Dứt lời, Tiêu Mộc Diên phất áo ra đi, bóng lưng thẳng tắp quật cường, cô chính là như vậy, quật cường như thế khiến ai cũng đau lòng.
Thịnh Trình Việt chẳng nghĩ gì mà tiếp tục đuổi theo Tiêu Mộc Diên. Sao đột nhiên cô lại nhắc tới Cao Ngọc Mai, cô đang ghen ư?
“Tiểu Diên Diên, em đang ghen đấy à? Anh muốn nhìn dáng vẻ em ghen vì anh nhất đấy.” Thịnh Trình Việt cười, bắt kịp Tiêu Mộc Diên, anh chẳng hề giận cô mà cô lại nổi giận với anh trước chứ.
“Ai đang ghen vì anh, em vẫn nhớ rõ cái bạt tai hôm đó của anh nên chúng ta chia tay đi.” Tiêu Mộc Diên không nghĩ gì liền nói, cô vốn tức giận lại nhớ tới cái bạt tai hôm đó thì càng giận hơn.
Con ngươi của Thịnh Trình Việt trong nháy mắt liền ảm đạm, thực ra hôm đó là do anh kích động, lúc đó anh đánh cô xong liền hối hận, anh gọi điện thoại cho cô nhưng cô lại tắt máy, anh cũng tìm cô nhưng không tìm được, cô có biết lúc đó trong lòng anh lo lắng cỡ nào không.
“Anh muốn làm gì? Anh buông tay ra đi.” Lúc này Thịnh Trình Việt đã ôm chặt Tiêu Mộc Diên, khiến cô muốn phản kháng mà không phản kháng nổi, chỉ đành hét lên.
Thịnh Trình Việt lại mỉm cười đắc ý, càng ôm cô chặt hơn.
“Anh nghe nói phụ nữ đều thích nói ngược lại, phụ nữ càng kiên cường càng thích nói ngược. Rõ ràng là để ý tới anh, rõ ràng là muốn anh ôm, lại cứ nói anh đừng ôm, may mà anh thấu hiểu lòng dạ em.” Thịnh Trình Việt không để ý đến Tiêu Mộc Diên giãy dụa mà cứ ôm chặt lấy cô.
Tiêu Mộc Diên đột nhiên căng thẳng, trong phút chốc dường như cô đã quên mất giãy dụa. Anh nói không sai, thực ra rõ ràng cô rất mong anh ôm cô, nhưng miệng thường xuyên nói ngược lại, bởi vì trong lòng cô quá tức giận.
“Ai nói ngược lại, anh đang nghĩ gì thế? Suy nghĩ của anh có vấn đề à? Mau buông tay em ra.” Tiêu Mộc Diên vẫn giãy.
Thịnh Trình Việt thở dài một hơi. Con mèo hoang này!
Anh đột nhiên cúi người hôn lên môi Tiêu Mộc Diên, đôi môi anh lạnh buốt, hơi thở lại ấm nóng, cuốn lấy trái tim của Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy trên môi hơi lạnh, lúc mùi vị quen thuộc kia truyền tới, vẫn là mùi vị thanh mát của chanh, mùi vị khiến cô say mê đắm chìm.
“Ưm...” Lúc này, cô lại bắt đầu vùng vẫy, Thịnh Trình Việt nhân cơ hội sàm sỡ cô.
“Chúng ta không nên nhìn.” Viễn Đan đứng ở trước mặt Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo mỉm cười, giơ bàn tay nhỏ ra che mắt của hai đứa nhỏ lại, nhưng bản thân cậu bé lại quay đầu nhìn một cái.
Nụ hôn của Thịnh Trình Việt càng lúc càng mãnh liệt, lúc anh lưu luyến rời khỏi đôi môi nhỏ nhắn của cô còn mút lấy mút để đôi môi cô, khiến anh muốn ngừng mà không được.
Bàn tay to của anh vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô, cơ thể không khỏi có phản ứng. Anh thầm mắng trong lòng, đúng là tiểu yêu tinh, chỉ một nụ hôn đơn giản cũng khiến dục vọng của anh nổi lên, anh quả là thua bởi cô mất rồi.
