Võ Lâm Tĩnh Hải

Q.1 - Chương 17 - Thương Đấu

/52


Nam Sách!

Từng đợt trống quân giục dã hòa trong tiếng tù và ngân xa, một rừng cờ xí tung bay ngập trời khí thế như rời non lấp bể, Dương Tam Kha ngự trên Hoàng Sa sắc mặt lạnh lùng.

Trên thành Phạm Lệnh Công tựa như Thái Thượng Lão Quân xuất thế, áo bào phấp phới bay trong gió tiêu sái vô cùng. Đứng cùng là nhân sĩ của 12 lộ anh hùng. Ngoại trừ Nam Thiếu Lâm đang thọ tang trụ trì thì hầu như tất cả đều có mặt đầy đủ.

Một nam tử hán cưỡi tuấn mã đến cách cổng thành năm mươi bộ hô lớn:

- Phạm Lão Tiền Bối! Đại Vương có lệnh mau mở cổng thành, giao phản tặc Ngô Xương Ngập. Bằng không tới lúc đao binh không tránh khỏi một trận tàn phong huyết vũ.

Phạm Man đứng phía sau tiến lên một bước đưa mắt nhìn phụ thân, Lệnh Công khẽ gật đầu, liền quay ra nói lớn:

- Dương Tướng Quân! Nam Sách là công thổ Tiên Chúa ban cho Phạm Gia. Chuyện về Đại Hoàng Tử mấy ngày trước tướng quân đã tra xét rõ ràng. Đất có thổ công, sông có Hà Bá, hôm nay Tướng Quân khiêu trống hẳn là muốn gây sự, đừng trách Phạm Gia ta không nể tình.

- Quân lệnh như sơn không thể không tuân. Xin mời Phạm Tướng Quân xuất trận

Bạch Hổ phía sau mặt cũng đã nóng lên liền thưa với phụ thân:

- Hài nhi xin đánh trận đầu

Lệnh Công gật đầu, bên ngoài Cát Lợi cũng đã lùi xa trăm bộ chuẩn bị nghênh chiến, trên Thành Nam Sách trống cũng đã thúc vang, cổng thành mở rộng Bạch Hổ cưỡi tuấn mã hiên ngang bước ra nghênh địch.

Cát Lợi nghe nói Phạm Bạch Hổ thương thuật xuất chúng, nay lại thấy khí chất phi phàm trong lòng không khỏi hoang mang nhưng vẫn tỏ ra uy dũng nói:

- Nghe danh Tướng Quân đã lâu, nay được tiếp chiêu thật lấy làm vinh hạnh!

Bạch Hổ nhìn y không thuận mắt chỉ ‘hừ’ một tiếng, khách khí nói:

- Không dám! Không dám! Xin mời…- Nói xong hắn liền dương thương múa mấy đường trấn khí.

Cát Lợi thúc ngựa phi tới đâm liền ba thương chiêu tả, diện, hữu hô:

- Khiêu Hổ Sơn! Phá.

Bạch Hổ không tỏ ra chút nao núng, dùng mũi và cán thương liên tục hóa giải, miệng hô:

- Triết Sơn Quá Thủ! Trảm.-Đường thương lấy thủ làm công lia ngang cổ Cát Lợi.

Cát Lợi không ngờ rằng người này có thể dễ dàng chuyển từ thế bị khiêu khích chuyển sang phản công mạnh mẽ đến như vậy, nhất thời không kịp thu thương về đành ngả ra lưng ngựa né tránh, mấy sợi tóc mai đã đứt thay cho đầu hắn. hắn định thần tấm tắc khen:

- Hay lắm! Hay lắm…!

Nói xong liền giật mạnh cương ngựa quay ngoắt lại hô:

- Quần Hải Triều Dương! Chấn.

Lời dứt thương đã chém xéo từ dưới lên qua bụng Bạch Hổ, thế thương ra quả thật quá bât ngờ, hắn vội thu thương về lấy thế vững gạt xuôi mũi thương của Cát Lợi ra, tiếp chiêu:

- Tề Sơn Đạp Thủy! Bình.

Lại thuận theo đà vung thương chém mạnh từ trên xuống vai Cát Lợi hô:

- Giáng Long Hý Thủy! Sát.

