"Vô lại!" Lâm Thanh Diệp tức tối mắng, nhưng trong lòng lại nổi lên một cảm giác kì quái. Chẳng lẽ hắn nói đúng? Nàng dường như không hề có lòng phòng bị hắn, mà hiện tại bị hắn ôm lấy, bất kể là trong lòng hay thân thể đều không có cảm giác phản kháng thật đặc biệt. Ngoại trừ lí trí nói với nàng không nên như vậy, còn các mặt khác nàng đều cảm thấy vẫn như bình thường, thậm chí, thậm chí còn có dạng cảm giác rất hưởng thụ.
Có lẽ, nàng thật sự cần một tấm lòng ôn nhu ấm áp sao?
"Thanh Diệp tỷ tỷ, chỉ cần nàng không trách ta, nàng tùy tiện mắng chửi ta thế nào cũng được." Diệp Vô Ưu siết chặt eo thon của nàng, ôn nhu rót mật vào tai nàng.
"Ta có nói không trách ngươi sao?" Lâm Thanh Diệp hừ lạnh, "Ngươi thả ta ra, rồi xéo đi cho khuất mắt ta, đừng tới đây làm phiền ta!"
"Ta thật vất vả mới gặp được nàng, sao có thể đi được?" Diệp Vô Ưu khẽ cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cần cổ nõn nà của nàng, thân hình mềm mại của Lâm Thanh Diệp khẽ run lên.
"Vô lại, ngươi làm gì vậy?" Lâm Thanh Diệp mặc dù mắng mỏ nhưng nàng lại không hề giãy giụa, mặc cho Diệp Vô Ưu ôm như vậy.
Lúc này Diệp Vô Ưu không đáp lại, chỉ dùng hành động để biểu thị ý đồ của hắn. Hắn vẫn tiếp tục nồng nàn hôn cổ phấn của nàng, hai tay bắt đầu lọ mọ trên người nàng.
Thân thể Lâm Thanh Diệp khiến hắn rất nhung nhớ, mà nguyên nhân trọng yếu hơn là hắn biết rằng, chỉ cần lần này có thể lợi dụng lúc Lâm Thanh Diệp còn nửa buông nửa chống lại chiếm hữu nàng lần nữa, mới có thể khiến nàng tha thứ cho chuyện hắn gây ra ba năm trước. Đương nhiên, cũng không phải là tha thứ hoàn toàn. Chỉ cần cứ như vậy, trong lòng nàng sẽ có cảm giác là nàng có thể tiếp thụ được vụ cường bạo ba năm trước.
Cơ hội như vậy không nhiều, nếu có Lâm Lộng Nguyệt bên cạnh mà nói, sẽ vô cùng khó có cơ hội thành công. Hiện tại Lâm Lộng Nguyệt không có ở đây, Diệp Vô Ưu lại cảm giác thấy Lâm Thanh Diệp tịnh không kháng cự lại hắn, nên định thử mạo hiểm một lần. Chỉ cần lần này thành công, Lâm Thanh Diệp này sẽ hoàn toàn thuộc về hắn. Đến lúc đó, nàng sẽ hoàn toàn là nữ nhân của Diệp Vô Ưu hắn.
.Mà một khi hoàn toàn có được Lâm Thanh Diệp, sau này thu phục Lâm Lộng Nguyệt có thể dễ dàng hơn rất nhiều. Thật hiển nhiên, mặc dù Lâm Lộng Nguyệt có chút dữ dằn khó đối phó nhưng nhược điểm lớn nhất của nàng lại là sư phụ Lâm Thanh Diệp của nàng. Cảm tình của nàng và Lâm Thanh Diệp rõ ràng rất tốt, đến lúc đó, chỉ cần gã dùng chiêu bài cảm tình vừa đủ, liền có thể thành công.
Ban đầu, Lâm Thanh Diệp còn khẽ giãy giụa, nhưng dưới sự trêu trọc của Diệp Vô Ưu, nàng rất nhanh liền có chút động tình. Nói tóm lại, trong lòng nàng không phải là quá bài xích Diệp Vô Ưu, hơn nữa cũng đã thất thân với hắn, đối với hắn không phải là không có chút cảm giác nào. Kết quả, chẳng lâu sau, nàng dần dần sa chân.