Dường như Tiêu Mộc Diên cũng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Thịnh Trình Việt, cô lo lắng giãy dụa, không phải anh đang “nổi hứng” đấy chứ.
“Đừng cử động.” Thịnh Trình Việt gằn giọng, giọng nói của anh như thể mang theo sự mê hoặc, giọng nói truyền cảm nam tính khiến cho tất cả phụ nữ mê đắm.
“Hửm...” Tiêu Mộc Diên muốn phản đối, nhưng vừa mở miệng lại bị Thịnh Trình Việt hôn tiếp. Thời khắc này, dường như thế giới của Thịnh Trình Việt chỉ còn lại một mình Tiêu Mộc Diên, còn trong thế giới của Tiêu Mộc Diên cũng chỉ tồn tại một mình Thịnh Trình Việt.
Cho đến khi nụ hôn dài, triền miên kết thúc, Thịnh Trình Việt vẫn chưa thỏa mãn, tươi cười nhìn Tiêu Mộc Diên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên đã đỏ ửng, nhưng cô giống như bỗng nhớ điều gì vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, đừng tưởng rằng một nụ hôn là có thể khiến cô quên đi tức giận lúc nãy, bây giờ cô vẫn đang giận anh đấy.
“Sao nào, vẫn muốn à?” Thịnh Trình Việt khẽ nói, có điều giọng nói của anh rất vui vẻ, dáng vẻ như thể đang trêu chọc Tiêu Mộc Diên vậy.
Mặt Tiêu Mộc Diên vênh lên, khinh thường nhìn Thịnh Trình Việt.
“Cũng bình thường thôi. Kém xa người yêu cũ của em.” Cô vốn muốn nói thua xa Âu Vũ Đình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nên hại anh ấy, bèn tùy tiện thêu dệt tên người yêu cũ. Thật ra nói xong cô liền hối hận, cô nên nói là chồng, dù sao Thịnh Trình Việt cũng không biết chồng cô là ai.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt lập tức tối sầm lại, người phụ nữ này không những nhắc đến chồng, ngay cả câu người yêu cũ cũng nói ra dễ dàng như vậy, anh nên điều tra xem rốt cuộc cô có bao nhiêu người đàn ông.
“Người yêu cũ của em đẹp trai hay anh đẹp trai?” Thịnh Trình Việt tức giận nói, lúc người phụ nữ này nhắc tới người đàn ông khác, khuôn mặt cô chẳng biến đổi, dường như không hề sợ hãi anh vậy, lẽ nào cô không quan tâm anh tới vậy?
“Đương nhiên là người... anh đẹp trai rồi.” Cô muốn nói là người yêu cũ, nhưng lúc nhìn vẻ mặt muốn ăn thịt cô của Thịnh Trình Việt, cô liền đổi lại, có điều trong lòng cô vô cùng không bằng lòng.
“Chồng em là ai? Bản lĩnh trên giường của anh ta giỏi hay anh giỏi?” Thịnh Trình Việt đột nhiên hỏi, vừa nghĩa tới người phụ nữ này từng bị người đàn ông khác chiếm, trong lòng anh vô cùng khó chịu, như thể đồ của anh bị người khác cướp vậy.
Rõ ràng là Tiêu Mộc Diên không nghĩ tới Thịnh Trình Việt sẽ hỏi cô về chuyện giường chiếu, anh hỏi vậy khiến mặt cô đỏ ửng, cúi đầu xuống, nhân tiện còn nhìn xung quanh xem có ai nghe được lời hai người họ vừa nói không, nếu như bị người khác nghe được đúng là xấu hổ chết mất.
Thịnh Trình Việt cũng phát hiện ra sự ngại ngùng của Tiêu Mộc Diên, cô xấu hổ à? Lúc nhắc tới chuyện giường chiếu cô lại xấu hổ, như thể rất ngượng ngùng chuyện lên giường vậy. Nhớ tới lần đầu tiên của cô và anh, sự khít khao của cô, vụng về của cô, tươi đẹp của cô, nếu như không phải cô đã có hai đứa con, anh sẽ cho rằng đó là lần đầu tiên của cô.
