Lang thang giữa một phố người đông đút, nó cô quạnh nhỏ bé biết bao,không biết bản thân đang đi đâu chỉ biết nó không muốn dừng lại, không muốn có một giây nào khiến bản thân quay đầu về phía sau, nhưng sau nó mệt mỏi muốn ngã quỵ thế này? Không còn sức mà đi tiếp nữa?
Nhìn dòng người đi đi lại lại, sao mà bọn họ hạnh phúc quá vậy? còn nó sao mà cô đơn quá, lẻ loi quá?
-Tiểu Ngọc.. Tiểu Ngọc—Gia Tuấn quơ quơ tay trước mặt nó.
Hồn cũng về với xác, những suy nghĩ vu vơ đã bay về với thực tại, nó ngạc nhiên nhìn người trước mặt, Gia Tuấn? tại sao lại là Gia Tuấn? tại sao mỗi lần nó đau khổ nhất thì anh lại đến? tại sao không phải là Thiên Kỳ?
Ôm lấy Gia Tuấn khóc xước mướt, Gia Tuấn lo lắng vỗ vỗ vai nó, đây là lần đầu tiên nó ôm anh khóc lớn thế này, phải lẽ là chuyện hôm qua anh nói nhảm.
-Em sao vậy? Ngoan nào Tiểu Muội Muội.--- Gia Tuấn giỗ dành kèm theo một chút đùa để làm nó vui.
Khóc được một lúc thì nó cũng chịu buông Gia Tuấn ra, đôi mắt sưng húp hiện rõ trong vết phấn dầy mà nó cố tình bôi lên để che đi phần nào.
-Em …xin…lỗi….—Nó nấc khôg ngừng nói cũng không xong , lấy tay quẹt quẹt mũi.
-Ngốc quá… em có làm sai gì đâu mà xin lỗi.--- Gia Tuấn xoa xoa đầu nó, anh là quan tâm nó lên mới chạy ra ngoài tìm khi ban mai mới nhố lên tới bây giờ, dù sao đi chăng nữa thì đối với anh nó quan trọng hơn tất cả.
-Nói anh nghe… sao mắt em sưng húp vậy? Hắn làm gì em sao?
Sự ân cần chu đáo quan tâm không ngớt đó của Gia Tuấn khiến nó chạnh lòng,một người tốt hoàn hảo không một vết xước như Gia Tuấn tại sao nó không trân trọng, tại sao lại không thể yêu anh, có lẽ nếu như anh đến trước ai kia thì có phải hay hơn không? Nó nhất định sẽ yêu anh, và sẽ không đau như bây giờ, tạo hóa thật quá bất công, phải chăng nó sinh ra là để nến mùi vị của vòng xoáy cuộc sống này.
-Em… --- Nó như đứa con nít khóc lóc không ngừng ôm lấy Gia Tuấn. anh quá trân thành quá tốt thì nó sẽ mãi dựa dẫm vào anh, khi đau nó sẽ tìm đến anh như một quy luật.
-Tiểu Mít ướt, thôi nào. Nói anh nghe ai ăn hiếp em anh sẽ băm hắn ra thành ngàn mãnh.—Gia Tuấn nũng nịu có phần lo lắng.
""đừng tỏ ra quan tâm em như vậy em sẽ dựa dẫm vào anh mất, Gia Tuấn à?” Nó thầm nghĩ.
Nó như một nam châm đẩy mạnh Gia Tuấn ra, thấp thỏm nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ngầu.
-Em sao vậy? anh làm gì sai ư? Anh… anh xin lỗi chuyện hôm qua.. là anh không tốt, anh không tốt.
Nếu ai lấy được Gia Tuấn chắc có lẽ người đó hạnh phúc lắm, nó cũng muốn có cái hạnh phúc đơn giãn đó nhưng ….
