Máu... Vu Bảo nhìn hai tay toàn là máu, máu vươn ra đầy cả áo, máu nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Nghe điện thoại xong Diệp Nhất Thành đi xuống nhà để tìm cậu. Đến nơi, đập vào mắt anh là cảnh Vu Bảo đang đứng đó tay cầm dao, máu vươn ra khắp người. Tim anh như ngừng đập, vội vã chạy đến chỗ Vu Bảo giật lại con dao quẳng xuống nền nhà, tay anh run rẩy cầm lấy tay cậu toàn vết thương dài ngắn, trong phút chốc lòng anh như thắt lại.
"Vu Bảo em đang làm gì vậy hả? " Anh rất tức giận nhưng anh lo cậu sẽ hoảng sợ nên cố kìm nén lại ngữ khí của mình.
Anh không nhịn được mà giọng có chút run, tại sao con người này lại luôn làm ra những chuyện khiến mình bị thương cơ chứ. Tại sao? Lại luôn khiến anh đau lòng, đau đến nghẹt thở. Anh chưa bao giờ vì ai mà đau đến như vậy, nay lại vì con người này mà rơi nước mắt, giọt nước mắt sợ hãi rơi xuống. Sợ mất đi cái gì đó rất quý giá, mất đi mãi mãi.
Vu Bảo giật mình khi thấy anh và thấy anh khóc. Vu Bảo bất giác khóc theo. Cậu khóc thật to, cậu không khóc im lặng nữa. Cậu vừa khóc vừa nói câu thật dài, câu mà lâu nay cậu luôn muốn nói với anh.
" Bảo Bảo... Nhớ ba mẹ... Chỉ làm như vậy Bảo Bảo mới gặp được ba mẹ... Bảo Bảo thật sự rất nhớ."
Nói rồi khóc to, anh ôm bảo bối vào lòng mà vỗ về. Gần cả tháng nay, đây không phải lần đầu tiên anh thấy bé con khóc nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cậu khóc lớn như vậy.
" Khóc đi, ngoan... Khóc xong sẽ không còn thấy nhớ nữa... Bảo Bảo còn anh mà đúng không? Đừng bỏ anh lại, anh... Thật sự rất cần em." Bàn tay anh run rẩy ôm lấy cậu, vuốt ve cái đầu nhỏ, anh cảm nhận như anh vừa giật lấy lại được thứ quý giá từ tay kẻ cướp, suýt nữa thì... Anh sợ, anh chưa bao giờ sợ gì cả, đây là lần đầu tiên anh sợ. Anh sợ nếu như anh xuống trễ thì có lẽ anh sẽ thật sự mất đi Vu Bảo.
Mệt mỏi ngủ đi vì khóc nhiều, anh bế Vu Bảo lên phòng ngủ. Đợi Vu Bảo ngủ, Diệp Nhất Thành lấy hộp thuốc ra băng bó cho cậu, anh nhìn vết thương mà đau lòng, cánh tay đếm cũng phải mười vết dao cắt. Tại sao lại làm mình đau và đau cả anh.
Con mèo ngốc này anh thật sự không thể rời đi được, dù chỉ nửa bước, anh sợ nếu anh rời đi không biết Vu Bảo sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo nữa. Anh băng bó tay lại cho cậu rồi lấy gối kê tay cậu lên sợ người nọ cựa mình sẽ đau. Hôm nay... Một mình Vu Bảo đã làm anh sợ rất nhiều thứ, cộng lại còn hơn mấy mươi năm nay cộng lại.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho bạn mình là Từ Phong.
" Cậu điều tra giúp tôi Vu Khánh và Viên Tiểu Hoa được an táng ở đâu?"
Từ Phong rất giỏi về mặt điều tra và tìm kiếm nên những chuyện như này anh chỉ có thể nhờ Từ Phong là nhanh nhất và bảo mật rất an toàn. Chỉ có điều là cậu ta hơi nhây và dài dòng. Chưa đầy 5 phút đã có kết quả.
" Nhất Thành. Hai người này có IG là Bảo Bảo Bối, vừa bị sát hại cách đây không lâu và được bạn thân của mình là Lâm Chí an táng ở nghĩa trang XX"
" Cảm ơn. " Diệp Nhất Thành nhíu mày lại lắng nghe.
