Vợ ơi, xin em đừng tái giá

Chương 1: Miễn cưỡng đến với nhau (1)

/1


Chương 1: Miễn cưỡng đến với nhau (1)
Edit: TieuKhang

Thành phố Ôn.

Thời tiết đang vào cuối mùa thu.

Bầu trời âm u, cái gió của phương Bắc rét lạnh đến thấu xương, nghe nói mấy ngày sắp tới còn sẽ lạnh hơn nữa.

Trước một tòa biệt thự mang phong cách cổ xưa, một cô gái trên người mặc chiếc áo khoác vàng nhạt, hai tay đút trong túi đứng im lặng ở đó rất lâu, cô gái ấy để tóc dài xõa đến vai chia làm đôi thả rủ hai bên má, mặt mũi sáng sửa xinh xắn nhưng không hề trang điểm.

Sắc mặt cô gái trắng bệch, màu trắng ấy không phải là kiểu da thịt trắng nõn mà do trong lòng quá hồi hộp và lo sợ nên mới có sắc mặt như thế.

Hồi lâu, cô gái mới ráng nở nụ cười tươi tắn nhất, sau đó nói vào bộ đàm, “Xin hỏi bác Trác có nhà không ạ? Tôi là Tô Thế Viện đến thăm bác.”

Sau tiếng ‘kèn kẹt’, cửa sắt được mở ra, người người đàn ông trung niên dáng vẻ quản gia bước ra đón cô, “Ông chủ đang ở thư phòng lầu hai!”

“Cảm ơn!” Cô gái lễ phép nói tiếng cảm ơn rồi đi vào nhà sau đó lên lầu hai.

Nhưng vừa đi đến cầu thang lầu hai thì nghe được tiếng cãi vã phát ra từ một căn phòng, là giọng tức giận của một người đàn ông trẻ tuổi, “Bảo con cưới một người chẳng hề quen biết chút nào ư? Không đời nào!”

Tiếp theo là giọng của người đàn ông lớn tuổi hơn, cũng tức giận không kém, “Nếu như năm đó không có Tô Quan Hồng giúp đỡ, thì sẽ không có nhà họ Trác chúng ta ngày hôm nay! Giờ chỉ yêu cầu con cưới con gái ông Tô để giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn này mà khó đến vậy sao?”

Cô nhận ra được, giọng nói già nua kia hẳn là của ông Trác Chấn Lâm nhà họ Trác, và giọng nói trẻ tuổi nhưng lạnh lùng vô tình kia hẳn là của Trác Thính Phong con trai bác Trác, cũng chính là người mà cô sắp lấy.

Nghe có vẻ Trác Thính Phong rất ác cảm với việc kết thông gia này, anh tức giận từ chối lần nữa, “Nhà họ Tô gặp khó khăn thì liên quan gì đến hạnh phúc cả đời con chứ? Con không cưới!”

Trác Chấn Lâm lại tức giận, “Thế Viện vừa đẹp người đẹp nết, gia cảnh tốt mà cũng là người có học thức, có chỗ nào thua kém với cô gái con chọn nào? Ba nói cho con biết, chỉ cần ba còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho người phụ nữ thứ gì cũng không có kia bước chân vào cổng nhà họ Trác chúng ta nửa bước!”

“Thứ gì cũng không có là sao? Có con yêu cô ấy là đủ rồi!” Trác Thính Phong không hề nhân nhượng lại tiếp tục rống giận, bầu không khí trong phòng vô cùng căng thẳng.

Cô gái ngoài phòng nghe một hồi cũng chịu không nổi, thì ra việc kết thân này được xây dựng trên nền tảng chia rẽ hạnh phúc của người khác?

Như vậy, dù cho gia đình cô có tuyên bố phá sản, cô tuyệt đối sẽ không giữ lời hứa kết thông gia này. Không phải người xưa có câu: Thà phá hủy mười ngôi miếu chứ đừng phá hoại gia can người khác hay sao?

Giơ tay lên gõ cửa, sau đó đi vào, cô nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh như nước, trong suốt sạch sẽ của người đàn ông nọ.