-Đừng tốt với em quá,… em sẽ làm anh đau mất.--- Tội lỗi đến tột cùng nó không nhẫn tâm lôi kéo Gia Tuấn vào chuyện tình yêu không lối thoát, nó đã làm Gia Tuấn đau quá nhiều nên phải buông tay tha cho anh thôi?
-em đang nói nhảm gì vậy? đừng làm anh sợ chứ? – Gia Tuấn tròn xoe mắt ngớ ngớ.
-Nam Phong chính là Thiên Kỳ.
Câu nói vô hồn mang theo nhiều khung bậc cảm xúc khiến người nghe cảm thấy sao mà đau thương biết mấy.
-Thiên Kỳ, Nam Phong em đang nói gì vậy Tiểu Ngọc?
-…………………………
…………….
Mọi chuyện không như ta thường nghĩ, chẳng có thứ gì gọi là đơn giãn tầm thường, Gia Tuấn đã hiểu vị trí của mình trong trái tim nó, và anh đã hiểu tất cả, anh phải mĩm cười và nhường bước cho người thật sự nó yêu thương, nhưng sẽ không đơn giãn như vậy?
--------------""""---------------
Màu máu bao lấy vầng trăng tỏ sáng chíu gọi thế gian, sưởi ấm ngàn trái tim lạnh giá.
Phía cửa sổ âm u tiếng rít chợt thoáng chợt đi của tiếng gió ngày nào. Nam Phong giải quyết xong một số chuyện hồi trưa,thì cùng nói cười vui vẻ với Tiễu Mễ xuống bếp, anh ngồi trẫn trên ghế chổi cằm nhìn bóng dáng người con gái anh yêu thương, trong anh mới hạnh phúc ấm áp biết bao.
-Mặt em có dính gì sao?—Tiễu Mễ đưa tay vuốt vuốt mặt nhìn Nam Phong.
-Anh chỉ ngắm vợ tương lai của anh thôi mà? Ngắm thật kĩ để không thể quên em.
Nam Phong nhỏ nhẹ nói vu vơ khiến Tiễu Mễ vui nhảy trong lòng, nhưng có phần ganh tị với người con gái Nam Phong yêu, ngay cả đến khi mất trí nhớ cô ta vẫn trong tâm trí anh, vẫn chiếm một vị trí quan trọng đến nhường nào? Nếu anh biết được Tiễu Mễ cô đã đánh đổi như thế nào thì anh có yêu cô như từng yêu người con gái đó không? Có cho cô địa vị, danh vọng và hoài bảo mà cô muốn không? Cô nhất định phải có tất cả kể cả Nam Phong và tiền tài, cô sẽ loại bỏ những vết nhơn cản đường cô.
-Mùi gì vậy ta?—Nam Phong đứng dậy hít hít thấy có mùi gì đó nồng nồng.
-Ý chết,,, cháy rồi?—tiễu Mễ cuống cuồng lấy nước dội cái chảo thức ăn cô đang làm, giờ thì hay rồi chỉ còn màu đen thui.
-Em hậu đậu quá?—Nam Phong cú yêu Tiễu Mễ.
-Tại anh đó…. Làm người ta mất tập trung, vậy là tối nay nhịn đói rồi—Tiễu Mễ làm mặt giận hờn quay đi.
-Ai kêu em lo ngắm nhan sắc anh làm chi?--- Nam Phong ôm lấy Tiễu Mễ đặt cô ngồi lên đùi mình, nhìn hành động trẻ con của cô mà anh phát cười nhưng trong lòng có chút gì đó lạc long vô cùng.
-Hứ.—Tiễu Mễ không thèm nhìn Nam Phong.
-Thôi mà.. đừng giận mà…. Mà mà….. Vẫn giận sao.. ?--- Nam Phong cù lét Tiễu Mễ khiến cô dẫy giụa cười sặc lên sặc xuống.
-Em…. Ha ha….. Không…. Hahaha… giận….. không… giận.. hahah.
Ngừng lại hành động đó, Tiễu Mễ thở hồn hển.
-Đáng ghét.--- Cô đánh anh tới tấm.
