*”Cho dù là từ believe (tin tưởng) thì ở giữa cũng vẫn chèn một chữ lie (nói dối). Tình yêu bắt đầu từ một lời nói dối thì sau cùng cũng sẽ kết thúc bởi sự dối trá mà thôi.”
“Anh biết rõ em là hoa hồng có gai, vẫn muốn đem đặt ở trong tim. Dẫu có những lúc bị đâm đến rỉ máu, vẫn luyến tiếc không muốn buông ra.”
“Tận cùng của nỗi đau… Không phải là nước mắt
Mà là một nụ cười… lạnh ngắt
Đẩy nước mắt chảy ngược vào tim…”*
____________*****__________
Sáng hôm sau…
– Honey của anh, dậy đi nào! Sắp muộn học rồi đấy!
Nhật mở cửa phòng nó, bước vào và cất giọng dịu dàng, ấm áp. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn phòng, anh khựng lại rồi quay người, khẽ khàng đi từng bước chậm rãi ra ngoài. “May là nó chưa ngủ dậy.” Anh quệt mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. “Còn tên cục băng kia nữa. Hắn mà biết mình nhìn thấy rồi thì…” Anh rùng mình không muốn tưởng tượng tiếp, cất bước về phòng ngủ của mình. Tiếp tục ôm vợ yêu, Nhật nhỏ giọng thỏ thẻ với cô gái mềm mại nhỏ nhắn đáng yêu đang cuộn tròn trong lòng mình:
– Vy Vy, em dậy chưa? Anh làm đồ ăn cho em rồi đấy!
Cô khẽ cựa quậy khó chịu, chau đôi mày vẫn còn ngái ngủ lại nhìn anh, bức xúc kêu ca:
– Không phải tại anh mà em mới không ra khỏi giường được sao? Anh tinh lực cũng dồi dào quá ha! Bế em dậy! Mau lên!
Đến câu cuối, cô còn cao giọng sai bảo khiến anh trộm cười trước vẻ đáng yêu đó, cười gian:
– Vợ à, nếu em muốn cả ngày không ra khỏi giường được cũng ok. Anh luôn sẵn sàng phục vụ hết mình.
Vy đá anh ra khỏi giường, úp mặt vào chăn, giấu đi màu đỏ đang lan dần trên khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, chỉ tay về phía cửa ra vào:
– Ra ngoài!!
Nhật nhún vai:
– Vậy để anh xuống trước chuẩn bị nốt bữa sáng cho mọi người nhé!
Sau khi anh đưa khỏi phòng…
1s
2s
3s
– Vợ ơi, có cần anh bế xuống giường không?
Một cái gối bay đến, đập thẳng vào… cái cửa mà người nào đó đã nhanh tay đóng lại khi phát hiện ra sự xấu hổ và tức giận của cô nàng đang ngồi trên chiếc giường đó.
*
*
*
Phòng Bảo Anh và Minh thì…
– You bitch! Sao anh dám lợi dụng sàm sỡ trong lúc tôi ngủ hả? Đồ dâm dê, đồ dê xồm, đồ… đồ…
Nhỏ đạp vào cái bộ phận nào đấy của cậu, hét lên đầy tức tối. Giọng điệu có vẻ oan ức. Cậu đau đớn lùi ra xa nhưng vẫn cắn răng chịu đựng:
– Tôi đâu có cố tình?! Trong lúc ngủ sơ ý quàng tay qua người cô thôi mà!!
Nhỏ che ngực, run run hỏi lại:
– Anh chắc chứ?!
Cậu cáu kỉnh chau mày:
– Đương nhiên. Cái đấy còn phải hỏi à? Nhìn mặt tôi có giống người hay đi làm những chuyện bậy bạ như vậy không?
Nhỏ vẫn cảnh giác nhìn cậu:
– Thực ra thì có. Không phải giống mà rất giống là đằng khác!
Minh dùng ánh mắt sát thủ nhìn nhỏ. Thấy tình hình có vẻ căng, nhỏ cười giả lả:
– Nói như vậy, tức là anh nhầm tôi với một người con gái khác?
Cậu, nguôi ngoai, cười buồn:
– Ừ. Cô ấy là mối tình đầu của tôi. Người duy nhất mà tôi thật lòng yêu thương. Chỉ tiếc rằng.. cô ấy đã đi du học rồi. Nhưng chắc khoảng vài tuần nữa sẽ về.
Đến câu cuối, cậu cười toe toét. Nhỏ lặng đi. Nhìn thấy đôi mắt và nụ cười ánh lên vẻ chờ mong, tim nhỏ như bị bóp nghẹt. Những thứ đó, chưa bao giờ cậu dành cho nhỏ.
Đau. Rất đau.
Nén nỗi đau vào, khoé mắt hơi cay cay như sắp sửa rơi xuống một giọt lệ trong suốt mang đầy đau thương và ưu buồn. Nhỏ cười lớn:
– Ha ha! Vậy bao giờ hai người cưới nhau nhớ đừng mờ tôi nhé! Tuyệt đối không! Nhớ chưa?!
Cậu ngạc nhiên thắc mắc:
– Sao lại không? Tưởng cô thích ăn?
Nhanh nhẹn tránh cái gối to đùng vừa bay đến, Minh tiếp tục nhìn Bảo Anh. Nhỏ cười hì hì:
– Tôi lại phải tốn tiền mừng nữa! Xót lắm! Còn bao nhiêu thứ phải mua.
Cậu dở khóc dở cười:
– Cô thật là…
Nhỏ đứng dậy, phủi phủi mông quần. Còn ở đây thì nhỏ không kìm được nước mắt mất! Bước đến trước cửa phòng tắm, nhỏ quay lại mỉm cười với cậu, một nụ cười nhẹ như gió thoảng, dịu dàng đến xót xa.
