Vô Lại Quần Phương Phổ 1

Chương 39:Tạ Thị Phinh Đình

/194


Nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi, mặc trên người là chiếc quần sa màu lục, qua đó thấy rõ nàng đặc biệt thích màu xanh của trúc. Khuôn mặt trái xoan, mày liễu, cặp mắt như một hồ nước trong làm cho người ta nhìn thấy khó mà quên được.
Trên đầu, mái tóc đen nhánh xỏa dài xuống dưới đến tận eo. Nàng nhìn Diệp Vô Ưu với ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, nhưng tịnh không có một chút cảm giác sợ hãi.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Mỹ nữ quần sa cất lời hỏi, thanh âm rất nhẹ nhàng, thật sự rất dễ nghe.
Diệp Vô Ưu ngay lập tức hiểu rằng nàng tám phần tin tưởng hắn chính là hạ nhân nơi này.
"Úc, có vài người đến làm loạn nên ta qua bên này nhìn xem." Diệp Vô Ưu thuận miệng đáp.
"Ngươi không phải là hạ nhân trong phủ lý này, ngươi là ai?" Mỹ nữ quần sa nhẹ nhàng đưa mắt nhìn, đột nhiên nhấn giọng hỏi.
"Ta là ta!" Diệp Vô Ưu hì hì cười, đi đến trước mặt mỹ nữ quần sa, nàng đứng lên với bộ dạng yếu ớt, không giống nữ tử có tu luyện.
"Ngươi… ngươi là nam hay là nữ?" Mỹ nữ quần sa lúc này đã nhìn rõ ràng dung mạo của Diệp Vô Ưu, hơi chần chừ một chút rồi hỏi.
Diệp Vô Ưu có chút buồn bực. Hắn đang muốn phát hỏa lại gặp nữ tử có khuôn mặt đẹp chẳng kém Hoa Nguyệt Lan này. Suy nghĩ liền chuyển biến, ngay lập tức thay đổi chủ ý.
"Này tỷ tỷ, ta… ta đương nhiên là nữ rồi!" Giọng của Diệp Vô Ưu liền trở nên nhẹ nhàng, nghe yếu ớt như thanh âm của nữ. "Tỷ tỷ, ta bị người đuổi bắt cho nên chạy tới nơi này, người giúp ta được không?"
"Có người đuổi bắt ngươi sao? Bọn họ vì sao lại đuổi bắt ngươi?" Mỹ nữ quần sa tựa hồ đã tin tưởng Diệp Vô Ưu là nữ nhân. Kỳ thật chuyện này cũng bình thưòng, dù sao Diệp Vô Ưu nhìn trông cũng rất giống nữ nhân.
"Bọn họ tưởng… tưởng ta là gái kỹ viện. Ta phải chạy trốn thật vất vả, chỉ vì quá hoảng hốt nên chạy đến nơi này." Bộ dạng Diệp Vô Ưu trông rất đáng thương.
"Ngươi vì sao lại mặc y phục của hạ nhân nhà ta?" Mỹ nữ quần sa xem ra hoàn toàn không ngu ngốc, không dễ dàng tin tưởng Diệp Vô Ưu ngay lập tức.
"Sau khi ta tiến vào, chợt va chạm với một người, làm hắn ngã ngất xỉu, sau đó ta đổi lấy y phục của hắn." Diệp Vô Ưu biết rằng lúc này không cách nào nói dối được, bèn cứ sự thật nói ra, như vậy đối phương hoàn toàn không thể nào hoài nghi.
Mỹ nữ quần sa suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, trước tiên ngươi cứ ở lại chỗ ta một lúc, đợi người đuổi bắt ngươi đi rồi, ngươi hãy đi." Nói xong liền hỏi tiếp: "Này, ngươi tên gì?"
"Ta gọi là Hàm Yên, vậy còn tỷ tỷ?" Đã giả làm nữ nhân thì giả đến cùng, Diệp Vô Ưu vì thế thuận miệng liền dùng luôn tên của Hàm Yên.
"Ta gọi là Tạ Phinh Đình. Hàm Yên muội muội, giờ cũng đã khuya rồi, ta phải ngủ. Ngươi nghe giọng cũng mệt mỏi, hay là cũng lên giường ngủ một giấc." Mỹ nữ quần sa cất giọng nhẹ nhàng nói.
"Cám ơn Phinh Đình tỷ tỷ." Diệp Vô Ưu trong lừng mừng thầm đồng thời thật sự có chút bối rối. Nàng ta họ Tạ, lại sống trong phủ tướng quân, chắc phải có quan hệ gì đó với Tạ Trường Phong chứ? Tuy nhiên, chẳng phải Tạ Trường Phong không có tỷ tỷ hay muội muội sao? Vậy nàng ta là gì của Tạ Trường Phong?
Bất quá, Diệp Vô Ưu cũng không nghĩ nhiều vậy, dù sao đi nữa đã có thể chiếm tiện nghi, không chiếm thì bất kính . Tạ Phinh Đình dù không phải là Vân Mộng Thập tiên tử nhưng cũng rất đẹp, gặp cơ hội tốt như vậy, hắn tự nhiên không thể cho phép mình bỏ qua.
Tạ Phinh Đình tắt đèn, sau đó để nguyên y phục nằm lên giường trúc, chừa lại một nửa giường, nói với Diệp Vô Ưu: "Hàm Yên muội muội, ngươi cũng ngủ đi, sáng sớm ngày mai, ta sẽ cho người dẫn ngươi ra ngoài."
Diệp Vô Ưu không hề do dự, bò lên trên giường trúc.