-UI da... đau chết anh rồi.-- Nam Phong ôm ngực nơi vết thương hồi trưa la oai oái.
Tiễu Mễ lo lắng xoa xoa cho Nam Phong mặt cô đanh lại giận dữ.
- Bọn tiểu nhân đó đáng chết mà? anh đau lắm à? em xin lỗi lại đụng đến vết thương của anh rồi.
-Chỉ cần em hôn anh là hết đau à?-- Nam Phong giở trò nũng nịu
-Anh.. đáng ghét..-- Mặt Tiễu Mễ đỏ lên bừng bừng.
Hai người ôm lấy nhau hạnh phúc, Nam Phong vui vẻ cứ tưởng mình đã tìm được thứ mình tìm nào biết được phía sau đó là một chuỗi dài những dối trá mà anh chưa thể nhận ra.
-Khi nào em mới đưa anh đến những nơi trước kia ta từng đến,,, anh muốn nhớ ra kĩ niệm của chúng ta.—Nam Phong nhắc đến chuyện muốn nhớ lại quá khứ khiến Tiễu Mễ mất tự nhiên từ trong ngực anh quay sang nhìn chằm chằm.
-Em không muốn à?
-À… không…không…-- Mĩm cười cho qua, Tiễu Mễ lo lắng không yên khi biết làm sao để tạo ra một kí ức không hề tồn tại này đây.
-Anh… yêu em..
Nam Phong đặt lên môi Tiễu Mễ một nụ hôn nóng bỏng hai người quấn lấy nhau nồng nàn, trong đầu Nam Phong hiện ra một hình bóng cô gái ngày càng rõ nét nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ không nhận ra.Nhận thấy sự khác biệt từ chiếc hôn Tiễu Mễ mạnh mẽ cố ý kéo Nam Phong về với thực tại. Giây phút yên ả dịu dàng lướt nhẹ mang bao nhiêu vị mận ngọt của tình yêu, đem đến một hương vị Sô-cô-la bất tận.
-HAI CÔ CẬU ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?
(m.n thông cảm t/g dạo này bận ktra nên k cóa thời gian...
chúc m.n đọc truyện zui zẻ"")
Nhìn dòng người đi đi lại lại, sao mà bọn họ hạnh phúc quá vậy? còn nó sao mà cô đơn quá, lẻ loi quá?
-Tiểu Ngọc.. Tiểu Ngọc—Gia Tuấn quơ quơ tay trước mặt nó.
Hồn cũng về với xác, những suy nghĩ vu vơ đã bay về với thực tại, nó ngạc nhiên nhìn người trước mặt, Gia Tuấn? tại sao lại là Gia Tuấn? tại sao mỗi lần nó đau khổ nhất thì anh lại đến? tại sao không phải là Thiên Kỳ?
Ôm lấy Gia Tuấn khóc xước mướt, Gia Tuấn lo lắng vỗ vỗ vai nó, đây là lần đầu tiên nó ôm anh khóc lớn thế này, phải lẽ là chuyện hôm qua anh nói nhảm.
-Em sao vậy? Ngoan nào Tiểu Muội Muội.--- Gia Tuấn giỗ dành kèm theo một chút đùa để làm nó vui.
Khóc được một lúc thì nó cũng chịu buông Gia Tuấn ra, đôi mắt sưng húp hiện rõ trong vết phấn dầy mà nó cố tình bôi lên để che đi phần nào.
-Em …xin…lỗi….—Nó nấc khôg ngừng nói cũng không xong , lấy tay quẹt quẹt mũi.
-Ngốc quá… em có làm sai gì đâu mà xin lỗi.--- Gia Tuấn xoa xoa đầu nó, anh là quan tâm nó lên mới chạy ra ngoài tìm khi ban mai mới nhố lên tới bây giờ, dù sao đi chăng nữa thì đối với anh nó quan trọng hơn tất cả.
-Nói anh nghe… sao mắt em sưng húp vậy? Hắn làm gì em sao?
