*Khi tình yêu không còn cách nào giữ lại
Khi phút chót, em đã quyết ý rời đi
Em muốn anh tìm lý do để em quay đầu
Nhưng đến cuối cùng, anh lại để em bước tiếp
Em nói không muốn chia tay, nước mắt rơi xuống
Đến tận cùng của nỗi đau, em dứt khoát quên đi tất cả
Anh cũng tìm được một lý do để thay đổi kết cục, nhưng cuối cùng vẫn buông tay
Em nói chia tay rồi sẽ không còn nhớ đến những kỷ niệm năm xưa
Anh chỉ mỉm cười và bình thản nói “Chưa từng quên, sao em cần phải nhớ?”*
___________*****___________
Bọn nó bước vào và…
– Oppa!
Nó ngạc nhiên thốt lên. Rồi quay về gương mặt không cảm xúc, nó nói:
– Sao anh lại ở đây? Em tưởng giờ này anh hay xem Tom và Jerry cơ mà?
Nhật ung dung rung đùi, tao nhã cầm lấy ly rượu uống một ngụm. Sau đó, anh chỉ tay vào cái TV ở góc phòng, ngay cạnh chỗ bọn nó đang đứng:
– Thì đúng là anh đang xem Tom và Jerry mà. Nhìn xem.
Nó quay ra, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh chú của Jerry dứt râu Tom làm dây đàn. Nó lạnh lùng hỏi Nhật:
– Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Sao anh lại ở đây? Không, nói đúng hơn là, tại sao anh biết bọn em ở đây?
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ bao trùm lấy căn phòng. Chần chừ một lúc, rồi thở dài, anh mới nói:
– Tiểu Nguyệt à, anh là anh trai em. Em là nghĩa vụ và bổn phận của anh. Những gì em giấu anh đã điều tra ra hết. Còn những bí mật đó, nói ra hay không phụ thuộc vào quyết định của em.
Mặt nó khẽ biến sắc. Hắn nhíu mày sau khi nghe câu nói của anh “Những bí mật đó?” Nó liếc quanh phòng, ánh mắt vô tình mà hữu ý lướt qua hắn, đang định mở miệng thì Bảo Anh hét, chặn ngang lời nó:
– Tên dog kia, anh làm cái quái gì thế hả? Bỏ cái tay thối của anh ra ngay!
Mọi người quay ra nhìn Minh thì thấy cậu đã lướt tới bên cạnh nhỏ từ lúc nào và bây giờ thì cái bàn tay “thối” đó đang ngang nhiên đặt trên eo nhỏ. Cậu cười hì hì không đáp, nhưng cũng không bỏ tay ra. Nhỏ có chút ngại ngùng, tim tự dưng đập nhanh không rõ lý do. Rồi nhỏ lấy sức, giơ chân đạp bạn Minh văng tít ra đầu bên kia căn phòng. Hắn, nó, Vy, Nhật và Harry – những khán giả “Ồ” lên một tiếng rồi tiếp tục ngồi ăn bỏng ngô và xem phim 3D sắc nét và sống động đầy màu sắc. Cậu ngồi dậy, xoá xoa cái bàn toạ yêu dấu, đau đớn nói:
– Này tôi hỏi thật, cô có chắc giới tính của cô là nữ không vậy? Hay cô là người phi giới tính? Tôi thì tôi nghĩ mẹ cô đi siêu âm gặp bác sĩ rởm rồi tưởng cô là con gái sau phát hiện ra shock quá nên đi phẫu thuật chuyển đổi giới tính cho cô.
Harry cười khanh khách khi xem trò vui.
Mặt nhỏ chảy đầy vệt đen. Nhỏ hét lên, chỉ tay vào cậu:
– Hả? Cái gì mà phẫu thuật chuyển đổi giới tính? Anh nhìn lại bản thân xem, nhuộm tóc hồng mà còn nói! Anh muốn chết à?
Nói rồi nhỏ giơ tay lên định đánh cậu, nhưng cứ chần chừ mãi. Minh nhìn Bảo Anh trừng đôi mắt trong veo sáng ngời, cánh mũi nhỏ xinh phập phồng vì tức giận, bàn tay trắng nõn nắm chặt đến lộ cả gân xanh thì lại thấy buồn cười. “Mèo con.. khi giận đáng yêu đấy chứ!” Nghĩ vậy, bản thân cũng không tự chủ được mà nhếch khoé miệng quyến rũ lên. Gương mặt nở một nụ cười tủm tỉm đầy dịu dàng. Thế nhưng, đáng buồn là khi nhỏ nhìn thấy tình trạng hiện tại của cậu, đại não đột nhiên truyền đến cái suy nghĩ “Không biết anh ta nghĩ gì mà cứ cười ngây ngốc một mình thế nhỉ? Hay là sợ quá hoá down rồi? Khửa khửa khửa, mình phục mình quá!”
Những vị khán giả thấy đang đến đoạn diễn viên độc thoại nội tâm thì bỏ bỏng ngô xuống, làm việc riêng. Hắn cắm headphone vào iPod nghe nhạc, nhắm nghiền mắt tận hưởng những giai điệu tuyệt vời. Nó, không biết tự dưng lấy đâu ra quyển truyện, ngồi giở từng trang sách, nét mặt theo tình tiết truyện mà có sự thay đổi nho nhỏ. Lúc vui, lúc buồn, lúc ngạc nhiên, khi lại trầm ngâm. Nghe đến bài hát “Nothing compares to you” của Sinead O’ Corner, đột nhiên hắn liếc qua, thu được vào mắt biểu cảm phong phú của nó, đột nhiên thấy vui vui, sắc mặt dịu đi đôi chút. Nó không để ý, tiếp tục sự việc trong đại nó đang làm. Harry móc điện thoại ra nhắn tin tán gái. Vy thì lôi iPhone ra chơi Smash Hit ( hay lắm đó! ). Bên cạnh còn có một người con trai đẹp như tranh vẽ, đôi mắt quyến rũ khẽ cong cong như đang cười. Nhưng mà, cái vẻ ngoài của anh ấy không hề liên quan đến tiếng hô cổ vũ:
– Cố lên bà xã! Cố lên! Anh tin ở em. Anh biết em có thể làm được mà.