– Tôi giành phòng tắm trước. Cấm được nhìn! Và… tí nữa tôi ra là phải kể cho tôi về cô gái của cậu đó nhé!
Cậu gật gật đầu đồng ý, nhưng rồi mỉm cười tinh quái:
– Nhưng… cô không ghen à?
Nhỏ lườm cậu cháy cả tóc, dí dí nắm đấm:
– Ghen cái gì? Muốn ăn chưởng à?!
Minh phụng phịu quay đi:
– Không thì thôi! Làm gì mà phải cáu như thế?!
Nhưng chính vì hành động đó, đã không cho phép cậu nhìn thấy được, khoảnh khắc nỗi đau bị kìm nén vỡ oà, giọt lệ trong suốt rơi xuống, đẹp như viên ngọc người thiếu nữ hồn nhiên đã chôn giấu rất lâu, rất lâu.
Đóng sập cửa phòng tắm lại, Bảo Anh ôm mặt, dựa vào cửa, từ từ trượt xuống. Nước mắt qua kẽ tay chảy thành từng đường vỡ vụn, như trái tim nhỏ bây giờ. Khe khẽ nức nở, không muốn để cho ai kia nghe thấy, vậy là… chỉ có mình nhỏ đau. Cuối cùng, nhỏ cũng đã thấu hiểu sâu sắc câu nói ấy, câu nói mà cho đến mãi hôm qua nhỏ vẫn không thể tìm ra ẩn ý mà tác giả muốn nói đến:
“Nếu yêu nhầm, sẽ phải chịu quả đắng, không ai có thể cứu giúp ta.”
Thế nhưng… hiểu ra rồi thì sao cơ chứ? Nhỏ vẫn đau, cậu vẫn vô tâm, mọi người vẫn bình yên sống trong cái thế giới đầy cạm bẫy này.
*
( Harry thì thôi nhé! Một mình một phòng ngủ như chết rồi trên chiếc giường King size, miệng ngáy khò khò như muốn đâm thủng mái nhà. )
Có ai thắc mắc có chuyện gì xảy ra ở phòng nó là gì không?
Khi Nhật bước vào phòng, điều mà anh ấy thấy là…
Hắn và nó đang nằm cùng một giường. Thực ra chuyện này cũng không có gì đáng nói. Việc đáng nói là, con hà mã bằng bông tối hôm qua nó dùng để chắn giữa hai người đã bay ra tận góc phòng. Trong khi hai cá thể đang nằm ở hai mép giường lăn lộn kiểu qué nào mà lại ôm nhau thắm thiết. Nó, cả người rúc trong lòng hắn, đầu tựa vào vòm ngực ấm áp và rắn chắc của hắn. Hắn một tay quàng eo nó, một tay vòng qua đầu nó, nhằm hỗ trợ việc nó dí sát nữa vào người ai đó. Chiếc chăn thu mỏng bị đạp ra, để lộ đôi chân dài trắng nõn vì lăn lộn mà váy bị kéo cao lên một ít. Quai váy xộc xệch hở ra bờ vai mịn màng. À quên chưa nói, chân hai người còn quấn lấy nhau nữa. Chính vì cái cảnh tượng mờ ám hiện ra trước mắt mà Nhật có hơi lo sợ việc anh nhìn thấy bị hắn phát giác thì toi đời.
Nó thức dậy, đập vào mắt là hình ảnh phóng to của khuôn mặt hắn. Từng đường nét cương nghị nam tính đã sớm hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng kia. Đôi mắt xám sắc lạnh nhắm nghiền, hàng mi dài và rậm, đến nó cũng có chút tủi thân. Bờ môi… nó đưa tay miết lên cánh môi dưới mềm mại của hắn. “Cũng đẹp trai đấy chứ!” Nó nghĩ thầm. Định thu tay về thì đột nhiên hắn bừng mở mắt, nắm lấy cổ tay nó, siết chặt, ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào người đối diện, nhưng rồi dịu lại, loé lên một tia khá là ừm.. thế nào nhỉ? Gian xảo, đúng thế! Hắn chậm rãi mở miệng, lời vàng ý ngọc bay tứ tung:
– Nếu em còn tiếp tục, tôi không dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Nó vội vã rút tay lại, xoay xoay cổ tay vẫn còn vết ửng đỏ, nhảy xuống giường, chạy vọt vào phòng tắm.
Hắn ngồi trên giường, đôi mắt lộ vẻ lười biếng. Đúng lúc đó, Vy gõ gõ rồi mở cửa bước vào:
– Anh Nhật bảo tôi gọi mọi người xuống ăn sáng để còn đi học.
Thu lại thần sắc, hắn trở lại vẻ lạnh lùng vốn có:
– Ừm.
Rồi hắn ngồi trầm ngâm nhớ lại buổi tối hôm qua…
__________Flashback_________
– OK, mọi người, nhà này có tổng cộng 36 phòng. 1 phòng bếp, 3 phòng ngủ, 3 phòng dành cho khách, 2 phòng khách, 4 phòng vệ sinh, 9 phòng dành cho người hầu, 1 phòng nghe nhìn, có thể hiểu là rạp chiếu phim mini chất lượng cao, 1 phòng thể thao, 1 bể bơi trong nhà, 5 phòng thay đồ và 6 phòng chứa đồ. Tức là sẽ có hai người ngủ chung ở 1 phòng ngủ.
Sau khi xong bữa trà chiều, Nhật tập hợp mọi người lại rồi thông báo.
– Sao bọn em không ngủ phòng dành cho khách?
Nó thắc mắc. Tại sao nhỉ?
– Em là khách à?
Anh u ám mặt mày, quay sang nhìn nó đầy nguy hiểm. Nó bất giác run lên, không dám nói gì nữa.
– Vậy em ngủ với Vy.