Trong lúc bất tri bất giác, quần áo của Lâm Thanh Diệp đã bị Diệp Vô Ưu cởi ra hoàn toàn. Dưới sự dẫn đường chỉ lối của Diệp Vô Ưu, nàng uốn kiều đồn phong mãn lên, nửa nằm nửa ngồi ở mép giường. Hai tay Diệp Vô Ưu ôm lấy phong đồn của nàng, đưa kiên đĩnh của hắn tiến vào trong cơ thể nàng. Từ trong miệng Lâm Thanh Diệp phát ra tiếng rên rỉ kiều mị. Tiếng rên tỉ tiêu hồn này cũng đại biểu rằng bắt đầu từ giờ khắc này, Lâm Thanh Diệp đã hoàn toàn thuộc về Diệp Vô Ưu.
Sau khi trời quang mưa tạnh, Diệp Vô Ưu ôm thân hình mềm mại xích lõa của Lâm Thanh Diệp, nằm dài trên giường, trong lòng thỏa mãn. Còn Lâm Thanh Diệp mỏi mệt khép mắt nằm trong lòng Diệp Vô Ưu, ý nghĩ trong đầu cũng rất hỗn loạn.
Lâm Thanh Diệp có chút thống hận chính mình. Lần này không hề bị tên hỗn đản đó chế trụ chân khí, vì sao vẫn không giãy giụa? Cảm thấy cặp ma thủ sung mãn đầy nhiệt lực của hắn vẫn tiếp tục du hành trên người nàng, trong lòng Lâm Thanh Diệp ẩn ước có cảm giác, cả đời này, nàng sẽ rất khó thoát khỏi ma trảo của tên vô lại này.
"Thanh Diệp, nàng đến Li Hận tông làm gì?" Diệp Vô Ưu nhớ tới việc chính của mình, liền hỏi giai nhân trong lòng.
"Ngươi sao lại biết ta đến Li Hận tông?" Lâm Thanh Diệp hơi bất ngờ hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Hôm nay ta nhìn thấy nàng, sau đó vẫn luôn đi theo nàng. Ta đã đợi rất lâu ngoài cửa Li Hận tông mới thấy nàng đi ra." Diệp Vô Ưu cũng không nói dối, lời thật nói thật.
"Nửa canh giờ cũng không đến, lâu đâu mà lâu?" Lâm Thanh Diệp hừ một tiếng, trong lòng không khỏi nổi lên một tia ngọt ngào. Diệp Vô Ưu nói hắn ở ngoài cổng Li Hận tông đặc biệt đợi nàng lâu như vậy, khiến nàng không khỏi có chút cảm giác vui vẻ.
"Được rồi, cứ cho là không lâu, nàng cho ta biết, nàng sao lại đến Li Hận tông?" Diệp Vô Ưu thuận theo hỏi tiếp.
"Tay ngươi đừng có lộn xộn!" Lâm Thanh Diệp có chút vừa xấu hổ vừa tức giận nói. Đôi tay của Diệp Vô Ưu vẫn rất không thành thật sờ soạng khắp thân thể nàng, khiến nàng rất không thoải mái.
"Được rồi, ta không động là được." Diệp Vô Ưu vội vàng nói. Hắn quả thật ngừng lại, chỉ là hai tay vừa vặn bao chặt trên song phong cao vút của nàng, trận trận cảm giác khác thường lại truyền đến.
Lâm Thanh Diệp không nhịn được nữa, hung dữ cấu hắn một cái. Diệp Vô Ưu đau quá, rốt cuộc quy củ hơn nhiều.
Sau đó, từ miệng Lâm Thanh Diệp, Diệp Vô Ưu cuối cùng biết được vì sao nàng lại đến Li Hân tông, lại càng biết rằng vốn thân phận Lâm Thanh Diệp cũng như Lâm Lộng Nguyệt ở Vọng Nguyệt đế quốc đều không tầm thường. Các nàng tịnh không phải là tu tiên giả bình thường mà là người đại diện của hoàng thất trong giới tu tiên giả Vọng Nguyệt đế quốc.
