Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Ngay tại thanh lâu, Tạ Dư nhìn thấy Hoắc Đình Sâm ở đâu tự nhiên xuất hiện, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Gã vốn chỉ là người làm công ăn lương, thấy bà chủ Cố vừa say vừa khóc đến không còn ý thức, không biết trong lòng cô có chuyện gì khuất tất không, có người nhắc nhở thì gã mới đi đến quầy bar mượn điện thoại để gọi. Gã nhớ có mấy số thôi, đầu tiên là gọi về văn phòng của Cổ Dụ Phàm, ai dè Cổ Dụ Phàm hết giờ làm việc không ở văn phòng nữa, vì thế mới gọi cho Hoắc Đình Sâm, Hoắc Đình Sâm nghe máy xong nói là anh sẽ đến ngay.
Hoắc Đình Sâm vừa đến đã thấy Cố Chi say đến mơ màng.
Anh dùng khăn tay lau nước mắt cho cô, mới nói cô đừng khóc nữa, ai dè Cố Chi ngồi đó như cái vòi không van, khóc càng to hơn nữa.
Hoắc Đình Sâm rất ít khi thấy Cố Chi khóc, lần gần nhất là lúc hai người lăn lộn ở trên giường trong khách sạn Uy Tư. Tuy vậy nhưng mà khóc to đến mức này thì chưa bao giờ gặp, tay chân anh luống cuống cả lên để lau nước mắt cho cô, cũng bỏ luôn cái cục giận khi biết tin cô đi đến thanh lâu, cứ ngồi đó tập trung dỗ dành người trong lòng: "Nói anh nghe có chuyện gì, không khóc nữa, không khóc nữa được không?"
Anh còn đang muốn ghé sát lại để dỗ dành , ai dè có một bàn tay đáp lên mặt anh.
Cố Chi duỗi tay đẩy mặt người kia ra, nước mắt lưng tròng nhìn anh: "Đồ khốn nạn tránh ra!"
Hoắc Đình Sâm: ".................."
Anh nắm lấy tay Cố Chi trên mặt mình, nhìn cô, giọng nghiêm: "Em mở mắt to ra nhìn coi anh là ai."
Cố Chi nước mắt lưng tròng : "Tên chó chết."
Hoắc Đình Sâm: ".................."
[...]
Mời các bạn ghé vào wordpress giải password để đọc tiếp nhé.
/70
|