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, một người phụ nữ từng sinh hai đứa con sao có thể khít như thế, khít như một người chưa từng làm chuyện giường chiếu vậy, anh bỗng nghi ngờ, hai đứa trẻ bên cạnh cô kia có phải con cô hay không?
“Mẹ ơi, sao mặt mẹ đỏ thế, là chú đẹp trai đánh mẹ à? Nhưng cũng không phải chứ, vừa nãy con còn nhìn rõ ràng, chú ấy cũng không thể ra tay nhanh như thế được.”
Viễn Đan nhíu mày nói như đang suy nghĩ về việc gì. Đương nhiên là do cậu bé cố ý, không ngờ mẹ cậu lại dễ dỗ như vậy, nụ hôn của chú đẹp trai có thể dập tắt ngọn lửa lôi đình ban nãy của mẹ, chuyện này thật là thần kỳ, sau này nếu như cậu không dỗ được mấy cô nhóc tức giận, thì cậu sẽ dùng chiêu này, chắc chắn rất hiệu quả.
Thịnh Tuấn Hạo cũng đánh giá Tiêu Mộc Diên, thực ra nhìn ba và mẹ hòa thuận, trong lòng cậu bé cũng rất vui, mẹ vì ba mới đỏ mặt ư? Cậu từng nghe, lúc một người phụ nữ thích một người đàn ông thì sẽ thường xuyên đỏ mặt, như vậy có nghĩa là mẹ thích ba rồi.
“Nhóc con này nói lại cho mẹ xem nào.” Tiêu Mộc Diên thay đổi dáng vẻ thẹn thùng ban nãy, nhào tới Viễn Đan.
Nhưng ngay lúc đó, cô lại bị Thịnh Trình Việt kéo vào trong lòng, hơi thở quen thuộc kia bỗng ùa vào mũi.
Thịnh Tuấn Hạo cũng lập tức nhào vào lòng Thịnh Trình Việt, còn ôm Tiêu Mộc Diên, cảm giác có ba mẹ ôm thật thích.
“Mẹ, con cũng muốn ôm.” Nguyệt Nguyệt đột nhiên chạy tới, bỗng bốn người họ ôm chặt lấy nhau.
Viễn Đan thấy vậy, không nói lời nào mà cầm điện thoại chụp cho bọn họ một bức ảnh, chính ở thời khắc này, cả thế giới dường như đều sáng lên.
“Viễn Đan, con cũng qua đây, năm người chúng ta cùng chụp một phô.” Tiêu Mộc Diên cười nói, cô biết Viễn Đan không dám qua, bởi vì sợ bị đánh, sao cô lỡ đánh nó chứ?
Viễn Đan thấy Tiêu Mộc Diên không tức giận nữa mới đi qua.
“Kim chi...” Trước khi chụp một giây, Thịnh Trình Việt đột nhiên hôn lên trán của Tiêu Mộc Diên.
“Tách!” Bức ảnh này đẹp nhất, năm người họ đều cười vui vẻ.
Có lẽ rất nhiều năm sau này, mỗi người họ lấy bức ảnh này ra đều cảm động.
“Các con muốn ăn gì? Chúng ta đi ăn cơm.” Thịnh Trình Việt một tay ôm Nguyệt Nguyệt, một tay dắt Viễn Đan, còn Thịnh Tuấn Hạo lại ở trong lòng của Tiêu Mộc Diên, anh còn vừa nói vừa cười với Tiêu Mộc Diên, cảnh tượng gia đình như thế này vô cùng hạnh phúc.
Đương nhiên, nếu như không phải Cao Ngọc Mai tới, có lẽ cả nhà bọn họ vẫn hạnh phúc như thế này, nhưng ông trời không chiều theo nguyện vọng của lòng người.
Sau khi tiễn bọn trẻ, Thịnh Trình Việt lái xe đưa Tiêu Mộc Diên tới hiện trường của cuộc thi đấu quốc tế, bởi vì ngày mai bắt đầu thi đấu, cho nên tối nay tất cả tuyển thủ tham dự kỳ thi đều tới.
Tiêu Mộc Diên nhìn nơi xa hoa trước mặt, không nhịn được mà cảm thán, người có tiền có khác, cho dù đi đâu cũng cao quý, thanh lịch như vậy.