"Tỷ tỷ, muội hơi sợ!" Diệp Vô Ưu ôm lấy Tạ Phinh Đình, làm ra vẻ sợ sệt.
"Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây, không ai có thể bắt ngươi đi đâu." Tạ Phinh Đình nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Vô Ưu, dịu dàng nói.
Diệp Vô Ưu trong lòng như nở hoa. Thân thể Tạ Phinh Đình thật mềm mại, ôm ấp thật là thoải mái. Mùi u hương cứ liên tục dội vào mũi làm hắn phải nổi lòng hươu vượn.
Bất quá, Diệp Vô Ưu tạm thời không dám có hành động gì quá đáng. Hắn bắt đầu bóng gió hỏi han hoàn cảnh của Tạ Phinh Đình. Chẳng bao lâu sau, hắn đã tìm hiểu được hầu hết những chuyện gì muốn biết.
Tạ Phinh Đình quả thật có chút quan hệ với Tạ Trường Phong, bất quá không phải là tỷ tỷ hay muội muội của Tạ Trường Phong, mà là cô cô của hắn. Mặc dù là cô cô nhưng nàng chỉ lớn hơn Tạ Trường Phong có một tuổi. Năm nay nàng vừa mới hai mươi hai.
Diệp Vô Ưu phán đoán không sai, nàng quả thật không có tu luyện tiên thuật gì, nàng thật sự là một nữ tử yếu đuối. Chỉ có điều tại sao nàng lại sống một mình ở tiểu các lâu này, nàng hoàn toàn không nói đến. Diệp Vô Ưu cũng không có hỏi, bởi vì đối với nàng ta mà nói, chuyện này không quan trọng.
"Hàm Yên muội muội, ta cảm thấy hơi mệt, ta ngủ trước đây." Tạ Phinh Đình nhẹ nhàng ngáp một cái.
"Phinh Đình tỷ tỷ, người ngủ đi, ta cũng ngủ." Diệp Vô Ưu cũng làm ra vẻ buồn ngủ, nói xong nhắm mắt lại, đương nhiên hắn vẫn ôm chặt Tạ Phinh Đình. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Không bao lâu sau, hơi thở Tạ Phinh Đình trở nên nhẹ và đều. Xem ra nàng quả thật buồn ngủ, đến nổi ôm một người lạ mà cũng dễ dàng ngủ như vậy. Đúng ra cũng còn một nguyên nhân nữa, nàng ta cơ hồ không có gì bận tâm về Diệp Vô Ưu. Nhưng điều đó lại khiến nàng không thoát khỏi số phận rơi vào ma trảo của Diệp Vô Ưu.
Diệp Vô Ưu mở to mắt, cẩn thận, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt lộng lẫy của Tạ Phinh Đình. Trong lúc ngủ, nàng trông càng yêu kiều, ôn nhu hơn, càng khiến người ta mê mẩn hơn.
Đương nhiên, Diệp Vô Ưu không thể mềm lòng. Sau khi biết Tạ Phinh Đình là cô cô của Tạ Trường Phong, hắn quyết phải chiếm được nàng. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn muốn từ nay về sau tiểu tử mặt trắng Tạ Trường Phong phải cúi đầu thấp một chút trước mặt hắn, tốt nhất là gọi hắn vài tiếng cô phụ. Chỉ cần tưởng tượng cảnh Tạ Trường Phong không muốn vẫn phải gọi hắn là cô phụ, Diệp Vô Ưu đã thấy trong lòng vô cùng hưng phấn.
"Phinh Đình tỷ tỷ à, người ngàn vạn lần đừng trách ta, từ nay về sau ta sẽ thương yêu ngươi." Diệp Vô Ưu tự nhủ thầm với mình, hai tay liền đưa tới trước ngực Tạ Phinh Đình, bắt đầu chậm rãi cởi y phục của nàng.
Cởi xong xiêm y bên ngoài, Tạ Phinh Đình vẫn còn ngủ say. Lại cởi nốt yếm của nàng ra, một đôi hào nhủ ngạo nhân nẩy lên, phơi bày ra ngoài. Tạ Phinh Đình vô ý chuyển mình nhưng vẫn không tỉnh giấc.
"To thật!" Trong lòng Diệp Vô Ưu bật lên một tiếng cảm thán. Một tay liền chụp lên ngọc nhũ của nâng dù thật sự chỉ che được một nửa. Hắn sử dụng thủ pháp xoa bóp kích tình mà Hàm Yên đã dạy hắn, nhẹ nhàng nhào nặn ngọc nhũ của Tạ Phinh Đình. Từng đạo chân khí thâm nhập thân thể nàng.
Tạ Phinh Đình cuối cùng cũng tỉnh giấc. Nàng tức khắc phát hiện mình gần như lõa thể, cũng vừa kịp nhận ra chính Hàm Yên muội muội này đang xâm chiếm Thánh nữ phong của nàng, nơi trước giờ chưa từng có ai chạm tới. Không khỏi không chấn động, nàng muốn thét lên nhưng cố gắng nhịn lại.
"Hàm Yên muội muội, ngươi…, ngươi đang làm gì?" Thanh âm Tạ Phinh Đình có chút run rẩy, muốn lấy tay đẩy Diệp Vô Ưu ra, nhưng phát hiện cả người mình vô lực.

/194

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status