....
Buổi chiều, Từ Lạc rảnh rỗi, cô liền ngồi taxi một mình để đến bệnh viện để khám thai.
Vẫn là bệnh viện lần trước nhưng lần này, lại còn có thêm một vị bác sĩ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp..cô nhìn thôi còn thấy thích, huống hồ là cánh đàn ông nha.
Và thêm một một anh chàng cao to soái ca, ngồi bên cạnh nữ bác sĩ kia.
Từ Lạc vốn không quan tâm đến người đàn ông trẻ tuổi nọ, cô chỉ để ý đến hai vị bác sĩ một gia một trẻ mà thôi.
Nhìn hai người có nét giống nhau, hai người này là cha con sao? Nghĩ thế thôi nhưng Từ Lạc không dám hỏi.
Vị bác sĩ già nhìn Từ Lạc, liền nhớ ra cô.. quay sang nữ bác sĩ trẻ kia, ông nói, " Minh Phương, sau này, cô Từ đây sẽ do con theo dõi thai kì, và kiểm tra cho cô ấy."
Minh Phương gật đầu, " ba, con biết rồi." Đoạn cô quay sang Từ Lạc, nhã nhặn nói, " Chị Từ, xin chào, sau này kiểm tra thai kì của chị sẽ do tôi đảm nhiệm."
Từ Lạc hơi bất ngờ, chỉ gật đầu đại, " Ừ, được."
Giao phó cho con gái xong, vị bác sĩ già kia liền rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Từ Lạc và Minh Phương.
Minh Phương lúc này mới tháo cặp kính cận ra, thanh âm nghiêm túc mà nói, " chị Từ, chị nói chị đã uống rượu mạnh trong khi mang thai?"
Từ Lạc ái ngại, gật đầu vâng một cái.
Sắc mặt của Minh Phương liền thay đổi, " rượu rất mạnh sao?"
Từ Lạc vẫn vẻ ái ngại đó, hai bàn tay bất giác siết chặt,...."đúng vậy."
Minh Phương cười cười, " yên tâm, uống một chút cũng không ảnh hưởng gì, tôi còn tưởng chị uống mấy lít ấy chứ?"
Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh vừa nghe Minh Phương nói xong thì cũng phì cười theo, ý cho rằng Từ Lạc thật ngốc.
Minh Phương quay sang liếc anh ta một cái, " cười cái gì, ai cho anh cười, cút sang bên kia ngồi đi cho tôi."
Người đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt cứng đờ, rồi chợt chuyển sang một dạng ủy khuất, " Phương, sao em lại hung dữ với anh như thế?"
Minh Phương hờ hững, " tôi cứ vậy đấy, có bản lĩnh, anh liền đánh chửi tôi xem, còn không dám, liền phánh."
Người đàn ông trẻ tuổi nọ, câm nín, không nói thêm câu nào, đành lủi thủi rời đi.
Từ Lạc nhìn hai người một nam một nữ trước mắt cô, cô liền có chút buồn cười. Nhưng kìm nén lại, liền lịch sự hỏi, " Vậy bác sĩ Phương, tôi có thể về chưa?"
Minh Phương lúc này lấy lại chút bình tĩnh, nghiêm túc nói, " Chị Từ, dù là tôi nói không ảnh hưởng lắm, nhưng tốt nhất sau này, đừng có uống, thai nhi sẽ không chịu được một lần như thế nữa."
Từ Lạc gật gật đầu, " vâng, vâng, tôi biết rồi."
Minh Phương khẽ nhíu mày một chút, " vậy còn cha của đứa bé đâu, anh ta có đến cùng chị không?"
Từ Lạc sửng sốt..." anh ấy..."
Đôi mắt Minh Phương nheo lại, thanh âm lại lạnh xuống mấy phần, "Anh ấy làm sao, thân là cha đứa bé, thế mà lại không đi cùng vợ đến kiểm tra thai kì. Chị đưa điện thoại cho anh ta đi, tôi sẽ gọi rồi nhắc nhở anh ta một chút về cách của một người chồng và người cha đối với vợ và con mình."
Từ Lạc ấp úng...." anh ấy, không..."
Minh Phương lại nói, " chị cứ đưa đi, tôi sẽ không khiến anh ta khó xử đâu, chỉ nhắc nhở vài điều mà thôi."
" Anh ấy..." Từ Lạc cắn cắn môi, liền nói đại, " thôi ạ, anh ấy vốn rất bận, hiện tại đã đi công tác ở nước ngoài rồi..."
Minh Phương hơi ngạc nhiên..." À, nếu vậy thì thôi đi..xin lỗi, tôi hơi quá phận."
Từ Lạc cười giả, lắc lắc đầu, " không sao, không sao, chừng nào anh ấy về, chúng tôi sẽ cùng đi khám."
Minh Phương thở dài, cô cầm giấy kiểm tra thai nhi, đưa cho Từ Lạc, " được rồi, thai nhi vốn không có ảnh hưởng gì, nhưng hiện tại cần chú ý ăn uống với lại nên bổ sung thêm nhiều loại vitamin và sắt..mỗi tháng, chị phải đến kiểm tra một lần, rồi làm xét nghiệm sàng lọc nữa..."