“Ngày mai em lên sân khấu rồi. Có căng thẳng không?” Thịnh Trình Việt nắm bàn tay bé nhỏ của Tiêu Mộc Diên nói, người bình thường lần đầu tiên lên sân khấu ít nhiều cũng hơi căng thẳng.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, bây giờ nhìn thấy cảnh này trong lòng cô đã kích động rồi chứ đừng nói tới ngày mai có bao nhiêu người ngồi đưới khán đài.
“Ngày mai anh sẽ ngồi ở vị trí kia.” Thịnh Trình Việt chỉ chiếc ghế cao cấp nhất trước mặt, ở đó chỉ có ba người ngồi mà lại có vị trí của anh, có thể thấy được địa vị của anh quan trọng tới mức nào.
“Hả?” Tiêu Mộc Diên không hiểu ý của Thịnh Trình Việt, anh nói cho cô anh ngồi ở kia có tác dụng gì? Lẽ nào như vậy cô sẽ không căng thẳng nữa à? Anh cũng không phải là thuốc an thần.
Thịnh Trình Việt vuốt tóc Tiêu Mộc Diên, ánh mắt dịu dàng nhìn người phụ nữ trước mặt, “Ngày mai lúc em lên sân khấu là nhìn anh là được rồi, như vậy em sẽ không căng thẳng nữa.” Anh rất tự tin nói, như thể anh đúng là thuốc an thần vậy.
Tiêu Mộc Diên bất đắc dĩ lườm anh, có lẽ cô nhìn anh còn căng thẳng hơn, vừa nhìn thấy anh, trái tim cô liền đập loạn nhịp, nhất là đối diện với đôi mắt tràn đầy tình cảm của anh.
“Nhìn anh làm gì? Có thể ăn được à? Hay là trái tim yên bình hơn.” Tiêu Mộc Diên thẳng thắn cãi lại.
“Ha ha!” Thịnh Trình Việt lại cười vang, anh phát hiện càng thân thiết với cô nhóc này thì cô thể hiện bản tính của mình trước mặt anh càng nhiều, mà càng thể hiện đáng yêu.
Thịnh Trình Việt chẳng nghĩ gì mà tiếp tục đuổi theo Tiêu Mộc Diên. Sao đột nhiên cô lại nhắc tới Cao Ngọc Mai, cô đang ghen ư?
“Tiểu Diên Diên, em đang ghen đấy à? Anh muốn nhìn dáng vẻ em ghen vì anh nhất đấy.” Thịnh Trình Việt cười, bắt kịp Tiêu Mộc Diên, anh chẳng hề giận cô mà cô lại nổi giận với anh trước chứ.
“Ai đang ghen vì anh, em vẫn nhớ rõ cái bạt tai hôm đó của anh nên chúng ta chia tay đi.” Tiêu Mộc Diên không nghĩ gì liền nói, cô vốn tức giận lại nhớ tới cái bạt tai hôm đó thì càng giận hơn.
Con ngươi của Thịnh Trình Việt trong nháy mắt liền ảm đạm, thực ra hôm đó là do anh kích động, lúc đó anh đánh cô xong liền hối hận, anh gọi điện thoại cho cô nhưng cô lại tắt máy, anh cũng tìm cô nhưng không tìm được, cô có biết lúc đó trong lòng anh lo lắng cỡ nào không.
“Anh muốn làm gì? Anh buông tay ra đi.” Lúc này Thịnh Trình Việt đã ôm chặt Tiêu Mộc Diên, khiến cô muốn phản kháng mà không phản kháng nổi, chỉ đành hét lên.
Thịnh Trình Việt lại mỉm cười đắc ý, càng ôm cô chặt hơn.
“Anh nghe nói phụ nữ đều thích nói ngược lại, phụ nữ càng kiên cường càng thích nói ngược. Rõ ràng là để ý tới anh, rõ ràng là muốn anh ôm, lại cứ nói anh đừng ôm, may mà anh thấu hiểu lòng dạ em.” Thịnh Trình Việt không để ý đến Tiêu Mộc Diên giãy dụa mà cứ ôm chặt lấy cô.