Một khi giữa hoàng thất Vọng Nguyệt đế quốc và những tu tiên giả khác có hiệp nghị hoặc hợp tác gì đó đều do Vọng Nguyệt các ra mặt. Mà trên thực tế, rất nhiều người đều biết rõ thân phận đó của Vọng Nguyệt các. Thực ra Thiên Nhai thư viện cũng biết, chỉ là Diệp Vô Ưu không hỏi về chuyện này nên Lăng Nguyệt Nguyệt cũng không nói cho hắn biết.
.Lâm Thanh Diệp và hoàng thất không có quan hệ huyết thống. Bất quá Các chủ đời trước của Vọng Nguyệt các, tức là sư phụ của Lâm Thanh Diệp, vốn là một công chúa của Vọng Nguyệt đế quốc nhưng hiện tại đã qua đời. Còn Lâm Thanh Diệp là một cô nhi được sư phụ nàng thu nhận nuôi dưỡng, vì thế, Vọng Nguyệt các cũng do nàng tiếp chưởng, mà hoàng thất cũng công nhận thân phận của nàng.
Nhưng mà Lâm Lộng Nguyệt lại vẫn có quan hệ với hoàng thất như cũ. Hoàng thất Vọng Nguyệt đế quốc mặc dù tin tưởng Lâm Thanh Diệp nhưng nàng dù sao cũng không phải là người trong hoàng thất. Cho nên, khi Lâm Lộng Nguyệt mới được vài tuổi liền bị hoàng thất đưa đến Vọng Nguyệt các. Trên thực tế Lâm Lộng Nguyệt là một vị công chúa của Vọng Nguyệt đế quốc.
Mẫu thân Lâm Lộng Nguyệt vốn chỉ là một quý phi không mấy được sủng ái cho nên khi Lâm Lộng Nguyệt còn nhỏ cũng không được yêu quí lắm, bằng không đã không bị đưa đến Vọng Nguyệt các. Bất quá, giờ đây thân phận của Lâm Lộng Nguyệt tại Vọng Nguyệt đế quốc đã thay đổi hẳn. Nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại mẫu thân nàng đã trở thành hoàng hậu của Vọng Nguyệt đế quốc, theo đó thân phận của chính Lâm Lộng Nguyệt tại Vân Mộng đại lục cũng không giống bình thường. Cho nên, trên thực tế, giờ đây ngay cả phụ thân Lâm Lộng Nguyệt cũng phải cố kị nàng ba phần.
Mà lần này, Lâm Thanh Diệp đến Li Hận tông, nghe nói là vì giữa Vọng Nguyệt đế quốc và Li Hận tông có hiệp nghị gì đó. Chỉ là cụ thể thế nào thì Lâm Thanh Diệp không chịu nói. Lâm Lộng Nguyệt cũng đã rời khỏi Vọng Nguyệt các, nghe nói là đến Kinh Phong đế quốc. Cụ thể là đi gặp ai, Lâm Thanh Diệp cũng chẳng nói mà Diệp Vô Ưu mới vừa thu được đại mĩ nhân này, tự nhiên là không thể bức bách nàng. Nàng không nói thì không nói, dù sao ngày rộng tháng dài, hắn cũng chẳng vội vàng.
Đối với việc Lâm Lộng Nguyệt là công chúa, Diệp Vô Ưu cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt. Với hắn, có là công chúa hay không tịnh không quan trọng, chủ yếu là hắn yêu thích hay không. Chỉ là nói đến công chúa khiến gã không nhịn được nhớ đến Hoa Nguyệt Lan, nàng công chúa mĩ lệ đó vẻ ngoài chừng mực nhưng trên giường lại vô cùng phong cuồng. Chỉ đáng tiếc, từ khi mối quan hệ giữa hắn và Hoa Vân La bại lộ, nàng không chịu cho hắn ăn thịt nữa.
Màn đêm buông xuống, Diệp Vô Ưu và Lâm Thanh Diệp tay trong tay ra khỏi khách điếm. Triền miên cả nửa ngày, những trở ngại giữa Lâm Thanh Diệp và Diệp Vô Ưu đã tiêu tan phần lớn. Dù sao thân thể cũng đã dâng cho hắn, Lâm Thanh Diệp nghĩ có thân mật một chút với hắn cũng chẳng sao.
