Chương 2: Muốn trong sạch rời đi sao? (2)
Sáng sớm, Bùi Thất Thất mở to mắt, toàn thân cảm giác như bị nghiền ép, đặc biệt là cổ họng, giống như bị thiêu đốt.
Cô cúi đầu, nhìn bàn tay đặt trên eo mình.
Bàn tay kia sạch sẽ, khớp xương rõ ràng…… đầy nguy hiểm, đang nắm lấy eo cô.
Cô nghiêng mặt, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ thanh quý kia. Người đàn ông còn chưa tỉnh lại, vẫn đang ngủ say…… chắc là do tiêu hao tinh lực quá mức.
Cô run rẩy lo lắng, cẩn thận dịch người ra mép giường. Vào khoảnh khắc chạm xuống đất, cả người cô giống như bị xé ra, đau đến mức trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Cô nhìn bốn phía một chút, không thấy quần áo của mình. Cô đành phải tiến vào phòng thay quần áo liền với phòng ngủ.
Tia sáng sớm mai cách tấm màn chiếu lên thân thể trẻ tuổi, làm hiện ra một thân người đầy dấu vết ửng đỏ.
Ám muội mà dụ hoặc.
Bùi Thất Thất thuận tay lấy ra một bộ quần áo kiểu nam duy nhất, run rẩy mặc lên người. Quần áo quá lớn, mặc trên người cô có chút buồn cười, nhưng cô đành chấp nhận vậy.
Lúc đi ra ngoài, cô cũng không dám nhìn người đàn ông trên giường, vội vàng cầm lấy cái túi nhỏ trên đất.
Bỗng dưng, một bàn tay to bắt được cánh tay của cô, chỉ hơi dùng sức lôi kéo, cô liền ngã vào lồng ngực ấm áp.
Người đàn ông, một tay giam giữ cô, một tay khác chậm rãi xoa khuôn mặt nhỏ của cô, nắm lấy cái cằm tinh xảo của cô, cường thế bắt cô ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, tâm Bùi Thất Thất cũng run rẩy.
Người đàn ông bị cô ngủ…… tỉnh rồi!
Đẹp đến điên cuồng, nhưng toàn thân anh tản ra hơi thở nguy hiểm.
Ánh mắt của Đường Dục thâm thúy, khoa chặt lấy khuôn mặt nhỏ của cô, giọng nói trầm thấp chậm chạp vang lên: “Tên là gì?”
Tối hôm qua anh say, nhưng cũng không say đến mức quên mất chuyện gì đã xảy ra.
Thân thể có một loại thỏa mãn mà xưa nay chưa từng có, lúc tỉnh lại còn ngửi được một mùi hương thoang thoảng bên gối.
Đó là hương vị đặc trưng trên người cô gái đó. Anh nhớ rõ, tối hôm qua lúc anh và cô gái kia làm, mặt anh vẫn luôn chôn ở cổ cô, tóc cô thoáng chạm vào chóp mũi anh……
Đương nhiên, trừ bỏ lúc anh làm từ sau lưng.
Hiển nhiên, bây giờ cô muốn chạy trốn!
Bùi Thất Thất cắn môi, cả người chật vật ghé trên người anh, theo thân thể cọ xát, chăn trên người anh rơi xuống……
Thân thể anh cứ như vậy dán vào khuôn mặt nhỏ của cô!
Cô thậm chí có thể ngửi được hương vị tư mật trên người anh……
Bùi Thất Thất giãy mấy cái, nhưng anh thoải mái giữ chặt cô.
Cô có chút nóng nảy, cúi thấp đầu, cắn lung tung một cái lên người anh……
Răng nhỏ nhòn nhọn của cô vô tình cắn lên nơi yếu ớt của anh, Đường Dục rên lên một tiếng, sau đó buông lỏng tay.
Bùi Thất Thất chạy trối chết……
Đường Dục thở một hơi thật dài, cúi đầu nhìn miệng vết thương trên người mình.
Lần đầu tiên có một cô gái lưu lại dấu vết trên người anh…… Vừa rồi anh nhất thời động tình, thế mà lại làm cô chạy mất.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị mở ra, trợ lý đặc biệt kiêm bạn tốt của anh Mạnh Thanh Thành cầm một phần văn kiện trong tay, đẩy cửa bước vào: “Đường Dục……”
Giây tiếp theo, ánh mặt Mạnh Thanh Thành dừng lại, bởi vì anh thấy được đồ vật không nên xem.
Trên cổ Đường Dục có vết cắn, lại còn đầy…… dấu hôn?
Đường Dục, dấu hôn?
“Xem đủ chưa?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Mạnh Thanh Thành tất nhiên không dám xem tiếp.
Đường Dục xốc chăn lên, đứng dậy, đi thẳng tới phòng tắm.
Mạnh Thanh Thành nhìn thân thể tinh tráng kia, quả thật anh muốn huýt sáo.
Có điều, anh rất mau liền nhìn thấy trên khăn trải giường trắng như tuyết kia, có vết máu màu đỏ……
Ho nhẹ một tiếng, anh hỏi cái người đang muốn bước vào phòng tắm: “Lạc hồng này là của cậu, hay của…… người phụ nữ kia?”
Trả lời anh là một cái khăn tắm lớn đập lên mặt mình
Mạnh Thanh Thành kéo nó xuống. Thật là, không biết có phải bị làm từ lỗ hậu không.
/4579
|