“Anh Trác, chia rẽ tình cảm của anh và bạn gái tôi rất áy náy, nếu anh đã không tình nguyện với cuộc hôn nhân này, vậy tôi xin thay mặt người nhà họ Tô chúng tôi xin phép được hủy bỏ, vậy có được không? Mong anh đừng lớn tiếng với bác Trác.”

Người đàn ông có gương mặt tuấn tú, thế nhưng trong mắt anh lúc này chỉ có sự lạnh lùng, hơn nữa còn ẩn chứa tức giận, “Cô… Cô tưởng mình là ai? Người nhà họ Trác chúng tôi là trò đùa của cô chắc? Nhà họ Tô các người nói muốn kết hôn thì kết hôn, nói hủy bỏ liền hủy à!”

“Tôi không có ý đó…”

Cô lắc đầu định giải thích cho mình, nhưng người đàn ông ấy không cho cô có cơ hội để giãi bày, bước nhanh mấy bước tới trước mặt cô, hung hăng nhìn cô trừng trừng như thể hận không được ăn tươi nuốt sống cô ngay tại chỗ, đến nỗi lúc nói chuyện cũng nghiến răng ken két, “Tô Thế Viện đúng không? Được! Tôi sẽ cưới cô, nhưng cô cũng nhớ kỹ cho tôi: Thứ nhất, tôi và cô sẽ không kéo dài được bao lâu đâu. Thứ hai, hôn nhân của tôi và cô chỉ dựa trên lợi ích, nên cô đừng hy vọng tôi sẽ có tình cảm gì với cô!”

Cô nghe vậy kinh ngạc nhìn anh, cô còn tưởng rằng anh sẽ cương quyết từ chối bằng mọi cách, nên khi thấy anh tự nhiên nghe lời như thế thật khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Nhưng câu nói sau của anh đã làm cô khôi phục lý trí lại trong nháy mắt, cô giương mắt bình tĩnh nhìn lại anh, cách nói chuyện không khiêm tốn cũng chẳng kiêu căng,

“Như vậy đi anh Trác, hai năm, nhiều nhất là hai năm, chúng ta sẽ ly hôn. Khi đó mặc kệ nhà họ Tô chúng tôi giàu có hay nghèo khổ thì chúng ta vẫn sẽ ly hôn!”

“Cô tốt nhất nên nhớ kỹ những lời nói ngày hôm nay của mình!”

Người đàn ông hờ hững nhưng lạnh lùng kiêu ngạo đó ném lại cho cô một câu như thế xong liền sải bước bỏ ra ngoài.

Cô rũ mắt, nhếch môi nhạt nhẽo cười khổ. Anh ta tưởng cô tình nguyện chấp nhận cuộc hôn nhân này sao? Cô ở bên Anh cũng có người đàn ông mình yêu thích, cả hai có một cuộc tình vô cùng ấm áp.

Nếu không phải vì tâm huyết cả đời của ba cô, thì nào có ai muốn ‘mai táng’ tình yêu của mình như thế chứ?

Trác Chấn Lâm thấy cô cúi đầu im lặng đứng đó, cho rằng cô là bị mấy lời của Trác Thính Phong làm tổn thương, vội bước tới an ủi cô, “Thế Viện à, thằng nhóc đó tính có hơi nóng nảy, con đừng giận nó, để bác về dạy dỗ lại nó một trận!”

Trác Chấn Lâm rất có cảm tình với Tô Thế Viện, bởi vì trước đây Tô Thế Viện đi du học ở nước ngoài, Trác Chấn Lâm không có ấn tượng gì về cô, nhưng ông Tô Quan Hồng nhà họ Tô là ân nhân của Trác Chấn Lâm. Trác Chấn Lâm hiểu rất rõ cách làm người của Tô Quan Hồng, con gái ông ấy dạy dỗ nhất định sẽ không tệ được. Vì vậy khi Tô Quan Hồng đến nhắc tới chuyện kết thông gia, anh không chút do dự liền đồng ý.