Chỉ là, Lâm Thanh Diệp ăn vận nam trang, người ngoài nhìn thấy ít nhiều có cảm giác hơi quái dị, nhất là mùi vị nữ nhân của nàng rất đậm, người khác liếc mắt cũng có thể nhìn ra đó là một nữ nhân. Nếu không, chỉ sợ người khác lại cho là có hai tên nam nhân tay trong tay! Đương nhiên, cũng có thể người khác coi Lâm Thanh Diệp là nam nhân, ngược lại coi Diệp Vô Ưu thành nữ nhân. Mặc dù so với ba năm trước Diệp Vô Ưu giờ đây xem ra đã có khí khái nam tử hơn một chút nhưng dung mạo đó của hắn vẫn rất giống nữ nhân.
Đối với các loại ánh mắt của người khác, Diệp Vô Ưu chẳng xấu hổ hay tức giận, hắn về đến phòng số một dãy chữ Thiên của Quân Lai khách điếm tìm Hàm Yên, sau đó ba người cùng đi dạo trên phố. Mặc dù Hàm Yên có chút oán hận với việc bên cạnh Diệp Vô Ưu lại xuất hiện thêm một nữ nhân, nhưng ả càng chẳng muốn một mình buồn chán ngây ngốc ở khách điếm vì thế cũng đi cùng với Diệp Vô Ưu và Lâm Thanh Diệp.
Cuộc dạo chơi này mãi tới nửa đêm mới trở về khách điếm. Trong lúc đi chơi bọn họ đều đã ăn chút gì đó cho nên cũng không cảm thấy đói, chỉ có chút buồn ngủ.
"Vô Ưu ca ca, ta ngủ trước đây, các người ngủ trong này à?" Hàm Yên hỏi xong liền quăng mình lên chiếc giường lớn.
"Ta chỉ sai người đặt giúp ta một phòng, dĩ nhiên là ngủ cả ở đây!" Diệp Vô Ưu nhìn Lâm Thanh Diệp, vẻ mặt cười cợt. Trước mặt Hàm Yên, hắn một chút cũng chẳng tị hiềm. Mặc dù giữa hắn và Hàm Yên chưa phát sinh quan hệ thực chất gì nhưng trong mắt hắn, Hàm Yên sớm đã là người của hắn.
"Tử vô lại, làm sao ngủ ở đây được? Ta về chỗ của ta ngủ!" Lâm Thanh Diệp khuôn mặt đỏ hồng, véo một cái vào hông Diệp Vô Ưu, thấp giọng nói.
"Thanh Diệp tỷ tỷ, cái giường này rất to, cũng đủ cho ba người ngủ. Huống chi chỉ có hai người ngủ là thừa đủ." Diệp Vô Ưu cười hi hi đáp.
"Ngươi ngủ dưới đất à?" Lâm Thanh Diệp đánh mắt lườm hắn.
"Ta ngủ trên mình nàng." Diệp Vô Ưu nói khẽ bên tai nàng.
"Chết đi!" hai má Lâm Thanh Diệp tức thì hồng rực.
Diệp Vô Ưu tự nhiên không đi chết, mà chân chính ngủ trên mình Lâm Thanh Diệp. Không thể không bội phục sức chịu đựng của Hàm Yên. Trong lúc Lâm Thanh Diệp và Diệp Vô Ưu cưỡi mây đạp gió ngay bên cạnh, ả vẫn có thể an nhiên ngủ ngon. Bất quá, nghĩ lại ả vốn là luyện mị thuật, đối với cảnh sắc này có lẽ cũng chẳng hề để ý.
Nguyên là Diệp Vô Ưu đêm nay cũng muốn một tiễn song điêu (một mũi tên bắn được đôi chim), nhưng nhìn thấy ả ngủ an nhiên như vậy cũng không quấy rầy, chỉ hết lần này đến lần khác cày cuốc trên mình Lâm Thanh Diệp cho đến khi nàng không thể nghênh chiến được nữa.