Nghe đến đấy, mọi người quay ra nhìn Nhật đầy kỳ thị. Không khí quỷ dị lan ra khắp phòng. Nó là người tiên phong phá vỡ sự kỳ quái, trêu cô:
– Kìa “bà xã”, “ông xã” đã cổ vũ nhiệt tình như thế thì cố mà qua được level 11 để chơi bàn Vô cực chứ nhỉ?
Vy đỏ mặt, đẩy người nó ra, quay sang mắng Nhật:
– Anh bị đứt mất dây thần kinh xấu hổ à?
Anh làm vẻ tủi thân quay đi chỗ khác. Thấy vậy, cô vội xoay người qua an ủi anh:
– Thôi mà, cho em xin lỗi, nhé!
Anh liếc cô, nghi ngờ:
– Thật chứ?
Cô gật đầu liên tục. Anh cười mỉm, xoa đầu cô:
– Vợ anh đáng yêu quá!
Nó nhìn thấy cảnh tượng kinh dị này, da gà nổi đầy mình “Ôi trời, anh mình mà lại sến súa đến đáng sợ thế này sao?” Bảo Anh và Minh, không biết từ lúc nào mà đã tìm ra một cách làm lành trong hoà bình. Ngồi xuống cạnh Nhật, nhỏ nói:
– Hay gọi cái gì để uống đi! Khát quá!
Cậu, sau khi yên vị cạnh gắn thì cũng đồng tình:
– Phải đấy! Nói chuyện từ nãy đến giờ đúng là vừa khát vừa đói.
Nó quay ra nhìn nhỏ, hắn liếc cậu, cùng chung một suy nghĩ với nó “Có mà hai người cãi nhau mới khát í!” Anh thở dài, nhấc điện thoại lên:
– Cho người vào.
Một lát sau, có người bước vào với quyển sổ trên tay. Anh ta cung kính nói:
– Mọi người muốn uống hay ăn gì không ạ?
Nó suy nghĩ một lúc, lạnh lùng thốt ra:
– Cocktail “Lửa tình”.
Kết thúc câu nói, nó mới phát hiện ra không phải chỉ mình vừa phát ngôn. Nó nhìn hắn, đúng lúc bắt gặp hắn đang chăm chú nhìn mình, nó quay mặt đi.
Rồi đến lượt Vy, cô tao nhã hất tóc, nhìn vào người bồi bàn, mỉm cười:
– Cho một Mendis Coconut Brandy. Cảm ơn.
Anh ta lúng túng cúi xuống ghi chép và hỏi:
– Vậy còn ngài Louis thì sao?
Anh lịch sự nói với anh ta, nhưng ánh mắt thì bắn ra tia lửa điện:
– Tôi muốn một Tequila Ley 0,925. Nhanh lên.
Người bồi bàn sợ hãi, run rẩy cầm bút hí hoáy.
Minh nhún vai:
– Vậy tôi uống Clos de Griffier Vieux Cognac.
Bảo Anh trầm ngâm rồi nói, trưng ra nụ cười quyến rũ:
– Anh lấy hộ tôi một chai L’or De Jean Martell Cognac nhé!
Nói xong còn nháy mắt với người bồi bàn kia. Anh ta cúi người bước ra ngoài, kịp nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của một – ai – đó. Sau khi đóng cửa lại, anh ta thầm thở phào một hơi, lau mồ hôi đã chảy đầm đìa trên trán, nghĩ thầm “Mình nhất quyết sẽ không bao giờ đến trước mặt bọn họ nữa. Hai người đó thật là đáng sợ mà!”
Đang vui vẻ nói chuyện thì Cathy hớt hải chạy vào nói:
– Bọn Joker gửi thư.
Mặt nó tối sầm, chẳng lẽ…
– Hoãn. Hôm nay không đấu nữa.
Nó nghĩ, đúng là có gián điệp trong Hell Angels, tên đó đã kịp báo với bang tuyên chiến. Biết bọn nó đã về, vậy chắc chắn chúng không thể có đủ lực lượng để đấu với bọn nó.
*Quên mất, phải gt Cathy đã chứ*
Lâm Thuỳ Chi ( Catherine ): 16 tuổi, con nuôi của chú nó. Khuôn mặt baby đáng yêu. Mái tóc hung đỏ ngắn ngang vai, mắt hồng mơ mộng. Làn da trắng nõn mịn màng. Sống mũi cao. Thân với bọn nó do được những chị ấy cứu khi gặp phải côn đồ. Tên thân mật là ( bé ) Cathy. Đồng thời là người trong mộng của Harry. Dễ thương với người thân, đối với người ngoài hoặc kẻ thù thì lạnh lùng do đi theo bọn nó 6 năm rồi. Thường xuyên sử dụng súng. Tuy nhiên, bắn chưa thực sự chuẩn xác. IQ: 290/300.