Nó kéo cô ra trước mặt, dõng dạc nói.
– Tuyệt đối không. Để cho công bằng, chúng ta sẽ quyết định bằng hình thức bốc thăm.
Nó xụ mặt nhưng không nói gì. Anh cho gọi quản gia đến:
– Bác Dan, có thể chuẩn bị cho cháu 3 mẩu giấy có tên 3 bọn cháu không ạ?
Nói rồi, anh chỉ vào mình, hắn và Minh. Người quản gia kính cẩn đáp rồi đi ra ngoài:
– Tất nhiên rồi thưa cậu.
Anh gật đầu. Mọi người cùng ngồi đợi. Không hổ là quản gia được tuyển chọn kỹ lưỡng giữa hàng nghìn người để phục vụ cho đại thiếu gia nhà họ Trương, bác Dan làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ một loáng sau mọi thứ đã sẵn sàng. Anh cười bí hiểm, đưa tay mời Vy:
– Em trước nhé!
Cô nhìn anh do dự, rồi tiến tới, lấy một mảnh giấy và bước xuống chỗ nó.
– Chưa được mở đâu. Đến cuối 3 người mở một lúc.
Đến lượt nó, nó cảnh giác nhìn anh nhưng cũng quay đi lấy giấy. Cuối cùng là Bảo Anh, nhỏ nhanh chóng tiến đến lọ thủy tinh, thò tay vào và móc ra mảnh giấy thứ ba.
– Được rồi, mở!
Anh ra lệnh. 3 mảnh giấy được mở ra, mang đến 3 tâm trạng khác nhau.
– Ừm.
Co nhìn anh trầm ngâm, sau đó mỉm cười rạng rỡ.
– What the hell?!!! Sao em lại phải chung phòng với tên khỉ đột này
Nhỏ tức tối hỏi anh, chỉ tay vào một người nào đó đang phởn phơ huýt sáo. Nhật nhún vai không biết. Minh cau mày:
– Này, sao cô đặt cho tôi lắm biệt danh thế?! Hồi đầu thì là gay, sau đến pig, bây giờ lại hoá khỉ đột là như thế nào?
– Được tôi đặt nickname cho đâu phải dễ?! Đúng là có phúc mà không biết hưởng. Hứ!!
Nhỏ le lưỡi rồi hất mặt.
– Vâng, tôi phúc quá! Phải tu mấy đời mới gặp được tên sao Chổi nhà cô!
Khi trận chiến chuẩn bị tiếp diễn tới hồi căng thẳng thì anh đứng ra làm hoà:
– Thôi thôi. Không cãi nhau nữa!
Cô với anh, nhỏ với cậu, vậy…
Nó sau khi mở mảnh giấy của mình ra, thấy tên “Phong” thì trong lòng khẽ run lên một cách vô thức. Nó không nói gì, quay sang nhìn hắn. Hắn tỏ vẻ bình thản rồi bước ra khỏi phòng:
– Tôi ở thư phòng.
Mọi người cũng dần tản đi, để lại anh với bộ mặt không thể gian tà hơn. Thực chất, việc 3 nàng chọn phải những cái tên đó không phải là vô tình. Trước đó, anh đã tự tay chuẩn bị 3 mẩu giấy, chỉ là gọi quản gia đi lấy mà thôi. Loại giấy Nhật đã chuẩn bị rất đặc biệt. Có thể nhận đang dấu vân tay bằng một hợp chất mỏng tráng trên bề mặt, mảnh giấy sẽ đưa ra cái tên dựa vào dấu vân tay ấy. Anh đã lén mượn tạm một số đồ của bọn nó để thực hiện việc này rồi trả lại sau. Anh chỉ muốn vun đắp tình cảm cho mọi người thôi, nhan tiện hâm nóng tình yêu với bà xã. Vậy nên không thể trách anh a~ Anh làm việc tốt có lợi cho đôi bên mà. “Mọi việc diễn ra thật thuận lợi. Haizzz.” Anh thở dài rồi về phòng.
_______End Flashback________
Cô liếc quanh phòng, thấy hắn có vẻ muốn đuổi khách nên đi ra ngoài, đóng cửa lại. Bước chân có chút khập khiễng ( vì sao thì mọi người biết rồi đấy!! ), cô xuống thì thấy anh đứng ngay chân cầu thang, đem ánh mắt dịu dàng nhìn cô khiến cô không khỏi có chút ngại ngùng:
– Nhìn gì chứ?!
Anh không nói gì, chỉ cười cười đầy ẩn ý, dắt tay cô đi đến bàn ăn
Một lúc sau, mọi người cũng lần lượt xuống dưới. Bữa ăn sáng đơn giản chỉ có vài cái sandwich và sữa nhưng lại im lặng đến kì lạ. Nếu là bình thường, ở đây sẽ diễn ra cái cảnh tượng hỗn độn xen lẫn tạp âm từ trận cãi nhau của Minh và Bảo Anh. Vy, Nhật tình tứ đút cho nhau ăn, thỉnh thoảng đổ thêm dầu vào lửa cho trận chiến lên đến cao trào. Nó với hắn hầu như không nói gì, cắm cúi ăn. Đôi lúc ánh mắt hai người có chạm nhau trên không trung, nhưng lại bình thản quay đi như chưa có gì xảy ra. Thế mà hôm nay…
Hắn im lặng là bởi vì vốn đã thế rồi. Mà có muốn nói cũng chả tìm ra chuyện gì. Nói chuyện với người khác mà cứ kiểu một câu là kết thúc cuộc đối thoại rồi ngồi/đứng đấy nhìn.
Nó im lặng là do mải nghĩ về quyển truyện tối hôm qua đọc.
Cô im lặng vì không khí căng thẳng không ai chịu nói gì nên trật tự.
Anh im lặng do mải ngắm cô ăn.