"Đúng rồi, Thanh Diệp, ta đột nhiên nhớ ra, ta có chuyện chưa nói với nàng." Nằm sấp trên mình Lâm Thanh Diệp, hạ thân vẫn kết hợp thân mật khăng khít tại một chỗ như cũ, Diệp Vô Ưu nói bên tai nàng: "Ta có cừu oán với tên gia hỏa Tạ Trường Phong đó. Tối nay ta đi dạo cùng nàng lâu như vậy, khẳng định thủ hạ của gã đã biết. Việc này không có ảnh hưởng gì tới nàng chứ?"
Có lẽ, nàng thật sự cần một tấm lòng ôn nhu ấm áp sao?
"Thanh Diệp tỷ tỷ, chỉ cần nàng không trách ta, nàng tùy tiện mắng chửi ta thế nào cũng được." Diệp Vô Ưu siết chặt eo thon của nàng, ôn nhu rót mật vào tai nàng.
"Ta có nói không trách ngươi sao?" Lâm Thanh Diệp hừ lạnh, "Ngươi thả ta ra, rồi xéo đi cho khuất mắt ta, đừng tới đây làm phiền ta!"
"Ta thật vất vả mới gặp được nàng, sao có thể đi được?" Diệp Vô Ưu khẽ cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cần cổ nõn nà của nàng, thân hình mềm mại của Lâm Thanh Diệp khẽ run lên.
"Vô lại, ngươi làm gì vậy?" Lâm Thanh Diệp mặc dù mắng mỏ nhưng nàng lại không hề giãy giụa, mặc cho Diệp Vô Ưu ôm như vậy.
Lúc này Diệp Vô Ưu không đáp lại, chỉ dùng hành động để biểu thị ý đồ của hắn. Hắn vẫn tiếp tục nồng nàn hôn cổ phấn của nàng, hai tay bắt đầu lọ mọ trên người nàng.
Thân thể Lâm Thanh Diệp khiến hắn rất nhung nhớ, mà nguyên nhân trọng yếu hơn là hắn biết rằng, chỉ cần lần này có thể lợi dụng lúc Lâm Thanh Diệp còn nửa buông nửa chống lại chiếm hữu nàng lần nữa, mới có thể khiến nàng tha thứ cho chuyện hắn gây ra ba năm trước. Đương nhiên, cũng không phải là tha thứ hoàn toàn. Chỉ cần cứ như vậy, trong lòng nàng sẽ có cảm giác là nàng có thể tiếp thụ được vụ cường bạo ba năm trước.
Cơ hội như vậy không nhiều, nếu có Lâm Lộng Nguyệt bên cạnh mà nói, sẽ vô cùng khó có cơ hội thành công. Hiện tại Lâm Lộng Nguyệt không có ở đây, Diệp Vô Ưu lại cảm giác thấy Lâm Thanh Diệp tịnh không kháng cự lại hắn, nên định thử mạo hiểm một lần. Chỉ cần lần này thành công, Lâm Thanh Diệp này sẽ hoàn toàn thuộc về hắn. Đến lúc đó, nàng sẽ hoàn toàn là nữ nhân của Diệp Vô Ưu hắn.
.Mà một khi hoàn toàn có được Lâm Thanh Diệp, sau này thu phục Lâm Lộng Nguyệt có thể dễ dàng hơn rất nhiều. Thật hiển nhiên, mặc dù Lâm Lộng Nguyệt có chút dữ dằn khó đối phó nhưng nhược điểm lớn nhất của nàng lại là sư phụ Lâm Thanh Diệp của nàng. Cảm tình của nàng và Lâm Thanh Diệp rõ ràng rất tốt, đến lúc đó, chỉ cần gã dùng chiêu bài cảm tình vừa đủ, liền có thể thành công.
Ban đầu, Lâm Thanh Diệp còn khẽ giãy giụa, nhưng dưới sự trêu trọc của Diệp Vô Ưu, nàng rất nhanh liền có chút động tình. Nói tóm lại, trong lòng nàng không phải là quá bài xích Diệp Vô Ưu, hơn nữa cũng đã thất thân với hắn, đối với hắn không phải là không có chút cảm giác nào. Kết quả, chẳng lâu sau, nàng dần dần sa chân.