——————————————–
Sau khi về nhà, lên phòng, nó để mặc cho cơ thể rơi tự do xuống giường. Thở dài, nó nhắm mắt. Đột nhiên, một giọt nước mắt trong suốt vô thanh lăn dọc theo gò má trắng mịn hồng hào. Nó ngồi dậy, cầm lấy bức ảnh đã phai màu theo năm tháng “Bao giờ em mới được gặp anh, Jason? Anh biết không, em đã gặp được một người rất giống anh. Nhưng làm sao đó có thể là anh cơ chứ! Anh ấy lạnh lùng lắm, cả ngày hầu như không nói đến một từ. Còn anh, anh lại dịu dàng biết bao!” Nó mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp và thanh thuần rung động lòng người. Rồi nó ôm bức ảnh vào lòng, thiếp đi lúc nào không hay.
———————
7. 00 am….
Bọn nó và bọn hắn bước vào trường. Toàn trường ngạc nhiên tại sao hai nhóm này lại đi cùng với nhau. Mọi thứ vẫn như thường lệ. Fan boy và fan girl vẫn gào thét điên cuồng. Lincy, Misa và Carol vẫn đứng từ xa mà ghen tức. Duy chỉ có một điêu khác. Đó là…
– Tiểu Nguyệt, Vy Vy, Bảo Anh đã chuẩn bị kĩ càng chưa? Hôm nay bắt đầu vòng sơ loại rồi đấy!
Nhật cười dịu dàng. Vy nhí nhảnh đáp:
– Đâu có gì phải chuẩn bị! Cứ giữ tinh thần thoải mái đi thi thì thể nào chả qua.
Hắn không nói gì, suốt dọc đường đi không mở miệng lấy một lần. À không, hắn có mở miệng ra ngáp. Nó liếc nhìn hắn đầy hiếu kỳ “Sao anh ta không nói gì nhỉ?” Harry thì không biết nghĩ gì mà cả buổi không nói.
7 con người hoàn mĩ bước vào lớp, thu hút vô số ánh nhìn của những người trên đường đi. Cất balo vào chỗ, bọn nó thong thả đi đến bảng thông báo của trường xem nơi thi. Để lại Harry cô đơn ở lớp. Nhưng vấn đề là, anh chàng này lại vui vẻ vì được tán gái thỏa thích. Rồi chẳng ai nói câu nào, mọi người vào Hội trường. Sau khi yên vị tại chỗ, nó nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ cùng thách thức của Lincy. Nó không nói gì, chỉ quay mặt đi đầy chán ghét. Ả thấy thế, tưởng nó sợ nên đắc ý cười khẩy “Mày không thắng được tao đâu, Trương Lê Hà Nguyệt.” “Reng… reng… reng” Tiếng chuông vào giờ học vang lên, đồng thời báo hiệu đã đến giờ thi. Trong 15′ đầu, mọi người cắm cúi làm bài, viết đến điên cuồng. Nhưng lại có hai cá thể dửng dưng như không. Hắn ( lại ) ngồi nghe nhạc, ánh mắt lơ đãng liếc xung quanh, vô tình dừng lại ở nó một lúc. Nó thì ngáp lên ngáp xuống, cầm iPhone chơi Stick Ninja. Hết 15′, hắn tháo earphones ra, cầm bút lên viết như bay mà lại nhẹ nhàng và thản nhiên đến không tưởng. Nó cũng buông điện thoại xuống, tập trung làm bài.
Chỉ 30′ sau, hắn đã hoàn thành 300 câu trắc nghiệm và 12 câu tự luận, đem bài lên nộp cho giám thị rồi rời khỏi phòng. Cô giáo mới làm giám thị có chút ngây ngất nhìn dung mạo tuấn mĩ hơn người của hắn. Cho đến khi hắn bỏ ra ngoài, cô ấy mới nhìn bài làm của hắn. Kinh ngạc. 12 câu tự luận, câu nào cũng ngắn gọn, súc tích nhưng vẫn đầy đủ ý. Đề thi này, thậm chí có một số GV còn làm chưa chuẩn xác. Nhưng bài làm này… hoàn hảo. Không còn gì có thể bắt bẻ được nữa. Tiếng bước chân nhẹ như có như không, chậm rãi rời khỏi căn phòng. Vì đã 3 năm chứng kiến cảnh tượng này nên mọi người cũng không phản ứng gì. Không ngạc nhiên, không sững sờ. Hắn ra ngoài hội trường, bước chân đến cầu thang thì lại thoáng chần chừ. Cuối cùng, sau màn độc thoại nội tâm gay cấn và căng thẳng, hắn bước về phía khu nghỉ dưỡng. Ngồi xuống chiếc ghế làm từ gỗ sồi quý giá, hắn trầm ngâm. Rồi hắn rút earphones ra, tiếp tục nghe nhạc.
“Not sure if you know this
But when we first met
I got so nervous
I couldn’t speak
In that very moment
I found the one and
My life had found its missing piece
So as long as I live I’ll love you,
Will have and hold you
You look so beautiful in white
And from now till my very last breath
This day I’ll cherish
You look so beautiful in white tonight
………..”
Giai điệu ngọt ngào từ bài “Beautiful in white” của Shane Filan nhẹ nhàng rót vào tai hắn. Hắn nhắm mắt tận hưởng, tạm quên đi bầu không khí xung quanh.
10′ sau khi hắn rời đi, nó cũng hoàn tất bài làm của mình. Mắt nó khẽ liếc qua cái ghế trống bên cạnh. Có chút hụt hẫng. Nhưng mặt nó vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ và lạnh lùng. Thở dài, mang bài lên nộp, nó ra khỏi phòng. Cô giáo một lần nữa sững sờ với bài thi của nó. Lincy căm hận nhìn bóng dáng nó lướt đi, tay nắm chặt cây bút đến suýt gãy.