Nhỏ im lặng vì đầu óc cứ thả đi tận chỗ cuộc nói chuyện của hai người ở trong phòng.
Cậu im lặng vì đây không phải món cậu thích nhưng không dám cằn nhằn.
Harry im lặng vì mải ăn, miệng còn nhồm nhoàm đầy thức ăn thì nói thế qué nào được!
Sau khi giải quyết xong bữa sáng, 7 người lên 6 chiếc xe phóng tới trường ( Nhật đi với Vy mà! ). Vừa xuống xe, chúng nó lại phải chịu đựng tiếng la hét của đám fan cuồng. Riêng fan của Nhật nhìn thấy anh và cô tay trong tay sánh vai bước đến thì tan nát con tim, hò hét phản đối.
Bọn nó không quan tâm, đi thẳng đến chiếc bảng thông báo để xem kết quả. Thực ra bọn nó chắc chắn vào rồi, chủ yếu là xem điểm xem ai hơn ai thôi. Và đây là kết quả:
1. Hàn Vũ Thiên Phong (12S1): 601/600 (chỉ ra lỗi sai trong đề bài: +1 điểm)
2. Trương Lê Minh Nhật (12S1): 600/600
3. Trương Lê Hà Nguyệt (12S1): 599,5/600
4. Dương Vũ Hoàng Minh (12S1): 599/600
5. Triệu Ngọc Bảo Anh (12S1): 588,5/600
6. Hoàng Thảo Vy (12S1): 588/600
7. Bạch An Nhi (12S1): 586/600
8. Trần Nhật Nam (12S1): 582,5/600
9. Vũ Thiên Khánh (12A1): 582/600
10. Hà Bích Ngọc (12S1): 579/600
…..
…..
Cứ như thế cho đến người thứ 16. Thần dân trong trường đều há hốc mồm trước lực học của bọn nó, đặc biệt là những đứa cùng lớp nó, bình thường toạn thấy 3 đứa này ngủ, ai ngờ…
– Hai đứa quái vật kia cũng vào à?!!!
Nhỏ bức xúc lên tiếng khi nhìn thấy kết quả (ý chỉ Lincy và bợn Nam), thốt lên đầy ngạc nhiên.
– Thôi vào lớp nào.
Anh nó đứng xem đến mỏi chân thì lên tiếng.
– Tối nay thi rồi đấy! Chiều nay về sớm để chuẩn bị nhé!
Harry hồ hởi xán lại gần nó, lắc lắc cánh tay, dùng ánh mắt cún con nhìn nó say đắm.
– Ơ hay, liên quan gì đến mày? Phắn ra chỗ khác!
Nó phũ phàng buông một câu, giơ chân đạp cậu (Harry ấy!) bắn dính vào cái cây đối diện. Cậu ôm cây mà khóc ròng tự hỏi bản thân ăn ở thế nào mà bị đối xử tệ bạc đến thế!
Vào lớp là chúng nó nhoài ngay ra bàn ngủ, không thèm đoái hoài đến mọi người xung quanh. Cô giáo lê đôi chân khủng long vào lớp, hắng giọng rồi hét ầm ĩ để át tiếng bọn học sinh đang nhốn nháo trò chuyện ở dưới:
– Hôm nay lớp lại có học sinh mới!!!
Mọi hoạt động lập tức được dừng lại, 28 cái đầu ngóng lên đầy chờ đợi:
– Nam hay nữ vậy cô?
– Đẹp trai không cô? Xinh không cô?
– Đáng yêu không cô?
<,#%,>$?*!$>~#%*
Đôi chân ngọc ngà thả từng bước nhẹ như mây vào lớp (HS liên tưởng đến hình ảnh cô giáo bước vào mà bụm miệng cười).
– Chào mọi người, em tên là Lâm Thuỳ Chi, con thầy hiệu trưởng, mong mọi người giúp đỡ. Và con thưa cô là con ngồi dưới chị Nguyệt. Con biết là cô đồng ý. Con cảm ơn.
Nói rồi Cathy đi thẳng đến cuối lớp. Đám nam sinh háo sắc nhìn gương mặt baby với mái tóc ngắn hung đỏ và đôi mắt hồng mơ mộng mà chảy cả dãi ra bàn. Cô giáo há hốc mồm, cô bé bắn liên thanh kinh quá, bà còn chưa kịp phản ứng. “Thôi kệ vậy!”. Bà thở dài bất lực. Bà ta nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi bắt đầu giảng:
– Cả lớp mở sách trang 96. Chúng ta bắt đầu bài học.
Nó ngồi thẳng dậy nhìn người ngồi dưới mình, mỉm cười rồi quay lên ngủ tiếp. Cathy nhanh chóng nhập hội với bọn nó, lăn ra bàn ngủ luôn.
Tiết học trôi qua một cách bình yên…
____________*****__________
Ây dô!
HAPPY NEW YEAR!!
CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!
Đây chính là lì xì Tết mà au hứa tặng mọi người.
Au muốn nhắn với mọi người là thỉnh thoảng, vào những dịp đặc biệt hay lễ Tết gì đó, au sẽ ngừng khoảng 1 thời gian rồi up vài chap cho mọi người. Cái ảnh ở media là Bảo Anh đấy!!
Đó giờ thấy couple B.Anh + Minh sủng qua sủng lại nhiều rồi, giờ cho ngược lên ngược xuống. Tình yêu phải trải qua bão tố mới bền vững, phải k?
Hắn và nó vừa có hint bay tứ tung. Chap sau sẽ xuất hiện first kiss, nhưng mà rất là nhẹ thôi. Đối với hắn – nó, chap sau khá là hường. Nhưng Minh – B.Anh thì… Chẹp chẹp, thôi nhé! Chúc mọi ng xem Táo quân vui vẻ!!