Trong lúc bất tri bất giác, quần áo của Lâm Thanh Diệp đã bị Diệp Vô Ưu cởi ra hoàn toàn. Dưới sự dẫn đường chỉ lối của Diệp Vô Ưu, nàng uốn kiều đồn phong mãn lên, nửa nằm nửa ngồi ở mép giường. Hai tay Diệp Vô Ưu ôm lấy phong đồn của nàng, đưa kiên đĩnh của hắn tiến vào trong cơ thể nàng. Từ trong miệng Lâm Thanh Diệp phát ra tiếng rên rỉ kiều mị. Tiếng rên tỉ tiêu hồn này cũng đại biểu rằng bắt đầu từ giờ khắc này, Lâm Thanh Diệp đã hoàn toàn thuộc về Diệp Vô Ưu.
Sau khi trời quang mưa tạnh, Diệp Vô Ưu ôm thân hình mềm mại xích lõa của Lâm Thanh Diệp, nằm dài trên giường, trong lòng thỏa mãn. Còn Lâm Thanh Diệp mỏi mệt khép mắt nằm trong lòng Diệp Vô Ưu, ý nghĩ trong đầu cũng rất hỗn loạn.
Lâm Thanh Diệp có chút thống hận chính mình. Lần này không hề bị tên hỗn đản đó chế trụ chân khí, vì sao vẫn không giãy giụa? Cảm thấy cặp ma thủ sung mãn đầy nhiệt lực của hắn vẫn tiếp tục du hành trên người nàng, trong lòng Lâm Thanh Diệp ẩn ước có cảm giác, cả đời này, nàng sẽ rất khó thoát khỏi ma trảo của tên vô lại này.
"Thanh Diệp, nàng đến Li Hận tông làm gì?" Diệp Vô Ưu nhớ tới việc chính của mình, liền hỏi giai nhân trong lòng.
"Ngươi sao lại biết ta đến Li Hận tông?" Lâm Thanh Diệp hơi bất ngờ hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Hôm nay ta nhìn thấy nàng, sau đó vẫn luôn đi theo nàng. Ta đã đợi rất lâu ngoài cửa Li Hận tông mới thấy nàng đi ra." Diệp Vô Ưu cũng không nói dối, lời thật nói thật.
"Nửa canh giờ cũng không đến, lâu đâu mà lâu?" Lâm Thanh Diệp hừ một tiếng, trong lòng không khỏi nổi lên một tia ngọt ngào. Diệp Vô Ưu nói hắn ở ngoài cổng Li Hận tông đặc biệt đợi nàng lâu như vậy, khiến nàng không khỏi có chút cảm giác vui vẻ.
"Được rồi, cứ cho là không lâu, nàng cho ta biết, nàng sao lại đến Li Hận tông?" Diệp Vô Ưu thuận theo hỏi tiếp.
"Tay ngươi đừng có lộn xộn!" Lâm Thanh Diệp có chút vừa xấu hổ vừa tức giận nói. Đôi tay của Diệp Vô Ưu vẫn rất không thành thật sờ soạng khắp thân thể nàng, khiến nàng rất không thoải mái.
"Được rồi, ta không động là được." Diệp Vô Ưu vội vàng nói. Hắn quả thật ngừng lại, chỉ là hai tay vừa vặn bao chặt trên song phong cao vút của nàng, trận trận cảm giác khác thường lại truyền đến.
Lâm Thanh Diệp không nhịn được nữa, hung dữ cấu hắn một cái. Diệp Vô Ưu đau quá, rốt cuộc quy củ hơn nhiều.
Sau đó, từ miệng Lâm Thanh Diệp, Diệp Vô Ưu cuối cùng biết được vì sao nàng lại đến Li Hân tông, lại càng biết rằng vốn thân phận Lâm Thanh Diệp cũng như Lâm Lộng Nguyệt ở Vọng Nguyệt đế quốc đều không tầm thường. Các nàng tịnh không phải là tu tiên giả bình thường mà là người đại diện của hoàng thất trong giới tu tiên giả Vọng Nguyệt đế quốc.
Một khi giữa hoàng thất Vọng Nguyệt đế quốc và những tu tiên giả khác có hiệp nghị hoặc hợp tác gì đó đều do Vọng Nguyệt các ra mặt. Mà trên thực tế, rất nhiều người đều biết rõ thân phận đó của Vọng Nguyệt các. Thực ra Thiên Nhai thư viện cũng biết, chỉ là Diệp Vô Ưu không hỏi về chuyện này nên Lăng Nguyệt Nguyệt cũng không nói cho hắn biết.