Bước ra ngoài, một làn gió lạnh buốt lùa vào mái tóc nó. Lạnh. Nó dựng cao cổ áo rồi đi tiếp. Khi ngang qua khu nghỉ dưỡng, nó – một người không bao giờ quan tâm đến những thứ vớ vẩn như thế, chợt có linh cảm. Nó quay sang bên phải, thì thấy một bóng hình mạnh mẽ đang im lặng nghe nhạc. Nó định bước đến chỗ hắn thì dừng lại, tiếp tục đi về lớp. Nhưng rồi chần chừ, nó lại quay lại chỗ hắn. Sau đó nó lại bước theo hướng lớp học. Đi tới đi lui một hồi thì nó nghe thấy một giọng nói trầm trầm, len lỏi một tia nắng:
– Đi đâu?
Nó khẽ ngây người “Hắn vẫn thức sao?” Đột nhiên hắn mở bừng đôi mắt xám lạnh lẽo, chậm rãi đứng dậy, đi đến chỗ nó đang đứng. Từng bước đi đều thể hiện sự uy quyền, tao nhã mà quý phái. Bầu không khí này như ép nghẹt người nhìn, khiến không ai dám tới gần hắn. Hắn… chính là vương giả trời sinh.
Nó lạnh lùng đáp:
– Liên quan gì đến anh? Mà anh ngồi đây làm gì?
Mắt hắn liếc một vòng từ đầu xuống chân nó, cuối cùng dừng lại ở gương mặt tinh xảo như được điêu khắc:
– Đợi.
Nó tỏ vẻ như vô tình hỏi:
– Đợi ai?
Hắn nhìn sâu vào mắt nó:
– Em.
Tim nó khẽ run lên, nó tiếp tục nói với chất giọng không cảm xúc:
– Vậy về thôi.
Rồi nó quay người đi trước. Hắn ừ hử không đáp, nhưng cũng chậm rãi đi theo nó. Đi trước hắn, nó không hiểu sao trái tim nó lại đập mạnh như thế. Một cái chồi nhỏ lặng lẽ vươn lên trong tim nó, dần chọc thủng lớp vỏ băng sắc lạnh. Lướt qua một cái cửa kính, nó cứng người. Nó vừa nhìn thấy…
Hắn đi đằng sau thấy nó đột ngột dừng lại, liền mở miệng:
– Sao thế?
Nó lắc đầu, tiếp tục bước:
– Không có gì.
———————
Nó và hắn vừa bước vào đã dành được sự chú ý từ đông đảo thần dân của lớp 12S1. Hắn không quan tâm, bước đến bàn học rồi gục xuống ngủ, không quên đeo earphones vào. Nó bước về chỗ ngồi, thản nhiên lấy một bên earphones của hắn, nhét vào tai. Cả lớp vì hành động này của nó mà shock đến quên cả khép miệng lại. Hắn cũng không phản ứng gì, tiếp tục ngủ. Nó thấy chán nên cũng nằm xuống bàn ngủ. Harry ngồi đằng sau nhìn thấy thì khẽ cười gian. Nhật, Vy, Bảo Anh và Minh đi vào lớp, đập vào mắt là cảnh tượng khá tình tứ. Hắn và nó khi ngủ quay mặt vào nhau, mỗi người đeo một bên earphones. Hắn rất cao, lưng dài hơn nó nên nhoài lên phía trên một chút, đầu hơi cúi xuống, chỉ thấp thoáng hàng mi dài như con gái. Từ xa nhìn lại cứ tưởng hai người đang hôn nhau. Và đương nhiên Lincy cũng tin vậy. Tuy tức giận, lửa cháy bừng bừng nhưng ả không dám đến gần vì sợ các hoàng tử tức giận. Misa cũng ghen tức vô cùng khi thấy Vy và Nhật tình ý nồng nàn, tim hồng bay tứ phía. Riêng Carol lại khá bình thản. Lý do là Bảo Anh và Minh yêu nhau thì chưa thấy, chỉ thấy cãi nhau như chém chả, sấm chớp giật đùng đùng.
Trong mơ, nó thấy mình đang đi cùng hắn trên hành lang đầy gió. Và khi qua cái cửa kính bóng loáng, nó nhìn thấy một bàn tay. Bàn tay nắm lấy mái tóc đen bết lại vì máu. Một cái đầu, với gương mặt độc ác, vết sẹo chảy dài từ đuôi mắt xuống khoé miệng. Nụ cười độc địa luôn thường trực trên môi. Ở cái chỗ mà đáng lẽ ra là miệng, thì hiện hữu vết cắt. Không, nói đúng hơn là vết cưa. Nó biết người đã bị giết thảm thương này. Máu… từng giọt chỉ trực chờ nhễu xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch. Bàn tay đung đưa, như trêu ngươi…
___________*****___________
Chap này là quà Tết cho mọi người.
HAPPY NEW YEAR!
Năm mới chúc các rds an khang thịnh vượng, vạn sự như ý. Nhân đây cũng cảm ơn mọi người vì đã theo dõi truyện của au.
Vốn lúc đầu au định up 2 chap nhưng do chưa kịp viết, lại bị bí ý tưởng nên chỉ có mỗi 1 chap thôi. Sorry và mong mọi người thông cảm. ������
Còn nữa, ngày nào phát Táo Quân 2015 ( mình vẫn chưa biết cụ thể là ngày nào ), au sẽ up khoảng 3 – 4 chap lì xì. Hi hi hi.
