Chương 1886:
“Cô ấy không lật được trời, nhưng dễ dàng lật đổ công ty chúng ta.” Hạ Thời Yến dựa vào ghế sofa, trông anh rất mệt mỏi.
Tiêu Giai Kỳ thử thăm dò nói: “Không nghiêm trọng như vậy chứ, cô ta…”
“Bà cho rằng bà hiểu rõ Nguyễn Tri Hạ sao?” Hạ Thời Yến cười lạnh, nói mỉa mai: “Tự cho là đúng.”
Hạ Chính Tu và Nguyễn Hương Thảo lần lượt qua đời đã là đả kích rất lớn với Hạ Lập Nguyên, sau khi mất đi hai người thân liên tiếp, dường như ông đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cuối cùng cũng nhận ra Tiêu Giai Kỳ là vợ ông.
Ông cũng dần dần bắt đầu quan tâm Tiêu Giai Kỳ.
Ông nghe Hạ Thời Yến mỉa mai Tiêu Giai Kỳ như vậy thì lên tiếng bảo vệ: “Sao con lại nói mẹ con như vậy?”
“Bà ta xứng đáng làm một người mẹ sao? Nếu không phải bà ta không dạy dỗ Hương Thảo tốt từ nhỏ, Hương Thảo sẽ không trở thành dáng vẻ sau này, cũng không chết oan uổng! Nếu bà ta làm tốt chức trách của một người mẹ, Tri Hạ sẽ không quay lại đối phó công ty chúng ta!”
Trong nhà mất đi hai người liên tiếp, đương nhiên Hạ Thời Yến cũng bị ảnh hưởng.
Anh nhớ lại cuộc đời Nguyễn Hương Thảo, khi nhìn Tiêu Giai Kỳ, anh chỉ cảm thấy lòng mình phát lạnh.
Hạ Lập Nguyên trợn to mắt tức giận: “Sao con có thể trách cái chết của Hương Thảo lên người mẹ con chứ? Còn Nguyễn Tri Hạ kia, chuyện lần này hoàn toàn do cô ta vong ân phụ nghĩa.”
“Ba hét với con thì có ích lợi gì? Ba đi mà nói với Tri Hạ, xem cô ấy có đồng ý buông tha cho công ty chúng ta không.” Hạ Thời Yến bình tĩnh lạ thường.
Hạ Lập Nguyên giống như một quả bóng xì hơi.
Lúc này, Tiêu Giai Kỳ lên tiếng nói: “Nếu không thì… để tôi nói với cô ta một chút?”
Hạ Thời Yến nở nụ cười: “Bà nói thì có tác dụng sao?”
Hạ Thời Yến quay đầu nhìn Tiêu Giai Kỳ.
Ánh mắt Tiêu Giai Kỳ lóe lên tia trốn tránh: “Dù sao phải thử mới biết.”
Hạ Thời Yến đột nhiên hỏi bà ta: “Lần trước khi Nguyễn Tri Hạ trở về tham dự lễ tang ông nội vẫn còn tốt, tại sao cô áy lại đột ngột muốn đối phó công ty chúng ta? Làm một người mẹ, chẳng lẽ bà không biết nguyên nhân sao?”
“Cô ta căn bản không phải Nguyễn Tri Hạ trước đây nữa, sao tôi biết cô ta đang nghĩ gì chứ.” Tiêu Giai Kỳ cười lúng túng.
Hạ Thời Yến hỏi bà với giọng điệu không tập trung: “Hai ngày trước, bà đi ra ngoài nhiều lần để làm gì vậy?”
Trong lòng Tiêu Giai Kỳ nghe bộp một cái, bị Hạ Thời Yến hỏi như thế, bà ta cảm thấy hơi chột dạ.
Bà ta vén tóc mai, nụ cười cứng nhắc: “Chả làm gì cả, chỉ mua ít đồ mà thôi.”
“Thời Yến, rốt cuộc hôm nay con bị làm sao thế?” Hạ Lập Nguyên cau mày, lớn tiếng quát: “Vừa đến một lúc lại chạy về nhà, đến chỗ nào cũng chĩa mũi dùi vào mẹ, việc của công ty cũng không giải quyết.”
Cũng đúng lúc này, chuông điện thoại Hạ Thời Yến báo có tin nhắn mới.
Hạ Thời Yến lôi điện thoại ra, nhấn mở tin nhắn mà trợ lý vừa gửi, biểu cảm đầu tiên là sửng sốt, đọc xong liền cười khẩy một tiếng.
Ngay lập tức anh ngẩng đầu nhìn Hạ Lập Nguyên: “Việc của công ty con giải quyết không nổi. Ai ăn ốc người nấy tự đi mà đổ vỏ!”
Nói đến nửa vế sau, ánh mắt Hạ Thời Yến thả rơi trên người Tiêu Giai Kỳ.
Qua hai lần tang sự, tuy thái độ của Hạ Lập Nguyên đối với Tiêu Giai Kỳ tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng không có nghĩa là ông ta không có não.
Tuy rằng Hạ Thời Yến bình thường hờ hững với Tiêu Giai Kỳ, nhưng cũng chưa đến nỗi dốc tâm trí nhắm vào Tiêu Giai Kỳ.
Huống hồ là dưới tình hình công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, sẽ không cố chạy về nhà kiếm chuyện với Tiêu Giai Kỳ.
Tuy năng lực của Hạ Thời Yến chỉ tàm tạm, chẳng phải nhân tài gì, nhưng cũng biết phân biệt rõ sự việc nặng nhẹ, có gấp hay không.
Hạ Lập Nguyên và Hạ Thời Yến gần như cùng lúc nhìn về phía Tiêu Giai Kỳ.
/2315
|