Chương 17: Dã tâm vô liêm sỉ của Tần Lập Bân.
Quả phụ xinh đẹp phóng khoáng Văn Ý Hàm đâu chịu được cử chỉ này, chỉ cảm thấy tê dại, cơ thể nhũn ra, nóng lên, hai chân gần như không đứng được.
“Thật là oan gia.” Văn Ý Hàm nũng nịu nói, hai tay ôm chặt cổ Tần Lập Bân, “Chỉ là, phải chờ trời tối!”
“Được, chúng ta chờ trời tối, ăn một chút gì đó rồi đi.” Tần Lập Bân cười dâm tà nói, hai bàn tay to nóng như lửa, di tới di lui ở vị trí đặc thù trên người phụ nữ.
Người phụ nữ này, anh ta muốn; gia sản của cô ta, anh ta cũng muốn.
Chỉ là, tất cả cần phải làm người phụ nữ này thuần phục ở trên giường trước tiên.
Lúc trước bị hãm hại khiến Tần Lập Bân biết, có tiền còn chưa được, còn phải có quyền, nên anh ta phải không từ thủ đoạn mà bò lên trên.
Văn Ý Hàm này không chỉ có tiền mở xưởng, mà bên trên còn có họ hàng làm trong cơ quan nhà nước không lớn không nhỏ.
Cho dù sắp về hưu, nhưng mạng lưới quan hệ không ít, rất có ích đối với anh ta.
Chắc chắn sẽ dễ dàng hơn một mình anh ta mò mẫm, vụng về bò lên trên.
Có người đề bạt, hơn nữa trong nhà có tiền, có lẽ con đường làm quan của anh ta sẽ càng thêm thuận lợi.
Để có được tất cả những thứ này, không phải là không trả giá.
Chỉ cần dỗ dành người phụ nữ trước mắt cho tốt thì tất cả sẽ thuận buồm xuôi gió, cho nên anh ta càng phải cẩn thận, không thể xảy ra sai lầm dù chỉ một chút.
Phong ba nhỏ vừa rồi, Tần Lập Bân và Văn Ý Hàm đều nghĩ là trò đùa dai của trẻ con, cũng không để ở trong lòng.
Hai người lấp đầy bụng sau khi trời tối rồi đến nơi hai người thường hẹn hò, Cảnh Uyển.
Mây mưa với nhau, lăn lộn ba tiếng, Tần Lập Bân mới đứng dậy rời đi.
Khuôn mặt có lúm đồng tiền của Văn Ý Hàm ửng hồng, hơi thở dồn dập, như là đang cảm thụ dư vị tuyệt diệu, nũng nịu nói: “Không thể không đi sao?”
“Không đi, người phụ nữ kia sẽ hoài nghi.” Tần Lập Bân nói, “Em chờ anh, chỉ cần cho anh hai tháng, anh nhất định sẽ ly hôn, đến lúc đó, anh cưới hỏi đàng hoàng, cưới em về nhà, sinh con trai béo mập cho anh.”
“Chết đi!” Văn Ý Hàm giận mắng, “Ai thích sinh con trai cho anh!”
“Tiểu yêu tinh, vừa rồi ai khóc la muốn sinh con trai cho anh?” Tần Lập Bân trêu đùa, vừa mặc quần áo, còn không ngừng duỗi tay nhéo mấy cái ở trên người Văn Ý Hàm.
Khiến Văn Ý Hàm hưng phấn lại nũng nịu kêu vài tiếng.
Sau khi Tần Lập Bân đi rồi, Văn Ý Hàm mới nở nụ cười đắc ý.
Người phụ nữ nông thôn kia làm sao có thể so với cô ta!
Nếu cô là đàn ông, cô ta cũng sẽ lựa chọn người phụ nữ như cô, chứ không phải người phụ nữ nông thôn quê mùa muốn chết kia.
Khi Tần Lập Bân trở về thì đã sắp 12 giờ.
Mạc Tuệ Tuệ vừa xâu chuỗi hạt, vừa chờ Tần Lập Bân.
Trước đó Mạc Tiểu Mễ khuyên mẹ ngủ sớm một chút, nhưng Mạc Tuệ Tuệ lại không nghe, còn thúc giục Mạc Tiểu Mễ đi ngủ.
Hôm nay Mạc Tiểu Mễ làm bài tập về nhà, có hơi mệt, không chịu nổi cơn buồn ngủ, chỉ đành trở về ngủ.
Chuyện cải tạo mẹ, gánh thì nặng mà đường thì xa.
Mạc Tuệ Tuệ ân cần hầu hạ Tần Lập Bân về nhà, nhưng Tần Lập Bân đều không thèm nhìn Mạc Tuệ Tuệ một cái mà đi tắm rửa, trở lại phòng ngáy khò khò.
Mạc Tuệ Tuệ không dám khóc nháo, sợ Tần Lập Bân tức giận, cũng sợ dọa con gái đang ngủ.
Sờ một chút thịt thừa trên bụng, trong lòng Mạc Tuệ Tuệ khổ sở, nếu có thể sinh đứa con trai cho Tần Lập Bân thì tốt rồi, có lẽ anh ta sẽ không đối xử với cô và con gái như vậy.
Người phụ nữ ngốc này, còn đặt hy vọng vào chuyện sinh con trai, hoàn toàn không có ý thức được một người đàn ông thay lòng đổi dạ, ngoại tình, sẽ giống như chó không đổi được tật ăn phân, sẽ không dễ dàng thay đổi bởi vì người nào cả.
Tần Lập Bân có khúc mắc với nhà họ Mạc, làm con rể ở rể, làm cho nhà họ Tần bọn họ mất hết mặtmuix, thế cho nên hiện tại mẹ già đều ở nhà em trai em gái, không muốn ở với anh ta, không tha thứ cho anh ta đã làm chuyện có lỗi với tổ tiên nhà họ Tần.
/1506
|