P/S: Nhớ comment và vote cho au nhé! Thanks mọi người nhìu *cúi đầu*������
Khi phút chót, em đã quyết ý rời đi
Em muốn anh tìm lý do để em quay đầu
Nhưng đến cuối cùng, anh lại để em bước tiếp
Em nói không muốn chia tay, nước mắt rơi xuống
Đến tận cùng của nỗi đau, em dứt khoát quên đi tất cả
Anh cũng tìm được một lý do để thay đổi kết cục, nhưng cuối cùng vẫn buông tay
Em nói chia tay rồi sẽ không còn nhớ đến những kỷ niệm năm xưa
Anh chỉ mỉm cười và bình thản nói “Chưa từng quên, sao em cần phải nhớ?”*
___________*****___________
Bọn nó bước vào và…
– Oppa!
Nó ngạc nhiên thốt lên. Rồi quay về gương mặt không cảm xúc, nó nói:
– Sao anh lại ở đây? Em tưởng giờ này anh hay xem Tom và Jerry cơ mà?
Nhật ung dung rung đùi, tao nhã cầm lấy ly rượu uống một ngụm. Sau đó, anh chỉ tay vào cái TV ở góc phòng, ngay cạnh chỗ bọn nó đang đứng:
– Thì đúng là anh đang xem Tom và Jerry mà. Nhìn xem.
Nó quay ra, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh chú của Jerry dứt râu Tom làm dây đàn. Nó lạnh lùng hỏi Nhật:
– Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Sao anh lại ở đây? Không, nói đúng hơn là, tại sao anh biết bọn em ở đây?
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ bao trùm lấy căn phòng. Chần chừ một lúc, rồi thở dài, anh mới nói:
– Tiểu Nguyệt à, anh là anh trai em. Em là nghĩa vụ và bổn phận của anh. Những gì em giấu anh đã điều tra ra hết. Còn những bí mật đó, nói ra hay không phụ thuộc vào quyết định của em.
Mặt nó khẽ biến sắc. Hắn nhíu mày sau khi nghe câu nói của anh “Những bí mật đó?” Nó liếc quanh phòng, ánh mắt vô tình mà hữu ý lướt qua hắn, đang định mở miệng thì Bảo Anh hét, chặn ngang lời nó:
– Tên dog kia, anh làm cái quái gì thế hả? Bỏ cái tay thối của anh ra ngay!
Mọi người quay ra nhìn Minh thì thấy cậu đã lướt tới bên cạnh nhỏ từ lúc nào và bây giờ thì cái bàn tay “thối” đó đang ngang nhiên đặt trên eo nhỏ. Cậu cười hì hì không đáp, nhưng cũng không bỏ tay ra. Nhỏ có chút ngại ngùng, tim tự dưng đập nhanh không rõ lý do. Rồi nhỏ lấy sức, giơ chân đạp bạn Minh văng tít ra đầu bên kia căn phòng. Hắn, nó, Vy, Nhật và Harry – những khán giả “Ồ” lên một tiếng rồi tiếp tục ngồi ăn bỏng ngô và xem phim 3D sắc nét và sống động đầy màu sắc. Cậu ngồi dậy, xoá xoa cái bàn toạ yêu dấu, đau đớn nói:
– Này tôi hỏi thật, cô có chắc giới tính của cô là nữ không vậy? Hay cô là người phi giới tính? Tôi thì tôi nghĩ mẹ cô đi siêu âm gặp bác sĩ rởm rồi tưởng cô là con gái sau phát hiện ra shock quá nên đi phẫu thuật chuyển đổi giới tính cho cô.
Harry cười khanh khách khi xem trò vui.
Mặt nhỏ chảy đầy vệt đen. Nhỏ hét lên, chỉ tay vào cậu:
– Hả? Cái gì mà phẫu thuật chuyển đổi giới tính? Anh nhìn lại bản thân xem, nhuộm tóc hồng mà còn nói! Anh muốn chết à?
Nói rồi nhỏ giơ tay lên định đánh cậu, nhưng cứ chần chừ mãi. Minh nhìn Bảo Anh trừng đôi mắt trong veo sáng ngời, cánh mũi nhỏ xinh phập phồng vì tức giận, bàn tay trắng nõn nắm chặt đến lộ cả gân xanh thì lại thấy buồn cười. “Mèo con.. khi giận đáng yêu đấy chứ!” Nghĩ vậy, bản thân cũng không tự chủ được mà nhếch khoé miệng quyến rũ lên. Gương mặt nở một nụ cười tủm tỉm đầy dịu dàng. Thế nhưng, đáng buồn là khi nhỏ nhìn thấy tình trạng hiện tại của cậu, đại não đột nhiên truyền đến cái suy nghĩ “Không biết anh ta nghĩ gì mà cứ cười ngây ngốc một mình thế nhỉ? Hay là sợ quá hoá down rồi? Khửa khửa khửa, mình phục mình quá!”
Những vị khán giả thấy đang đến đoạn diễn viên độc thoại nội tâm thì bỏ bỏng ngô xuống, làm việc riêng. Hắn cắm headphone vào iPod nghe nhạc, nhắm nghiền mắt tận hưởng những giai điệu tuyệt vời. Nó, không biết tự dưng lấy đâu ra quyển truyện, ngồi giở từng trang sách, nét mặt theo tình tiết truyện mà có sự thay đổi nho nhỏ. Lúc vui, lúc buồn, lúc ngạc nhiên, khi lại trầm ngâm. Nghe đến bài hát “Nothing compares to you” của Sinead O’ Corner, đột nhiên hắn liếc qua, thu được vào mắt biểu cảm phong phú của nó, đột nhiên thấy vui vui, sắc mặt dịu đi đôi chút. Nó không để ý, tiếp tục sự việc trong đại nó đang làm. Harry móc điện thoại ra nhắn tin tán gái. Vy thì lôi iPhone ra chơi Smash Hit ( hay lắm đó! ). Bên cạnh còn có một người con trai đẹp như tranh vẽ, đôi mắt quyến rũ khẽ cong cong như đang cười. Nhưng mà, cái vẻ ngoài của anh ấy không hề liên quan đến tiếng hô cổ vũ:
– Cố lên bà xã! Cố lên! Anh tin ở em. Anh biết em có thể làm được mà.