Thế như ngàn cân chém xuống.

Choang…

Cát Lợi đã kịp dùng cán thương đỡ lấy, mồ hôi trên trán hắn toát ra, quả là trong đời chinh chiến của mình hắn chưa gặp phải đối thủ nào ra đòn nhanh và mạnh như vậy, hắn đã dùng hết sức bình sinh mà thương của Bạch Hổ vẫn đè xuống.

Nội lực truyền vào cán thương…

Phừng….

Cả hai người đều bị đẩy khỏi mình ngựa đến 8 thước, Bạch Hổ hảo sảng khen:

- Quy Tức Công! Hay thay!

Bên kia Cát Lợi cũng đã chống thương xuống chấn trụ:

- Đa tạ! Đa tạ!

Hắn nói vậy nhưng trong bụng nghĩ thầm:

” Chiêu Giáng Long Hý Thủy này quả thật là uy vũ, nếu lúc nãy không kịp dùng Quy Tức Công hộ thể thì e rằng đến xương kỵ thú cũng bị chém nát chứ đừng nói là hắn”

Mồ hôi trên trán đã ướt đẫm, hắn thu một chân về sau thủ thế hô:

- Phá Sơn Đào Hải! Triệt.

Tức thì khí lực dồn vào thương, cả người và thương tạo thành một ánh lam quang lao thẳng vào Bạch Hổ.

- Túy Trúc Tại Điền! Phong.

Mũi thương như ngọn trúc trong gió đón lấy mũi thương của Cát Lợi, lại mượn kình lực trên thương của địch nhân mà xoay đi mấy vòng làm cho uy lực của kình khí vì thế mà tiêu tan, Cát Lợi thấy chiêu này của Bạch Hổ xuất ra quả thật là vi diệu, trong lòng vô cùng kính ngưỡng. Thương thuật của hai nhà Phạm - Dương vốn là cùng một tổ sư mà ra, tất cả gồm Bảy mươi hai chiêu chia làm bát bộ: Chấn, Phá, Phong, Triệt, Diệt, Trảm, Bình, Sát, tương đương với tám phương vị trong bát quái. Mỗi chiêu tùy theo vị quẻ lại biến hóa vô cùng, tổng cộng thành năm trăm bay mươi sáu thức, nhưng với cùng một chiêu thức Bạch Hổ đánh ra đều uy mãnh bội phần, thế thắng bại đã có phần định rõ.

Cát Lợi nãy giờ xuất ra chiêu nào cũng đều bị hóa giải hết, trong lòng đã có phần nao lúng, hắn quyết tung ra chiêu hiểm nhất, liền vung thương ra trước, miệng quát:

- Lục Ảnh Tam Sinh! Diệt.

Người cũng phi theo sau, thân ảnh thoáng ẩn thoáng hiện vô cùng ảo diệu. Những người đứng ngoài hầu hết đã không còn kịp nhìn rõ thân thủ và chiêu thức của hai người, chỉ nghe Bạch Hổ cũng hô lên một tiếng:

- Ngưu Sơn Phục Hổ! Phá.

Một người đường thương như nanh vuốt chúa sơn lâm rình rập tứ phía, một người hùng dũng phá trận Lục Ảnh thật là mĩ nhãn, lúc này trong những người chứng kiến trận đấu chỉ có Dương Tam Kha và Phạm Chiêm là vẫn thấy rõ thế cục.

Cuối cùng chỉ thấy Cát Lợi từ trên không trung phóng thương tới.

Ầm…

Một tiếng va lớn, khói bụi dần tan, Bạch Hổ đứng trên chiến tuyến mồ hôi đã ướt đẫm chiến bào, một vế thương trên tay hắn đã chảy máu đầm đìa. Bên kia Cát Lợi chống thương chấn trụ, áo bào y cũng rách vài nơi, thần sắc có phần nhợt nhạt, một khắc liền phun ra một ngụm máu tươi, hẳn là đã thụ thương không nhẹ.

Hắn gượng vòng tay nói:

- Phạm tướng quân uy mãnh xuất thần, tại hạ thua tâm phục, khẩu phục.

Bạch Hổ đánh một trận tinh thần đã có phần sảng khoái cũng liền đáp:

- Dương Tướng Quân khí khái phi phàm, đã nhường rồi!