Tiêu Mộc Diên đột nhiên căng thẳng, trong phút chốc dường như cô đã quên mất giãy dụa. Anh nói không sai, thực ra rõ ràng cô rất mong anh ôm cô, nhưng miệng thường xuyên nói ngược lại, bởi vì trong lòng cô quá tức giận.
“Ai nói ngược lại, anh đang nghĩ gì thế? Suy nghĩ của anh có vấn đề à? Mau buông tay em ra.” Tiêu Mộc Diên vẫn giãy.
Thịnh Trình Việt thở dài một hơi. Con mèo hoang này!
Anh đột nhiên cúi người hôn lên môi Tiêu Mộc Diên, đôi môi anh lạnh buốt, hơi thở lại ấm nóng, cuốn lấy trái tim của Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy trên môi hơi lạnh, lúc mùi vị quen thuộc kia truyền tới, vẫn là mùi vị thanh mát của chanh, mùi vị khiến cô say mê đắm chìm.
“Ưm...” Lúc này, cô lại bắt đầu vùng vẫy, Thịnh Trình Việt nhân cơ hội sàm sỡ cô.
“Chúng ta không nên nhìn.” Viễn Đan đứng ở trước mặt Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo mỉm cười, giơ bàn tay nhỏ ra che mắt của hai đứa nhỏ lại, nhưng bản thân cậu bé lại quay đầu nhìn một cái.
Nụ hôn của Thịnh Trình Việt càng lúc càng mãnh liệt, lúc anh lưu luyến rời khỏi đôi môi nhỏ nhắn của cô còn mút lấy mút để đôi môi cô, khiến anh muốn ngừng mà không được.
Bàn tay to của anh vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô, cơ thể không khỏi có phản ứng. Anh thầm mắng trong lòng, đúng là tiểu yêu tinh, chỉ một nụ hôn đơn giản cũng khiến dục vọng của anh nổi lên, anh quả là thua bởi cô mất rồi.
Dường như Tiêu Mộc Diên cũng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Thịnh Trình Việt, cô lo lắng giãy dụa, không phải anh đang “nổi hứng” đấy chứ.
“Đừng cử động.” Thịnh Trình Việt gằn giọng, giọng nói của anh như thể mang theo sự mê hoặc, giọng nói truyền cảm nam tính khiến cho tất cả phụ nữ mê đắm.
“Hửm...” Tiêu Mộc Diên muốn phản đối, nhưng vừa mở miệng lại bị Thịnh Trình Việt hôn tiếp. Thời khắc này, dường như thế giới của Thịnh Trình Việt chỉ còn lại một mình Tiêu Mộc Diên, còn trong thế giới của Tiêu Mộc Diên cũng chỉ tồn tại một mình Thịnh Trình Việt.
Cho đến khi nụ hôn dài, triền miên kết thúc, Thịnh Trình Việt vẫn chưa thỏa mãn, tươi cười nhìn Tiêu Mộc Diên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên đã đỏ ửng, nhưng cô giống như bỗng nhớ điều gì vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, đừng tưởng rằng một nụ hôn là có thể khiến cô quên đi tức giận lúc nãy, bây giờ cô vẫn đang giận anh đấy.
“Sao nào, vẫn muốn à?” Thịnh Trình Việt khẽ nói, có điều giọng nói của anh rất vui vẻ, dáng vẻ như thể đang trêu chọc Tiêu Mộc Diên vậy.
Mặt Tiêu Mộc Diên vênh lên, khinh thường nhìn Thịnh Trình Việt.
“Cũng bình thường thôi. Kém xa người yêu cũ của em.” Cô vốn muốn nói thua xa Âu Vũ Đình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nên hại anh ấy, bèn tùy tiện thêu dệt tên người yêu cũ. Thật ra nói xong cô liền hối hận, cô nên nói là chồng, dù sao Thịnh Trình Việt cũng không biết chồng cô là ai.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt lập tức tối sầm lại, người phụ nữ này không những nhắc đến chồng, ngay cả câu người yêu cũ cũng nói ra dễ dàng như vậy, anh nên điều tra xem rốt cuộc cô có bao nhiêu người đàn ông.