Nghe đến đấy, mọi người quay ra nhìn Nhật đầy kỳ thị. Không khí quỷ dị lan ra khắp phòng. Nó là người tiên phong phá vỡ sự kỳ quái, trêu cô:
– Kìa “bà xã”, “ông xã” đã cổ vũ nhiệt tình như thế thì cố mà qua được level 11 để chơi bàn Vô cực chứ nhỉ?
Vy đỏ mặt, đẩy người nó ra, quay sang mắng Nhật:
– Anh bị đứt mất dây thần kinh xấu hổ à?
Anh làm vẻ tủi thân quay đi chỗ khác. Thấy vậy, cô vội xoay người qua an ủi anh:
– Thôi mà, cho em xin lỗi, nhé!
Anh liếc cô, nghi ngờ:
– Thật chứ?
Cô gật đầu liên tục. Anh cười mỉm, xoa đầu cô:
– Vợ anh đáng yêu quá!
Nó nhìn thấy cảnh tượng kinh dị này, da gà nổi đầy mình “Ôi trời, anh mình mà lại sến súa đến đáng sợ thế này sao?” Bảo Anh và Minh, không biết từ lúc nào mà đã tìm ra một cách làm lành trong hoà bình. Ngồi xuống cạnh Nhật, nhỏ nói:
– Hay gọi cái gì để uống đi! Khát quá!
Cậu, sau khi yên vị cạnh gắn thì cũng đồng tình:
– Phải đấy! Nói chuyện từ nãy đến giờ đúng là vừa khát vừa đói.
Nó quay ra nhìn nhỏ, hắn liếc cậu, cùng chung một suy nghĩ với nó “Có mà hai người cãi nhau mới khát í!” Anh thở dài, nhấc điện thoại lên:
– Cho người vào.
Một lát sau, có người bước vào với quyển sổ trên tay. Anh ta cung kính nói:
– Mọi người muốn uống hay ăn gì không ạ?
Nó suy nghĩ một lúc, lạnh lùng thốt ra:
– Cocktail “Lửa tình”.
Kết thúc câu nói, nó mới phát hiện ra không phải chỉ mình vừa phát ngôn. Nó nhìn hắn, đúng lúc bắt gặp hắn đang chăm chú nhìn mình, nó quay mặt đi.
Rồi đến lượt Vy, cô tao nhã hất tóc, nhìn vào người bồi bàn, mỉm cười:
– Cho một Mendis Coconut Brandy. Cảm ơn.
Anh ta lúng túng cúi xuống ghi chép và hỏi:
– Vậy còn ngài Louis thì sao?
Anh lịch sự nói với anh ta, nhưng ánh mắt thì bắn ra tia lửa điện:
– Tôi muốn một Tequila Ley 0,925. Nhanh lên.
Người bồi bàn sợ hãi, run rẩy cầm bút hí hoáy.
Minh nhún vai:
– Vậy tôi uống Clos de Griffier Vieux Cognac.
Bảo Anh trầm ngâm rồi nói, trưng ra nụ cười quyến rũ:
– Anh lấy hộ tôi một chai L’or De Jean Martell Cognac nhé!
Nói xong còn nháy mắt với người bồi bàn kia. Anh ta cúi người bước ra ngoài, kịp nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của một – ai – đó. Sau khi đóng cửa lại, anh ta thầm thở phào một hơi, lau mồ hôi đã chảy đầm đìa trên trán, nghĩ thầm “Mình nhất quyết sẽ không bao giờ đến trước mặt bọn họ nữa. Hai người đó thật là đáng sợ mà!”
Đang vui vẻ nói chuyện thì Cathy hớt hải chạy vào nói:
– Bọn Joker gửi thư.
Mặt nó tối sầm, chẳng lẽ…
– Hoãn. Hôm nay không đấu nữa.
Nó nghĩ, đúng là có gián điệp trong Hell Angels, tên đó đã kịp báo với bang tuyên chiến. Biết bọn nó đã về, vậy chắc chắn chúng không thể có đủ lực lượng để đấu với bọn nó.
*Quên mất, phải gt Cathy đã chứ*
Lâm Thuỳ Chi ( Catherine ): 16 tuổi, con nuôi của chú nó. Khuôn mặt baby đáng yêu. Mái tóc hung đỏ ngắn ngang vai, mắt hồng mơ mộng. Làn da trắng nõn mịn màng. Sống mũi cao. Thân với bọn nó do được những chị ấy cứu khi gặp phải côn đồ. Tên thân mật là ( bé ) Cathy. Đồng thời là người trong mộng của Harry. Dễ thương với người thân, đối với người ngoài hoặc kẻ thù thì lạnh lùng do đi theo bọn nó 6 năm rồi. Thường xuyên sử dụng súng. Tuy nhiên, bắn chưa thực sự chuẩn xác. IQ: 290/300.