Vẫn câu nói quen thuộc: Nhớ vote và cmt cho au nha! Thán mọi ng nhìu!!!
“Anh biết rõ em là hoa hồng có gai, vẫn muốn đem đặt ở trong tim. Dẫu có những lúc bị đâm đến rỉ máu, vẫn luyến tiếc không muốn buông ra.”
“Tận cùng của nỗi đau… Không phải là nước mắt
Mà là một nụ cười… lạnh ngắt
Đẩy nước mắt chảy ngược vào tim…”*
____________*****__________
Sáng hôm sau…
– Honey của anh, dậy đi nào! Sắp muộn học rồi đấy!
Nhật mở cửa phòng nó, bước vào và cất giọng dịu dàng, ấm áp. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn phòng, anh khựng lại rồi quay người, khẽ khàng đi từng bước chậm rãi ra ngoài. “May là nó chưa ngủ dậy.” Anh quệt mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. “Còn tên cục băng kia nữa. Hắn mà biết mình nhìn thấy rồi thì…” Anh rùng mình không muốn tưởng tượng tiếp, cất bước về phòng ngủ của mình. Tiếp tục ôm vợ yêu, Nhật nhỏ giọng thỏ thẻ với cô gái mềm mại nhỏ nhắn đáng yêu đang cuộn tròn trong lòng mình:
– Vy Vy, em dậy chưa? Anh làm đồ ăn cho em rồi đấy!
Cô khẽ cựa quậy khó chịu, chau đôi mày vẫn còn ngái ngủ lại nhìn anh, bức xúc kêu ca:
– Không phải tại anh mà em mới không ra khỏi giường được sao? Anh tinh lực cũng dồi dào quá ha! Bế em dậy! Mau lên!
Đến câu cuối, cô còn cao giọng sai bảo khiến anh trộm cười trước vẻ đáng yêu đó, cười gian:
– Vợ à, nếu em muốn cả ngày không ra khỏi giường được cũng ok. Anh luôn sẵn sàng phục vụ hết mình.
Vy đá anh ra khỏi giường, úp mặt vào chăn, giấu đi màu đỏ đang lan dần trên khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, chỉ tay về phía cửa ra vào:
– Ra ngoài!!
Nhật nhún vai:
– Vậy để anh xuống trước chuẩn bị nốt bữa sáng cho mọi người nhé!
Sau khi anh đưa khỏi phòng…
1s
2s
3s
– Vợ ơi, có cần anh bế xuống giường không?
Một cái gối bay đến, đập thẳng vào… cái cửa mà người nào đó đã nhanh tay đóng lại khi phát hiện ra sự xấu hổ và tức giận của cô nàng đang ngồi trên chiếc giường đó.
*
*
*
Phòng Bảo Anh và Minh thì…
– You bitch! Sao anh dám lợi dụng sàm sỡ trong lúc tôi ngủ hả? Đồ dâm dê, đồ dê xồm, đồ… đồ…
Nhỏ đạp vào cái bộ phận nào đấy của cậu, hét lên đầy tức tối. Giọng điệu có vẻ oan ức. Cậu đau đớn lùi ra xa nhưng vẫn cắn răng chịu đựng:
– Tôi đâu có cố tình?! Trong lúc ngủ sơ ý quàng tay qua người cô thôi mà!!
Nhỏ che ngực, run run hỏi lại:
– Anh chắc chứ?!
Cậu cáu kỉnh chau mày:
– Đương nhiên. Cái đấy còn phải hỏi à? Nhìn mặt tôi có giống người hay đi làm những chuyện bậy bạ như vậy không?
Nhỏ vẫn cảnh giác nhìn cậu:
– Thực ra thì có. Không phải giống mà rất giống là đằng khác!
Minh dùng ánh mắt sát thủ nhìn nhỏ. Thấy tình hình có vẻ căng, nhỏ cười giả lả:
– Nói như vậy, tức là anh nhầm tôi với một người con gái khác?
Cậu, nguôi ngoai, cười buồn:
– Ừ. Cô ấy là mối tình đầu của tôi. Người duy nhất mà tôi thật lòng yêu thương. Chỉ tiếc rằng.. cô ấy đã đi du học rồi. Nhưng chắc khoảng vài tuần nữa sẽ về.
Đến câu cuối, cậu cười toe toét. Nhỏ lặng đi. Nhìn thấy đôi mắt và nụ cười ánh lên vẻ chờ mong, tim nhỏ như bị bóp nghẹt. Những thứ đó, chưa bao giờ cậu dành cho nhỏ.
Đau. Rất đau.
Nén nỗi đau vào, khoé mắt hơi cay cay như sắp sửa rơi xuống một giọt lệ trong suốt mang đầy đau thương và ưu buồn. Nhỏ cười lớn:
– Ha ha! Vậy bao giờ hai người cưới nhau nhớ đừng mờ tôi nhé! Tuyệt đối không! Nhớ chưa?!
Cậu ngạc nhiên thắc mắc:
– Sao lại không? Tưởng cô thích ăn?
Nhanh nhẹn tránh cái gối to đùng vừa bay đến, Minh tiếp tục nhìn Bảo Anh. Nhỏ cười hì hì:
– Tôi lại phải tốn tiền mừng nữa! Xót lắm! Còn bao nhiêu thứ phải mua.
Cậu dở khóc dở cười:
– Cô thật là…
Nhỏ đứng dậy, phủi phủi mông quần. Còn ở đây thì nhỏ không kìm được nước mắt mất! Bước đến trước cửa phòng tắm, nhỏ quay lại mỉm cười với cậu, một nụ cười nhẹ như gió thoảng, dịu dàng đến xót xa.
– Tôi giành phòng tắm trước. Cấm được nhìn! Và… tí nữa tôi ra là phải kể cho tôi về cô gái của cậu đó nhé!