Sự ân cần chu đáo quan tâm không ngớt đó của Gia Tuấn khiến nó chạnh lòng,một người tốt hoàn hảo không một vết xước như Gia Tuấn tại sao nó không trân trọng, tại sao lại không thể yêu anh, có lẽ nếu như anh đến trước ai kia thì có phải hay hơn không? Nó nhất định sẽ yêu anh, và sẽ không đau như bây giờ, tạo hóa thật quá bất công, phải chăng nó sinh ra là để nến mùi vị của vòng xoáy cuộc sống này.
-Em… --- Nó như đứa con nít khóc lóc không ngừng ôm lấy Gia Tuấn. anh quá trân thành quá tốt thì nó sẽ mãi dựa dẫm vào anh, khi đau nó sẽ tìm đến anh như một quy luật.
-Tiểu Mít ướt, thôi nào. Nói anh nghe ai ăn hiếp em anh sẽ băm hắn ra thành ngàn mãnh.—Gia Tuấn nũng nịu có phần lo lắng.
""đừng tỏ ra quan tâm em như vậy em sẽ dựa dẫm vào anh mất, Gia Tuấn à?” Nó thầm nghĩ.
Nó như một nam châm đẩy mạnh Gia Tuấn ra, thấp thỏm nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ngầu.
-Em sao vậy? anh làm gì sai ư? Anh… anh xin lỗi chuyện hôm qua.. là anh không tốt, anh không tốt.
Nếu ai lấy được Gia Tuấn chắc có lẽ người đó hạnh phúc lắm, nó cũng muốn có cái hạnh phúc đơn giãn đó nhưng ….
-Đừng tốt với em quá,… em sẽ làm anh đau mất.--- Tội lỗi đến tột cùng nó không nhẫn tâm lôi kéo Gia Tuấn vào chuyện tình yêu không lối thoát, nó đã làm Gia Tuấn đau quá nhiều nên phải buông tay tha cho anh thôi?
-em đang nói nhảm gì vậy? đừng làm anh sợ chứ? – Gia Tuấn tròn xoe mắt ngớ ngớ.
-Nam Phong chính là Thiên Kỳ.
Câu nói vô hồn mang theo nhiều khung bậc cảm xúc khiến người nghe cảm thấy sao mà đau thương biết mấy.
-Thiên Kỳ, Nam Phong em đang nói gì vậy Tiểu Ngọc?
-…………………………
…………….
Mọi chuyện không như ta thường nghĩ, chẳng có thứ gì gọi là đơn giãn tầm thường, Gia Tuấn đã hiểu vị trí của mình trong trái tim nó, và anh đã hiểu tất cả, anh phải mĩm cười và nhường bước cho người thật sự nó yêu thương, nhưng sẽ không đơn giãn như vậy?
--------------""""---------------
Màu máu bao lấy vầng trăng tỏ sáng chíu gọi thế gian, sưởi ấm ngàn trái tim lạnh giá.
Phía cửa sổ âm u tiếng rít chợt thoáng chợt đi của tiếng gió ngày nào. Nam Phong giải quyết xong một số chuyện hồi trưa,thì cùng nói cười vui vẻ với Tiễu Mễ xuống bếp, anh ngồi trẫn trên ghế chổi cằm nhìn bóng dáng người con gái anh yêu thương, trong anh mới hạnh phúc ấm áp biết bao.
-Mặt em có dính gì sao?—Tiễu Mễ đưa tay vuốt vuốt mặt nhìn Nam Phong.
-Anh chỉ ngắm vợ tương lai của anh thôi mà? Ngắm thật kĩ để không thể quên em.