- Không dám! Quả không dám!

Bên ngoài tiếng Bình Vương cũng hô lớn:

- Cát Lợi! Lui lại.

Hắn liền tuân mệnh, gắng sức lên ngựa lui về phía sau.

Bình Vương tiếp lời:

- Sư Thúc! Chúng ta khi trước vốn là người một nhà, nay Tiên Chúa băng hà, vãn sinh phụng mệnh Nhiếp Chính phò tá ấu chúa, cũng là vâng theo mệnh trời. Thiết nghĩ Sư Thúc cùng các vị bằng hữu nên thuận theo ý thiên tử để thiên hạ được thái bình, chẳng phải là vạn sự đều tốt đẹp sao.

Lời đó nói ra không ít ánh mắt đổ dồn về phía Phạm Chiêm, lão vẫn thản nhiên đáp lại:

- Dương Tam Kha ngươi chớ dùng lời mị dân mê hoặc lòng người, đổi trắng thay đen. Thiên hạ này có ai không biết ngươi phụ lời ủy thác của Tiên Chúa soán ngôi đoạt vị, bức hại thái tử. Giang Sơn nằm trong tay một ác nhân như ngươi chẳng thể tránh khỏi cảnh lầm than. Hôm nay 12 lộ anh hùng họp mặt ở đây, thay trời hành đạo, đòi lại công lý, khôi phục lại xã tắc Đại Ngô. Đó mới là thuận theo ý trời, hợp với lòng dân.

- Cuồng ngôn! - Tam Kha vẻ mặt giận dữ quát.

- Các ngươi chấp mê bất ngộ đừng trách quả nhân ta không giữ đạo nghĩa.

Nói dứt lời thân ảnh đã lăng không phiêu dật bay về phía trước, tựa như một cơn gió thoảng, những cao thủ nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh ngạc, giang hồ đều đồn đại khinh công của Lữ Đường vô địch thiên hạ, nhưng có lẽ còn thua kém người này một bậc.

Lý Khuê toan rút Cự Kiếm ra nghênh tiếp, Phạm Chiêm đã vội can ngăn:

- Công tử không phải đối thủ của y!

Nói xong thân đã ngự không bay lên, Phạm Man phía sau vội nói theo:

- Vết thương của phụ thân!

- Ta không sao!

Lời nói vừa dứt thân ảnh cũng vút bay vào khoảng không, mọi người đều nhìn theo bội phục, hẳn đây là một trận đấu có một không hai .

Hai người lúc này chỉ còn cách nhau chưa đầy hai mươi thước, Tam Kha vẻ mặt lạnh lùng nói:

- Sư Thúc! Ta nghe nói Bát Huyền Kiếm Pháp của Sư Thúc đã luyện tới cảnh giới thượng thừa, hôm nay xin được lĩnh giáo.

- Ngươi một câu sư thúc, hai câu sư thúc, hai chữ này ta không nhận nổi.

- Phạm lão mau rút kiếm!

Hắn nói dứt lời bàn tay liền vận khí, một thanh bảo kiếm lung linh ánh ngọc bay vút ra từ trong Hoàng Sa.

- “Là Linh Lung Kiếm !”

Phạm Chiêm nhìn thấy thanh kiếm trên tay y không khỏi kinh hoàng.

- Ngươi không lẽ nào là đệ tử của Thiên Sơn Phái?

- Đúng vậy! Hôm nay thử xem Thiên Sơn Kiếm Phái và Bát Huyền Kiếm Pháp bên nào mạnh hơn.

Lệnh Công quay mặt nhìn về phía tường thành nơi một nam nhân mặc Thô Bố Y rất bình thường nói:

- Các hạ xin mượn tạm ngươi thanh kiếm.

Nói dứt lời thanh kiếm đã thoát khỏi vỏ bay lên, mọi người bên ngoài đều lấy làm kinh ngạc, không chỉ vì cách lấy kiếm của Lệnh Công mà là việc ông chỉ dùng một thanh kiếm bình thường đối phó với một thanh thần kiếm chí tôn của Thiên Sơn phái thì quả làm mọi người vô cùng bất ngờ.

/52

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status