Cậu gật gật đầu đồng ý, nhưng rồi mỉm cười tinh quái:
– Nhưng… cô không ghen à?
Nhỏ lườm cậu cháy cả tóc, dí dí nắm đấm:
– Ghen cái gì? Muốn ăn chưởng à?!
Minh phụng phịu quay đi:
– Không thì thôi! Làm gì mà phải cáu như thế?!
Nhưng chính vì hành động đó, đã không cho phép cậu nhìn thấy được, khoảnh khắc nỗi đau bị kìm nén vỡ oà, giọt lệ trong suốt rơi xuống, đẹp như viên ngọc người thiếu nữ hồn nhiên đã chôn giấu rất lâu, rất lâu.
Đóng sập cửa phòng tắm lại, Bảo Anh ôm mặt, dựa vào cửa, từ từ trượt xuống. Nước mắt qua kẽ tay chảy thành từng đường vỡ vụn, như trái tim nhỏ bây giờ. Khe khẽ nức nở, không muốn để cho ai kia nghe thấy, vậy là… chỉ có mình nhỏ đau. Cuối cùng, nhỏ cũng đã thấu hiểu sâu sắc câu nói ấy, câu nói mà cho đến mãi hôm qua nhỏ vẫn không thể tìm ra ẩn ý mà tác giả muốn nói đến:
“Nếu yêu nhầm, sẽ phải chịu quả đắng, không ai có thể cứu giúp ta.”
Thế nhưng… hiểu ra rồi thì sao cơ chứ? Nhỏ vẫn đau, cậu vẫn vô tâm, mọi người vẫn bình yên sống trong cái thế giới đầy cạm bẫy này.
*
( Harry thì thôi nhé! Một mình một phòng ngủ như chết rồi trên chiếc giường King size, miệng ngáy khò khò như muốn đâm thủng mái nhà. )
Có ai thắc mắc có chuyện gì xảy ra ở phòng nó là gì không?
Khi Nhật bước vào phòng, điều mà anh ấy thấy là…
Hắn và nó đang nằm cùng một giường. Thực ra chuyện này cũng không có gì đáng nói. Việc đáng nói là, con hà mã bằng bông tối hôm qua nó dùng để chắn giữa hai người đã bay ra tận góc phòng. Trong khi hai cá thể đang nằm ở hai mép giường lăn lộn kiểu qué nào mà lại ôm nhau thắm thiết. Nó, cả người rúc trong lòng hắn, đầu tựa vào vòm ngực ấm áp và rắn chắc của hắn. Hắn một tay quàng eo nó, một tay vòng qua đầu nó, nhằm hỗ trợ việc nó dí sát nữa vào người ai đó. Chiếc chăn thu mỏng bị đạp ra, để lộ đôi chân dài trắng nõn vì lăn lộn mà váy bị kéo cao lên một ít. Quai váy xộc xệch hở ra bờ vai mịn màng. À quên chưa nói, chân hai người còn quấn lấy nhau nữa. Chính vì cái cảnh tượng mờ ám hiện ra trước mắt mà Nhật có hơi lo sợ việc anh nhìn thấy bị hắn phát giác thì toi đời.
Nó thức dậy, đập vào mắt là hình ảnh phóng to của khuôn mặt hắn. Từng đường nét cương nghị nam tính đã sớm hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng kia. Đôi mắt xám sắc lạnh nhắm nghiền, hàng mi dài và rậm, đến nó cũng có chút tủi thân. Bờ môi… nó đưa tay miết lên cánh môi dưới mềm mại của hắn. “Cũng đẹp trai đấy chứ!” Nó nghĩ thầm. Định thu tay về thì đột nhiên hắn bừng mở mắt, nắm lấy cổ tay nó, siết chặt, ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào người đối diện, nhưng rồi dịu lại, loé lên một tia khá là ừm.. thế nào nhỉ? Gian xảo, đúng thế! Hắn chậm rãi mở miệng, lời vàng ý ngọc bay tứ tung:
– Nếu em còn tiếp tục, tôi không dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Nó vội vã rút tay lại, xoay xoay cổ tay vẫn còn vết ửng đỏ, nhảy xuống giường, chạy vọt vào phòng tắm.
Hắn ngồi trên giường, đôi mắt lộ vẻ lười biếng. Đúng lúc đó, Vy gõ gõ rồi mở cửa bước vào:
– Anh Nhật bảo tôi gọi mọi người xuống ăn sáng để còn đi học.
Thu lại thần sắc, hắn trở lại vẻ lạnh lùng vốn có:
– Ừm.
Rồi hắn ngồi trầm ngâm nhớ lại buổi tối hôm qua…
__________Flashback_________
– OK, mọi người, nhà này có tổng cộng 36 phòng. 1 phòng bếp, 3 phòng ngủ, 3 phòng dành cho khách, 2 phòng khách, 4 phòng vệ sinh, 9 phòng dành cho người hầu, 1 phòng nghe nhìn, có thể hiểu là rạp chiếu phim mini chất lượng cao, 1 phòng thể thao, 1 bể bơi trong nhà, 5 phòng thay đồ và 6 phòng chứa đồ. Tức là sẽ có hai người ngủ chung ở 1 phòng ngủ.
Sau khi xong bữa trà chiều, Nhật tập hợp mọi người lại rồi thông báo.
– Sao bọn em không ngủ phòng dành cho khách?
Nó thắc mắc. Tại sao nhỉ?
– Em là khách à?
Anh u ám mặt mày, quay sang nhìn nó đầy nguy hiểm. Nó bất giác run lên, không dám nói gì nữa.
– Vậy em ngủ với Vy.
Nó kéo cô ra trước mặt, dõng dạc nói.
– Tuyệt đối không. Để cho công bằng, chúng ta sẽ quyết định bằng hình thức bốc thăm.