Hôm nay vừa gặp cô gái này, quả nhiên không khiến ông thất vọng. Dù hôm nay đang trong hoàn cảnh sa sút, nhưng vẫn có thể ngẩng cao đầu như cây mai kiêu ngạo giữa trời đông giá rét, không ta đây cũng không xu nịnh, tiến lùi có chừng mực.

Ban đầu, sở dĩ Trác Chấn Lâm đồng ý việc kết thân này, nguyên nhân chính đương nhiên là muốn giúp đỡ nhà họ Tô, còn một nguyên nhân khác chính là muốn ngăn cản tình cảm của con trai mình và cô gái bình thường kia. Nay gặp được Tô Thế Viện, trong lòng lại có thêm một suy nghĩ, đó là phải làm sao để con trai mình và con bé thật sự trở thành một đôi vợ chồng chân chính.

Tô Thế Viện nghe Trác Chấn Lâm an ủi, ngẩng đầu lên nhìn Trác Chấn Lâm hơi mỉm cười lắc đầu nói, “Bác Trác, con không có giận anh ấy, bác cũng đừng làm khó dễ anh, chuyện này xảy ra dù là ai cũng sẽ nổi giận thôi ạ, anh ấy như thế đã rất khoan dung rộng lượng rồi.”

Trác Chấn Lâm nghe vậy càng hài lòng về cô hơn. Nhìn xem, nhìn xem, một cô gái hiểu chuyện và biết thông cảm như vậy, nếu như trở thành con dâu của mình thật thì tốt biết bao.

Tô Thế Viện rất thật lòng cảm ơn Trác Chấn Lâm, “Bác Trác, con thật sự rất cảm ơn vì lần này bác đã ra tay giúp đỡ, ngoài hai chữ cảm ơn này ra con thật sự không biết phải nói gì…” Tuy cô vừa xuống sân bay nhưng nghe mẹ cô nói thái độ của mọi người lánh xa gia đình cô như loài rắn rết.

Trác Chấn Lâm hòa ái cười nói, “Được rồi, được rồi, đừng nói mấy lời khách sáo này làm gì, nghe nói con vừa từ Anh về, mau về nhà thăm ba mẹ con đi!”

“Dạ, vậy con xin phép đi trước!”

Cô gật đầu một xoay người đi ra cửa, lúc ra đến cửa còn quay lại khom người cúi đầu cảm ơn Trác Chấn Lâm lần nữa, “Cảm ơn bác!”

Nếu không rơi vào bước đường cùng, sẽ không hiểu được trong lúc mình khó khăn nhất mà được người ra tay cứu giúp, điều đó thật đáng quý biết dường nào.

Ra khỏi tòa nhà, lặng lẽ đi men theo con đường trải dài thênh thang, cứ thế thẫn thờ bước đi với tâm trạng vô cùng mệt mỏi. Giơ tay lên mới phát hiện trên mặt mình đã ướt át mát lạnh.

Bao nhiêu sự kiên cường ban nãy giờ phút này cứ như bờ đê bị sụp đổ.

Có thể không khó chịu? Có thể không đau lòng được sao?

Cứ như vậy tự tay mai táng tình cảm của chính mình.

Người đàn ông ấy yêu cô thương cô, người đàn ông đó vừa là thầy cũng vừa là bạn, cô còn tưởng rằng cô và người đàn ông đó sẽ nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời này, nhưng nay cứ thế mà mỗi người mỗi ngã.

Cứ như vậy bỏ dỡ khóa học đạo diễn mà cô yêu thích nhất còn chưa kịp hoàn thành. Những giấc mơ về tương lai ấp ủ từ lâu trong tâm trí chưa thực hiện từ đây cũng vỡ tan tành.

Vì lẽ đó nên cô mới muốn che giấu đi sự non nớt và yếu đuối của mình. Cô chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, những tưởng rằng mình còn có cả khoảng trời tự do của tuổi xuân và mặc sức hưởng thụ nó. Nhưng nay chỉ trong thời gian ngắn phải lột xác trở thành người thừa kế quản lý của toàn thể gia đình họ Tô.

Tuyệt vọng, sợ hãi, lo lắng, bất lực, những cảm xúc đó trong phút chốc cuốn trôi hết mạch suy nghĩ trong đầu của cô. Cứ thế ngồi bệch bên lề đường ngoài tòa nhà họ Trác, cuộn người lặng lẽ khóc.