Từ Lạc cầm lấy giấy kiểm tra, có chút đau não, "Không ngờ mang thai, lại phiền đến thế này."
" Ài, chị than thở cái gì, đàn bà phụ nữ chúng ta, mang thai sanh con chính là một thiên chức đặc biệt cao cả, chị phải tự hào mới đúng. Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện cứ liên lạc, tôi sẽ giúp chị." Minh Phương nhu hòa nói.
Từ Lạc gật gật đầu, tạm biệt Minh Phương rồi ra về.
Ra khỏi phòng, tâm tình cô chó chút nặng nề, không nặng nề sao được. Cô bây giờ vốn đã ly hôn với Diệp Thành, căn bản chính là mẹ đơn thân rồi, một mình nuôi con chứ có chồng nào đâu.
Gì mà đi công tác, ừ tên chồng đi công tác rất bận với Lưu Tâm Nhã..
Hắn ta rất nhiều việc, " phải, phải, chính là việc nào cũng có Lưu Tâm Nhã kia."
Càng nghĩ, Từ Lạc càng chua xót trong lòng, con của cô, nếu mà Diệp Thành biết, hắn se để tâm sao, sẽ quay lại với cô sao, không đời nào đâu, hắn ta trong lòng, chỉ có Lưu Tâm Nhã kia, căn bản chả để Từ Lạc cô vào mắt, thế thì đứa con này có là cái gì với hắn chứ..?
Nghĩ đến đây, hai mắt cô bất giác cay xè, bệnh viện khắp nơi, toàn mùi thuốc khử trùng, trên những dãy ghế, kê dọc theo hành lang, người ngồi cũng không ít, có người vui, có người buồn, đủ mọi sắc thái..
Ngồi xuống một băng ghế không có người, Từ Lạc xếp lại bệnh án và giấy kiểm tra thai kì lại, bỏ vào túi xách. Còn chưa ngẩng đầu lên thì tiếng giày cao gót đang tiến về phía cô ngày càng gần..
Một giọng phụ nữ vang lên...
"Lý Từ Lạc? Là chị sao?"
Từ Lạc ngước mắt lên nhìn, nhất thời chân mày nhíu lại.
Người phụ nữ này cô biết quá rõ, cô ta chính là em họ của Diệp Thành, Diệp Mộng.
..
Buổi chiều, Từ Lạc rảnh rỗi, cô liền ngồi taxi một mình để đến bệnh viện để khám thai.
Vẫn là bệnh viện lần trước nhưng lần này, lại còn có thêm một vị bác sĩ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp..cô nhìn thôi còn thấy thích, huống hồ là cánh đàn ông nha.
Và thêm một một anh chàng cao to soái ca, ngồi bên cạnh nữ bác sĩ kia.
Từ Lạc vốn không quan tâm đến người đàn ông trẻ tuổi nọ, cô chỉ để ý đến hai vị bác sĩ một gia một trẻ mà thôi.
Nhìn hai người có nét giống nhau, hai người này là cha con sao? Nghĩ thế thôi nhưng Từ Lạc không dám hỏi.
Vị bác sĩ già nhìn Từ Lạc, liền nhớ ra cô.. quay sang nữ bác sĩ trẻ kia, ông nói, " Minh Phương, sau này, cô Từ đây sẽ do con theo dõi thai kì, và kiểm tra cho cô ấy."
Minh Phương gật đầu, " ba, con biết rồi." Đoạn cô quay sang Từ Lạc, nhã nhặn nói, " Chị Từ, xin chào, sau này kiểm tra thai kì của chị sẽ do tôi đảm nhiệm."
Từ Lạc hơi bất ngờ, chỉ gật đầu đại, " Ừ, được."
Giao phó cho con gái xong, vị bác sĩ già kia liền rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Từ Lạc và Minh Phương.
Minh Phương lúc này mới tháo cặp kính cận ra, thanh âm nghiêm túc mà nói, " chị Từ, chị nói chị đã uống rượu mạnh trong khi mang thai?"
Từ Lạc ái ngại, gật đầu vâng một cái.
Sắc mặt của Minh Phương liền thay đổi, " rượu rất mạnh sao?"
Từ Lạc vẫn vẻ ái ngại đó, hai bàn tay bất giác siết chặt,...."đúng vậy."
Minh Phương cười cười, " yên tâm, uống một chút cũng không ảnh hưởng gì, tôi còn tưởng chị uống mấy lít ấy chứ?"
Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh vừa nghe Minh Phương nói xong thì cũng phì cười theo, ý cho rằng Từ Lạc thật ngốc.
Minh Phương quay sang liếc anh ta một cái, " cười cái gì, ai cho anh cười, cút sang bên kia ngồi đi cho tôi."
Người đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt cứng đờ, rồi chợt chuyển sang một dạng ủy khuất, " Phương, sao em lại hung dữ với anh như thế?"