——————————————–
Sau khi về nhà, lên phòng, nó để mặc cho cơ thể rơi tự do xuống giường. Thở dài, nó nhắm mắt. Đột nhiên, một giọt nước mắt trong suốt vô thanh lăn dọc theo gò má trắng mịn hồng hào. Nó ngồi dậy, cầm lấy bức ảnh đã phai màu theo năm tháng “Bao giờ em mới được gặp anh, Jason? Anh biết không, em đã gặp được một người rất giống anh. Nhưng làm sao đó có thể là anh cơ chứ! Anh ấy lạnh lùng lắm, cả ngày hầu như không nói đến một từ. Còn anh, anh lại dịu dàng biết bao!” Nó mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp và thanh thuần rung động lòng người. Rồi nó ôm bức ảnh vào lòng, thiếp đi lúc nào không hay.
———————
7. 00 am….
Bọn nó và bọn hắn bước vào trường. Toàn trường ngạc nhiên tại sao hai nhóm này lại đi cùng với nhau. Mọi thứ vẫn như thường lệ. Fan boy và fan girl vẫn gào thét điên cuồng. Lincy, Misa và Carol vẫn đứng từ xa mà ghen tức. Duy chỉ có một điêu khác. Đó là…
– Tiểu Nguyệt, Vy Vy, Bảo Anh đã chuẩn bị kĩ càng chưa? Hôm nay bắt đầu vòng sơ loại rồi đấy!
Nhật cười dịu dàng. Vy nhí nhảnh đáp:
– Đâu có gì phải chuẩn bị! Cứ giữ tinh thần thoải mái đi thi thì thể nào chả qua.
Hắn không nói gì, suốt dọc đường đi không mở miệng lấy một lần. À không, hắn có mở miệng ra ngáp. Nó liếc nhìn hắn đầy hiếu kỳ “Sao anh ta không nói gì nhỉ?” Harry thì không biết nghĩ gì mà cả buổi không nói.
7 con người hoàn mĩ bước vào lớp, thu hút vô số ánh nhìn của những người trên đường đi. Cất balo vào chỗ, bọn nó thong thả đi đến bảng thông báo của trường xem nơi thi. Để lại Harry cô đơn ở lớp. Nhưng vấn đề là, anh chàng này lại vui vẻ vì được tán gái thỏa thích. Rồi chẳng ai nói câu nào, mọi người vào Hội trường. Sau khi yên vị tại chỗ, nó nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ cùng thách thức của Lincy. Nó không nói gì, chỉ quay mặt đi đầy chán ghét. Ả thấy thế, tưởng nó sợ nên đắc ý cười khẩy “Mày không thắng được tao đâu, Trương Lê Hà Nguyệt.” “Reng… reng… reng” Tiếng chuông vào giờ học vang lên, đồng thời báo hiệu đã đến giờ thi. Trong 15′ đầu, mọi người cắm cúi làm bài, viết đến điên cuồng. Nhưng lại có hai cá thể dửng dưng như không. Hắn ( lại ) ngồi nghe nhạc, ánh mắt lơ đãng liếc xung quanh, vô tình dừng lại ở nó một lúc. Nó thì ngáp lên ngáp xuống, cầm iPhone chơi Stick Ninja. Hết 15′, hắn tháo earphones ra, cầm bút lên viết như bay mà lại nhẹ nhàng và thản nhiên đến không tưởng. Nó cũng buông điện thoại xuống, tập trung làm bài.
Chỉ 30′ sau, hắn đã hoàn thành 300 câu trắc nghiệm và 12 câu tự luận, đem bài lên nộp cho giám thị rồi rời khỏi phòng. Cô giáo mới làm giám thị có chút ngây ngất nhìn dung mạo tuấn mĩ hơn người của hắn. Cho đến khi hắn bỏ ra ngoài, cô ấy mới nhìn bài làm của hắn. Kinh ngạc. 12 câu tự luận, câu nào cũng ngắn gọn, súc tích nhưng vẫn đầy đủ ý. Đề thi này, thậm chí có một số GV còn làm chưa chuẩn xác. Nhưng bài làm này… hoàn hảo. Không còn gì có thể bắt bẻ được nữa. Tiếng bước chân nhẹ như có như không, chậm rãi rời khỏi căn phòng. Vì đã 3 năm chứng kiến cảnh tượng này nên mọi người cũng không phản ứng gì. Không ngạc nhiên, không sững sờ. Hắn ra ngoài hội trường, bước chân đến cầu thang thì lại thoáng chần chừ. Cuối cùng, sau màn độc thoại nội tâm gay cấn và căng thẳng, hắn bước về phía khu nghỉ dưỡng. Ngồi xuống chiếc ghế làm từ gỗ sồi quý giá, hắn trầm ngâm. Rồi hắn rút earphones ra, tiếp tục nghe nhạc.
“Not sure if you know this
But when we first met
I got so nervous
I couldn’t speak
In that very moment
I found the one and
My life had found its missing piece
So as long as I live I’ll love you,
Will have and hold you
You look so beautiful in white
And from now till my very last breath
This day I’ll cherish
You look so beautiful in white tonight
………..”
Giai điệu ngọt ngào từ bài “Beautiful in white” của Shane Filan nhẹ nhàng rót vào tai hắn. Hắn nhắm mắt tận hưởng, tạm quên đi bầu không khí xung quanh.
10′ sau khi hắn rời đi, nó cũng hoàn tất bài làm của mình. Mắt nó khẽ liếc qua cái ghế trống bên cạnh. Có chút hụt hẫng. Nhưng mặt nó vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ và lạnh lùng. Thở dài, mang bài lên nộp, nó ra khỏi phòng. Cô giáo một lần nữa sững sờ với bài thi của nó. Lincy căm hận nhìn bóng dáng nó lướt đi, tay nắm chặt cây bút đến suýt gãy.