" Cậu tìm làm gì? " Từ Phong có chút tò mò hỏi
"Không có gì." Anh cúp máy và nhìn Vu Bảo. "Mèo nhỏ anh đã tìm ba mẹ cho em, sau khi gặp xong em đừng đòi đi gặp họ mà bỏ anh được không? Hứa với anh..." Nhìn bảo bối ngốc nằm ngủ, anh nặng lòng bất giác thở dài.
Anh ngồi lên giường mở IG lên, gõ "Bảo Bảo Bối " và tìm được IG của ba mẹ Vu Bảo, Avatar là một gia đình nhỏ... Ai nấy cũng cười hạnh phúc, anh đi vào trang cá nhân.
Ở đây lưu giữ rất nhiều ảnh và Video về mèo nhỏ của anh, ba Vu Bảo đã đưa lên IG quá trình từ lúc mẹ Vu Bảo mang thai, đến khi cậu ra đời và trưởng thành, họ rất yêu cậu, lưu giữ từng quá trình lớn lên của cậu... Vu Bảo lúc nhỏ rất đáng yêu, có cả video bé con tập đi tập nói... Video về những lần sinh nhật của cậu... Trước kia Vu Bảo cười rất nhiều, tất cả đều được ba mẹ Vu Bảo lưu giữ ở đây. Gia đình nhỏ nhà họ Vu rất hạnh phúc, vậy mà có người lại cướp đi, cướp cả nụ cười của cậu. Diệp Nhất Thành trân trọng mà lưu tất cả ảnh và video của Vu Bảo lại. Cất máy tính đi, rồi cẩn thận nằm xuống bên cạnh rồi ôm Vu Bảo vào lòng.
"Anh nhất định sẽ đưa em trở về như trước đây." Hôn nhẹ lên trán, lòng quyết tâm phải lấy lại nụ cười của cậu.
Vào sáng hôm sau. Biệt thự nhà Diệp Nhất Thành có vẻ náo nhiệt hơn mọi ngày.
"Bảo Bảo à đi gặp ba mẹ thôi." Trên tay anh đang cầm đồ để thay cho cậu.
"Đi... Đi..." Vu Bảo vui vẻ hớn hở chạy đến chỗ anh.
"Ngoan mặc đồ vào rồi gặp ba mẹ." Anh cười cưng chiều bẹo má cậu.
"Ra ngoài... Sợ... Người xấu..." Vu Bảo có chút lo sợ ngập ngừng nhìn anh nói.
"Có anh sẽ không ai dám làm hại em đâu." Như một thói quen mỗi khi anh muốn Vu Bảo an tâm, liền hôn nhẹ lên trán cậu.
"Dạ..." Cậu cầm lấy tay áo anh, ngoan ngoãn gật đầu.
Thay đồ cho Vu Bảo, cho Vu Bảo mặc thật ấm rồi đưa cậu đi, trên đường mèo nhỏ cứ lo lắng sợ hãi nhìn xung quanh, bám chặt lấy tay anh. Lâu nay Vu Bảo được anh bảo bọc, che chở nên đâm ra cậu đã hoàn toàn dựa dẫm vào anh, điều này làm anh rất vui, như vừa đạt được một thành tựu to lớn, lấy đó làm kiêu hãnh.
" Ngoan sắp đến rồi." Anh vỗ nhẹ lên tay cậu.
Đậu vào bãi đỗ xe nghĩa trang, anh đưa Vu Bảo xuống, cậu run rẫy ôm lấy anh, anh nắm chặt tay cậu. Dẫn bé con đến cửa hàng mua hoa, Vu Bảo ôm lấy bó hoa rồi cùng anh đi thăm ba mẹ.
Diệp Nhất Thành đưa Vu Bảo đến trước mộ ba mẹ, Vu Bảo nhìn thẳng vào hai mộ trước mặt, nhìn vào hai tấm hình. Vu Bảo như gục ngã mà quỳ xuống khóc, anh vội ngồi xuống ôm lấy Vu Bảo vào lòng vỗ về.
" Ba mẹ... Bảo Bảo ở yên trong tủ ngoan, dặn Bảo Bảo im lặng, nói Bảo Bảo ngoan sẽ trở lại đón. Tại sao, tại sao... Bảo Bảo ngoan rồi mà vẫn không trở lại đón... Tại sao... Ba mẹ nói dối..." Trút hết nỗi lòng sau một thời gian kìm nén. Vu Bảo khóc đến thương tâm, anh chỉ biết im lặng, ôm cậu vào lòng, cho cậu một điểm tự để khóc mà thôi, anh biết cậu đã kìm nén rất lâu, hôm nay anh để cậu thoả mái mà bộc phát cảm xúc, sau hôm nay cậu chỉ vui vẻ và hạnh phúc mà thôi... Và hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cậu đau lòng.