.Lâm Thanh Diệp và hoàng thất không có quan hệ huyết thống. Bất quá Các chủ đời trước của Vọng Nguyệt các, tức là sư phụ của Lâm Thanh Diệp, vốn là một công chúa của Vọng Nguyệt đế quốc nhưng hiện tại đã qua đời. Còn Lâm Thanh Diệp là một cô nhi được sư phụ nàng thu nhận nuôi dưỡng, vì thế, Vọng Nguyệt các cũng do nàng tiếp chưởng, mà hoàng thất cũng công nhận thân phận của nàng.
Nhưng mà Lâm Lộng Nguyệt lại vẫn có quan hệ với hoàng thất như cũ. Hoàng thất Vọng Nguyệt đế quốc mặc dù tin tưởng Lâm Thanh Diệp nhưng nàng dù sao cũng không phải là người trong hoàng thất. Cho nên, khi Lâm Lộng Nguyệt mới được vài tuổi liền bị hoàng thất đưa đến Vọng Nguyệt các. Trên thực tế Lâm Lộng Nguyệt là một vị công chúa của Vọng Nguyệt đế quốc.
Mẫu thân Lâm Lộng Nguyệt vốn chỉ là một quý phi không mấy được sủng ái cho nên khi Lâm Lộng Nguyệt còn nhỏ cũng không được yêu quí lắm, bằng không đã không bị đưa đến Vọng Nguyệt các. Bất quá, giờ đây thân phận của Lâm Lộng Nguyệt tại Vọng Nguyệt đế quốc đã thay đổi hẳn. Nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại mẫu thân nàng đã trở thành hoàng hậu của Vọng Nguyệt đế quốc, theo đó thân phận của chính Lâm Lộng Nguyệt tại Vân Mộng đại lục cũng không giống bình thường. Cho nên, trên thực tế, giờ đây ngay cả phụ thân Lâm Lộng Nguyệt cũng phải cố kị nàng ba phần.
Mà lần này, Lâm Thanh Diệp đến Li Hận tông, nghe nói là vì giữa Vọng Nguyệt đế quốc và Li Hận tông có hiệp nghị gì đó. Chỉ là cụ thể thế nào thì Lâm Thanh Diệp không chịu nói. Lâm Lộng Nguyệt cũng đã rời khỏi Vọng Nguyệt các, nghe nói là đến Kinh Phong đế quốc. Cụ thể là đi gặp ai, Lâm Thanh Diệp cũng chẳng nói mà Diệp Vô Ưu mới vừa thu được đại mĩ nhân này, tự nhiên là không thể bức bách nàng. Nàng không nói thì không nói, dù sao ngày rộng tháng dài, hắn cũng chẳng vội vàng.
Đối với việc Lâm Lộng Nguyệt là công chúa, Diệp Vô Ưu cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt. Với hắn, có là công chúa hay không tịnh không quan trọng, chủ yếu là hắn yêu thích hay không. Chỉ là nói đến công chúa khiến gã không nhịn được nhớ đến Hoa Nguyệt Lan, nàng công chúa mĩ lệ đó vẻ ngoài chừng mực nhưng trên giường lại vô cùng phong cuồng. Chỉ đáng tiếc, từ khi mối quan hệ giữa hắn và Hoa Vân La bại lộ, nàng không chịu cho hắn ăn thịt nữa.
Màn đêm buông xuống, Diệp Vô Ưu và Lâm Thanh Diệp tay trong tay ra khỏi khách điếm. Triền miên cả nửa ngày, những trở ngại giữa Lâm Thanh Diệp và Diệp Vô Ưu đã tiêu tan phần lớn. Dù sao thân thể cũng đã dâng cho hắn, Lâm Thanh Diệp nghĩ có thân mật một chút với hắn cũng chẳng sao.
