"Hừ" Lưu Sướиɠ hơi hất càm liếc Cam Viện "Quản lý Cam, cô cũng nghe được rồi, bây giờ cũng không thể nói tôi oan uổng con trai cô chứ.
Toàn bộ bể bơi chỉ có hai người chúng tôi, không phải nó trộm, chẳng lẽ là điện thoại tôi có chân chạy rồi?"Bước tới ép gần Lưu Sướиɠ, đôi mắt của Cam Viện ở sau cặp kính liền chậm rãi nheo lại."Nếu như cô cho là điện thoại của cô bị người lấy trộm, thì bây giờ liền báo cảnh sát, chưa có xác định rõ chân tướng, cô quản tốt cái miệng, tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào bêu xấu con trai tôi"Chống với ánh mắt của cô, Lưu Sướиɠ tim chợt căng thẳng.Đôi mắt sau tròng kính kia, ánh mắt như dao, lạnh như băng và sắc bén.Da thịt căng lên, Lưu Sướиɠ chỉ cảm thấy ớn lạnh từ xương cốt, trong nháy mắt toàn bộ sau lưng lạnh ngắt."Cô.." Lưu Sướиɠ sợ sệt lui về phía sau một bước "Cô muốn làm gì?""Quản lý Lưu" Cô vừa dứt lời, đã có tiếng bước chân dồn dập ở lối vào bể bơi, một nhân viên phục vụ phòng khách sạn chạy chậm đi vào, trong tay còn cầm một cái điện thoại, "Tìm được cô rồi, điện thoại này của cô phải không?"Mọi người dời ánh măt qua, Lưu Sướиɠ nhận lấy điện thoại di động trong tay đối phương, thấy trêи tay chiếc điện thoại di động quen thuộc, trêи mặt liền hiện ra mấy phần lúng túng "Ngươi..
ngươi tìm được ở đâu?""Mới vừa rồi đang dọn dẹp phòng cho khách thì nhìn thấy" Nhân viên phục vụ cười một tiếng "Thấy phía trêи là ảnh tự chụp của cô, đoán được là điện thoại di động của cô, liền lập tức đưa tới""Đồ ngốc" *Cam Đường khinh thường nói."Ngươi" sắc mặt Lưu Sướиɠ chuyển xanh, bởi vì cô hiểu lầm người, cô vốn là có chút ngượng ngùng, nào biết đứa nhỏ ngay trước mặt mọi người mắng cô là đồ ngốc, trêи mặt nhất thời có chút không nén được giận "Quả nhiên là có cha sinh không có mẹ dạy, một chút gia giáo cũng không có"Nghe câu sau, mẹ con hai người đều nhíu mày lại, đưa tay ngăn cản đứa nhỏ đang muốn phát tác, Cam Viện nhìn chăm chú Lưu Sướиɠ, mở miệng lần nữa."Quản lý Lưu, lập tức xin lỗi con trai tôi"Giọng cô không cao, nhưng lộ ra sự uy nghiêm."Hừ" Lưu Sướиɠ hừ lạnh, "Để cho tôi nói xin lỗi đứa con hoang này, đừng hòng mơ tưởng..
A ---"Lưu Sướиɠ còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, cả người đã ngã ra ngoài, ùm một tiếng, rơi vào trong nước.Nước bắn tung tóe, trừ Cam Đường ra tất cả mọi người bên cạnh hồ đều sửng sốt kinh ngạc.Mọi người ai cũng không nghĩ tới Cam Viện sẽ đẩy Lưu Sướиɠ xuống nước, dưới sự kinh ngạc đều quên đi chú ý tới Lưu Sướиɠ.Sau khi uống hai ngụm nước bẩn, Lưu Sướиɠ ho khan một tiếng đứng thẳng người trong hồ "Cô..
(ho khan)..
Cô dám đẩy tôi?"Cam Viện đứng ở trêи hồ, nhìn xuống Lưu Sướиɠ đang vô cùng nhếch nhác, môi khẽ nhếch lên"Con trai, nhìn thấy không? Đây chính là mẹ dạy con, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, không cần khoan dung với họ."Đứa nhỏ gật đầu nhẹ "Mẹ, con biết rồi"Không để ý mọi người bốn phía bị cô làm cho kinh hãi trợn mắt há mồm, cô giơ tay lên ôm bả vai con trai"Nước đã bị rác rưởi làm bẩn, hôm nay không bơi nữa, đi thay quần áo, chúng ta về nhà""Dạ"Đứa nhỏ xoay người đi theo cô về phía phòng thay quần áo."Cô..
cô đứng lại đó" Lưu Sướиɠ gào thét lao về phía bể bơi "Cô..
Cô mắng ai là rác rưởi..
Cô đứng lại.."Sau khi xong chuyện mọi người mới tỉnh táo lại, ba chân bốn cẳng đem Lưu Sướиɠ từ trong hồ bơi kéo ra ngoài."Tránh ra" Hất mọi người ra, Lưu Sướиɠ giơ tay lau nước dơ trêи mặt một chút "Cam Viện..
cô (ho khan)..
Cô chờ đó, chuyện này chưa xong với tôi đâu"*Đồ ngốc"gốc là ngu si, đồ đần..
nói chung là thấy nó khá nặng lời, nên mới chuyển thành đồ ngốc cho nhẹ nhàng một chút..
/71
|