"Con sẽ chăm sóc cho Bảo Bảo, hai bác cứ yên tâm." Anh kiên định nhìn vào di ảnh của ba mẹ Vu Bảo mà nói.
Vu Bảo ngồi đó với ba mẹ mình được một lúc thì Diệp Nhất Thành đưa cậu về. Cả hai đi ra khỏi nghĩa trang thì gặp ông Lâm cũng đang đi thăm ba mẹ Vu Bảo, có lẽ hắn đã chờ Vu Bảo lâu rồi, đây cũng là cuộc gặp mặt sắp đặt do hắn cố ý sắp xếp. Hắn thấy cậu liền cười tươi.
"Vu Bảo à lâu nay cháu ở đâu vậy hả? Có biết ta tìm cháu lâu lắm không? Nào mau về với chú, chú sẽ chăm sóc cho con." Hắn đưa tay về phía cậu tỏ vẻ thân thiện, ngon ngọt dụ dỗ cậu. Vu Bảo sợ hãi đi thụt lùi trốn ra sau lưng Diệp Nhất Thành, anh nắm chặt tay cậu, đưa Vu Bảo ra sau lưng mình, ánh mắt khó chịu nhìn Lâm Chí.
"Không cần, em ấy đã có tôi lo."
Hắn ta từ đầu đến giờ chỉ lo nhìn về phía Vu Bảo, hiện tại nghe thấy giọng nói liền nhìn lên thấy Diệp Nhất Thành hắn ta như bị ai đó bắt quả tang bản thân làm chuyện xấu, giật mình lắp bắp.
"Diệp... Diệp Tổng... Sao... Sao ngài ở đây?" Hắn lùi về phía sau một bước lắp bắp nói.
" Tôi dẫn vợ tôi đi thăm ba mẹ... Không được sao?" Ánh mắt sắc bén nhìn biểu hiện trên khuôn mặt người đối diện.
"Vợ?" Hắn ta có chút bất ngờ.
"Đúng, là vợ tôi. Cảm ơn ngài Lâm đã lo lắng cho vợ tôi." Anh không ngừng lặp đi lặp lại chữ "Vợ" và cũng nhấn mạnh nói.
"Dạ... Dạ..." Lâm Chí bối rối, chuyện này nằm ngoài sự tính toán của hắn.
"Còn việc gì không?" Diệp Nhất Thành lạnh lùng hỏi.
" Dạ.. Không... Không... " Lâm Chí lắp bắp trả lời.
"Vậy thôi... Bé con đi về nào." Anh quay ra sau, nắm tay Vu Bảo đi ngang qua hắn, lúc đi ngang qua đoàn người của ông Lâm, Vu Bảo vô tình bắt gặp kẻ đêm hôm đó đã giết ba mẹ. Cậu sợ... Sợ đến nỗi chân nhất không lên mà khụy xuống, Diệp Nhất Thành nhanh chóng bế cậu lên, lo lắng hỏi.
" Em không sao chứ?"
"Sợ... Sợ... Hắn giết... Ba mẹ." Vu Bảo vừa nói vừa chỉ vào tên đó, may mà hắn không thấy. Diệp Nhất Thành nhìn theo tay cậu, âm thầm ghi nhớ khuôn mặt đó, bế cậu ra xe.
" Anh thấy rồi, anh sẽ giúp em trả thù này. Bây giờ thì ngoan về nào." Hôn lên mí mắt của Vu Bảo, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt vì sợ hãi, trong lòng anh không biết từ khi nào ghi nhận mối thù này, hứa với lòng sẽ trả thù giúp cậu, phải diệt tận gốc những kẻ đã làm Vu Bảo của anh tan nhà nát cửa.
Ông Lâm quay lại nhìn bóng lưng của Diệp Nhất Thành và Vu Bảo rời đi, tức giận vô cùng.
"Tại sao tên nhóc con Diệp Nhất Thành lại là chồng thằng nhãi Vu Bảo chứ... Lần này khó mà diệt nó rồi. Đồ vô dụng." Hắn ta tức giận đạp tên lính đứng gần hắn ngã xuống đất.
Rồi hắn đi đến mộ của ba mẹ Vu Bảo. Trừng mắt lên ác độc nói. "Dù khó thế nào tôi cũng sẽ giết được nó."
Hắn tức tối ném bó hoa của Vu Bảo xuống đất, dặm nát nó xong rồi đi về.