Nó xụ mặt nhưng không nói gì. Anh cho gọi quản gia đến:
– Bác Dan, có thể chuẩn bị cho cháu 3 mẩu giấy có tên 3 bọn cháu không ạ?
Nói rồi, anh chỉ vào mình, hắn và Minh. Người quản gia kính cẩn đáp rồi đi ra ngoài:
– Tất nhiên rồi thưa cậu.
Anh gật đầu. Mọi người cùng ngồi đợi. Không hổ là quản gia được tuyển chọn kỹ lưỡng giữa hàng nghìn người để phục vụ cho đại thiếu gia nhà họ Trương, bác Dan làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ một loáng sau mọi thứ đã sẵn sàng. Anh cười bí hiểm, đưa tay mời Vy:
– Em trước nhé!
Cô nhìn anh do dự, rồi tiến tới, lấy một mảnh giấy và bước xuống chỗ nó.
– Chưa được mở đâu. Đến cuối 3 người mở một lúc.
Đến lượt nó, nó cảnh giác nhìn anh nhưng cũng quay đi lấy giấy. Cuối cùng là Bảo Anh, nhỏ nhanh chóng tiến đến lọ thủy tinh, thò tay vào và móc ra mảnh giấy thứ ba.
– Được rồi, mở!
Anh ra lệnh. 3 mảnh giấy được mở ra, mang đến 3 tâm trạng khác nhau.
– Ừm.
Co nhìn anh trầm ngâm, sau đó mỉm cười rạng rỡ.
– What the hell?!!! Sao em lại phải chung phòng với tên khỉ đột này
Nhỏ tức tối hỏi anh, chỉ tay vào một người nào đó đang phởn phơ huýt sáo. Nhật nhún vai không biết. Minh cau mày:
– Này, sao cô đặt cho tôi lắm biệt danh thế?! Hồi đầu thì là gay, sau đến pig, bây giờ lại hoá khỉ đột là như thế nào?
– Được tôi đặt nickname cho đâu phải dễ?! Đúng là có phúc mà không biết hưởng. Hứ!!
Nhỏ le lưỡi rồi hất mặt.
– Vâng, tôi phúc quá! Phải tu mấy đời mới gặp được tên sao Chổi nhà cô!
Khi trận chiến chuẩn bị tiếp diễn tới hồi căng thẳng thì anh đứng ra làm hoà:
– Thôi thôi. Không cãi nhau nữa!
Cô với anh, nhỏ với cậu, vậy…
Nó sau khi mở mảnh giấy của mình ra, thấy tên “Phong” thì trong lòng khẽ run lên một cách vô thức. Nó không nói gì, quay sang nhìn hắn. Hắn tỏ vẻ bình thản rồi bước ra khỏi phòng:
– Tôi ở thư phòng.
Mọi người cũng dần tản đi, để lại anh với bộ mặt không thể gian tà hơn. Thực chất, việc 3 nàng chọn phải những cái tên đó không phải là vô tình. Trước đó, anh đã tự tay chuẩn bị 3 mẩu giấy, chỉ là gọi quản gia đi lấy mà thôi. Loại giấy Nhật đã chuẩn bị rất đặc biệt. Có thể nhận đang dấu vân tay bằng một hợp chất mỏng tráng trên bề mặt, mảnh giấy sẽ đưa ra cái tên dựa vào dấu vân tay ấy. Anh đã lén mượn tạm một số đồ của bọn nó để thực hiện việc này rồi trả lại sau. Anh chỉ muốn vun đắp tình cảm cho mọi người thôi, nhan tiện hâm nóng tình yêu với bà xã. Vậy nên không thể trách anh a~ Anh làm việc tốt có lợi cho đôi bên mà. “Mọi việc diễn ra thật thuận lợi. Haizzz.” Anh thở dài rồi về phòng.
_______End Flashback________
Cô liếc quanh phòng, thấy hắn có vẻ muốn đuổi khách nên đi ra ngoài, đóng cửa lại. Bước chân có chút khập khiễng ( vì sao thì mọi người biết rồi đấy!! ), cô xuống thì thấy anh đứng ngay chân cầu thang, đem ánh mắt dịu dàng nhìn cô khiến cô không khỏi có chút ngại ngùng:
– Nhìn gì chứ?!
Anh không nói gì, chỉ cười cười đầy ẩn ý, dắt tay cô đi đến bàn ăn
Một lúc sau, mọi người cũng lần lượt xuống dưới. Bữa ăn sáng đơn giản chỉ có vài cái sandwich và sữa nhưng lại im lặng đến kì lạ. Nếu là bình thường, ở đây sẽ diễn ra cái cảnh tượng hỗn độn xen lẫn tạp âm từ trận cãi nhau của Minh và Bảo Anh. Vy, Nhật tình tứ đút cho nhau ăn, thỉnh thoảng đổ thêm dầu vào lửa cho trận chiến lên đến cao trào. Nó với hắn hầu như không nói gì, cắm cúi ăn. Đôi lúc ánh mắt hai người có chạm nhau trên không trung, nhưng lại bình thản quay đi như chưa có gì xảy ra. Thế mà hôm nay…
Hắn im lặng là bởi vì vốn đã thế rồi. Mà có muốn nói cũng chả tìm ra chuyện gì. Nói chuyện với người khác mà cứ kiểu một câu là kết thúc cuộc đối thoại rồi ngồi/đứng đấy nhìn.
Nó im lặng là do mải nghĩ về quyển truyện tối hôm qua đọc.
Cô im lặng vì không khí căng thẳng không ai chịu nói gì nên trật tự.
Anh im lặng do mải ngắm cô ăn.
Nhỏ im lặng vì đầu óc cứ thả đi tận chỗ cuộc nói chuyện của hai người ở trong phòng.
