Vô Lại Quần Phương Phổ 1

Chương 12 : Dục Hỏa Phần Thân

/194


"Băng tỷ tỷ..." Diệp Vô Ưu vội vàng khẩn trương truy đuổi theo, đáng tiếc hắn không đuổi kịp đến nơi! Trong chớp mắt hắn không thấy bóng dáng nàng đâu cả.
Diệp Vô Ưu hai mắt vô thần đi trên đường, hắn cũng không biết hắn hiện tại đến địa phương nào, hắn biết rõ ràng bản thân đã không đuổi kịp nàng, nên vô ý thức tiến thẳng về phía trước, Yến Băng Cơ giận dữ mà đi, khiến hắn nhất thời không thể đi theo.
o0o
u Dương Vân Phi vội vã gấp rút chạy ra khỏi cổng Bách Hoa thành, chẳng mảy may dám dừng lại. Yến Băng Cơ công lực thật kinh khủng, hắn vừa mới hiểu biết qua, hắn thật không muốn bị nàng bắt được.
"Đại ca ca, chạy nhanh như vậy đi đâu thế?" Một giọng nói nũng nịu truyền đến tai hắn. u Dương Vân Phi dồn sức hãm cước bộ, nhìn theo hướng tiếng nói.
Đập vào mắt hắn là một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, vẻ mặt hồn nhiên vô tư, mặc một cái áo nhỏ nhắn màu xanh lục, mái tóc đen bóng buộc thành hai cái bím nhỏ, trông rất đáng yêu.
Thiếu nữ tuổi ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, cái đầu nghiêng nghiêng, dùng ánh mắt tò mò nhìn u Dương Vân Phi.
"Đại ca ca, ngươi thế nào lại không nói chuyện?" Thiếu nữ lại hỏi.
"Tiểu muội muội, ngươi đang nói với ta sao?" u Dương Vân Phi trí nhớ có chút không ổn lắm, dường như bỗng chốc còn không có phản ứng lại.
"Phải mà, đại ca ca, người nói ta xinh đẹp không?" Thiếu nữ cười hì hì, dùng ánh mắt mong mỏi nhìn u Dương Vân Phi.
"Úc, xinh đẹp!" u Dương Vân Phi ngây người ngớ ra, gật gật đầu nói.
"Ngươi bây giờ xem ta có phải là càng xinh đẹp hơn không?" Trong hai mắt thiếu nữ đột nhiên phát ra ánh sáng yêu mị, cái bím tóc đang buộc đột nhiên sổ tung ra, cái đầu tóc đen bóng không có gió vẫn tự động tung bay lên cao.
"Phải, thật xinh đẹp." u Dương Vân Phi ánh mắt vẻ mặt trở nên si mê, miệng lẩm bẩm nói.
"Ngươi có muốn ở cùng ta hay không?" Thiếu nữ vẫn như thế cười hì hì nói.
"Muốn." u Dương Vân Phi không chút do dự nói.
"Ta bảo ngươi, ngươi bây giờ đi làm một việc, sau đó nhanh chóng trở về, ta ở chỗ này chờ ngươi!" Thiếu nữ hì hì cười.
u Dương Vân Phi liều mạng gật đầu.
Một lát sau, u Dương Vân Phi lại trở về Bách Hoa thành, y phục toàn thân đã bị chính bản thân hắn cởi ra chỉ còn chừa lại một cái quần lót. Người ngoài nhìn hắn xoi mói, hắn lại dường như không hề để ý, chỉ biết cắm đầu chạy một vòng trong thành, sau đó lại nhanh chân chạy ra khỏi thành, đi tìm thiếu nữ kia, chỉ đáng tiếc là chẳng nhìn thấy đâu.
o0o
"Tốt rồi, tìm Vô Ưu ca ca và Băng tỷ tỷ đòi tiền thưởng thôi." Thiếu nữ kia sau khi u Dương Vân Phi trở về trấn liền khẽ vỗ tay, búng một cái nhảy về phía trước chạy đi.
"Hàm Yên, ngươi lại quấy rối gì đó?" Thiếu nữ chưa đi được mấy bước đã bị một tiếng trách mắng nhẹ nhàng kêu dừng lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Băng tỷ tỷ, muội nhớ tỷ quá." Thiếu nữ gọi là Hàm Yên liền xoay người đi về hướng Yến Băng Cơ.
"Nhớ ta mới kỳ quái, ta thấy ngươi nhớ Vô Ưu ca ca của ngươi thôi." Sắc mặt Yến Băng Cơ đã khôi phục vẻ bình tĩnh, vừa mới nổi giận chạy ra ngoài, trong chốc lát lại khôi phục lại. Đối với hài tử Hàm Yên phá phách này, nàng đã biết rõ tính cách của nàng ta từ lâu.
"Băng tỷ tỷ à, dù sao tỷ và Vô Ưu ca ca cũng không có gì khác nhau mà, ta nhớ tỷ và nhớ hắn đều giống nhau." Hàm Yên làm nũng nói.
"Được rồi, không cần giở trò, các ngươi thật sự là những tên hề (hoạt bảo), ngươi làm cho u Dương Vân Phi kia từ nay về sau thế nào gặp người khác được nữa?" Yến Băng Cơ nhìn nàng ta có chút bất lực, lại có chút nuông chìu.
"Băng tỷ tỷ, ai bảo hắn phá hỏng chuyện tốt của tỷ và Vô Ưu ca ca, chẳng phải hắn cũng làm cho tỷ khó chịu sao?" Hàm Yên bỉu môi nói.