“Người yêu cũ của em đẹp trai hay anh đẹp trai?” Thịnh Trình Việt tức giận nói, lúc người phụ nữ này nhắc tới người đàn ông khác, khuôn mặt cô chẳng biến đổi, dường như không hề sợ hãi anh vậy, lẽ nào cô không quan tâm anh tới vậy?
“Đương nhiên là người... anh đẹp trai rồi.” Cô muốn nói là người yêu cũ, nhưng lúc nhìn vẻ mặt muốn ăn thịt cô của Thịnh Trình Việt, cô liền đổi lại, có điều trong lòng cô vô cùng không bằng lòng.
“Chồng em là ai? Bản lĩnh trên giường của anh ta giỏi hay anh giỏi?” Thịnh Trình Việt đột nhiên hỏi, vừa nghĩa tới người phụ nữ này từng bị người đàn ông khác chiếm, trong lòng anh vô cùng khó chịu, như thể đồ của anh bị người khác cướp vậy.
Rõ ràng là Tiêu Mộc Diên không nghĩ tới Thịnh Trình Việt sẽ hỏi cô về chuyện giường chiếu, anh hỏi vậy khiến mặt cô đỏ ửng, cúi đầu xuống, nhân tiện còn nhìn xung quanh xem có ai nghe được lời hai người họ vừa nói không, nếu như bị người khác nghe được đúng là xấu hổ chết mất.
Thịnh Trình Việt cũng phát hiện ra sự ngại ngùng của Tiêu Mộc Diên, cô xấu hổ à? Lúc nhắc tới chuyện giường chiếu cô lại xấu hổ, như thể rất ngượng ngùng chuyện lên giường vậy. Nhớ tới lần đầu tiên của cô và anh, sự khít khao của cô, vụng về của cô, tươi đẹp của cô, nếu như không phải cô đã có hai đứa con, anh sẽ cho rằng đó là lần đầu tiên của cô.
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, một người phụ nữ từng sinh hai đứa con sao có thể khít như thế, khít như một người chưa từng làm chuyện giường chiếu vậy, anh bỗng nghi ngờ, hai đứa trẻ bên cạnh cô kia có phải con cô hay không?
“Mẹ ơi, sao mặt mẹ đỏ thế, là chú đẹp trai đánh mẹ à? Nhưng cũng không phải chứ, vừa nãy con còn nhìn rõ ràng, chú ấy cũng không thể ra tay nhanh như thế được.”
Viễn Đan nhíu mày nói như đang suy nghĩ về việc gì. Đương nhiên là do cậu bé cố ý, không ngờ mẹ cậu lại dễ dỗ như vậy, nụ hôn của chú đẹp trai có thể dập tắt ngọn lửa lôi đình ban nãy của mẹ, chuyện này thật là thần kỳ, sau này nếu như cậu không dỗ được mấy cô nhóc tức giận, thì cậu sẽ dùng chiêu này, chắc chắn rất hiệu quả.
Thịnh Tuấn Hạo cũng đánh giá Tiêu Mộc Diên, thực ra nhìn ba và mẹ hòa thuận, trong lòng cậu bé cũng rất vui, mẹ vì ba mới đỏ mặt ư? Cậu từng nghe, lúc một người phụ nữ thích một người đàn ông thì sẽ thường xuyên đỏ mặt, như vậy có nghĩa là mẹ thích ba rồi.
“Nhóc con này nói lại cho mẹ xem nào.” Tiêu Mộc Diên thay đổi dáng vẻ thẹn thùng ban nãy, nhào tới Viễn Đan.
Nhưng ngay lúc đó, cô lại bị Thịnh Trình Việt kéo vào trong lòng, hơi thở quen thuộc kia bỗng ùa vào mũi.
Thịnh Tuấn Hạo cũng lập tức nhào vào lòng Thịnh Trình Việt, còn ôm Tiêu Mộc Diên, cảm giác có ba mẹ ôm thật thích.
“Mẹ, con cũng muốn ôm.” Nguyệt Nguyệt đột nhiên chạy tới, bỗng bốn người họ ôm chặt lấy nhau.