Nghe điện thoại xong Diệp Nhất Thành đi xuống nhà để tìm cậu. Đến nơi, đập vào mắt anh là cảnh Vu Bảo đang đứng đó tay cầm dao, máu vươn ra khắp người. Tim anh như ngừng đập, vội vã chạy đến chỗ Vu Bảo giật lại con dao quẳng xuống nền nhà, tay anh run rẩy cầm lấy tay cậu toàn vết thương dài ngắn, trong phút chốc lòng anh như thắt lại.
"Vu Bảo em đang làm gì vậy hả? " Anh rất tức giận nhưng anh lo cậu sẽ hoảng sợ nên cố kìm nén lại ngữ khí của mình.
Anh không nhịn được mà giọng có chút run, tại sao con người này lại luôn làm ra những chuyện khiến mình bị thương cơ chứ. Tại sao? Lại luôn khiến anh đau lòng, đau đến nghẹt thở. Anh chưa bao giờ vì ai mà đau đến như vậy, nay lại vì con người này mà rơi nước mắt, giọt nước mắt sợ hãi rơi xuống. Sợ mất đi cái gì đó rất quý giá, mất đi mãi mãi.
Vu Bảo giật mình khi thấy anh và thấy anh khóc. Vu Bảo bất giác khóc theo. Cậu khóc thật to, cậu không khóc im lặng nữa. Cậu vừa khóc vừa nói câu thật dài, câu mà lâu nay cậu luôn muốn nói với anh.
" Bảo Bảo... Nhớ ba mẹ... Chỉ làm như vậy Bảo Bảo mới gặp được ba mẹ... Bảo Bảo thật sự rất nhớ."
Nói rồi khóc to, anh ôm bảo bối vào lòng mà vỗ về. Gần cả tháng nay, đây không phải lần đầu tiên anh thấy bé con khóc nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cậu khóc lớn như vậy.
" Khóc đi, ngoan... Khóc xong sẽ không còn thấy nhớ nữa... Bảo Bảo còn anh mà đúng không? Đừng bỏ anh lại, anh... Thật sự rất cần em." Bàn tay anh run rẩy ôm lấy cậu, vuốt ve cái đầu nhỏ, anh cảm nhận như anh vừa giật lấy lại được thứ quý giá từ tay kẻ cướp, suýt nữa thì... Anh sợ, anh chưa bao giờ sợ gì cả, đây là lần đầu tiên anh sợ. Anh sợ nếu như anh xuống trễ thì có lẽ anh sẽ thật sự mất đi Vu Bảo.
Mệt mỏi ngủ đi vì khóc nhiều, anh bế Vu Bảo lên phòng ngủ. Đợi Vu Bảo ngủ, Diệp Nhất Thành lấy hộp thuốc ra băng bó cho cậu, anh nhìn vết thương mà đau lòng, cánh tay đếm cũng phải mười vết dao cắt. Tại sao lại làm mình đau và đau cả anh.
Con mèo ngốc này anh thật sự không thể rời đi được, dù chỉ nửa bước, anh sợ nếu anh rời đi không biết Vu Bảo sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo nữa. Anh băng bó tay lại cho cậu rồi lấy gối kê tay cậu lên sợ người nọ cựa mình sẽ đau. Hôm nay... Một mình Vu Bảo đã làm anh sợ rất nhiều thứ, cộng lại còn hơn mấy mươi năm nay cộng lại.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho bạn mình là Từ Phong.
" Cậu điều tra giúp tôi Vu Khánh và Viên Tiểu Hoa được an táng ở đâu?"
Từ Phong rất giỏi về mặt điều tra và tìm kiếm nên những chuyện như này anh chỉ có thể nhờ Từ Phong là nhanh nhất và bảo mật rất an toàn. Chỉ có điều là cậu ta hơi nhây và dài dòng. Chưa đầy 5 phút đã có kết quả.
" Nhất Thành. Hai người này có IG là Bảo Bảo Bối, vừa bị sát hại cách đây không lâu và được bạn thân của mình là Lâm Chí an táng ở nghĩa trang XX"
" Cảm ơn. " Diệp Nhất Thành nhíu mày lại lắng nghe.
" Cậu tìm làm gì? " Từ Phong có chút tò mò hỏi
"Không có gì." Anh cúp máy và nhìn Vu Bảo. "Mèo nhỏ anh đã tìm ba mẹ cho em, sau khi gặp xong em đừng đòi đi gặp họ mà bỏ anh được không? Hứa với anh..." Nhìn bảo bối ngốc nằm ngủ, anh nặng lòng bất giác thở dài.