Bước ra ngoài, một làn gió lạnh buốt lùa vào mái tóc nó. Lạnh. Nó dựng cao cổ áo rồi đi tiếp. Khi ngang qua khu nghỉ dưỡng, nó – một người không bao giờ quan tâm đến những thứ vớ vẩn như thế, chợt có linh cảm. Nó quay sang bên phải, thì thấy một bóng hình mạnh mẽ đang im lặng nghe nhạc. Nó định bước đến chỗ hắn thì dừng lại, tiếp tục đi về lớp. Nhưng rồi chần chừ, nó lại quay lại chỗ hắn. Sau đó nó lại bước theo hướng lớp học. Đi tới đi lui một hồi thì nó nghe thấy một giọng nói trầm trầm, len lỏi một tia nắng:
– Đi đâu?
Nó khẽ ngây người “Hắn vẫn thức sao?” Đột nhiên hắn mở bừng đôi mắt xám lạnh lẽo, chậm rãi đứng dậy, đi đến chỗ nó đang đứng. Từng bước đi đều thể hiện sự uy quyền, tao nhã mà quý phái. Bầu không khí này như ép nghẹt người nhìn, khiến không ai dám tới gần hắn. Hắn… chính là vương giả trời sinh.
Nó lạnh lùng đáp:
– Liên quan gì đến anh? Mà anh ngồi đây làm gì?
Mắt hắn liếc một vòng từ đầu xuống chân nó, cuối cùng dừng lại ở gương mặt tinh xảo như được điêu khắc:
– Đợi.
Nó tỏ vẻ như vô tình hỏi:
– Đợi ai?
Hắn nhìn sâu vào mắt nó:
– Em.
Tim nó khẽ run lên, nó tiếp tục nói với chất giọng không cảm xúc:
– Vậy về thôi.
Rồi nó quay người đi trước. Hắn ừ hử không đáp, nhưng cũng chậm rãi đi theo nó. Đi trước hắn, nó không hiểu sao trái tim nó lại đập mạnh như thế. Một cái chồi nhỏ lặng lẽ vươn lên trong tim nó, dần chọc thủng lớp vỏ băng sắc lạnh. Lướt qua một cái cửa kính, nó cứng người. Nó vừa nhìn thấy…
Hắn đi đằng sau thấy nó đột ngột dừng lại, liền mở miệng:
– Sao thế?
Nó lắc đầu, tiếp tục bước:
– Không có gì.
———————
Nó và hắn vừa bước vào đã dành được sự chú ý từ đông đảo thần dân của lớp 12S1. Hắn không quan tâm, bước đến bàn học rồi gục xuống ngủ, không quên đeo earphones vào. Nó bước về chỗ ngồi, thản nhiên lấy một bên earphones của hắn, nhét vào tai. Cả lớp vì hành động này của nó mà shock đến quên cả khép miệng lại. Hắn cũng không phản ứng gì, tiếp tục ngủ. Nó thấy chán nên cũng nằm xuống bàn ngủ. Harry ngồi đằng sau nhìn thấy thì khẽ cười gian. Nhật, Vy, Bảo Anh và Minh đi vào lớp, đập vào mắt là cảnh tượng khá tình tứ. Hắn và nó khi ngủ quay mặt vào nhau, mỗi người đeo một bên earphones. Hắn rất cao, lưng dài hơn nó nên nhoài lên phía trên một chút, đầu hơi cúi xuống, chỉ thấp thoáng hàng mi dài như con gái. Từ xa nhìn lại cứ tưởng hai người đang hôn nhau. Và đương nhiên Lincy cũng tin vậy. Tuy tức giận, lửa cháy bừng bừng nhưng ả không dám đến gần vì sợ các hoàng tử tức giận. Misa cũng ghen tức vô cùng khi thấy Vy và Nhật tình ý nồng nàn, tim hồng bay tứ phía. Riêng Carol lại khá bình thản. Lý do là Bảo Anh và Minh yêu nhau thì chưa thấy, chỉ thấy cãi nhau như chém chả, sấm chớp giật đùng đùng.
Trong mơ, nó thấy mình đang đi cùng hắn trên hành lang đầy gió. Và khi qua cái cửa kính bóng loáng, nó nhìn thấy một bàn tay. Bàn tay nắm lấy mái tóc đen bết lại vì máu. Một cái đầu, với gương mặt độc ác, vết sẹo chảy dài từ đuôi mắt xuống khoé miệng. Nụ cười độc địa luôn thường trực trên môi. Ở cái chỗ mà đáng lẽ ra là miệng, thì hiện hữu vết cắt. Không, nói đúng hơn là vết cưa. Nó biết người đã bị giết thảm thương này. Máu… từng giọt chỉ trực chờ nhễu xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch. Bàn tay đung đưa, như trêu ngươi…
___________*****___________
Chap này là quà Tết cho mọi người.
HAPPY NEW YEAR!
Năm mới chúc các rds an khang thịnh vượng, vạn sự như ý. Nhân đây cũng cảm ơn mọi người vì đã theo dõi truyện của au.
Vốn lúc đầu au định up 2 chap nhưng do chưa kịp viết, lại bị bí ý tưởng nên chỉ có mỗi 1 chap thôi. Sorry và mong mọi người thông cảm. ������
Còn nữa, ngày nào phát Táo Quân 2015 ( mình vẫn chưa biết cụ thể là ngày nào ), au sẽ up khoảng 3 – 4 chap lì xì. Hi hi hi.
P/S: Nhớ comment và vote cho au nhé! Thanks mọi người nhìu *cúi đầu*������
/20
|