn cơm đã, tôi dẫn cô đi!”
Nhìn thấy Đinh Văn Tâm nhiệt tình như vậy, Quách Thanh Tú cũng không tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn là tạm thời dừng công việc trong tay lại, đi ra ngoài cùng với anh ta.
Căng tin của công ty nằm ở dưới tầng trệt, Đinh Văn Tâm khẽ cười trò chuyện với Quách Thanh Tú: “Cô tốt nghiêp trường nào, nhìn dáng vẻ của cô không phải là mới mười tám tuổi đó chứ?”
Quách Thanh Tú mỉm cười rồi lắc đầu: “Tôi hai mươi tuổi rồi!” Cô không thích bị người khác coi là trẻ nhỏ.
“À à, hai mươi tuổi cũng trẻ lắm. Tới đây đi, bên kia là phòng ăn của nhân viên quản lí cấp cao, còn có phòng ăn riêng của tổng giám đốc, còn nhân viên chúng ta thì ăn ở đây. Đúng rồi, cơm trưa có sáu món để lựa chọn, đều theo kiểu buffet, cô có thể chọn món ăn mà mình thích. Để tôi đi lấy giúp cô…”
Đinh Văn Tâm quá mức nhiệt tình, làm cho Quách Thanh Tú có chút khó chịu nhưng cũng không tiện từ chối, dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm, quan hệ tốt với đồng nghiệp là việc rất quan trọng.
/204
|