Chỉ là, Lâm Thanh Diệp ăn vận nam trang, người ngoài nhìn thấy ít nhiều có cảm giác hơi quái dị, nhất là mùi vị nữ nhân của nàng rất đậm, người khác liếc mắt cũng có thể nhìn ra đó là một nữ nhân. Nếu không, chỉ sợ người khác lại cho là có hai tên nam nhân tay trong tay! Đương nhiên, cũng có thể người khác coi Lâm Thanh Diệp là nam nhân, ngược lại coi Diệp Vô Ưu thành nữ nhân. Mặc dù so với ba năm trước Diệp Vô Ưu giờ đây xem ra đã có khí khái nam tử hơn một chút nhưng dung mạo đó của hắn vẫn rất giống nữ nhân.
Đối với các loại ánh mắt của người khác, Diệp Vô Ưu chẳng xấu hổ hay tức giận, hắn về đến phòng số một dãy chữ Thiên của Quân Lai khách điếm tìm Hàm Yên, sau đó ba người cùng đi dạo trên phố. Mặc dù Hàm Yên có chút oán hận với việc bên cạnh Diệp Vô Ưu lại xuất hiện thêm một nữ nhân, nhưng ả càng chẳng muốn một mình buồn chán ngây ngốc ở khách điếm vì thế cũng đi cùng với Diệp Vô Ưu và Lâm Thanh Diệp.
Cuộc dạo chơi này mãi tới nửa đêm mới trở về khách điếm. Trong lúc đi chơi bọn họ đều đã ăn chút gì đó cho nên cũng không cảm thấy đói, chỉ có chút buồn ngủ.
"Vô Ưu ca ca, ta ngủ trước đây, các người ngủ trong này à?" Hàm Yên hỏi xong liền quăng mình lên chiếc giường lớn.
"Ta chỉ sai người đặt giúp ta một phòng, dĩ nhiên là ngủ cả ở đây!" Diệp Vô Ưu nhìn Lâm Thanh Diệp, vẻ mặt cười cợt. Trước mặt Hàm Yên, hắn một chút cũng chẳng tị hiềm. Mặc dù giữa hắn và Hàm Yên chưa phát sinh quan hệ thực chất gì nhưng trong mắt hắn, Hàm Yên sớm đã là người của hắn.
"Tử vô lại, làm sao ngủ ở đây được? Ta về chỗ của ta ngủ!" Lâm Thanh Diệp khuôn mặt đỏ hồng, véo một cái vào hông Diệp Vô Ưu, thấp giọng nói.
"Thanh Diệp tỷ tỷ, cái giường này rất to, cũng đủ cho ba người ngủ. Huống chi chỉ có hai người ngủ là thừa đủ." Diệp Vô Ưu cười hi hi đáp.
"Ngươi ngủ dưới đất à?" Lâm Thanh Diệp đánh mắt lườm hắn.
"Ta ngủ trên mình nàng." Diệp Vô Ưu nói khẽ bên tai nàng.
"Chết đi!" hai má Lâm Thanh Diệp tức thì hồng rực.
Diệp Vô Ưu tự nhiên không đi chết, mà chân chính ngủ trên mình Lâm Thanh Diệp. Không thể không bội phục sức chịu đựng của Hàm Yên. Trong lúc Lâm Thanh Diệp và Diệp Vô Ưu cưỡi mây đạp gió ngay bên cạnh, ả vẫn có thể an nhiên ngủ ngon. Bất quá, nghĩ lại ả vốn là luyện mị thuật, đối với cảnh sắc này có lẽ cũng chẳng hề để ý.
Nguyên là Diệp Vô Ưu đêm nay cũng muốn một tiễn song điêu (một mũi tên bắn được đôi chim), nhưng nhìn thấy ả ngủ an nhiên như vậy cũng không quấy rầy, chỉ hết lần này đến lần khác cày cuốc trên mình Lâm Thanh Diệp cho đến khi nàng không thể nghênh chiến được nữa.
"Đúng rồi, Thanh Diệp, ta đột nhiên nhớ ra, ta có chuyện chưa nói với nàng." Nằm sấp trên mình Lâm Thanh Diệp, hạ thân vẫn kết hợp thân mật khăng khít tại một chỗ như cũ, Diệp Vô Ưu nói bên tai nàng: "Ta có cừu oán với tên gia hỏa Tạ Trường Phong đó. Tối nay ta đi dạo cùng nàng lâu như vậy, khẳng định thủ hạ của gã đã biết. Việc này không có ảnh hưởng gì tới nàng chứ?"
/194
|