Chai rượu rơi xuống, rượu tràn ra khỏi miệng chai, tràn ra mặt bàn, chảy dọc theo mép bàn xuống đất.
Trong không khí có mùi rượu, hòa cùng hơi thở của trêи người cô khiến người ta say mê.
Qua lớp áo choàng tắm mềm mại, anh cảm nhận rõ ràng sự mềm mại và nhiệt độ từ cơ thể cô.
Trong đầu, bất giác nhớ tới chuyện điên cuồng sáu năm trước, nhớ tới trải nghiệm tuyệt vời kia, nhớ tới nụ hôn lúc đó.
.
Hơi thở của người đàn ông càng trở nên nặng nề hơn, theo bản năng cơ thể của người đàn ông nổi lên sự kϊƈɦ thích.
"Anh điên rồi, buông ra!"
Cam Viện vươn tay nắm lấy bả vai anh, dùng sức kéo một cái.
Nút áo sơ mi của anh đứt ra, rơi xuống bàn và dưới đất, chiếc áo sơ mi vốn đã lỏng lẻo lập tức liền bị cô kéo bung xõa hết ra.
Hơi thể của người đàn ông nặng nề, trong giây lát bị phân tâm.
Nhân cơ hội này, Cam Viện giật mạnh lòng bàn tay và rút ngón tay ra, nắm lấy vai và đẩy người đàn ông ra khỏi người mình.
Bị cô đẩy lùi lại hai bước, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt nóng rực.
Cảm thấy tầm nhìn của đối phương khác thường, Cam Viện vô thức liếc nhìn mình và nhìn thấy mình nửa thân bị lộ ra, cô giật mình tim đập nhanh, vội vàng giơ cánh tay trái lên kéo áo choàng tắm lại lên vai.
"Tôi bảo anh cút, anh có nghe thấy không?"
Hoàng Phủ Quyết đứng yên, vẫn không nhúc nhích, đôi mắt xanh biếc thâm trầm nhìn chăm chú vào mắt cô.
"Cam Viện, làm người phụ nữ của anh!"
Người phụ nữ này, anh muốn là của riêng anh, ở bên cô mỗi ngày, miễn là mỗi lúc anh muốn, anh đều có thể nhìn thấy cô, hôn cô, chạm vào cô.
.
muốn làm tất cả mọi chuyện với cô.
Cô thở hổn hển, lồng ngực đập lên đâp xuống.
"Nằm mơ!"
Người đàn ông nhìn chăm chú vào mặt cô "Anh là nghiêm túc.
"
"Liên quan gì tới tôi?" Cam Viện nhìn thẳng vào mặt anh, nói từng chữ, "Tôi, từ, chối!"
Anh liếc mắt, "Lý do?"
"Lý do?" Cô chế nhạo, "Hoàng Phủ Quyết, anh thực sự là tự luyến, anh cho là phụ nữ trêи toàn thế giới sẽ yêu anh sao?"
"Tôi không có hứng thú đến phụ nữ trêи toàn thế giới, tôi chỉ muốn biết những gì em nghĩ.
"
"Ý của tôi là tôi không thích anh.
"
"Vậy bắt đầu thích từ bây giờ"
Cam Viện không nói nên lời.
Mạch não người này làm sao mà phát triển vậy?
Lộc cộc!
Một tiếng vang nhỏ, cánh cửa phòng ngủ ở phía đối diện xéo hé mở.
Hai người lớn đồng thời quay mặt lại, thấy đứa nhỏ mặc bộ đồ ngủ bước ra nhìn hai người ở bên cạnh bàn, đứa nhỏ sững sờ và lập tức quay trở về phòng.
"Thật là tối a, cái gì cũng không nhìn thấy, mình vẫn là đi ngủ đi thôi"
Thế là, cửa phòng lại đóng lại.
Thẳng quỷ nhỏ này, nhìn thấy mẹ nó bị ức hϊế͙p͙ mà làm như không thấy thật là uổng công sinh nó!
Cam Viện đưa tay lên và siết chặt áo choàng tắm.
"Nếu ngày mai anh vẫn muốn gặp tôi ở sân bay thì bây giờ hãy ra ngoài ngay!"
Cô kìm nén cơn tức giận, nếu không phải lo lắng hù tới con trai, cô đã dùng chai rượu đập bầm dập vào mặt mũi anh.
"Mấy năm qua.
.
Anh luôn tìm em.
"
Người đàn ông đứng chỗ mờ tối trong phòng ăn, giọng nói khàn khàn, nhưng lại đặc biệt mê người.
"Tôi nói, anh nhận nhầm người"
"Không thể nào" "
Chờ kết quả giám định có, anh sẽ biết, có thể hay là không thể.
"
Cô xoay người đi tới cửa phòng, mở cửa ra.
"Đi ra ngoài.
"
Ông -
Trêи giá áo, điện thoại trong túi anh rung lên.
Hoàng Phủ Quyết đi tới, lấy áo vest xuống và bật trả lời điện thoại.
"Ngài Công tước, kết quả thẩm định đã có.
".
/71
|