Cô không phải thích khóc người, nhưng lúc này đây thật sự không thể nhịn được nữa.

Không biết qua bao lâu, từ trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lùng mang vẻ giễu cợt, “Tôi còn tưởng, những người thiếu kiên nhẫn trước nước mắt của người khác thì sẽ không bao giờ khóc chứ!”

Không cần ngẩng đầu cô cũng biết giọng điệu giễu cợt này của ai, cũng biết anh nói vậy là có ý gì.

Thật ra thì trước hôm nay, họ đã gặp nhau một lần. Đó là đêm ở sân bay Luân Đôn, trước ngày cô về nước.

Lúc ấy Luân Đôn có sương mù, tất cả chuyến bay bị delay, hành khách ngồi đầy cả airport departure terminal, cô cũng là một thành viên trong số đó.

Sương mù kéo dài rất lâu không tan không khỏi khiến mọi người nghĩ đến trận sương mù xảy ra vào năm mươi năm trước ở Luân Đôn. Trận đó đã khiến hàng nghìn người tử vong, lúc đó bầu không khí trong airport departure terminal vô cùng ngột ngạt bất an.

Và cũng ngay khi ấy, bỗng một tiếng khóc vang lên, âm thanh tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến mọi người vốn đang lo sợ càng bị khủng hoảng hơn.

Cô vốn ngồi ngay bên cạnh đang mượn việc đọc sách để giải tỏa lo lắng trong lòng, nghe tiếng khóc ồn ào đó cô khó chịu nhíu mày ngoảnh đầu nhìn sang nơi phát ra tiếng khóc, tiếng khóc ấy đến từ một cô gái ngồi đối diện xéo với cô, đang như con chim én nhỏ nép vào lòng người đàn ông thút thít, “Sương mù đó lâu vậy rồi mà không tan, không biết có độc gì hay không hả anh? Em chưa muốn chết đâu, nếu em chết thì ba mẹ còn em trai em nữa, phải làm sao đây…”

Người đàn ông đó cực kỳ đẹp trai, ăn mặc chải chuốt sành điệu rất là phong cách. Nếu so ra thì cô gái kia không đẹp bằng, nhưng cũng có điểm xinh xắn khiến người nhìn vào sẽ yêu thích.

Người đàn ông ấy có vẻ rất yêu cô gái, kéo cô gái vào lòng nhỏ nhẹ dỗ dành, còn cô gái đó cứ thút tha thút thít khiến cô thấy mất kiên nhẫn và bực mình, bởi vì trong hoàn cảnh này mà còn khóc lóc như vậy chỉ càng tạo thêm áp lực cho những người khác.

Sau đó tầm mắt cô nhìn thẳng vào người đàn ông kia, người đàn ông đó có đôi mắt sắc bén như chim ưng cũng phát hiện ngay cái nhìn phản cảm của cô, thần sắc lập tức lạnh đi còn mang theo vẻ cảnh cáo.

Cô không ngờ bị người ta nhìn thấu tâm trạng của mình, cô tự thấy bản thân đã che giấu rất tốt, lúc này bị nhìn thẳng như thế nên ngại ngùng dời mắt khỏi người đàn ông, đứng dậy xách theo túi của mình bỏ đi ra ngoài, do về nước gấp nên cô cũng không mang hành lý gì nhiều.

Sau đó cô đến đại sảnh ngồi đợi, mấy tiếng sau sương mù rốt cuộc cũng tan, cuối cùng có thể lên máy bay để về nước, lúc đó cô không gặp lại đôi tình nhân kia nữa.

Không ngờ cuối cùng lại oan gia ngõ hẹp.

Bây giờ anh nói thế, rõ ràng là đang trút giận thay bạn gái mình ngày hôm đó. Anh ta đúng thật là rất yêu cô gái kia, khi đó dùng ánh mắt cảnh cáo cô còn chưa nói, giờ đây còn không quên buông lời châm chọc cô.

~ Hết chương 1 ~


/1

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status