Anh ngồi lên giường mở IG lên, gõ "Bảo Bảo Bối " và tìm được IG của ba mẹ Vu Bảo, Avatar là một gia đình nhỏ... Ai nấy cũng cười hạnh phúc, anh đi vào trang cá nhân.
Ở đây lưu giữ rất nhiều ảnh và Video về mèo nhỏ của anh, ba Vu Bảo đã đưa lên IG quá trình từ lúc mẹ Vu Bảo mang thai, đến khi cậu ra đời và trưởng thành, họ rất yêu cậu, lưu giữ từng quá trình lớn lên của cậu... Vu Bảo lúc nhỏ rất đáng yêu, có cả video bé con tập đi tập nói... Video về những lần sinh nhật của cậu... Trước kia Vu Bảo cười rất nhiều, tất cả đều được ba mẹ Vu Bảo lưu giữ ở đây. Gia đình nhỏ nhà họ Vu rất hạnh phúc, vậy mà có người lại cướp đi, cướp cả nụ cười của cậu. Diệp Nhất Thành trân trọng mà lưu tất cả ảnh và video của Vu Bảo lại. Cất máy tính đi, rồi cẩn thận nằm xuống bên cạnh rồi ôm Vu Bảo vào lòng.
"Anh nhất định sẽ đưa em trở về như trước đây." Hôn nhẹ lên trán, lòng quyết tâm phải lấy lại nụ cười của cậu.
Vào sáng hôm sau. Biệt thự nhà Diệp Nhất Thành có vẻ náo nhiệt hơn mọi ngày.
"Bảo Bảo à đi gặp ba mẹ thôi." Trên tay anh đang cầm đồ để thay cho cậu.
"Đi... Đi..." Vu Bảo vui vẻ hớn hở chạy đến chỗ anh.
"Ngoan mặc đồ vào rồi gặp ba mẹ." Anh cười cưng chiều bẹo má cậu.
"Ra ngoài... Sợ... Người xấu..." Vu Bảo có chút lo sợ ngập ngừng nhìn anh nói.
"Có anh sẽ không ai dám làm hại em đâu." Như một thói quen mỗi khi anh muốn Vu Bảo an tâm, liền hôn nhẹ lên trán cậu.
"Dạ..." Cậu cầm lấy tay áo anh, ngoan ngoãn gật đầu.
Thay đồ cho Vu Bảo, cho Vu Bảo mặc thật ấm rồi đưa cậu đi, trên đường mèo nhỏ cứ lo lắng sợ hãi nhìn xung quanh, bám chặt lấy tay anh. Lâu nay Vu Bảo được anh bảo bọc, che chở nên đâm ra cậu đã hoàn toàn dựa dẫm vào anh, điều này làm anh rất vui, như vừa đạt được một thành tựu to lớn, lấy đó làm kiêu hãnh.
" Ngoan sắp đến rồi." Anh vỗ nhẹ lên tay cậu.
Đậu vào bãi đỗ xe nghĩa trang, anh đưa Vu Bảo xuống, cậu run rẫy ôm lấy anh, anh nắm chặt tay cậu. Dẫn bé con đến cửa hàng mua hoa, Vu Bảo ôm lấy bó hoa rồi cùng anh đi thăm ba mẹ.
Diệp Nhất Thành đưa Vu Bảo đến trước mộ ba mẹ, Vu Bảo nhìn thẳng vào hai mộ trước mặt, nhìn vào hai tấm hình. Vu Bảo như gục ngã mà quỳ xuống khóc, anh vội ngồi xuống ôm lấy Vu Bảo vào lòng vỗ về.
" Ba mẹ... Bảo Bảo ở yên trong tủ ngoan, dặn Bảo Bảo im lặng, nói Bảo Bảo ngoan sẽ trở lại đón. Tại sao, tại sao... Bảo Bảo ngoan rồi mà vẫn không trở lại đón... Tại sao... Ba mẹ nói dối..." Trút hết nỗi lòng sau một thời gian kìm nén. Vu Bảo khóc đến thương tâm, anh chỉ biết im lặng, ôm cậu vào lòng, cho cậu một điểm tự để khóc mà thôi, anh biết cậu đã kìm nén rất lâu, hôm nay anh để cậu thoả mái mà bộc phát cảm xúc, sau hôm nay cậu chỉ vui vẻ và hạnh phúc mà thôi... Và hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cậu đau lòng.