Viễn Đan thấy vậy, không nói lời nào mà cầm điện thoại chụp cho bọn họ một bức ảnh, chính ở thời khắc này, cả thế giới dường như đều sáng lên.
“Viễn Đan, con cũng qua đây, năm người chúng ta cùng chụp một phô.” Tiêu Mộc Diên cười nói, cô biết Viễn Đan không dám qua, bởi vì sợ bị đánh, sao cô lỡ đánh nó chứ?
Viễn Đan thấy Tiêu Mộc Diên không tức giận nữa mới đi qua.
“Kim chi...” Trước khi chụp một giây, Thịnh Trình Việt đột nhiên hôn lên trán của Tiêu Mộc Diên.
“Tách!” Bức ảnh này đẹp nhất, năm người họ đều cười vui vẻ.
Có lẽ rất nhiều năm sau này, mỗi người họ lấy bức ảnh này ra đều cảm động.
“Các con muốn ăn gì? Chúng ta đi ăn cơm.” Thịnh Trình Việt một tay ôm Nguyệt Nguyệt, một tay dắt Viễn Đan, còn Thịnh Tuấn Hạo lại ở trong lòng của Tiêu Mộc Diên, anh còn vừa nói vừa cười với Tiêu Mộc Diên, cảnh tượng gia đình như thế này vô cùng hạnh phúc.
Đương nhiên, nếu như không phải Cao Ngọc Mai tới, có lẽ cả nhà bọn họ vẫn hạnh phúc như thế này, nhưng ông trời không chiều theo nguyện vọng của lòng người.
Sau khi tiễn bọn trẻ, Thịnh Trình Việt lái xe đưa Tiêu Mộc Diên tới hiện trường của cuộc thi đấu quốc tế, bởi vì ngày mai bắt đầu thi đấu, cho nên tối nay tất cả tuyển thủ tham dự kỳ thi đều tới.
Tiêu Mộc Diên nhìn nơi xa hoa trước mặt, không nhịn được mà cảm thán, người có tiền có khác, cho dù đi đâu cũng cao quý, thanh lịch như vậy.
“Ngày mai em lên sân khấu rồi. Có căng thẳng không?” Thịnh Trình Việt nắm bàn tay bé nhỏ của Tiêu Mộc Diên nói, người bình thường lần đầu tiên lên sân khấu ít nhiều cũng hơi căng thẳng.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, bây giờ nhìn thấy cảnh này trong lòng cô đã kích động rồi chứ đừng nói tới ngày mai có bao nhiêu người ngồi đưới khán đài.
“Ngày mai anh sẽ ngồi ở vị trí kia.” Thịnh Trình Việt chỉ chiếc ghế cao cấp nhất trước mặt, ở đó chỉ có ba người ngồi mà lại có vị trí của anh, có thể thấy được địa vị của anh quan trọng tới mức nào.
“Hả?” Tiêu Mộc Diên không hiểu ý của Thịnh Trình Việt, anh nói cho cô anh ngồi ở kia có tác dụng gì? Lẽ nào như vậy cô sẽ không căng thẳng nữa à? Anh cũng không phải là thuốc an thần.
Thịnh Trình Việt vuốt tóc Tiêu Mộc Diên, ánh mắt dịu dàng nhìn người phụ nữ trước mặt, “Ngày mai lúc em lên sân khấu là nhìn anh là được rồi, như vậy em sẽ không căng thẳng nữa.” Anh rất tự tin nói, như thể anh đúng là thuốc an thần vậy.
Tiêu Mộc Diên bất đắc dĩ lườm anh, có lẽ cô nhìn anh còn căng thẳng hơn, vừa nhìn thấy anh, trái tim cô liền đập loạn nhịp, nhất là đối diện với đôi mắt tràn đầy tình cảm của anh.
“Nhìn anh làm gì? Có thể ăn được à? Hay là trái tim yên bình hơn.” Tiêu Mộc Diên thẳng thắn cãi lại.
“Ha ha!” Thịnh Trình Việt lại cười vang, anh phát hiện càng thân thiết với cô nhóc này thì cô thể hiện bản tính của mình trước mặt anh càng nhiều, mà càng thể hiện đáng yêu.
/848
|