Nam Phong nhỏ nhẹ nói vu vơ khiến Tiễu Mễ vui nhảy trong lòng, nhưng có phần ganh tị với người con gái Nam Phong yêu, ngay cả đến khi mất trí nhớ cô ta vẫn trong tâm trí anh, vẫn chiếm một vị trí quan trọng đến nhường nào? Nếu anh biết được Tiễu Mễ cô đã đánh đổi như thế nào thì anh có yêu cô như từng yêu người con gái đó không? Có cho cô địa vị, danh vọng và hoài bảo mà cô muốn không? Cô nhất định phải có tất cả kể cả Nam Phong và tiền tài, cô sẽ loại bỏ những vết nhơn cản đường cô.
-Mùi gì vậy ta?—Nam Phong đứng dậy hít hít thấy có mùi gì đó nồng nồng.
-Ý chết,,, cháy rồi?—tiễu Mễ cuống cuồng lấy nước dội cái chảo thức ăn cô đang làm, giờ thì hay rồi chỉ còn màu đen thui.
-Em hậu đậu quá?—Nam Phong cú yêu Tiễu Mễ.
-Tại anh đó…. Làm người ta mất tập trung, vậy là tối nay nhịn đói rồi—Tiễu Mễ làm mặt giận hờn quay đi.
-Ai kêu em lo ngắm nhan sắc anh làm chi?--- Nam Phong ôm lấy Tiễu Mễ đặt cô ngồi lên đùi mình, nhìn hành động trẻ con của cô mà anh phát cười nhưng trong lòng có chút gì đó lạc long vô cùng.
-Hứ.—Tiễu Mễ không thèm nhìn Nam Phong.
-Thôi mà.. đừng giận mà…. Mà mà….. Vẫn giận sao.. ?--- Nam Phong cù lét Tiễu Mễ khiến cô dẫy giụa cười sặc lên sặc xuống.
-Em…. Ha ha….. Không…. Hahaha… giận….. không… giận.. hahah.
Ngừng lại hành động đó, Tiễu Mễ thở hồn hển.
-Đáng ghét.--- Cô đánh anh tới tấm.
-UI da... đau chết anh rồi.-- Nam Phong ôm ngực nơi vết thương hồi trưa la oai oái.
Tiễu Mễ lo lắng xoa xoa cho Nam Phong mặt cô đanh lại giận dữ.
- Bọn tiểu nhân đó đáng chết mà? anh đau lắm à? em xin lỗi lại đụng đến vết thương của anh rồi.
-Chỉ cần em hôn anh là hết đau à?-- Nam Phong giở trò nũng nịu
-Anh.. đáng ghét..-- Mặt Tiễu Mễ đỏ lên bừng bừng.
Hai người ôm lấy nhau hạnh phúc, Nam Phong vui vẻ cứ tưởng mình đã tìm được thứ mình tìm nào biết được phía sau đó là một chuỗi dài những dối trá mà anh chưa thể nhận ra.
-Khi nào em mới đưa anh đến những nơi trước kia ta từng đến,,, anh muốn nhớ ra kĩ niệm của chúng ta.—Nam Phong nhắc đến chuyện muốn nhớ lại quá khứ khiến Tiễu Mễ mất tự nhiên từ trong ngực anh quay sang nhìn chằm chằm.
-Em không muốn à?
-À… không…không…-- Mĩm cười cho qua, Tiễu Mễ lo lắng không yên khi biết làm sao để tạo ra một kí ức không hề tồn tại này đây.
-Anh… yêu em..
Nam Phong đặt lên môi Tiễu Mễ một nụ hôn nóng bỏng hai người quấn lấy nhau nồng nàn, trong đầu Nam Phong hiện ra một hình bóng cô gái ngày càng rõ nét nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ không nhận ra.Nhận thấy sự khác biệt từ chiếc hôn Tiễu Mễ mạnh mẽ cố ý kéo Nam Phong về với thực tại. Giây phút yên ả dịu dàng lướt nhẹ mang bao nhiêu vị mận ngọt của tình yêu, đem đến một hương vị Sô-cô-la bất tận.
-HAI CÔ CẬU ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?
(m.n thông cảm t/g dạo này bận ktra nên k cóa thời gian...
chúc m.n đọc truyện zui zẻ"")
/117
|