"Thôi được, chúng ta đi tìm Vô Ưu thôi." Yến Băng Cơ bất lực nói. Kỳ thật nàng đối với u Dương Vân Phi mặc dù có chút chán ghét, nhưng cũng không có bao nhiêu hận thù, nàng là vị hôn thê danh chánh ngôn thuận của Diệp Vô Ưu, cùng hắn ở một chỗ bị người khác phát hiện cũng không có gì ghê gớm. Vừa rồi giận dữ mà chạy đi, chẳng qua chỉ vì tính dè dặt của nữ nhân, khiến nàng trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận mà thôi.
o0o
Diệp Vô Ưu mặt ủ mày chau trở lại khách điếm, vừa mới tiến đến cửa phòng, lại không kềm được sửng sờ, bởi vì hắn nhìn thấy Hàm Yên.
"Vô Ưu ca ca, đến giúp ta đi." Hàm Yên ở trước mặt Diệp Vô Ưu bày ra đủ các loại tư thế quyến rũ, miệng phát ra âm thanh càng mê người, đôi mắt xinh đẹp ướt đẫm chảy ra những giọt lệ trong suốt.
Diệp Vô Ưu đáng thương lại bị tiểu ma nữ Hàm Yên này làm đối tượng luyện công, chỉ có điều từ nhỏ đến lớn, lần này cũng không phải lần đầu tiên. Diệp Vô Ưu trong lòng hiểu rõ, ngàn vạn lần không được cho rằng nàng ta thật sự cần hắn giúp đỡ, nàng ta chỉ cố ý đày đọa hắn. Từ đầu đến cuối, hắn đều là chỉ có thể nhìn, không thể ăn.
"Nha đầu chết tiệt, nha đầu xấu xa, có cơ hội ta nhất định ăn thịt ngươi, xương đầu cũng không chừa." Diệp Vô Ưu một mặt nỗ lực không nhìn nàng ta, mặt khác trong lòng thầm căm hận, kỳ thật chỉ trách móc oán giận bản thân, ngày thường không luyện công cho tốt, bao giờ cũng vậy, mỗi lần hắn đến lúc sắp đắc thủ thì Hàm Yên lại trốn thoát.
"Vô Ưu ca ca, đến đây, lại đây ôm ta đi." Hàm Yên còn ở nơi đây làm nũng, Diệp Vô Ưu rốt cuộc không nhịn được, bổ nhào đến, ôm lấy nàng ta, tấm thân xem ra dường như khá nhỏ bé nhưng thực ra lại toàn những đường cong vô cùng ưu mỹ, liền hôn khắp trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng.
Hàm Yên khẽ phát ra một tiếng rên rĩ, thần sắc gương mặt tỏ ra rất hưởng thụ, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vòng qua cổ Diệp Vô Ưu, mặc cho hắn ở trước chiếc cổ trắng và ngực nàng tàn phá bừa bãi, tùy ý mặc sức mà hôn.
Diệp Vô Ưu thở dốc hồng hộc có chút sắc khí, bắt đầu cởi bỏ y phục của Hàm Yên, một lúc sau trên người nàng chỉ còn vài món y phục tiểu tiết, da thịt trắng nõn trong suốt đã lộ ra. Diệp Vô Ưu một mặt điên cuồng hôn hít, mặt khác dùng tay hướng đến cái vật che phủ cuối cùng kia.
"Vô Ưu ca ca, ngươi còn chưa cưới ta mà, thế nào lại có thể đối với người ta như vậy." Nghe câu nói này, Diệp Vô Ưu biết lần này lại xong rồi.
Hàm Yên nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cái ôm của hắn, dùng tốc độ kinh người mặc y phục, xong cười hì hì búng một cái nhảy về phía trước chạy ra ngoài.
o0o
"Băng tỷ tỷ, Diệp Vô Ưu ca ca không xong rồi, tỷ nhanh đi cứu hắn." Hàm Yên chạy tới phòng bên cạnh, tìm kiếm Yến Băng Cơ.
"Hàm Yên, ngươi lại làm cho hắn thế nào vậy?" Yến Băng Cơ mày ngài cau lại, trừng mắt nhìn Hàm Yên.
"Băng tỷ tỷ, tỷ cũng biết người ta còn nhỏ mà, nhưng Diệp Vô Ưu ca ca khăng khăng muốn cơ thể của người ta, ta đành phải cho hắn ôm hôn, nhưng hắn cũng không thỏa mãn. Mà người ta nhỏ như vậy, đương nhiên không thể để Diệp Vô Ưu ca ca làm càng, vì lẽ đó, cho nên người ta liền chạy trốn, nhưng mà Vô Ưu ca ca lại..." Lại cái gì nàng ta không có nói tiếp nữa.
"Ngươi rỗi việc hay sao lại đi câu dẫn hắn làm cái gì?" Yến Băng Cơ không phải không biết nội tình của Hàm Yên, đâu có thể tin tưởng lời nàng ta, vừa liếc nhìn nàng ta không chút cảm tình vừa vội vã đi qua phòng bên cạnh.
Diệp Vô Ưu lần này thật sự là bị Hàm Yên quấy rối không nhẹ, đến bây giờ khuôn mặt anh tuấn vẫn còn đỏ ửng, bộ dáng hơi có chút thống khổ.
"Ngươi..., ngươi cũng không phải không biết Hàm Yên thích phá phách, sao còn sập bẫy của nàng ta?" Yến Băng Cơ nhìn Diệp Vô Ưu có phần thống khổ, cũng có chút khiển trách.
"Băng tỷ tỷ, ta, ta .... " Diệp Vô Ưu sắc mặt trở nên càng lúc càng đỏ, đột nhiên ôm Yến Băng Cơ vào lòng, "Băng tỷ tỷ, cho ta được không?"

/194

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status