Minh Phương hờ hững, " tôi cứ vậy đấy, có bản lĩnh, anh liền đánh chửi tôi xem, còn không dám, liền phánh."
Người đàn ông trẻ tuổi nọ, câm nín, không nói thêm câu nào, đành lủi thủi rời đi.
Từ Lạc nhìn hai người một nam một nữ trước mắt cô, cô liền có chút buồn cười. Nhưng kìm nén lại, liền lịch sự hỏi, " Vậy bác sĩ Phương, tôi có thể về chưa?"
Minh Phương lúc này lấy lại chút bình tĩnh, nghiêm túc nói, " Chị Từ, dù là tôi nói không ảnh hưởng lắm, nhưng tốt nhất sau này, đừng có uống, thai nhi sẽ không chịu được một lần như thế nữa."
Từ Lạc gật gật đầu, " vâng, vâng, tôi biết rồi."
Minh Phương khẽ nhíu mày một chút, " vậy còn cha của đứa bé đâu, anh ta có đến cùng chị không?"
Từ Lạc sửng sốt..." anh ấy..."
Đôi mắt Minh Phương nheo lại, thanh âm lại lạnh xuống mấy phần, "Anh ấy làm sao, thân là cha đứa bé, thế mà lại không đi cùng vợ đến kiểm tra thai kì. Chị đưa điện thoại cho anh ta đi, tôi sẽ gọi rồi nhắc nhở anh ta một chút về cách của một người chồng và người cha đối với vợ và con mình."
Từ Lạc ấp úng...." anh ấy, không..."
Minh Phương lại nói, " chị cứ đưa đi, tôi sẽ không khiến anh ta khó xử đâu, chỉ nhắc nhở vài điều mà thôi."
" Anh ấy..." Từ Lạc cắn cắn môi, liền nói đại, " thôi ạ, anh ấy vốn rất bận, hiện tại đã đi công tác ở nước ngoài rồi..."
Minh Phương hơi ngạc nhiên..." À, nếu vậy thì thôi đi..xin lỗi, tôi hơi quá phận."
Từ Lạc cười giả, lắc lắc đầu, " không sao, không sao, chừng nào anh ấy về, chúng tôi sẽ cùng đi khám."
Minh Phương thở dài, cô cầm giấy kiểm tra thai nhi, đưa cho Từ Lạc, " được rồi, thai nhi vốn không có ảnh hưởng gì, nhưng hiện tại cần chú ý ăn uống với lại nên bổ sung thêm nhiều loại vitamin và sắt..mỗi tháng, chị phải đến kiểm tra một lần, rồi làm xét nghiệm sàng lọc nữa..."
Từ Lạc cầm lấy giấy kiểm tra, có chút đau não, "Không ngờ mang thai, lại phiền đến thế này."
" Ài, chị than thở cái gì, đàn bà phụ nữ chúng ta, mang thai sanh con chính là một thiên chức đặc biệt cao cả, chị phải tự hào mới đúng. Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện cứ liên lạc, tôi sẽ giúp chị." Minh Phương nhu hòa nói.
Từ Lạc gật gật đầu, tạm biệt Minh Phương rồi ra về.
Ra khỏi phòng, tâm tình cô chó chút nặng nề, không nặng nề sao được. Cô bây giờ vốn đã ly hôn với Diệp Thành, căn bản chính là mẹ đơn thân rồi, một mình nuôi con chứ có chồng nào đâu.
Gì mà đi công tác, ừ tên chồng đi công tác rất bận với Lưu Tâm Nhã..
Hắn ta rất nhiều việc, " phải, phải, chính là việc nào cũng có Lưu Tâm Nhã kia."
Càng nghĩ, Từ Lạc càng chua xót trong lòng, con của cô, nếu mà Diệp Thành biết, hắn se để tâm sao, sẽ quay lại với cô sao, không đời nào đâu, hắn ta trong lòng, chỉ có Lưu Tâm Nhã kia, căn bản chả để Từ Lạc cô vào mắt, thế thì đứa con này có là cái gì với hắn chứ..?
Nghĩ đến đây, hai mắt cô bất giác cay xè, bệnh viện khắp nơi, toàn mùi thuốc khử trùng, trên những dãy ghế, kê dọc theo hành lang, người ngồi cũng không ít, có người vui, có người buồn, đủ mọi sắc thái..
Ngồi xuống một băng ghế không có người, Từ Lạc xếp lại bệnh án và giấy kiểm tra thai kì lại, bỏ vào túi xách. Còn chưa ngẩng đầu lên thì tiếng giày cao gót đang tiến về phía cô ngày càng gần..
Một giọng phụ nữ vang lên...
"Lý Từ Lạc? Là chị sao?"
Từ Lạc ngước mắt lên nhìn, nhất thời chân mày nhíu lại.
Người phụ nữ này cô biết quá rõ, cô ta chính là em họ của Diệp Thành, Diệp Mộng.
..
/211
|