"Con sẽ chăm sóc cho Bảo Bảo, hai bác cứ yên tâm." Anh kiên định nhìn vào di ảnh của ba mẹ Vu Bảo mà nói.
Vu Bảo ngồi đó với ba mẹ mình được một lúc thì Diệp Nhất Thành đưa cậu về. Cả hai đi ra khỏi nghĩa trang thì gặp ông Lâm cũng đang đi thăm ba mẹ Vu Bảo, có lẽ hắn đã chờ Vu Bảo lâu rồi, đây cũng là cuộc gặp mặt sắp đặt do hắn cố ý sắp xếp. Hắn thấy cậu liền cười tươi.
"Vu Bảo à lâu nay cháu ở đâu vậy hả? Có biết ta tìm cháu lâu lắm không? Nào mau về với chú, chú sẽ chăm sóc cho con." Hắn đưa tay về phía cậu tỏ vẻ thân thiện, ngon ngọt dụ dỗ cậu. Vu Bảo sợ hãi đi thụt lùi trốn ra sau lưng Diệp Nhất Thành, anh nắm chặt tay cậu, đưa Vu Bảo ra sau lưng mình, ánh mắt khó chịu nhìn Lâm Chí.
"Không cần, em ấy đã có tôi lo."
Hắn ta từ đầu đến giờ chỉ lo nhìn về phía Vu Bảo, hiện tại nghe thấy giọng nói liền nhìn lên thấy Diệp Nhất Thành hắn ta như bị ai đó bắt quả tang bản thân làm chuyện xấu, giật mình lắp bắp.
"Diệp... Diệp Tổng... Sao... Sao ngài ở đây?" Hắn lùi về phía sau một bước lắp bắp nói.
" Tôi dẫn vợ tôi đi thăm ba mẹ... Không được sao?" Ánh mắt sắc bén nhìn biểu hiện trên khuôn mặt người đối diện.
"Vợ?" Hắn ta có chút bất ngờ.
"Đúng, là vợ tôi. Cảm ơn ngài Lâm đã lo lắng cho vợ tôi." Anh không ngừng lặp đi lặp lại chữ "Vợ" và cũng nhấn mạnh nói.
"Dạ... Dạ..." Lâm Chí bối rối, chuyện này nằm ngoài sự tính toán của hắn.
"Còn việc gì không?" Diệp Nhất Thành lạnh lùng hỏi.
" Dạ.. Không... Không... " Lâm Chí lắp bắp trả lời.
"Vậy thôi... Bé con đi về nào." Anh quay ra sau, nắm tay Vu Bảo đi ngang qua hắn, lúc đi ngang qua đoàn người của ông Lâm, Vu Bảo vô tình bắt gặp kẻ đêm hôm đó đã giết ba mẹ. Cậu sợ... Sợ đến nỗi chân nhất không lên mà khụy xuống, Diệp Nhất Thành nhanh chóng bế cậu lên, lo lắng hỏi.
" Em không sao chứ?"
"Sợ... Sợ... Hắn giết... Ba mẹ." Vu Bảo vừa nói vừa chỉ vào tên đó, may mà hắn không thấy. Diệp Nhất Thành nhìn theo tay cậu, âm thầm ghi nhớ khuôn mặt đó, bế cậu ra xe.
" Anh thấy rồi, anh sẽ giúp em trả thù này. Bây giờ thì ngoan về nào." Hôn lên mí mắt của Vu Bảo, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt vì sợ hãi, trong lòng anh không biết từ khi nào ghi nhận mối thù này, hứa với lòng sẽ trả thù giúp cậu, phải diệt tận gốc những kẻ đã làm Vu Bảo của anh tan nhà nát cửa.
Ông Lâm quay lại nhìn bóng lưng của Diệp Nhất Thành và Vu Bảo rời đi, tức giận vô cùng.
"Tại sao tên nhóc con Diệp Nhất Thành lại là chồng thằng nhãi Vu Bảo chứ... Lần này khó mà diệt nó rồi. Đồ vô dụng." Hắn ta tức giận đạp tên lính đứng gần hắn ngã xuống đất.
Rồi hắn đi đến mộ của ba mẹ Vu Bảo. Trừng mắt lên ác độc nói. "Dù khó thế nào tôi cũng sẽ giết được nó."
Hắn tức tối ném bó hoa của Vu Bảo xuống đất, dặm nát nó xong rồi đi về.
/53
|