Cậu im lặng vì đây không phải món cậu thích nhưng không dám cằn nhằn.
Harry im lặng vì mải ăn, miệng còn nhồm nhoàm đầy thức ăn thì nói thế qué nào được!
Sau khi giải quyết xong bữa sáng, 7 người lên 6 chiếc xe phóng tới trường ( Nhật đi với Vy mà! ). Vừa xuống xe, chúng nó lại phải chịu đựng tiếng la hét của đám fan cuồng. Riêng fan của Nhật nhìn thấy anh và cô tay trong tay sánh vai bước đến thì tan nát con tim, hò hét phản đối.
Bọn nó không quan tâm, đi thẳng đến chiếc bảng thông báo để xem kết quả. Thực ra bọn nó chắc chắn vào rồi, chủ yếu là xem điểm xem ai hơn ai thôi. Và đây là kết quả:
1. Hàn Vũ Thiên Phong (12S1): 601/600 (chỉ ra lỗi sai trong đề bài: +1 điểm)
2. Trương Lê Minh Nhật (12S1): 600/600
3. Trương Lê Hà Nguyệt (12S1): 599,5/600
4. Dương Vũ Hoàng Minh (12S1): 599/600
5. Triệu Ngọc Bảo Anh (12S1): 588,5/600
6. Hoàng Thảo Vy (12S1): 588/600
7. Bạch An Nhi (12S1): 586/600
8. Trần Nhật Nam (12S1): 582,5/600
9. Vũ Thiên Khánh (12A1): 582/600
10. Hà Bích Ngọc (12S1): 579/600
…..
…..
Cứ như thế cho đến người thứ 16. Thần dân trong trường đều há hốc mồm trước lực học của bọn nó, đặc biệt là những đứa cùng lớp nó, bình thường toạn thấy 3 đứa này ngủ, ai ngờ…
– Hai đứa quái vật kia cũng vào à?!!!
Nhỏ bức xúc lên tiếng khi nhìn thấy kết quả (ý chỉ Lincy và bợn Nam), thốt lên đầy ngạc nhiên.
– Thôi vào lớp nào.
Anh nó đứng xem đến mỏi chân thì lên tiếng.
– Tối nay thi rồi đấy! Chiều nay về sớm để chuẩn bị nhé!
Harry hồ hởi xán lại gần nó, lắc lắc cánh tay, dùng ánh mắt cún con nhìn nó say đắm.
– Ơ hay, liên quan gì đến mày? Phắn ra chỗ khác!
Nó phũ phàng buông một câu, giơ chân đạp cậu (Harry ấy!) bắn dính vào cái cây đối diện. Cậu ôm cây mà khóc ròng tự hỏi bản thân ăn ở thế nào mà bị đối xử tệ bạc đến thế!
Vào lớp là chúng nó nhoài ngay ra bàn ngủ, không thèm đoái hoài đến mọi người xung quanh. Cô giáo lê đôi chân khủng long vào lớp, hắng giọng rồi hét ầm ĩ để át tiếng bọn học sinh đang nhốn nháo trò chuyện ở dưới:
– Hôm nay lớp lại có học sinh mới!!!
Mọi hoạt động lập tức được dừng lại, 28 cái đầu ngóng lên đầy chờ đợi:
– Nam hay nữ vậy cô?
– Đẹp trai không cô? Xinh không cô?
– Đáng yêu không cô?
<,#%,>$?*!$>~#%*
Đôi chân ngọc ngà thả từng bước nhẹ như mây vào lớp (HS liên tưởng đến hình ảnh cô giáo bước vào mà bụm miệng cười).
– Chào mọi người, em tên là Lâm Thuỳ Chi, con thầy hiệu trưởng, mong mọi người giúp đỡ. Và con thưa cô là con ngồi dưới chị Nguyệt. Con biết là cô đồng ý. Con cảm ơn.
Nói rồi Cathy đi thẳng đến cuối lớp. Đám nam sinh háo sắc nhìn gương mặt baby với mái tóc ngắn hung đỏ và đôi mắt hồng mơ mộng mà chảy cả dãi ra bàn. Cô giáo há hốc mồm, cô bé bắn liên thanh kinh quá, bà còn chưa kịp phản ứng. “Thôi kệ vậy!”. Bà thở dài bất lực. Bà ta nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi bắt đầu giảng:
– Cả lớp mở sách trang 96. Chúng ta bắt đầu bài học.
Nó ngồi thẳng dậy nhìn người ngồi dưới mình, mỉm cười rồi quay lên ngủ tiếp. Cathy nhanh chóng nhập hội với bọn nó, lăn ra bàn ngủ luôn.
Tiết học trôi qua một cách bình yên…
____________*****__________
Ây dô!
HAPPY NEW YEAR!!
CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!
Đây chính là lì xì Tết mà au hứa tặng mọi người.
Au muốn nhắn với mọi người là thỉnh thoảng, vào những dịp đặc biệt hay lễ Tết gì đó, au sẽ ngừng khoảng 1 thời gian rồi up vài chap cho mọi người. Cái ảnh ở media là Bảo Anh đấy!!
Đó giờ thấy couple B.Anh + Minh sủng qua sủng lại nhiều rồi, giờ cho ngược lên ngược xuống. Tình yêu phải trải qua bão tố mới bền vững, phải k?
Hắn và nó vừa có hint bay tứ tung. Chap sau sẽ xuất hiện first kiss, nhưng mà rất là nhẹ thôi. Đối với hắn – nó, chap sau khá là hường. Nhưng Minh – B.Anh thì… Chẹp chẹp, thôi nhé! Chúc mọi ng xem Táo quân vui vẻ!!
Vẫn câu nói quen thuộc: Nhớ vote và cmt cho au nha! Thán mọi ng nhìu!!!
/20
|