Buổi tối.
Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ tổ chức một bữa tiệc ngoài trời tại khách sạn bên bờ biển để cảm ơn khách mời.
Con trai của Thời Dũng là Thời Thanh Thư, lớn hơn Tư Nguyễn năm tuổi, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất chững chạc, tính cách cũng trầm ổn giống Thời Dũng, Tư Nguyễn cảm thấy ông anh Thời Thanh Thư này hơi cáu bẳn nhưng người lớn đều đang uống rượu nên cô bé chỉ có thể chơi cùng với Thời Thanh Thư mà thôi.
Thấy hai đứa bé nắm tay nhau đi ra bãi cát, Nguyễn Tri Hạ liền bật cười.
Tư Mộ Hàn lại gần, thong thả nói: “Anh nghĩ hứa hôn cho bọn nhóc là chuyện không tồi chút nào đâu.”
“Anh vẫn còn nghĩ đến chuyện này sao?” Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười, cô còn tưởng rằng Tư Mộ Hàn đã quên chuyện này lâu rồi chứ.
“Bị một thằng nhóc xấu xa lạ hoắc dẫn đi thì thà để con bé đi cùng với người nhà anh sẽ yên tâm hơn.” Đối với Tư Mộ Hàn mà nói dù gì Thời Dũng cũng là người nhà, cho nên con trai của Thời Dũng cũng coi như người một nhà.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ, Tư Mộ Hàn càng ngày càng giống một người cha già lo lắng trăm bề cho con gái.
Chỉ cần là những chuyện liên quan đến Tư Nguyễn thì Tư Mộ Hàn sẽ là người lo lắng nhất, hơn cả cô.
Có lẽ Tư Mộ Hàn đã hoàn toàn thấm nhuần vai trò người cha của mình rồi.
Nguyễn Tri Hạ dịu dàng trấn an anh: “Bọn trẻ vẫn còn nhỏ, để cho bọn chúng tự do trưởng thành là tốt nhất, không nên can thiệp quá nhiều, huống chi là chuyện lớn như chuyện kết hôn, khi bọn trẻ lớn chúng ắt tự có suy nghĩ riêng của mình.”
“Đôi vợ chồng son đang trốn ở đây làm gì đấy, hôm nay hai người là nhân vật chính nên mau qua đây uống đi!”
Cố Tri Dân tới kéo bọn họ lại.
Mọi người đều đang quây quần uống rượu.
Tư Mộ Hàn bị bọn họ chúc tụng mời rượu mấy lượt, ngay cả Nguyễn Tri Hạ cũng không may mắn mà thoát được.
Uống mãi uống mãi.
Rồi bọn họ mới trò chuyện cùng nhau, họ nói từ chuyện quá khứ cho tới tương lai.
Lúc Thẩm Lệ tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm ngủ trên nền thảm ngay sát bên cạnh giường, trên người vẫn mặc bộ đồ của ngày hôm qua, tay còn cầm chai rượu.
Cô quơ quơ chai rượu thì mới phát hiện rượu bên trong vẫn còn chưa đến nửa chai, cô ngủ cả đêm trên sàn, vậy mà rượu lại không chảy ra hết.
Cô đúng là quá lợi hại!
Cô đặt chai rượu qua bên cạnh rồi lắc lắc đầu, lúc bò dậy, cô cảm thấy toàn thân đau nhức ê ẩm, đêm qua cô uống quá nhiều ở tiệc ngoài trời, sau cùng cô cũng không biết mình về phòng bằng cách nào.
Thẩm Lệ lắc lắc cho tay chân vận động chút, rồi đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra.
Phòng của cô là phòng có view hướng biển, cửa kính sát đất, vừa kéo rèm cửa ra thì ánh nắng ban mai đã rọi thẳng vào trong phòng.
Mặt trời từ từ dâng lên từ đường chân trời trên mặt biển, cảnh tượng đẹp không khác gì bức tranh.
Thẩm Lệ ngửa mặt nghênh đón nắng sớm, cô hít thở sâu và chìm đắm trong ánh nắng ban mai..
/2315
|